Chương 1229: PHÁT HIỆN
Ban đêm, ánh đèn màu xanh dương mông lung, trong cơn mưa phùn phất phới có thể nhìn thấy hình dạng của lá phong! !
Tầng tầng lớp lớp cây phong đỏ rực, lá nhẹ nhàng lay động truyền đến âm thanh “rào rào”, cho dù bạn đã trải qua bao nhiêu mất mát, bao nhiêu khổ sở, nhưng một chút thời gian vui vẻ trong quá khứ sẽ không bị phai mờ theo lúc khổ sở. . . . Mỗi khi trở lại rừng phong đỏ rực này, cũng sẽ không nhịn được nhớ tới cô gái kia sau khi trải qua tình yêu đau đớn vẫn chống cây dù trong suốt, khuôn mặt lộ ra dịu dàng rất ngọt ngào động lòng người, chăm chú nhìn người trước mặt. . .
Thậm chí cô còn đứng ở trước mặt của người đàn ông, đôi tay nắm nhẹ cổ áo sơ mi của anh, rất dịu dàng kéo anh đến trước mặt của mình, ngọt ngào nói: “Em ở nơi này chờ anh đã lâu rồi. . .”
“Khả Hinh . . . ” Trang Hạo Nhiên đội mưa phùn, cất bước chạy vào giữa con đường rừng phong đầy mưa, nghe tiếng mưa rơi tí tách, nhìn rừng phong âm u dày đặc, khắp nơi ướt đẫm, thỉnh thoảng thấy bóng cây đung đưa, nhưng không nhìn thấy cô gái kia, hai tròng mắt anh tràn đầy nước mắt đau lòng, nhanh chóng cất bước chạy về phía trước, vừa chạy vừa vội vàng gọi: “Khả Hinh . . . Khả Hinh . . . Đứa ngốc này, em mau ra đây! ! Em muốn đi nơi nào? Chúng ta không đi đâu hết! Chúng ta về nhà được không? Về nhà của anh ! Chúng ta cùng nhau chúc cha mẹ ngủ ngon! ! Hả?”
Người đàn ông này vừa gấp rút chạy về phía trước, vừa nhìn quanh khắp nơi, rất đau lòng kêu: “Khả Hinh! ! Anh sợ nhất em chơi trốn tìm với anh, bởi vì em sẽ đi mất! Nhóc à! Mau ra đây, chúng ta cùng nhau về nhà!”
Nhưng. . . Khắp đường lớn rừng phong quanh co khúc khuỷu chìm trong bóng tối, chỉ truyền tới tiếng mưa rơi tí tách cô đơn ! !
Trang Hạo Nhiên gần như tìm khắp từng con đường lớn rừng phong, cũng không có tìm được người, anh càng tìm lòng càng gấp, càng tìm trái tim càng đau, càng tìm lòng càng vội, cuối cùng, anh tức giận phát run, từ trong túi tây trang lấy điện thoại di động ra gọi cho trung tâm giám sát, lần đầu tiên rất cứng rắn tức giận quát: “Hoàn Cầu nuôi đám vô dụng các người làm gì? Muốn các người tìm người cho tôi cũng không tìm được! ! Rốt cuộc bây giờ cô ấy ở nơi nào?”
Nhân viên hành chính tại Trung tâm giám sát hoảng sợ đến căng thẳng ngưng lại một lúc lâu, mới thấp thỏm nói: “Cô. . . Cô ấy. . . Cô ấy giống như từ cửa sau của khách sạn đi ra ngoài. . . Đi khỏi phạm vi theo dõi. . . Bởi vì cameras của chúng ta tua lại, nhất định phải mất ít nhất năm phút. . .”
Trang Hạo Nhiên lập tức cúp điện thoại, vẻ mặt lộ ra vội vàng đau lòng, lại cất bước chạy về phía cửa sau khách sạn thật nhanh, vừa chạy vừa thật áy náy và tan nát cõi lòng gọi: Khả Hinh! Em đừng đi nơi nào cả! Em chờ anh một thời gian! ! Anh sẽ làm cho em hạnh phúc, em phải tin tưởng anh. . . Chúng ta thật vất vả mới đi tới hiện tại, chúng ta trải qua muôn vàn khó khăn vất vả mới đi tới hiện tại. . . Anh không tin Thượng Đế là vì thử thách anh mà kiểm tra chữ hiếu! !
Người đàn ông này nói xong, liền gấp gáp, không chút do dự cất bước chạy như bay về phía trước! !
Sân sau khách sạn cũng tầng tầng cây phong bao bọc xung quanh, bên ngoài tường rào cũng đứng san sát tầng tầng cây phong như lửa đỏ, mới chưa bao lâu, cây dù trong suốt, hai người tựa sát vào nhau, cùng nhau đội mưa phùn bồng bềnh đi tới phố xá sầm uất ở phía trước, còn nhớ rõ ông lão 90 tuổi làm cho một người đàn ông quan tâm. . .Trang Hạo Nhiên mệt mỏi thở hổn hển chạy tới đường phố sầm uất bên ngoài khách sạn, anh vừa chạy, vừa nhìn xe cộ tới lui khắp nơi, anh giống như có thể nhìn thấy có một cô gái rất cô đơn và chẳng có mục đích, đi trên phố mưa bay, hai tròng mắt tràn đầy nước mắt mất mát! !
“Khả Hinh . . . ” Trang Hạo Nhiên thật sự rất đau lòng, anh khát vọng nhanh chóng ôm chặt cô gái này, cho cô một chút ấm áp, mang cô về nhà! ! Bởi vì cô vẫn không có nhà, cho nên nhà đối cô vô cùng có ý nghĩa! ! Anh vừa chạy, cả người vừa căng thẳng sắp không thở nổi, chạy về phía trước. . . Cũng đang trong lúc chạy qua tòa cao ốc màu đen, nhìn thấy ông lão 90 tuổi đã từng gặp, đang xách theo cái sọt đựng quả dương đào trống không, mới vừa thu dọn hàng. . .
Hai tròng mắt của anh lóe lên, lập tức căng thẳng đi tới trước mặt ông lão, thở hổn hển gấp gáp hỏi: “Ông ơi! ! Xin hỏi một chút. . . Quả dương đào của ông có phải có một cô gái mặc váy ngắn khuôn mặt ngọt ngào đã mua hay không?”
Ông lão lưng còng, khuôn mặt lộ ra vẻ già nua, nhìn Trang Hạo Nhiên, chậm rãi gật đầu một cái, nói: “Đúng vậy . . . Nhưng cô ấy không có tiền. . . Cô ấy nhất định muốn mua dương đào của ông, nói muốn mang về nhà mình làm rượu trái cây. . . Cô ấy liền lấy một chiếc nhẫn để đổi với ông, nói chiếc nhẫn này có thể đổi được rất nhiều rất nhiều tiền. . . Ông cũng không biết, nhưng ông nhìn cô ấy đứng ở trước mặt của ông, khóc thật đau lòng nên cho cô ấy. . .”
Ông lão là người hiền lành thật thà, vẫn hết sức căng thẳng và nhanh chóng đưa chiếc nhẫn hoa lài vô giá, run rẩy hỏi: “Người anh em, cháu xem chiếc nhẫn này đáng tiền không? Ông rất vất vả vác dương đào đi một ngày đường núi đấy!”
Hai tròng mắt Trang Hạo Nhiên đỏ thắm nhìn chiếc nhẫn chiếu lấp lánh trong tay ông lão, trái tim anh đau không thở nổi, nhưng vẻ mặt đè nén khổ sở, nhanh chóng lấy ví ra, từ bên trong cầm một xấp tiền, có đôla, có nhân dân tệ, tất cả đều đưa cho ông lão kia, tay cầm tay của ông, thu lại chiếc nhẫn của ông, mới nghẹn ngào đau lòng nói: “Cất đi. . . ông ơi. . . Chiếc nhẫn này có thể để cho ông an ổn lúc tuổi già. . . Cô gái kia là vợ hứa hôn của cháu. . . Cô ấy là một cô gái hiền lành đến khiến người ta đau lòng, chưa bao giờ gạt người. . .”
Trang Hạo Nhiên nói xong, khuôn mặt lộ ra rất đau lòng, đứng ở trên đường phố mưa bay xe cộ qua lại như nước, bất đắc dĩ, căng thẳng gọi: “Khả Hinh! ! Chúng ta về nhà! ! Mặc kệ xảy ra chuyện gì, chúng ta nhất định phải ở chung một chỗ! Chúng ta về nhà . . . Em mau ra đây! !”
Mưa phùn vẫn mông lung, xe cộ qua lại như nước, ánh đèn nê ông nhấp nháy! !
Trang Hạo Nhiên lại giống như không có mục tiêu chạy tới đường phố náo nhiệt, vừa chạy vừa rất đau lòng nhìn, nghe điện thoại di động kêu, anh nhận máy, nghe đám người Nhã Tuệ và Tô Lạc Hoành cũng không có tìm được Khả Hinh, tim của anh càng bị bóp chặt, khổ sở cất bước muốn chạy về phía trước, đang lúc mới vừa đạp mặt đất ướt đẫm, sắc mặt của anh hơi căng thẳng, hai tròng mắt lóe ra ánh sáng mãnh liệt, nặng nề suy tư một lúc, anh giống như tìm được một tia hi vọng, lập tức xoay người, ngoắc tắc xi, mình nhanh chóng ngồi lên xe, nói đưa anh đến đường lớn Tây Hoàn! !
Đó là một con phố cổ xưa, vào cuối mùa thu có rất nhiều cây tương tư rụng từng đóa hoa như bông tuyết, phía trước hồ sen có rất nhiều lá đã tàn, rất nhiều ngôi nhà cũ kỹ lóe ra ánh đèn yếu ớt, lộ ra mùi vị rất tĩnh mịch và cô đơn! !
Một chiếc tắc xi thắng gấp tại trước ngôi lầu nhỏ nào đấy! !
Trang Hạo Nhiên nhanh chóng từ bên trong tắc xi đi ra, cũng không có chú ý thân thể ướt đẫm, liền đau lòng gấp đi về phía dưới ban công ngôi lầu nhỏ, lập tức nhìn thấy ban công nhỏ cũ kỹ đã từng phơi đầy nhãn long, lúc này hai cánh cửa sổ đã bị dỡ bỏ, giống như muốn tu sửa lại, lộ ra cảm giác trống trải, trái tim của anh chợt chìm xuống, nhưng vẫn nhanh chóng cất bước đi tới phố xá sầm uất ở phía trước không xa. . .
“Khả Hinh . . . ” Khuôn mặt Trang Hạo Nhiên mệt mỏi tràn đầy mồ hôi và nước mưa, thở hổn hển, đi về phía cuối con phố nho nhỏ náo nhiệt, cũng không chú ý mưa rơi càng lúc càng lớn, muốn xuyên vào trong đám người đi tìm Đường Khả Hinh, không ngờ lúc anh sắp tuyệt vọng lại thoáng nhìn thấy một bóng dáng mảnh mai đứng ở nơi một tiệm giải trí, cô đang yếu mềm buồn bã lạnh lẽo quay lưng về phía mình, hai tròng mắt của anh lóe lên, lập tức thả lỏng thở ra một hơi, thật cám ơn trời đất, đau lòng nhìn cô gái trước mặt. . .
Một túi túi nhựa màu đen đựng quả dương đào, ướt đẫm đặt ở trong mưa. . .
Đường Khả Hinh vẫn mặc váy ngắn mỏng manh xinh đẹp, vẻ mặt lộ ra mất mát khổ sở, cả người ướt đẫm lạnh lẽo đứng ở trước một máy gắp thú bông nhỏ có cửa sổ thủy tinh, nhìn mấy con thú bông nhỏ màu vàng màu xanh màu trắng lộn xộn nằm ở trong máy, không biết đáng yêu đến cỡ nào. . . . Hai tròng mắt cô tràn nước mắt, bị ánh đèn trong máy chiếu rọi nhìn càng trong suốt và buồn bã, không khỏi nhớ tới mới chưa bao lâu, vào một đêm cuối thu lúc mình bị tổn thương đi tới nơi này, có một lồng ngực ấm áp ghé sát thân thể của mình gắp tất cả thú bông nhỏ cho mình. . .
Nước mắt lăn xuống.
Đường Khả Hinh đột nhiên rất gấp gáp khổ sở cúi đầu, mở túi xách nhỏ của mình, cầm vài đồng tiền xu mới vừa ngồi tắc xi còn thừa lại, lấy ra trước một đồng ném vào bộ phận tiền xu trong máy, nhìn ánh đèn di chuyển bên trong chợt sáng lên, khuôn mặt cô lập tức lộ ra gấp gáp, tay đặt nhẹ trước cái nút màu vàng, muốn di động con sao biển ở bên trong, cô nhìn thấy ánh đèn vàng nhỏ xíu này giống với lúc ấy Trang Hạo Nhiên gắp cho mình, cô rất vội vã gấp rút di chuyển con sao biển, chuẩn bị mở kềm gắp con sao biển nhỏ này, không ngờ kềm mới vừa mở ra, con sao biển nhỏ đã rớt mất. . .
Vẻ mặt của cô lộ ra rất khổ sở, hai tròng mắt run rẩy chảy nước mắt, đè nén đau khổ nhét tiền xu vào trong, lại muốn cố gắng gắp con sao biển nhỏ lên. . .
Trang Hạo Nhiên đau lòng đứng ở trong đám người, rất im lặng nhìn Đường Khả Hinh.
Tiền xu lấp vào một đồng rồi lại một đồng. . .
Đường Khả Hinh cầm một đồng tiền xu cuối cùng nhét vào trong máy, khuôn mặt lộ ra vội vàng, lại nhấn cái nút một cái, đây là cơ hội cuối cùng gắp con sao biển này. . . Không ngờ khi gắp con sao biển này lên, lúc sắp thành công nhưng cuối cùng con sao biển vẫn rơi xuống. . . Cô thật thất vọng nhìn con sao biển rơi vào trong đám thú bông kia, trái tim của cô chợt đau, đột nhiên nước mắt chảy xuống, rất khổ sở buồn bã đưa hai tay ra, không ngừng vỗ cửa sổ thủy tinh, đau lòng bật khóc: “Tôi muốn con sao biển nhỏ. . . Tôi muốn con sao biển nhỏ. . . Chẳng lẽ ngay cả một chút nguyện vọng này cũng không cho tôi sao? Rốt cuộc tôi nỗ lực nhiều năm như vậy là vì cái gì chứ? ! Có ai quan tâm trong thân thể của tôi chứa đựng một trái tim có thể chảy máu, sẽ đau lòng rơi lệ hay không?”
Cô gái này rất khổ sở vươn tay, không ngừng liều mạng vỗ vào cửa thủy tinh trong suốt, vừa vỗ vừa kêu khóc: “Chẳng lẽ một chút nguyện vọng này cũng không có cách nào thực hiện sao? Chong chóng gió màu tím tôi xếp rồi! Quả dương đào tôi mua rồi ! Tại sao vẫn không có cách trở lại thời gian trong quá khứ ? ! Tôi muốn con sao biển nhỏ. . . Tôi muốn con sao biển nhỏ. . . Có thể tôi lấy được con sao biển nhỏ, người đó sẽ xuất hiện! Tôi chấp nhận dùng hạnh phúc cả đời tôi đổi lấy nguyện vọng này! Chỉ một buổi tối là đủ rồi! Chỉ một buổi tối thôi! Thượng đế ơi! ! Ngài hãy thương xót cho con đi?”
Cô gái này rất buồn bã nói ra, lại nhìn con sao biển nhỏ vẫn yên lặng nằm ở nơi đó, cô đột nhiên rơi lệ tức giận kích động vươn tay liều mạng hung hăng vỗ cửa sổ thủy tinh, vừa liều mạng vỗ, vừa khóc kêu to: “Tôi muốn con sao biển nhỏ! ! Tôi muốn con sao biển nhỏ! ! Mày mau ra đây cho tao! Mày mau ra đây cho tao . . . ”
Cô gái này kích động khóc vỗ, làm cho khách qua đường cảm thấy tò mò che dù vây quanh xem, trong tiệm, ông chủ cũng nhanh chóng chạy đến, nhìn thấy cô gái nhỏ như sắp phát điên vỗ vào máy của mình, ông ta liền tức giận đi ra, kêu lên: “Này, này, này! ! Cô làm gì vậy? Cô không có việc gì, đừng ngoáy hư máy của tôi, cô muốn chơi thì chơi, không chơi thì cút đi!”
Ông ta nói xong, muốn đi qua đẩy Đường Khả Hinh ra . . .
Hai tròng mắt Trang Hạo Nhiên cũng đã tràn lệ đau lòng đi tới, dùng sức đẩy mạnh người xung quanh ra, im lặng ngăn ở trước mặt của Đường Khả Hinh, lấy ví ra, đè nén khổ sở móc ra vài tờ 100 đồng đưa cho ông chủ. . .
Ông chủ nghi ngờ đưa mắt nhìn Trang Hạo Nhiên!
Đường Khả Hinh đứng ở trong mưa, đau lòng kinh ngạc rơi lệ nhìn Trang Hạo Nhiên. . .
Trang Hạo Nhiên không nói gì, ở trước mắt bao người, đi vào trong tiệm giải trí, bưng ra một giỏ tiền xu nhỏ, hai tròng mắt tràn lệ nghẹn ngào đi đến trước mặt của Đường Khả Hinh, cúi xuống, đưa tay nắm nhẹ một đồng tiền xu, đau lòng khàn khàn hỏi: “Có phải muốn con sao biển nhỏ hay không. . .”
Khuôn mặt Đường Khả Hinh tiều tụy đau lòng nhìn Trang Hạo Nhiên, giống như đứa bé khổ sở gật đầu một cái.
Trang Hạo Nhiên gật đầu một cái, kéo nhẹ thân thể mảnh mai lạnh lẽo của Đường Khả Hinh đi tới trước máy, anh đứng ở sau lưng cô gái này, cho cô một chút ấm áp, lúc này mới cầm tiền xu ném vào trong máy, hai tròng mắt tràn đầy nước mắt, nhìn con sao biển, lập tức cả người lộ ra khí thế sắc bén, ngón tay đặt nhẹ vào cái nút màu vàng, chậm rãi di động cây kềm nhỏ, lúc cây kềm nhỏ dừng ở trước con sao biển nhỏ màu vàng, tay anh nhấn cái nút màu xanh, cây kềm chợt trượt xuống, lập tức gắp con sao biển nhỏ lên dần dần chuyển qua lối ra thú bông . . .
Đường Khả Hinh rơi lệ thần kỳ nhìn con sao biển nhỏ thật sự từ bên trong máy chậm rãi di chuyển ra ngoài. . .
Lúc này Trang Hạo Nhiên mới nhìn con sao biển sắp chuyển ra ngoài, đau lòng nói: “Đứa ngốc. . . Em muốn cái gì không muốn, cố tình là con sao biển nhỏ. . . Nó có năm góc cạnh, thân thể hơi nhỏ. . . Em cố tình. . . Thích chọn con đường đi gian nan như vậy. . . Chọn yêu người khó đến như vậy. . .”
Nói xong, người đàn ông này đã nghẹn ngào đau lòng cúi xuống hôn nhẹ mái tóc ướt đẫm của cô gái này!
Đường Khả Hinh rơi nước mắt, khuôn mặt lộ ra khổ sở đè nén run rẩy, nhưng không nói gì, mà nhanh chóng ngồi xổm ở bên cạnh máy, cũng không để ý đuôi váy ướt đẫm, liền vội vàng run rẩy vươn tay, từ bên trong vớt ra con sao biển nhỏ có chút ấm áp, cô lập tức ôm nó vào trong ngực, giống như bảo bối. . . Kích động quý trọng rơi lệ nở nụ cười. . .
Trang Hạo Nhiên nhìn vợ hứa hôn như vậy, anh lại cắn chặt răng, đè nén vào lòng cảm giác khổ sở lạnh lẽo thấu xương, vươn tay chậm rãi nắm túi dương đào, lại dùng một bàn tay khác thật cẩn thận nâng thân thể lạnh lẽo yếu đuối của Đường Khả Hinh, đau lòng dắt tay của cô, muốn bước đi. . .
“Đi đâu?” Đường Khả Hinh rơi lệ nhìn Trang Hạo Nhiên, nghẹn ngào hỏi.
Trang Hạo Nhiên chậm rãi xoay người nhìn Đường Khả Hinh, hai mắt tràn đầy nước mắt khổ sở, nghẹn ngào đau lòng nói: “Về nhà. . . .Cô nhóc của anh. . . .”
Nhưng lúc này Đường Khả Hinh nhẹ nhàng rút tay lại, nhìn Trang Hạo Nhiên, khóc hỏi: “Trở về nhà kia sao. . . Chẳng may lại bị Thượng Đế phát hiện thì thế nào?”
Lúc này!
Trang Hạo Nhiên chăm chú nhìn Đường Khả Hinh, rốt cuộc hai tròng mắt trượt xuống nước mắt đau lòng. . .
Đường Khả Hinh cũng nhìn Trang Hạo Nhiên, cũng rất đau lòng nắm chặt “Trái tim” kia, rất tuyệt vọng đau lòng bật khóc. . .