Chương 1159: TÙY DUYÊN THÔI
Cả phòng khách quý lập tức khiếp sợ xôn xao, tất cả mọi người giống như bị điểm huyệt, căng thẳng nhìn Thụy Toa, không thể tin nổi suy nghĩ, cô nữ là trợ lý của Trang Ngải Lâm, làm sao sẽ làm chuyện như vậy! ?
Trang Ngải Lâm càng không thể tin trợn to hai mắt, nhìn chòng chọc Thụy Toa, hai mắt lộ ra ánh sáng gần như muốn giết người, đôi tay hơi nắm chặt quả đấm, cả người run rẩy, lúc lồng ngực phập phồng thở hổn hển từ từ nhuốm lên ngọn lửa phẫn nộ đủ để thiêu đốt cả thế giới! !
Cho tới bây giờ Trang Hạo Nhiên cũng không có nhìn thấy chị gái như vậy, ngay lập tức căng thẳng đi lên trước muốn trấn an cô! !
“Câm miệng!” Trang Ngải Lâm vẫn mở to mắt, nhìn chòng chọc Thụy Toa, cảm giác ngọn lửa trong lồng ngực giống như sắp nổ tung! ! Hai cánh tay cô vung lên, giũ áo khoác lông thú màu đen trên người rơi xuống, tư thế dùng sức cả người chính tay giết người khác, bước chân nặng nề trầm trầm, căng thẳng đến cả người gần như muốn nghẹt thở, từng bước từng bước đi về phía Thụy Toa, vừa đến gần cô, vừa nhìn chằm chằm khuôn mặt đang cô khóc thầm…
Cả người Thụy Toa hối tiếc, sợ hãi, kinh hoảng, run rẩy đứng tại chỗ, lo sợ đến không nói được một câu nào, trên mặt hoàn toàn mất đi sắc máu, mặc cho từng dòng lệ kích động hoảng hốt chảy xuống, đầu cũng không ngẩng lên…
Đang lúc ánh mắt mọi người căng thẳng gần như hít thở không thông, Trang Ngải Lâm trừng ánh mắt sắc bén, đi tới trước mặt của Thụy Toa, chiều cao hơn 1m70, bóng dáng trầm trầm nặng nề áp tới, giống như bóng ma, cô cúi xuống, nhìn cô gái trước mặt run rẩy, gần như dùng ngôn ngữ không tiếng động thừa nhận tội của mình, lúc này trong mắt cô, trong lòng chỉ có khối lục ngọc bảo kia, đè nén ngọn lửa muốn dâng lên trong lồng ngực cùng cảm xúc đau lòng, nét mặt vẫn căng thẳng, từng chữ từng chữ ra lệnh: “Ngẩng đầu lên…”
Âm thanh thật nặng thật nặng…
Thụy Toa bị dọa đến gần như muốn choáng váng, cả người run rẩy lo lắng, nước mắt trực tiếp chảy xuống…
“Tôi bảo cô ngẩng đầu lên…” Trang Ngải Lâm chậm rãi nắm chặt đôi tay, hai mắt sắc bén lóe lên, lại nhìn cô âm trầm lạnh lùng nói.
Thụy Toa nghe giọng nói phẫn nộ gần như muốn bóp nát linh hồn người, cô biết chạy không khỏi, rốt cuộc vẫn phải hoảng sợ hối hận sợ ngẩng đầu lên, khuôn mặt rơi lệ run rẩy nhìn Trang Ngải Lâm…
Trang Ngải Lâm nhìn chòng chọc ánh mắt cô, vẫn không muốn suy nghĩ đến kết quả cuối cùng của khối lục ngọc bảo này, chỉ nắm chặt quả đấm, mang theo một chút gần như hi vọng, rất nặng nề sâu kín hỏi: “Tôi hỏi cô… Lời của cậu ấy nói, có đúng hay không?”
Thụy Toa hoảng sợ ngẩng đầu lên, nhìn dáng vẻ Trang Ngải Lâm tức giận, nước mắt từng hồi chảy xuống, nhưng cũng không dám thừa nhận câu nào, chỉ thật nặng nề nức nở…
Lúc này Lãnh Mặc Hàn đi đến trước mặt của Thụy Toa, khuôn mặt âm trầm đông lạnh, nhìn dáng vẻ cô lo lắng kinh sợ, từng chữ từng chữ nói: “Nếu như lúc nảy, tôi đứng ở trước mặt của cô, cô không mở miệng nói chuyện, tôi vẫn không xác định là cô! Nhưng cô mở miệng nói chuyện rồi, tôi liền xác định là cô! Bởi vì cô quá quen thuộc tính tình của chị Trang, cô biết chị ấy coi trọng khối lục ngọc bảo này, cho nên lúc cô đánh vỡ, hoảng sợ đến không nói nên lời, nhưng khi đó, cô không dám thừa nhận! ! Bởi vì sau này, cô còn phải thăng cấp nhà thiết kế, tổ chức trình diễn thời trang, mắt nhìn thấy sự thành công đã đến nhưng trong thời khắc mấu chốt này, cô lại đánh vỡ vật quý giá nhất của cấp trên! Cô sợ sau khi bị tố giác mọi chuyện, tiền đồ tương lai của cô cũng mất! ! Cô liền nhanh chóng giấu khối ngọc này ở chỗ nào đó! Theo suy đoán của tôi, cô muốn báo cho cảnh sát hoặc bất cứ ai phát hiện nó ở trong góc, như vậy chuyện này có thể không liên quan đến cô! Thì có thể không giải quyết được gì! !”
Thụy Toa nghe lời nói gần như bộc bạch trong lòng của mình, mặt của cô lại lập tức hoảng sợ đến trắng bệch, thậm chí hoảng sợ vì mới vừa rồi Lãnh Mặc Hàn ở ngay tại bên cạnh, lạnh lùng nhìn…
Lúc này Trang Ngải Lâm chỉ muốn lục ngọc bảo của cô, giọng nói của cô gần như vừa mang theo tức giận vừa van xin, từng chữ từng chữ cắn răng hỏi: “Cô nói cho tôi biết? Chuyện này có phải thật hay không? Cô làm vỡ khối ngọc của tôi ?”
Nét mặt Thụy Toa hoảng sợ, hối hận ảo não gần như quỳ xuống, rốt cuộc khóc nói: “Thật xin lỗi, Trang tiểu thư… Tôi không phải cố ý đánh vỡ nó, lúc ấy tôi lấy dây chuyền kim cương thì tay không cẩn thận làm rơi hộp gỗ ! Tôi cũng không biết, nó cứng rắn như thế, làm sao dễ dàng bị cái hộp đập thành hai nửa như vậy ! !”
“Cái hộp kia là gỗ đàn hương thượng đẳng, cũng cứng rắn như đá!” Lãnh Mặc Hàn nói tới chỗ này, cũng hơi tiếc nuối.
Thụy Toa lại khóc rống một trận không thành tiếng.
Hai mắt Trang Ngải Lâm lại lóe lên ánh sáng nghi ngờ đau lòng, nắm chặt quả đấm, cảm giác máu bên trong thân thể, trong lồng ngực, toàn bộ tuôn ra từng hồi chua xót, cô vừa thở dốc, vừa nắm chặt quả đấm, lại nhìn người này hỏi: “Khối lục ngọc bảo của tôi ! ! Lục ngọc bảo của tôi, cô giấu nó ở nơi nào ?”
Thụy Toa không dám lên tiếng, cũng không dám hành động…
Hai mắt Trang Ngải Lâm lại kích động tràn nước mắt, nắm chặt quả đấm, cắn chặt răng gằn giọng hỏi: “Lục ngọc bảo của tôi! ! Giấu ở đâu? Cô lấy nó ra cho tôi, Lập tức!”
Giọng nói nặng nề rất đau thương! !
Thụy Toa nghe nói như vậy, không thể làm gì khác hơn là hoảng sợ hơi xoay người, mặc cho nước mắt chảy xuống, trong ánh mắt mọi người, đi về phía góc tường phòng khách quý, ngồi xổm người xuống, ở trong góc rất có nhiều quần áo quý giá che lấp, vươn tay lấy ra, nắm chặt ở trong tay, lại rơi lệ đứng lên, từng bước từng bước đi đến trước mặt của Trang Ngải Lâm, tay phải run rẩy nắm chặt vật cứng trong tay, không dám nhúc nhích…
Trang Ngải Lâm ngừng thở, nhìn chòng chọc nắm tay run rẩy nắm thật chặt, sắc mặt căng thẳng, hai mắt lộ ra ánh sáng kịch liệt, lại trầm trầm lạnh lùng ra lệnh: “Mở ra. . .”
Thụy Toa không dám phản kháng, liền chậm rãi, chậm rãi đưa nắm tay về phía Trang Ngải Lâm, rốt cuộc run rẩy mở lòng bàn tay ra, ở bên trong vốn là vòng cổ ngọc bích giá trị xa xỉ gần mấy trăm năm lịch sử, vốn là chiếu ra màu xanh ngọc lấp lánh, mang theo một sức mạnh do trời sinh, đã vỡ thành hai nửa, tiếc nuối nằm ở trong lòng bàn tay của mình…
Vẻ mặt Trang Ngải Lâm mới vừa rồu vốn tức giận, lúc này nhìn thấy ngọc bích trong lòng bàn tay vỡ thành hai nửa, hai tròng mắt của cô lập tức rưng rưng, tất cả tức giận ng tthân thể, tất cả tất cả tất cả, giống như được phóng thích xong rồi, chỉ còn lại một chút chua xót càng lúc càng tăng, càng ngày lúc càng đau, thậm chí mang theo vài phần bất đắc dĩ, buồn bã và không nở nhìn khối ngọc bích này, không khỏi nhớ tới người đàn ông đeo vòng cổ ngọc bích cho mình…
“Tôi biết rõ. . . . . Cô có châu báu đẹp nhất trên thế giới, chúng nó đều là loại vô giá… Thế nhưng mặt dây chuyền ngọc lục bảo là một chút tấm lòng của tôi đối với cô trong ngày sinh nhật. . . . Đây là mẹ của tôi trước khi mất để lại cho tôi. . . . Bà ấy vẫn nói ngọc không có cắt đứt đường con cái đời sau. . . . Cho nên chúng ta quý trọng hết đời này sang đời khác, thậm chí lúc đứa bé tám, chín tuổi, liền nhận lấy vòng cổ của cha mẹ. . . . Nó cũng sẽ không có điềm xấu, nếu như cô không ghét bỏ, có thể yên tâm đeo…”
Cô không nhịn đưa tay đến cổ, ngón tay vuốt nhẹ da thịt ấm áp, giống như vòng cổ ngọc bích vẫn còn lành lặn đeo trên cổ của mình, đêm sinh nhật đó, mình bình tĩnh nằm ở trên giường, gần như không ngủ được, tay vẫn nắm chặt vòng cổ lộ ra thần khí mãnh liệt cô đơn, cả đêm không có chợp mắt. . . . .
“Sinh nhật vui vẻ, Ngải Lâm… Hi vọng mỗi ngày cô đều hạnh phúc và vui vẻ… Chỉ là không nên tùy tiện, lỗ mãng tìm bất kỳ người đàn ông nào yêu nhau, để không phụ lòng cuộc sống kiêu ngạo của cô, chỉ mong tương lai cô có thể nhận được tình yêu càng kiêu ngạo và hạnh phúc hơn…”
Giọng nói của người đàn ông kia lộ ra kín cảm giác cô đơn thật sâu sâu truyền đến.
Khuôn mặt Trang Ngải Lâm căng cứng, hai mắt gần như run rẩy kích động rơi nước mắt, lại bị cô nặng nề đè nén trở về, chỉ là cảm thấy trái tim cũng bị xé ra hai nửa giống như khối ngọc bích này…
“Chị. . . . .” cho tới bây giờ Trang Hạo Nhiên cũng không có nhìn thấy chị gái bi thương như vậy, anh hoảng sợ, lập tức bước lên trước, vươn tay kéo nhẹ bả vai chị, đau lòng hỏi: “Đây. . . . rốt cuộc khối ngọc bích này là ai đưa? Làm cho chị khổ sở đau lòng như vậy?”
Trang Ngải Lâm không nói lời nào, vẻ mặt nhợt nhạt lộ ra nhàn nhạt bi thương, vươn tay chậm rãi cầm khối Ngọc bích đã bị vỡ thành hai, nắm ở trong tay, cảm thấy góc nhọn của nó đâm vào trái tim của mình rất đau, cô lại đè nén đau thương, không nhìn mọi người, một mình, tay cầm khối ngọc bích vỡ ra, chậm rãi cất bước đi ra ngoài. ..
“Chị!” Trang Hạo Nhiên nhìn theo bóng lưng chị gái, lo lắng gọi! !
Trang Ngải Lâm không nói lời nào, chỉ là vẻ mặt lộ ra một chút lo lắng buồn bã, từng bước đi ra ngoài, vừa đi vừa nghĩ đến câu nói: người có duyên với ngọc, tất nhiên nó sẽ làm bạn cả đời, nếu như vô duyên, để cho nó đi thôi…
Hai tròng mắt của cô lại tràn đầy nước mắt, nắm chặt khối ngọc bích này, ngàn vạn phần không nở hóa thành nước mắt, trong thân thể loáng thoáng nổi lên nước mắt chua xót, bất đắc dĩ, nhưng không cách nào trút ra. . . .
Phòng làm việc trường thi! !
Bác Dịch mặc tây trang màu đen, mặt lộ ra chuyên nghiệp và cẩn thận của Giám khảo trường thi, nhìn năm thành khối hiệp hội rượu đỏ đứng ở trước mặt mình, dùng khay màu bạc, đặt sợi dây nho cưa ra của Pháp và Đức, còn có Tây Ban Nha và nhiều nước khác, đây là đề thi chính mình đưa ra trong vòng thi đấu thứ hai, anh vừa chăm chú nhìn từng sợi dây nho, vừa vươn tay, hơi ngửi một cái, mới bày tỏ rất chắc chắn nói: “Tốt! Cất kỹ các loại dây nho này ! ! Trước khi thi đấu, nhất định phải giữ bí mật!”
“Vâng!” Thành khối hiệp hội rượu đỏ lập tức gật đầu, tay nâng khay đi ra ngoài.
Bác Dịch nhìn bọn họ xoay người, nghĩ tới ngày mai thi đấu chuyên gia hầu rượu, biết sự kiện này, sắp vén lên bức màn che, tim của anh hơi buộc chặt, xoay người nhìn chăm chú bầu trời sáng lạn ngoài cửa sổ, còn có sân cỏ xanh xanh, đi khỏi vườn nho lâu như vậy, anh bắt đầu nhớ nhung mảnh đất kia rồi, không biết để cho người chăm sóc vườn nho, thì như thế nào…
Nghĩ tới đây, trong đầu của anh, không nhịn được xuất hiện bóng dáng của một người.
Trái tim hơi có một chút đau.
Bác Dịch thở dốc mấy hơi, mới vừa muốn xoay người, mở một phần tài liệu ra, lại nghe được chuông điện thoại di động vang lên, anh cầm lên nghe: “Xin chào.”
Đối phương nói một tràng…
“Cái gì?” Bác Dịch kích động đứng lên, cầm điện thoại di động, không thể tin nổi kêu lên: “Sương giá! ? Tối nay tới lúc nào?”
Bên kia vườn nho, công nhận vội vã nói !
“Chờ tôi, ! Tôi lập tức trở về! Mọi người không xử lý được!” Bác Dịch không nói hai lời, liền vứt bỏ điện thoại di động, lập tức nhanh chóng đóng tài liệu và đề thi lại, khóa vào trong ngăn kéo, mới vội vàng đi ra phòng làm việc, vẻ mặt lộ ra căng thẳng và hốt hoảng, chạy như bay ra bên ngoài … . . . .
“Bác Dịch tiên sinh, ngài đi đâu? Tối nay còn có bữa tiệc trước khi thi!” Thư ký đi tới nhìn anh.
“Tôi có việc gấp phải trở về một chuyến! ! Sáng sớm ngày mai nhất định sẽ quay lại! !” Bác Dịch nói xong, người đã đi vào thang máy, gấp gáp đè xuống nút đóng cửa! Khi không gian nhỏ hẹp đóng lại chặt kín, anh mới thở dốc, nhớ tới công nhân trông coi vườn nho cho mình, người bạn thân bên cục khí tượng nói tối nay sẽ có thể có sương giá, phải biết sương giá đối với quả nho sắp thu hoạch là một tai hoạ nghiêm trọng nhất, nếu như xử lý hơi không cẩn thận, rất có thể sẽ hủy diệt toàn bộ quả nho trong vườn ! !
Đại sảnh khách sạn vẫn náo nhiệt đông đúc ! !
Bác Dịch căng thẳng nhào tới ra đại sảnh khách sạn, nhìn hai bên, lúc nảy đã gọi điện thoại căn dặn nhân khối tiếp tân, để cho bọn họ lập tức đưa xe của mình tới, nhưng tại sao đến bây giờ chưa có tới? Anh căng thẳng nhắc cổ tay, nhìn thời gian đã 2 giờ chiều! ! Dựa theo thời gian này trở về, cũng phải khoảng tám giờ đêm! ! Tám giờ! ! Tám giờ! !
Bác Dịch càng không ngừng lẩm bẩm mấy chữ này, vẻ mặt thật căng thẳng thật căng thẳng, quay mặt sang, nhìn đường xe nối liền khách sạn, suy nghĩ xem tại sao xe của mình chưa có tới? Anh gấp đến độ giống như kiến bò trong chảo nóng! !
Đang lúc này, một chiếc Ferrari màu đỏ thẫm, chậm rãi lái tới, dừng ở trước đại sảnh khách sạn, nhân khối tiếp tân nhanh chóng đi xuống xe, cầm chìa khóa đi tới trước, gọi: “Trang tiểu thư, xe của cô tới rồi.”
“Ừ…” Trang Ngải Lâm vẫn mặc váy dài đuôi cá màu đỏ thẫm, bên ngoài khoác áo lông thú màu đen, tay cầm túi xách, mới vừa muốn nhận lấy chìa khóa, lại nhìn thấy Bác Dịch đứng ở trước cửa, hai tròng mắt của cô ngưng tụ.
Bác Dịch cũng nghe được tiếng của cô, cũng xoay người, hơi dịu dàng nhìn cô.
Trang Ngải Lâm nhìn ánh mắt anh, nhớ tới khối ngọc bích vỡ hai nửa, hai tròng mắt của cô lóe lên, nắm chặt túi xách ngọc trai trong tay, đè nén cảm giác hơi thở nặng nề, nhưng vẫn nuốt cổ họng, cảm thấy anh giống như có chuyện bận rộn, vẻ mặt liền thu lại, nhìn anh, nhàn nhạt lạnh lùng hỏi: “Thế nào? Xảy ra chuyện gì? Vẻ mặt như vậy?”
Lồng ngực Bác Dịch nặng nề phập phồng, thở hổn hển, vẻ mặt vẫn lộ ra căng thẳng, nói: “Vườn nho của tôi, tối nay có thể sẽ gặp phải sương giá, tôi nhất định phải trở về một chuyến! Sợ bọn họ không chống giữ nổi!”
Vẻ mặt Trang Ngải Lâm nhàn nhạt nhìn về phía anh.
Bác Dịch không có nhìn cô nữa, mà căng thẳng quay mặt sang, nhìn đường xe phía trước, đang gấp làm sao còn chưa có xe…
Trang Ngải Lâm nhìn dáng vẻ anh, tay cầm túi xách ngọc trai, suy nghĩ một chút, liền nhấc nhẹ đuôi váy lên, đi tới trước xe của mình, ngồi ở ghế lái, tay cầm vô lăng, nổ máy xe, mới lạnh lùng nói: “Lên xe! Tôi đưa anh đi!”
Bác Dịch sững sờ nhìn cô.
“Lên xe!” Hai mắt Trang Ngải Lâm lóe lên, lại lạnh lùng nói.
Bác Dịch nhìn dáng vẻ cô gái kia, biết có mấy phần nghiêm túc, liền biết ơn mỉm cười, nói một câu cám ơn cô, liền ngồi vào ghế lái phụ, Trang Ngải Lâm không đợi anh ngồi vững vàng, liền đưa chân đạp chân ga 200km/h, để cho chiếc Ferrari lao đi như mũi tên…
Danh Sách Chương: