Mục lục
Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1279: KẾT THÚC (MƯỜI CHÍN)

“Cháu nói cho ông nội nghe xem, thế nào gọi là “Khóa”” Tô Điềm Thần mỉm cười nhìn cháu gái, chậm rãi hỏi.

Tô Linh im lặng suy nghĩ trong chốc lát, mới nhìn ông nội nói: “Ý tứ của khóa ở đây dĩ nhiên là lợi dụng công cụ giam cầm, giam giữ, đóng chặt!”

Tô Điềm Thần mỉm cười lại nhìn cháu gái nói: “Vậy tại sao trước khi Tổng Giám đốc Trang muốn vào cửa, ra lệnh lãnh đạo cấp cao của Hoàn Cầu đứng ở hành lang dài, dùng hai tay để trước ngực, không ngừng vỗ tay, hơn nữa hết sức nhịp nhàng, giống như tiếng trống?”

Ngược lại lúc nảy Tô Linh không nghĩ tới vấn đề này, cô khẽ chớp hai tròng mắt sắc bén, trầm tư suy nghĩ một chút, trong lúc mọi người nín thở yên lặng chờ đợi, lúc này mới nhìn ông nội nói: “Thời cổ đều nói khóa là vật điềm lành, tức là “Mâu” (cây mâu) và “Thuẩn” (lá chắn) cũng “Hợp” (cùng) và “Phách” (vỗ), không ít đứa trẻ mới sinh hoặc vợ chồng vừa kết hôn, lúc bước vào giáo đường hôn lễ đều sẽ có hàng người đứng thẳng hai bên cùng vỗ tay, có ý nghĩa là trăm năm hạnh phúc. Chuyện này. . . Chẳng lẽ không đúng ẩn ý của Tổng Giám đốc Trang? Phía sau còn ẩn chứa huyền cơ gì nữa?”

Trang Hạo Nhiên nghe nói như vậy, chỉ im lặng mỉm cười không lên tiếng.

Tô Điềm Thần mỉm cười nhìn cháu gái nói: “Cháu cũng đã nói khóa tức là cùng vỗ tay, cho nên lãnh đạo cấp cao Hoàn Cầu cùng vỗ tay, Hạo Nhiên mới sai người đâm kim vào trong đèn lồng, cháu để khối băng ở trên bàn ăn, trong lúc chờ nó tan ra, ngoài cửa đang có người cẩn thận chú ý đến ý tứ của Chí Long, chỉ cần Chí Long khẽ mỉm cười, người ngoài phòng liền hiểu rõ, cậu ấy đã hiểu được sự huyền bí từ “Châm ngôn” đến “Kim muối”! Mà Tổng Giám đốc Tưởng ở bên ngoài ăn đĩa đậu phộng kia, chính là Chí Long sai người đưa ra ngoài.”

“Sai người đưa ra ngoài?” Tô Linh cùng mọi người kinh ngạc liếc mắt nhìn Đường Chí Long một cái, lại kích động nhìn ông nội, nói: “Cháu khóa cửa rất chặt chẽ, làm sao chủ tịch Đường có thể sai người đưa đĩa đậu phộng rang muối bảy màu ra ngoài chứ?”

Đường Chí Long im lặng ngồi đó, nhếch miệng mỉm cười.

Tô Điềm Thần lại mỉm cười nhìn cháu gái nói: “Cho nên ông nội đã nói, cửa ngăn được người, không ngăn được trí tuệ, cũng không ngăn được suy nghĩ. Chí Long hiểu đạo lý “Kim muối”, cho nên lúc cháu hào hứng bừng bừng thảo luận chuyện trên trời dưới đất, ông ấy đã lặng lẽ sai người đưa tới từng ly “Trà lá tre”, phải biết rằng lãnh đạo cấp cao khách sạn, nhìn mặt nói chuyện hết sức lợi hại, lúc khách đang thưởng thức trà hơn ba lần, phòng bếp phía sau lập tức hiểu ý, thêm một chút món ăn mặn và giảm một chút món ăn nhẹ, sau đó bắt đầu điều chỉnh món tráng miệng theo mùi trà và mùi cam, cho nên lúc bày lên bàn ăn, tự nhiên là loại điểm tâm vị ngọt.”

Tô Linh thật nghe đến ngây người, ngay cả Đường Khả Hinh đã từng quen thuộc sự hoạt động của khách sạn, cũng không có nghĩ qua điều này.

Hoắc Minh cùng Trần Mạn Hồng lại im lặng đứng ở một bên, ngầm thừa nhận trình tự này.

“Vậy. . .” Tô Linh rõ ràng kích động nhìn ông nội, hỏi: “Vậy. . . Xem như muối bảy màu bị phòng bếp giảm bớt rồi, làm sao lại đưa đến trước mặt của Tổng Giám đốc Tưởng? Tổng Giám đốc Tưởng hiểu ý, hay là. . .”

“Dĩ nhiên Tổng Giám đốc Tưởng hiểu ý!” Tô Điềm Thần mỉm cười nhìn cháu gái nói: “Nhưng cậu ấy là Tổng Giám đốc tập đoàn một chuỗi khách sạn! Phụ trách qui trình hoạt động và kinh doanh của gần một ngàn khách sạn trên thế giới, làm sao cậu ấy lại không biết suy đoán ra ý nghĩ của khách hàng? Cậu ấy bước đến trước phòng ăn cao quý nhất, cậu ấy tận mắt theo dõi tất cả mọi việc từ bên trong đến bên ngoài phòng ăn, nhìn thấy Chí Long đổi trà hết lần này đến lần khác, dĩ nhiên hiểu được sự ảo diệu rất có thể sẽ ở trong món ăn mặn hoặc món ăn ngọt, cho nên lúc nảy Hạo Nhiên nhìn thấy Tổng Giám đốc Tưởng, cậu ấy đang ở trong phòng thưởng thức món ăn, muốn tìm được phương pháp đến gần suy nghĩ của Chí Long!”

“. . .” Tô Linh thật sự trợn to hai mắt, chậm rãi xoay người, không thể tin nổi nhìn Tưởng Thiên Lỗi ở bên cạnh.

Vẻ mặt Tưởng Thiên Lỗi lộ ra cười như không cười, anh quen trầm ổn kín kẽ, không để lộ một chút tâm tư của mình.

“Ý của ông nội là. . .” Tô Thụy Kỳ cũng nghe say mê, không nhịn được nhìn ông nội nói: “Tổng Giám đốc Tưởng đã hiểu ý tứ chủ tịch Đường trước rồi.”

Tô Điềm Thần mỉm cười nhìn Tưởng Thiên Lỗi, cũng nói thật. . .”Tổng Giám đốc Tưởng quả thật cũng là một kỳ tài bày mưu nghĩ kế, nhưng đối với việc giám định món ngon, vẫn là Hạo Nhiên hơn một chút, cho nên lúc Hạo Nhiên nghe chị của cháu nói đến “Châm ngôn”, cậu ấy đã đoán ra bảy tám phần, nhưng nhìn thấy Tổng Giám đốc Tưởng ngồi ở trong phòng đang ăn cơm thì cậu ấy liếc mắt một cái liền xác định suy nghĩ trong lòng mình, vì vậy nhân lúc đi tắm rửa thay quần áo, phái người lập tức mang cây kim ướp lạnh ở nhiệt độ thấp nhất, lợi dụng nguyên lý hấp thu đá và muối, lại cầm cây kim dính chặt muối đâm vào trong đèn lồng, nhưng nếu muốn cho người ta tin tưởng, giọt nước kia chính xác sẽ rơi trong cốc, cho nên Hạo Nhiên mới sai người cố làm ra vẻ huyền bí, sai người khiêu vũ để cổ động bầu không khí, làm cho người ta tin chắc cậu ấy đã tính trước, sau đó dựa vào vị trí thuận lợi Chí Long ngồi ở bên cạnh Ủy viên Trương, cùng đám người trong tiếp ứng ngoài phối hợp, tạo ra hiện tượng giả, lúc đèn lồng đỏ xoay tròn thì cậu ấy chớp mắt ba cái nhắc nhở diễn viên múa gảy sợi chỉ nhỏ nước, làm cho Khả Hinh thật cho rằng giọt nước kia thật sự nhỏ vào trong cốc. . . Phải biết một người lúc mừng rỡ, khi tuyệt vọng nhất định sẽ cực độ bi thương, cho nên lúc ấy Khả Hinh mới mất lí trí, đau lòng bật khóc. Trong quá trình này còn có thêm Ủy viên Trương giữ cho bầu không khí căng thẳng rất tốt!”

Đường Khả Hinh nghe đến nhất thời trợn mắt há hốc miệng, nhìn cha cùng Ủy viên Trương, bọn họ đều đang không chú ý.

Khuôn mặt Ủy viên Trương càng lạnh lùng băng bó, nghiêm túc không lên tiếng.

“Chỗ này đã giải thích rõ!” Tô Thụy Kỳ lại nghi ngờ hỏi: “Nhưng Tổng Giám đốc Trang làm thế nào vào được cánh cửa này? Chị đã khóa cửa rất chặt!”

Tô Linh cũng kinh ngạc nhìn ông nội.

Tô Điềm Thần mỉm cười nhìn cháu trai nói: “Cái này phải quay lại ý tứ “Khóa”, Hạo Nhiên tự nhiên biết, muốn một giọt nước mắt của vợ hứa hôn không khó, nhưng phải làm thế nào mở được ổ khóa kia mới là chuyện khó nhất! Lúc nảy chị của cháu cũng đã nói, khóa tức là đóng chặt lại, cũng là giam cầm, hơn nữa “Khóa” ở bên trong, không phải ở bên ngoài! Hạo Nhiên đã từng bị giam cầm, tự nhiên sẽ hiểu, người muốn để cho mình đi vào hoặc đi ra, nhất định phải nắm giữ được “Chìa khóa” thật sự! Người này tự nhiên sẽ không là chị của cháu, người này dĩ nhiên là Ủy viên Trương! Chỉ cần Ủy viên Trương mở một con mắt, nhắm một con mắt, như vậy Hạo Nhiên có thể không chút kiêng kỵ! ! Hạo Nhiên để cho lãnh đạo cấp cao giơ tay “Cùng vỗ tay”, lúc ” Cùng vỗ tay” âm thanh quả thật vang dội chấn động trời đất, dĩ nhiên mọi người sẽ không lưu ý, âm thanh dư thừa trong phòng này!”

“Âm thanh dư thừa? Âm thanh dư thừa nào?” Tô Linh kinh ngạc nhìn ông nội.

Tô Điềm Thần mỉm cười nhìn cháu gái, nói: “Cháu còn nói mình là người se chỉ luồn kim cho Tổng Giám đốc Trang cùng Khả Hinh, như vậy. . . Kim đi đâu? Chỉ đi đâu?”

Lúc này, Tô Linh trợn mắt, mới phát hiện ra lúc Trang Hạo Nhiên đẩy cửa tiến vào thì cây kim và sợi chỉ không biết đi đâu? Cô kinh ngạc ngẩng đầu lên, nhìn đèn  lồng “Phượng hoàng niết bàn” xoay tròn rất đẹp, giọt nước mắt trong khóe mắt phượng hoàng rơi xuống lúc nảy đã khô, cô kinh ngạc nhìn ông nội, mình cũng không nhịn được hỏi: “Cây kim. . . Và sợi chỉ đâu rồi?”

Tô Điềm Thần mỉm cười nhìn Trang Hạo Nhiên nói: “Cái này cần phải hỏi Tổng Giám đốc Trang một chút, cậu ấy cố làm ra vẻ huyền bí, lợi dụng âm thanh tay “Cùng vỗ tay” làm cho bên ngoài vang lên long trời lỡ đất, sau đó để cho mấy vị Phó Tổng của cậu ấy leo lên tầng vách ngăn trên nóc nhà, bí mật thu hồi kim chỉ, lại dựa theo hướng dẫn của thợ khóa tự tay chế tạo, cầm cây kim thả rơi vào tâm trong khe hở, kéo nhẹ, khóa liền mở ra!”

“. . .” Tô Linh cũng hít một ngụm khí lạnh nhìn ông nội, nói: “Điều này có thể sao?”

“Tại sao không thể?” Tô Điềm Thần phì cười cao giọng nói: “Mặc dù cháu hiểu được trên “Trúc” dưới “Mặn” là “Khuyên”, nhưng cháu không hiểu, trái “Chỉ”, phải “Mặn” là “Giam”! Ở thời cổ khóa cũng là giam, tức có nghĩa là buộc chặt! Hạo Nhiên cho người se chỉ luồn kim, chính là muốn nói cho người ở bên trong, cậu ấy sẽ dùng một cây kim kết hợp với sợi chỉ mở khóa ra, tình huống này nếu Ủy viên Trương cũng không ngăn cậu ấy lại, để cho cậu ấy vẫn “Cùng vỗ”, cậu ấy sẽ không cố kị không lo sợ. Cho nên cậu ấy lớn mật dám nhổ lông ở trên đầu con cọp, cho nên hôm nay cậu ấy vào được ngưỡng cửa này! Cháu đó, vẫn quá non nớt, nếu là người thành công, vui buồn hờn giận, công thành danh toại, hoặc hư vinh thất bại đều không lộ ra ngoài mặt, nào có như cháu, một lúc lại dương dương đắc ý, một lúc lại vui mừng hớn hở?”

Mọi người nghe nói như vậy, cũng không khỏi kinh ngạc, lại không khỏi vì Tô lão  hài hước mà cười rộ lên.

Lúc này Trang Hạo Nhiên mới chậm rãi tao nhã mỉm cười.

“Cho nên!” Hiện tại Tô Linh xem như đã hiểu, cô lập tức trợn to hai mắt nhìn ông nội nói: “Ông uống hết ly trà này đến ly trà khác . . ., múc hết chén chè này đến chén chè khác cũng là vì phối hợp chuyện này, nhắc nhở người thu dọn điểm tâm, bán cho chủ tịch Đường một nhân tình?”

“Đó là đương nhiên! Ông cũng muốn Khả Hinh có một nơi chốn tốt!” Tô Điềm Thần cười lớn.

Mọi người cũng cười ầm lên.

“Ông nội, ông thật xấu!” Tô Linh lập tức làm nũng tức giận nói: “Ông lại thò khuỷu tay ra ngoài!”

“Nói bậy!” Tô Điềm Thần cười to nói: “Ông không phải là người xấu nhất, Ủy viên Trương mới là người xấu nhất, ông ấy có trên một trăm cảnh vệ cùng vệ sĩ, lại trơ mắt nhìn mấy Phó tổng leo lên vách ngăn trần nhà mở khóa, ông ấy mới là xấu nhất.”

Lúc này vẻ mặt Ủy viên Trương mới lộ ra lạnh lùng, nói: “Mang mấy tên súc sinh vẫn còn ở trên đầu tôi ra đây!”

Vừa dứt lời, cửa mở ra, Phương Di lập tức tràn đầy khí thế xông vào, trong nháy mắt nâng súng máy, quay đầu súng lại, dùng vị trí cán súng, nhắm vào trên tấm vách ngăn trần nhà ở cạnh cửa đập mạnh, rầm một tiếng, một khối gỗ lưu ly bảy màu “Rầm” một cái, nện thẳng xuống, hai người Tô Lạc Hoành và Tào Anh Kiệt, phịch một tiếng, từ phía trên nện thẳng xuống, nằm rạp trên mặt sàn, oa oa vươn tay đỡ lưng, kêu to: “Ôi chao, eo của tôi.”

“Ha ha ha. . .” Trong phòng ăn, từng người nhìn thấy hai người bọn họ rơi thẳng xuống, vừa đau lòng vừa buồn cười, Đường Khả Hinh kích động liền vội vàng đứng lên, muốn đi đỡ bọn họ. . .

Một bàn tay nhẹ nhàng nắm cô.

Đường Khả Hinh dừng lại, xoay người nhìn Trang Hạo Nhiên một cái. . .

Trang Hạo Nhiên im lặng nhìn cô, đưa mắt nhìn thật lâu, lúc này mới cười lắc lắc đầu. . .

Quả nhiên!

Tiêu Đồng lập tức vọt vào phòng ăn, nhìn thấy Tô Lạc Hoành ngã trên mặt sàn, đau đến kêu to oa oa, cô nhìn mà lòng cũng vô cùng đau đớn, cuống quít nửa quỳ ở trước mặt của anh, lật xem hai bên người anh, vội vàng gọi: “Như thế nào, như thế nào? Có bị thương không? Ngã chỗ nào? Mau đứng lên, tôi đỡ anh đi xem một chút!”

Trần Mạn Hồng cũng vội vàng đỡ chồng đi ra ngoài, cũng không để ý đến công việc nữa!

Mọi người nhìn cảnh tượng này, càng cảm thấy buồn cười.

Tối nay, thật sự là rất vui vẻ hạnh phúc, từng người đều rất cao hứng, từng người đều rất vui vẻ, không khí rất sôi nổi cũng làm cho người ta khát vọng thời gian có thể dừng lại, nhưng có lưu luyến thế nào thời gian vẫn từ từ trôi qua, dần dần đã gần đến mười giờ đêm, mọi người nghĩ đến Ủy viên Trương cùng Tô Điềm Thần, còn có Đường Chí Long đều phải nghỉ ngơi, Tưởng Vĩ Quốc liền tuyên bố kết thúc, tâm trạng mọi người cũng vui vẻ đứng dậy đi ra phòng ăn cao quý. . .

Ủy viên Trương dẫn đầu, còn có Tô Điềm Thần cùng Đường Chí Long theo sau, cùng nhau trò chuyện vui vẻ đi ra ngoài, mà Tưởng Vĩ Quốc và Trang Tĩnh Vũ, còn có Tưởng Thiên Lỗi, Trang Hạo Nhiên cùng mọi người tiễn khách, Ân Nguyệt Dung vừa ôm nhẹ Đường Khả Hinh, cùng Diệp Mạn Nghi trò chuyện vui vẻ đi ra Du Long Trường Đình, lúc đi ngang qua Lưu Hoa Uyển, Đường Khả Hinh dịu dàng khéo léo nghe Diệp Mạn Nghi nói ngày mai muốn mình cùng đi dâng hương, cô lập tức gật đầu một cái. . .

Đám người Ủy viên Trương đã đi ra ngoài, Tưởng Vĩ Quốc cùng Trang Tĩnh Vũ lập tức vẫy gọi vợ, chào hỏi các bà khách quý, hai người bọn họ liền đi khỏi trước. . .

Đường Khả Hinh đứng ở trên hành lang Lưu Hoa Uyển tươi đẹp, ngẩng đầu lên nhìn cha và Ủy viên Trương cùng mọi người trò chuyện vui vẻ bước đi, cô thật sự rất cảm động, chưa từng nghĩ tới, hôm nay có thể có một cảnh tượng như vậy làm cho người ta vui vẻ hạnh phúc, hai tròng mắt cô dịu dàng đưa mắt nhìn chăm chú phía trước, trong lúc đang xúc động suy nghĩ sâu xa cho đến khi cảm nhận cánh hoa màu hồng nhạt bên cạnh hành lang sắp theo màn mưa rơi rụng, lúc này cô mới cất bước muốn đi tới phía trước, không ngờ trong nháy mắt này, cánh tay của cô giống như bị một bàn tay mạnh mẽ, như chim ưng nhanh chóng níu lại, sức lực mạnh mẽ ôm cô mang vào trong một sương phòng! !

Cửa phịch một tiếng đóng lại chặt kín! !

Cánh hoa vẫn mộng ảo rối rít rơi xuống, mưa vẫn “Tí tách” nghe êm tai rơi xuống đất. . .

Cả sương phòng cổ kính, ngay cả đèn cung đình “Bươm bướm bay bay” cũng rất dạt dào tình ý, theo ánh sáng hoa hồng đỏ tươi đẹp xoay tròn, hai bóng người nấp ở trong góc thật sâu, chăm chú nhìn nhau!

Cả người Đường Khả Hinh giống như hít thở không thông, hơi thở dồn dập, máu nhanh chóng lưu chuyển, ở trong bóng đêm hai tròng mắt của cô lộ ra ánh sáng thâm tình và dịu dàng, chăm chú nhìn người đàn ông trước mặt.

Trang Hạo Nhiên đứng ở trong bóng tối, đôi tay nắm chặt cánh tay của cô, dáng người trí tuệ hoàn mỹ, hai tròng mắt sắc bén nhìn cô gái trước mặt, cũng rất nhớ nhung, rất đè nén thở dốc, muốn nói gì đó nhưng cũng không nói được gì, chỉ là có thể cảm nhận lồng ngực của anh có một ngọn lửa sắp bùng lên cháy hừng hực, giống như thật lâu thật lâu sau đó, anh kích động giọng khàn khàn ra lệnh nói: “Nếu như thời gian quay lại, em có chấp nhận tiếp nhận nụ hôn rướm máu mang đến cho em vận rủi chịu đựng khổ sở không? !”

Hai tròng mắt Đường Khả Hinh lập tức ngưng lệ, trái tim của cô giống như bị người moi ra với loại hạnh phúc đau đớn được rồi mất này, cô vội vã gật đầu một cái, nghẹn ngào dịu dàng nói: “Em chấp nhận. . .”

Hai tròng mắt Trang Hạo Nhiên nóng bỏng chăm chú nhìn cô, đè nén muôn nhớ ngàn nhung tuôn trào, chậm rãi vươn tay, chạm nhẹ môi đỏ mọng ngọt ngào đầy đặn của cô gái này, cứ chạm nhẹ như vậy cũng có thể cảm nhận giữa ngón truyền đến từng hồi rung động, ngọn lửa trong thân thể cuối cùng giống như muốn nổ tung, anh lại mạnh mẽ nói: “Em không sợ anh là ma quỷ! ? Anh sẽ ăn em sao!”

Đường Khả Hinh nhìn anh, hai tròng mắt chảy xuống nước mắt, nở nụ cười ngọt ngào như hoa. . .(H)

“Khả Hinh!” Trang Hạo Nhiên rất không muốn kết thúc nụ hôn sâu nồng này, lúc mình sắp thực hiện động tác kế tiếp đối với cô gái này nhưng vẫn giữ vững lý trí nhất định, nhìn cô, cảm xúc từng trận sôi trào nói: “Anh rất hạnh phúc! Hận không thể ở bên em tối nay, nhưng làm thế nào? Em là con gái của người cha nuôi anh kính trọng nhất, hiện tại anh không thể có một chút cử động nào đối với em, điều này đối với em không tôn trọng, điều này đối với ông ấy cũng không tôn trọng.”

Đường Khả Hinh nghe nói như vậy, lòng của cô như ướp mật, cười thật ngọt ngào . . .

Trang Hạo Nhiên nhìn dáng vẻ cô rất động tình và quyến rũ, anh lại ôm chặt cô vào trong lòng, tay vuốt nhẹ tóc cô, sờ nhẹ búi tóc nhỏ cũng không khỏi đắm đuối thương yêu, cảm thán nói: “Chúng ta lại nhịn một chút nữa, nhịn thêm chút nữa. . . Rất nhanh sẽ có thể ở bên nhau. . . Em chờ anh . . .”

Đường Khả Hinh tựa vào lồng ngực rắn chắc của Trang Hạo Nhiên, hưởng thụ hơi thở nồng đậm và nóng bỏng bao quanh mình thật chặt, cô cũng tràn lệ vội vàng gật đầu một cái, nghẹn ngào nói: “Em chờ anh. . .”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK