Chương 533: HOA ĐÀO LÃNG MẠN
Đến khi chết, Jenny cũng không biết anh là ai, chỉ biết là anh là hoàng tử. . . . . .
Đến chết, ngay cả tên của anh, cô cũng không biết được, trừ nụ hôn vô cùng bất đắc dĩ.
Ánh sáng tẩy rửa, mặt trời thay đổi, thái độ anh cũng giống như cô bộc lộ ngày ấy, khi cô chết, tình yêu trổi dậy rõ ràng, vẫn coi chừng lời hứa không hoàn thành với cô, bảo vệ một mảnh rừng nho đến chết cô cũng muốn bảo vệ, mở ra vô số nhà hang trong cả nước, truyền bá dịch rượu mê người, dùng giá gỗ thượng đẳng nhất, dùng hầm đất giấu kín nhất, dùng món ăn tốt nhất, bởi vì anh cảm giác, Jenny đang nhìn. . . . . Cô đang nhìn. . . .
Linh hồn của cô đang nhìn. . . . . .
“Jenny của anh, anh sắp chết, cho nên luôn mơ thấy em ở thiên đường, đứng ở tầng mây, dịu dàng nhìn anh, nụ cười vui vẻ kia giống như cam lộ làm dịu trái tim già nua của anh. . . . . . Jenny của anh, nhớ linh hồn thuần khiết của em ở trong thế giới của tôi, đã từng tồn tại rất quyến rũ. . . . . . anh vô cùng hạnh phúc. . . . . . Không kịp chờ đợi khép lại tia sáng cuối cùng trong sinh mạng, gặp em ở trên thiên đường, hi vọng Thượng Đế thương xót một chút tình yêu của chúng ta, để cho anh gặp mặt em một lần, rồi để cho anh rơi xuống mười tám tầng Địa Ngục, tiếp nhận trừng phạt vì những linh hồn đã chết. . . . . . Nếu có kiếp sau gặp lại, em là đóa hoa nho, anh là thùng rượu để dịch nho lên men. . . . . Ngọt chua đắng cay, tất cả đều thở vì em. . . . . . Jenny, đây sẽ là lá thơ cuối cùng. . . . . . Đây là lá thơ cuối cùng của chúng ta. . . . . . Yêu em. . . . . . Yêu em. . . . . . Yêu em. . . . . .”
Từ trong ánh lửa, Ellen ngẩng đầu lên, nhìn Khả Hinh đã đau lòng rơi lệ khóc rống, tiếp tục giải thích: “Gian phòng ăn này, chính là phòng ăn được mở ra cuối cùng khi hoàng tử chuẩn bị vượt qua giây phút cuối cùng của cuộc đời, sau đó bởi vì tộc người chiến tranh, anh ấy bị buộc đi khỏi, nơi này đã từng qua tay vô số người, cũng từng trải qua thời gian tuyệt vời nhất, nhưng cuối cùng cô đơn vẫn không cam lòng bị vứt bỏ,. . . . . . Nghe nói truyền thuyết cuối cùng, hoàng tử từng ở trước phòng ăn này, nhìn ra bờ sông xinh đẹp nơi xa, trong lòng nhớ nhung Jenny. . . . . .”
Rốt cuộc Đường Khả Hinh kinh ngạc rơi lệ nhìn Ellen, cô chợt nhào qua, nhào vào trên người của anh, nắm chặt tay của anh, thống khổ kêu to: “Rốt cuộc anh là ai? Rốt cuộc anh là ai? Anh hiểu rõ tiếng trung! ! Anh lại có thể giải thích cho tôi hoàn chỉnh như vậy, rốt cuộc anh là ai?”
Ellen im lặng nhìn kích động Đường Khả Hinh, ánh lửa đỏ soi mặt của anh, hai mắt dịu dàng mà thâm thúy, rất sáng ngời, anh mỉm cười nói: “Trên thế giới này, không có quá nhiều sự trùng hợp xinh đẹp như vậy, sinh mạng tồn tại, theo đuổi một lần nữa. . . . . . Tôi chỉ là một đầu bếp khát khao hiểu biết, làm việc trong một nhà hàng ở Đức của Hoàng thất Anh, tôi tới đây du lịch, gặp cô . . . . . Tôi giống như hoàng tử, gặp được một cô gái thuần khiết. . . . . .”
Đường Khả Hinh trợn to hai mắt nhìn anh, trong đôi mắt dịu dàng, có chút ngượng ngùng đỏ mặt.
Ellen mỉm cười nhìn Đường Khả Hinh, dịu dàng nói: “Thật ra đây chỉ là một chút duyên phận xinh đẹp, bởi vì trong hoàng thất của tôi, từng nghe qua chuyện xưa này. . . . . . Cũng hiểu, thì ra người sáng lập Hoàn Cầu có huyết thống vương tử, cho nên mới càng nghi ngờ đi đến nơi này.”
“Có thật không?” Đường Khả Hinh lại kinh ngạc hỏi, cô không nhịn được nhớ tới Trang Hạo Nhiên, người nọ lại còn mang huyết thống hoàng tộc?
Ellen lại gật đầu.
Đường Khả Hinh im lặng không lên tiếng, quay mặt sang, cũng đã rơi lệ nhìn bầu trời ngoài cửa sổ đã sáng lên màu xanh mê người, lá đỏ bay bay, nước mưa nhỏ giọt giống như cam lộ, nhớ tới đêm qua mưa đã ngừng, nhưng trong lòng chuyện xưa chưa kết thúc, trong lòng của cô đột nhiên tràn đầy năng lượng, nhớ lại Jenny ở trong thời chiến tranh, nhấc đuôi váy thật dài, đến chết cũng muốn bảo vệ rừng nho, đến chết cũng muốn bảo vệ chất lỏng này, hai tròng mắt của cô chợt sáng ngời. . . . . .
“Cô biết tại sao tôi bị cô hấp dẫn không?” Ellen xếp nhật ký, có chút xấu hổ, mỉm cười nhìn cô.
Đường Khả Hinh không hiểu nhìn anh.
“Bởi vì cô nói. . . . . . Cô tên là. . . . . . Đường Khả Hinh. . . . . .” Ellen đột nhiên lại không nhịn được cười.
Đường Khả Hinh nhìn anh, cũng có chút ngượng ngùng nở nụ cười.
“Tôi tin cô sẽ kinh doanh tốt phòng ăn, bởi vì có rất nhiều người ở bên cô. . . . . .” Ellen khích lệ cô.
“Rất nhiều người ở bên tôi?” Đường Khả Hinh nhìn anh, sâu kín suy nghĩ những lời này.
“Đúng vậy, rất nhiều người ở bên cô, bao gồm Jenny hiền lành. . . . . .” Ellen giống như hiểu cô, mỉm cười nói.
Đường Khả Hinh nghe những lời này, lại nhớ tới cố sự rượu đỏ xinh đẹp, cô đột nhiên mỉm cười, nước mắt lăn xuống, nghẹn ngào nói: “Tôi vẫn cảm thấy cuộc đời của mình rất lênh đênh, đau đớn đáng thương, nhưng ở trước mặt cô ấy, tôi là cái gì? Cô ấy vì vườn nho, tự hủy đi khuôn mặt, mà khuôn mặt tôi bị phá hủy, lập tức từ bỏ tất cả. . . . . .” Cô nói xong, lại nhìn ánh lửa đang cháy hừng hực bên trong lò, nhớ tới Jenny, giống như trong cuộc đời có thêm một linh hồn dịu dàng, giống như người mẹ che chở cho mình thật chặt. . . . .
“Trong đây còn nói về rượu đỏ kết hợp tất cả thức ăn tâm đắc. . . . . .” Ellen mỉm cười mở tài liệu sau nhật ký, đưa về phía Đường Khả Hinh.
Đường Khả Hinh lập tức khiếp sợ, vui vẻ cầm lấy phần tài liệu kia, vừa muốn nhìn, mới phát hiện thì ra tất cả đều là tiếng anh, cô liền bất đắc dĩ ngẩng đầu lên, nhìn anh.
Ellen không nhịn được nở nụ cười.
Đường Khả Hinh cũng cười, cười bất đắc dĩ.
Hôm nay đã kết thúc chuyện xưa, phát triển thật cần chuyện xưa! !
Đường Khả Hinh mặc đồng phục phòng ăn, lúc tất cả mọi người vẫn chưa thức giấc đã cả phấn chấn chạy ra phòng ăn, đứng ở trên cỏ xanh biếc, nhìn mùa xuân đã đến Cambridge rồi, từng cánh hoa anh đào lả tả rơi xuống, mùi hương cây nguyệt quế ở đằng kia bay đến, bên bờ sông Cambridge tràn đầy cánh hoa màu hồng nhạt tung bay, dần dần di động phía trước, có mấy sinh viên, quần áo mát mẻ, đeo ba lô, cởi xe đạp chạy nhanh qua. . . . . .
tiếng chuông vang ở trong không khí, rất êm tai dễ nghe.
Hai mắt Đường Khả Hinh sáng ngời, mỉm cười nhìn tất cả mọi chuyện trước mắt, trong lòng nghĩ tới Jenny, rốt cuộc hiểu, nếu như cô dễ dàng bị thương, chỉ vì thế giới của cô không đủ lớn. . . . . . Cô đột nhiên nở nụ cười, hai mắt tràn lệ cười, thì ra nhà không có ở đâu xa, nhà ở trong lòng, phải học mở man đầu óc, nghênh đón thế giới này! !
“Hi! Khả Hinh!” lúc này, Niky mới xoa đôi mắt lim dim, cảm thấy mơ màng đi ra ngoài, gọi nhỏ.
Đường Khả Hinh lập tức quay đầu nhìn Niky, hai mắt sáng ngời, tràn đầy năng lượng ánh sáng, mỉm cười đầy tin ngửa mặt, đáp nhẹ: “Hi. . . . . .”
Tia nắng mặt trời xé tầng mây chiếu xuống, rơi vào trên người cô gái dũng cảm hiểu được cuộc sống, rơi vào gian phòng ăn tràn đầy tình yêu và mong đợi.
Hôm nay Phòng ăn chính thức buôn bán! !
Sáng sớm, Đường Khả Hinh cùng tất cả nhân viên trong phòng ăn liền đi đến gần Cambridge, phân phát tờ quảng cáo, thậm chí Mick đáng yêu mặc bộ đồng phục phòng ăn đáng yêu, vác lên vai tấm biển quảng cáo Bruce làm xong cả đêm hôm qua, dùng cử chỉ của quý ông đi khắp nơi, mà Ellen dùng dáng vẻ thật sự đẹp trai mê người của mình, lúc phòng ăn còn chưa có khách, đến trong sân trường học viện hoàng hậu, tùy ý mỉm cười thì có rất nhiều cô gái nhìn anh mỉm cười mập mờ. . . . . . Mà Gordon và Sophie càng yêu phòng ăn Bách Hợp, mà chạy đến trong học viện quảng cáo cho phòng ăn, nói phòng ăn có một vị đầu bếp đã từng hầu hạ thành viên hoàng thất, nấu ăn ngon và dáng vẻ thật hết sức hấp dẫn. . . . . .
Ngày xuân ấm áp hoa nở, Đường Khả Hinh trồng mầm hoa hồng đã đâm chồi trổ nụ rất đáng yêu, nhưng cô không thể chờ chúng nở hoa, lúc sắp gần trưa vẫn còn chưa có khách, cô vẫn còn kích động, vui vẻ chạy đến chợ, vừa quảng cáo phòng ăn của mình, còn vừa mua rất nhiều rất nhiều hoa hồng trắng, hoa hồng đỏ, màu sắc xen kẽ đặt vào cả gian phòng ăn, còn có vườn hoa bên ngoài, để cho màu sắc tươi đẹp rực rỡ dưới ánh mặt trời, không khỏi nhớ tới lời của cha: cuộc sống thành công, không quan trọng vào thời gian. . . . . .
Đúng vậy, chỉ cần tôi không buông tha, cho dù hôm nay không có ai cũng sẽ có khách xuất hiện, cho dù tôi mất đi cuộc so tài này, nhưng tôi vẫn tiếp tục. . . . . .
Đường Khả Hinh đứng ở dưới ánh mặt trời, cầm bó hoa hồng đỏ xinh đẹp, nhìn chúng đỏ tươi, nở rực rỡ, nở nụ cười tràn đầy lòng tin đối với cuộc sống, lập tức cầm hai bó hoa hồng đỏ thật lớn, đặt xuống ở hai bên cửa nhà hàng. . . . . . Mới vừa cầm bình phun nước phun lên cánh hoa, cũng đã nghe sau lưng có người nói: “This restau¬rant is pret¬ty good” (Phòng ăn này thật không tệ. . . . . .)
Cô khiếp sợ xoay người nhìn thấy mấy cô gái tóc vàng ăn mặc rất mốt và khêu gợi, trong ngực ôm sách vỡ, dọc theo cầu gỗ, mỉm cười đi tới, thậm chí nhìn thấy cả vườn hoa hồng, họ còn hết sức kinh ngạc ôm sách vỡ cúi đầu ngửi nhẹ, mới nhiệt tình nở nụ cười, nói: “Look, there are so many roses, I love this-place.” (Nhìn xem, còn có rất nhiều hoa hồng, tôi rất thích nơi này. . . . . . ).
Đường Khả Hinh nghe nói như thế, trong lòng của cô không nhịn được ấm áp, suy nghĩ cố gắng đã nhiều ngày, hôm nay dung hình ảnh rất xinh đẹp và vui vẻ đón người khách đầu tiên, hai tròng mắt của cô rưng rưng, không nhịn được cảm động đến nói không ra lời! !.
Niky và Bruce lập tức rất nhiệt tình ra đón, mỉm cười nói câu: “Welcome to lily restaurant ”
Mấy cô gái nhỏ nở nụ cười ngọt ngào bước đi tới trước, vốn muốn vào phòng ăn xem một chút, nhưng khi nhìn cả vườn hoa hồng ở trước phòng ăn, bọn họ liền rất tùy ý ôm sách vỡ ngồi trên bàn nhỏ ở hành lang bên ngoài phòng ăn, vừa đặt sách vỡ xuống vừa kinh ngạc, vui vẻ nhìn xung quanh, thậm chí có cô gái, cởi áo khoác màu trắng, sau đó mặc áo len màu xanh nhạt, cùng quần jean xanh nhạt, mỉm cười ngồi ở trên ghế dựa cuối hành lang, lấy tạp chí Khả Hinh thận trọng trưng bày trên kệ sách nhỏ, nhẹ nhàng lật xem, mỉm cười nói: “Good… it’s the same warm home” (Nơi này thật có cảm giác ấm áp giống như ở nhà. . . . . . )
Đường Khả Hinh vẫn không dám nhúc nhích, không thể tin nhìn mấy người khách sinh viên hết sức thích nơi này, nở nụ cười nhận lấy thực đơn Niky đưa tới, từ trước đến giờ Niky luôn nói nhiều, còn hết sức nhiệt tình giới thiệu cho khách. . . . . .
“Cô gái mặc áo len màu xanh là con gái của Công tước. . . . . .” Bruce nhanh chóng bưng món chè Tuyết Lê ướp lạnh đi ra, phòng ăn tặng ngày đầu tiên khai trương, nhìn Đường Khả Hinh nháy mắt nói.
Đường Khả Hinh vừa hoảng sợ nhìn cô gái lịch sự dịu dàng ngồi trên ghế, lật xem tạp chí lộ ra khí chất thục nữ, cô đột nhiên kích động mỉm cười, lại nghe sau lưng tiếng động, cô lập tức xoay người, nhìn thấy mấy nam sinh, còn có một đôi tình nhân, bao gồm một số khách Trung Quốc tới Cambridge du lịch, bọn họ mỉm cười nói: “Rất hiếm nhìn thấy phòng ăn có người Trung quốc, nhất định phải đi vào nếm thử một chút. . . . . .”
Đường Khả Hinh thật vui vẻ lập tức đi đến chân cầu, liền hướng mọi người khom lưng, nghẹn ngào cười nói: “Hoan nghênh quý khách ghé thăm ! !”
Mới vừa dứt lời, bên cạnh cây cầu nhỏ, tiếp tục đi tới mấy người khách bị Mick hấp dẫn, bọn họ cũng đang cười nói đi sang bên này, Đường Khả Hinh thật sự rất kích động đứng ở dưới ánh mặt trời, thấy ngày thứ nhất đã có hơn hai mươi người khách, lục tục đạp mặt cỏ xanh biếc, đi qua rất nhiều hoa giống như vườn hoa trước phòng ăn, đi vào phòng ăn, hoặc ngồi ở trên xích đu vui đùa. . . . . .
“Khả Hinh. . . . . . Con phải tin tưởng cha, khi con làm việc chăm chỉ, thành công sẽ tới bất ngờ. . . . . .”
“Khả Hinh.” Niky nâng cái khay, thật sự rất sốt ruột chạy ra nhà hàng, nhìn Đường Khả Hinh đang ngẩn người, kêu to: come on we are so-busy! !”
Đường Khả Hinh vừa nghe, lập tức xoay người, thấy Niky, kích động mỉm cười, dọc theo con đường nhỏ tràn đầy ánh mặt trời, kêu to: “Tới rồi . . . . . . “