Mục lục
Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 145: Phương hướng của Nhà ảo thuật 1

Tưởng Thiên Lỗi và Đường Khả Hinh ở trong hoa hồng rối rít rơi xuống, nhìn đối phương.

Toàn bộ xung quanh giống như yên tĩnh, tất cả mọi người đều yên tĩnh, cứ kỳ lạ nhìn hai người bọn họ.

Tần Hà dẫn hai nhân viên quầy bar vừa đi tới, chứng kiến màn ảo thuật kỳ diệu lúc nảy của Nhà ảo thuật ngoại quốc cũng nhìn ngây người.

“Mới vừa rồi. . . . . .” Tào Anh Kiệt nhìn hai người bọn họ, dường như đắm chìm trong ma thuật, hỏi: “Rốt cuộc bọn họ có hôn hay không?”

Như Mạt hai mắt căng thẳng rưng rưng nhìn Tưởng Thiên Lỗi.

Vẻ mặt Tô Thụy Kỳ cũng trầm ngâm, hơi căng thẳng nhìn Khả Hinh.

Tưởng Thiên Lỗi vẫn đứng ở trong cánh hoa nhẹ nhàng bay bay, nhìn Đường Khả Hinh. . . . . .

Đường Khả Hinh cũng có chút đỏ mặt nhìn anh. . . . . .

Nhậm Tử Hiền nhìn hai người này, cô đột nhiên hắc một tiếng, cười có chút miễn cưỡng nói: “Chuyện này. . . . . . rốt cuộc có hôn hay không?”

Ánh mắt Tưởng Thiên Lỗi hơi xoay tròn, nghe được lời của vợ chưa cưới, liền lạnh lùng  không lên tiếng, hơi xoay người đi trở về vị trí ngồi xuống, sửa lại âu phục, trên mặt cũng không lộ vẻ gì.

Đường Khả Hinh nhìn anh một cái, trái tim vẫn nhảy thình thịch, hai mắt mãnh liệt chớp lóe, chậm rãi đi trở về vị trí, mới vừa ngồi xuống, cảm thấy hơi thở của Tưởng Thiên Lỗi ở bên cạnh mạnh mẽ phà về phía mình, mặt của cô đỏ lên.

Ánh mắt của Tô Thụy Kỳ rất nghi hoặc nhìn cô, nhưng vẫn miễn cưỡng cười cười, muốn mở miệng. . . . . .

“Có hôn không?” Tử Hiền đột nhiên nhìn Tưởng Thiên Lỗi, có chút căng thẳng hỏi.

Lúc này Tưởng Thiên Lỗi dùng ánh mắt đùa giỡn nhìn Nhậm Tử Hiền, thoải mái nói: “Không phải lúc nảy em nói rất nhẹ nhõm sao?”

“Không ngờ bị đám lửa che mất! Em nhìn không thấy! Tưởng tượng của em rất đáng sợ!” Lúc này Nhậm Tử Hiền bắt đầu có chút đố kỵ.

Trang Hạo Nhiên lập tức nhạo báng cô nói: “Sớm biết mình sẽ ghen như vậy, mới vừa rồi đừng quá cố chấp.”

“Tôi . . . . .” Nhậm Tử Hiền lập tức đứng dậy, nhìn thấy mọi người đang nhìn mình xem kịch vui, cô ho khan một tiếng, vén tóc xoăn nơi cổ.

Mặt của Đường Khả Hinh đỏ lên, cúi đầu.

“Vậy rốt cuộc có hôn hay không hôn hả?” Lâm Sở Nhai không nhịn được tò mò cười hỏi.

Tưởng Thiên Lỗi im lặng không lên tiếng, hai mắt cũng không nhịn được nhìn về phía Như Mạt.

Như Mạt cúi xuống, hai mắt xốc xếch lóe ra, đôi tay níu chặt khăn ăn màu trắng.

“Thần bí như vậy, nhất định là hôn.” Trang Hạo Nhiên đột nhiên bật cười nói.

Tô Thụy Kỳ mỉm cười nói: “Cũng không nhất định. Ảo thuật luôn lấy giả làm thật, lấy thật làm giả, cho dù lúc nảy hôn thật, có lẽ cũng chỉ là một ma pháp, thật ra tất cả đều là giả, bao gồm nụ hôn kia.”

Đường Khả Hinh khẽ cắn môi dưới, hai mắt xốc xếch lóe lên một cái.

Trên mặt Tưởng Thiên Lỗi vẫn không lộ vẻ gì, hết sức bình tĩnh.

Lúc này Tô Linh mới cười ngọt ngào nói: “Lúc này giống như hết sức khó hiểu, nhưng chúng ta quên mất một chuyện.”

Mọi người cùng nhau nhìn cô.

“Chúng ta nên tặng cho Nhà ảo thuật vĩ đại một tràng vỗ tay.” Tô Linh mỉm cười vung tay lên vỗ nhẹ, mọi người cũng rối rít nhìn về phía Nhà ảo thuật vỗ tay vô cùng cuồng nhiệt.

Nhà ảo thuật hết sức thân sĩ đứng trước bàn ăn, trong tay cầm cây gậy nhỏ màu đen, khom người cám ơn các vị đã thưởng thức.

Lúc này Trang Hạo Nhiên đang cao hứng, anh ho khan hai tiếng, lập tức ngồi thẳng người nói: “Tôi cũng muốn chơi! Mới vừa rồi không phải tôi còn chưa chơi sao?”

Nhà ảo thuật khẽ mỉm cười, khôi phục ma thuật như lúc ban đầu, lễ phép cung kính nhìn Trang Hạo Nhiên nói: “Chúng ta cũng không thể quá mức hy vọng xa vời số mạng chăm sóc chúng ta, ngài đã có duyên phận trong trò chơi, không thể chơi lần thứ hai.”

“Vậy tôi !” Lâm Sở Nhai hơi sửa sang lại âu phục, không biết cỡ nào hứng thú, cười nói.

“Phụt” một tiếng, bàn tay Nhà ảo thuật xuất hiện một ngọn lửa màu xanh lam, thổi về phía Lâm Sở Nhai, mới thong thả nói: “Tìm một người có duyên kế tiếp, dựa vào số mạng làm chuyện nên làm.”

Lâm Sở Nhai nghe xong cũng không biết có bao nhiêu lực lượng, ngẩng khuôn mặt tươi cười, nhìn quả cầu lửa trước mặt, ngọn lửa màu xanh lam lóe lên thật đáng yêu, trong lúc anh hết sức vui vẻ, đã vứt bỏ sự thông minh và tiền đồ sự nghiệp của mình, nhưng không có ai nhắc nhỡ cho anh, bốn người phụ nữ đang ngồi, một người đã hôn lúc nảy, một là vợ tương lai của Tổng Giám đốc, một là cháu gái của Thủ tướng, cũng là vợ tương lai của một Tổng Giám đốc khác, Như Mạt là Thị Trưởng phu nhân! Anh muốn hôn ai vậy?

Bọn người Tô Lạc Hoành cũng cúi đầu nhịn cười.

Trần Tuấn Nam không nhịn được cười, nhìn bộ dáng hưng phấn của Lâm Sở Nhai nói: “Tôi . . . . . Tôi . . . . . Tôi có lời muốn nói, Lâm phó tổng, ở trong cuộc hành trình kỳ diệu này, anh muốn hôn vị giai nhân nào ngồi ở đây?”

Sắc mặt của Lâm Sở Nhai thu lại, lập tức nhìn về phía Nhậm Tử Hiền, Tô Linh, Như Mạt, còn có Khả Hinh, lúc này mới phát hiện ra phiền toái của mình, lập tức miễn cưỡng cười ha ha ha, nói: “Ồ. . . . . . Tôi . . . . . Tôi . . . . . lúc nảy tôi đùa giỡn, tôi không chơi. . . . . .”

“Không thể không chơi!” Ánh mắt của Nhà ảo thuật chợt lóe, một ánh lửa lao thẳng về phía Lâm Sở Nhai, làm anh hoảng sợ lui ra sau.

“Trò chơi bắt đầu, không thể quay đầu lại, giống như thời gian không thể quay ngược lại. . . . . .” Nhà ảo thuật không nói nữa, ngón tay đột nhiên đưa về phía ngọn lửa màu xanh lam, ngọn lửa lại giống như đứa bé bướng bỉnh, từ bên trái lướt nhẹ đến, thoáng qua Tô Lạc Hoành, thổi qua Trần Tuấn Nam, sau đó bay tới trước mặt của Như Mạt, sắc mặt của Như Mạt đỏ lên. . . . . .

Lâm Sở Nhai căng thẳng nói không ra lời.

Tưởng Thiên Lỗi cũng nhìn cô một cái, ánh mắt lóe lên.

Ngọn lửa màu xanh lam lại nhẹ nhàng trôi dạt đến trước mặt của Tô Linh.

Ngược lại Tô Linh đã dự đoán trước, nhìn ngọn lửa màu xanh lam khẽ cười.

Lâm Sở Nhai mở nút cổ áo của mình, lấy khăn tay lau mồ hôi trên trán, đây chính là cháu gái của Thủ tướng.

Ngọn lửa lại nhẹ nhàng thổi qua trước mặt của Trang Hạo Nhiên và Tưởng Thiên Lỗi, lại nhẹ nhàng rơi vào trước mặt của Đường Khả Hinh, lần này làm cho Khả Hinh sợ hãi, lập tức giật lùi ra sau, hoảng sợ đến sắc mặt trắng bệch nhìn ngọn lửa này, nhìn thấy nó đã sợ.

Ánh mắt Tưởng Thiên Lỗi cũng hơi liếc tới, nhìn chừng ngọn lửa kia.

Đối với đồ vật này, Tô Thụy Kỳ không có hảo cảm rồi !

Thật may, vô cùng may mắn, ngọn lửa màu xanh lam chậm rãi dời vị trí, bay về phía Tô Thụy Kỳ, sau đó bay tới trước mặt của Nhậm Tử Hiền, Tử Hiền lạnh lùng nhìn nó chằm chằm . . . . . .

Lâm Sở Nhai đã hoảng sợ muốn vỡ tim nhìn ngọn lửa này.

Phốc! Tào Anh Kiệt nhìn ngọn lửa dừng ở trước mặt của Nhậm Tử Hiền, anh cúi đầu, bỏ đá xuống giếng cười đến run người!

Ngọn lửa màu xanh lam đang ở trước mặt của Tử Hiền, nhẹ nhàng bay, nhẹ nhàng bay, đột nhiên như mũi tên xông vào bên trong ly nước của Tào Anh Kiệt, sáng lên ngọn lửa màu đỏ thẫm.

“Oh, my god!” Tào Anh Kiệt cảm giác trước mặt chợt lóe sáng, nhìn ngọn lửa mong manh bên trong ly nước của mình, anh hoảng sợ đến bật ra phía sau kêu to: “Này, sao lại thế này!”

“Thật tốt quá!” Lâm Sở Nhai rất cảm động nhẹ nhàng thở ra nói.

“Anh điên a!” Tào Anh Kiệt tức giận nhìn Lâm Sở Nhai, kêu to: “Anh tốt cái gì? Thật coi tôi là phụ nữ hả?”

“Ha ha ha ha ha. . . . . .” Ở trong bóng tối, tất cả mọi người bao gồm cả nhân viên quầy bar đều không nhịn được cười.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK