Mục lục
Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 771: NGƯỜI ĐÂU

Ánh sao như pháo hoa, lóe sáng lấp lánh.

Bên bờ sông gió mát thổi tới.

Jenny mặc váy dài màu đen, ôm nhẹ hai vai, mang giày cao gót hơn một tất, bước chân tao nhã đi về phía trước, vừa đi vừa nhìn người đàn ông ở bên cạnh, mỉm cười nói: “Từ nhỏ tôi đã nhiệt tình yêu rượu đỏ, theo cha đi qua vô số địa phương, sau khi lớn lên, càng dựa vào thành tích ưu việt, thi đậu vào Bộ ngoại giao, đi theo anh trai. . . . . . Gặp vô số người, nhưng người giống như Tổng Giám đốc Trang, thật là ít lại càng ít. . . . . . mặc dù trong lòng có cảm xúc, nhưng lại hiểu được lạc thú cuộc sống, không để cho tư tưởng mục nát ảnh hưởng đến tương lai. . . . . . Thật khó được.”

Trang Hạo Nhiên cất bước theo cô đi về phía trước, nhưng chỉ cười cười.

“Kỹ thuật pha của Trung Quốc, so với rượu đỏ Tây Phương, thật ra tồn tại lâu dài hơn, tôi ngạc nhiên, lúc nảy Tổng Giám đốc Trang rất nóng tính, muốn đá Lý Chí Huyền ra khỏi cục diện như thế, rốt cuộc là tại sao? Chẳng lẽ Tổng Giám đốc Trang thật sự nhìn xa trông rộng đối với tương lai rượu đỏ tại Trung Quốc?” Jenny không hiểu, hỏi, cùng anh đi càng lúc càng xa.

Trang Hạo Nhiên nghe lời này, ngừng bước chân, nhìn Jenny, mỉm cười nói: “Tại Trung Quốc trà vốn là hương vị quê nhà, thật ra chúng tôi làm sao không muốn mang trà đạo của đất nước mình, hướng ra quốc tế? Tôi tin chuyện trà đạo cũng sẽ làm người phương Tây thích.”

Jenny dừng bước lại, ngẩng đầu lên dịu dàng nhìn anh.

“Từ nhỏ, tôi đã được cha đưa đến bên cạnh một ông chú đầu bếp ưu tú, chỉ dạy cho tôi kiến thức liên quan đến nghiệp vụ khách sạn và cái nhìn đối với thức ăn ngon. Ban đầu chỉ để biết, về sau hiểu rõ tinh túy, tôi từ từ hiểu ra, thức ăn ngon và rượu, còn có trà đạo thật sự có ý nghĩa là truyền thừa. . . . . .” Trang Hạo Nhiên lặng lẽ nói những lời này.

Jenny yên lặng lắng nghe.

Trang Hạo Nhiên quay mặt sang, nhìn Jenny, nở nụ cười nói: “Cô nên đồng ý lời nói của cậu chủ Lý, mở cửa biên giới, nghênh đón cái mới! ! Chỉ là vào lúc này, chúng tôi thân là người của khách sạn, người yêu thích rượu đỏ, có phải vì rượu đỏ gia nhập vào đất nước này “Mới sinh” một chút quan tâm hay không? Không cần nói, chúng ta vĩ đại đến cỡ nào, bởi vì chúng ta cũng đã thu hoạch. . . . . . Nhưng người xưa có dặn dò, lúc còn sống, chúng ta phải bỏ ra một phần sức lực. Vì đất nước này, mang đến một chút câu chuyện tốt đẹp, cũng không tồi. . . . . .”

Jenny rất mê luyến nhìn người đàn ông trước mặt.

Trang Hạo Nhiên quay đầu, nhìn ánh mắt cô, cố ý hơi nghiêng đầu, cười hỏi: “Thế nào?”

Jenny hơi có vẻ có chút ngượng ngùng, cúi đầu nở nụ cười, có chút đáng tiếc nói: “Nghe nói Trung Quốc có câu châm ngôn, uống nước 3000 năm, chỉ lấy một gáo, tôi thật sự vô cùng hâm mộ vị Đường tiểu thư kia. . . . . .”

Trang Hạo Nhiên nghe lời này, có chút ngượng ngùng, chớp mắt, không nhịn được cười.

Jenny chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn Trang Hạo Nhiên, hơi lộ ra mấy phần cảm than, cười nói: “Tổng Giám đốc Trang, ngài nhất định phải hạnh phúc.”

Một cô gái chỉ gặp mặt vài lần, một cô gái cảm tính lý trí, có thể người đàn ông đối với một ái mộ, nói ra những lời này, chứng tỏ cô thật lòng thưởng thức.

Trang Hạo Nhiên im lặng nhìn Jenny, khẽ mỉm cười, nói: “Sẽ.”

Jenny thở dài một cái, đưa hai tay quét nhẹ cánh tay, vì dùng mỹ nhân này kế, cô hy sinh thật lớn, mỉm cười ngẩng đầu lên, nhìn Trang Hạo Nhiên nói: “Được rồi, đêm lạnh như nước, ngài cứ ra ngoài như vậy, đoán chừng người đẹp trong nhà đã thực vội rồi, mau trở về đi thôi. Hôm nay là một đêm rất kích thích, tương lai hy vọng có thể có cơ hội hợp tác. . . . . . Thật để cho tôi mở mang kiến thức. . . . . .”

Trang Hạo Nhiên chăm chú nhìn cô một cái, chậm rãi cởi tây trang màu đen của mình xuống, tiến lên một bước, cẩn thận săn sóc khoác lên cho cô, mới nói: “Cám ơn cô, tôi sẽ nhớ tối nay. . . . . . Cô giúp một tay. . . . . .”

Jenny ngẩng đầu lên, nhìn anh một cái, biết có rất nhiều lời không cần nói, liền đưa hai tay ra, kéo nhẹ tây trang ấm áp chặt trên người, im lặng xoay người đi khỏi. . . . . .

Trang Hạo Nhiên đứng tại chỗ, xoay người nhìn bóng lưng tao nhã của Jenny từ từ đi xa, nhớ tới tối nay cô dốc sức trợ giúp, biết ơn mỉm cười, mới xoay người đi trở về, nhưng trong đầu đột nhiên cảm giác giống như bị kim châm, vô cùng đau đớn, kí ức kia lại muốn từng trận bành trướng ra, anh lại loạng choạng lui về phía sau, cực lực vươn tay vỗ đầu của mình, lại nhìn thấy hình ảnh trong bóng tối nhiều năm trước, một cô gái với vẻ mặt mộng ảo, rơi lệ  gọi nhỏ: “Cha. . . . . . . . . . . .”

“A! !” Đôi tay Trang Hạo Nhiên lại vỗ đầu của mình, theo bản năng muốn cố sức nghĩ tới kí ức này, bất đắc dĩ hình ảnh cắt khúc linh tinh, chỉ cảm thấy một tiếng sấm sét vang dội trong quá khứ, biệt thự trên đỉnh núi lập tức sáng lên, tiếng khóc mềm mại kia lại vang lên: “Cha. . . . . .”

“Trời ạ!” Cả người Trang Hạo Nhiên lui ra sau vài bước, lưng tựa mạnh vào cây liễu bên cạnh, còn thiếu một bước liền bước xuống sông, anh cắn răng nghiến lợi ôm chặt đầu của mình, ngẩng đầu lên muốn đổi lại tư thế thoải mái hơn một chút, bất đắc dĩ đau đớn ập tới bên tai làm cả người anh loạng choạng ngã tại trên cỏ, trong đầu vang lên tiếng khóc của cô bé kia: “Cha! ! !”

Trang Hạo Nhiên giống như nhìn thấy được cái gì, hai mắt lập tức trợn to! !

Một con chim bạc kinh hoảng bay qua! !

“Cha. . . . . .” Một tiếng kêu mềm mại vang lên.

Trang Hạo Nhiên chợt cảm thấy có người đập mạnh vào cái ót, thân thể lập tức hít thở không thông, không khỏi tê dại khổ sở như điện giật, nằm ở bên bờ sông, mặt hơi nghiêng, đôi tay chậm rãi rũ xuống, ngất đi. . . . . .

***

Sáng sớm hôm sau.

Trời xanh mây trắng dệt thành một bức tranh ấm áp, chợt có chim nhỏ vỗ cánh bay qua, bay vào rừng vải, dừng ở trước từng trái vải đầy đặn, mỏ nhỏ mổ nhẹ, vô cùng vui vẻ.

Chỉ có hai người người giúp việc, mặc đồng phục màu đen, từ sân cỏ xanh nhạt đi qua, vừa nói vừa cười.

Toàn bộ thế giới, giống như hợp thành một chút ngọt ngào, một chút say mê.

Một luồng ánh nắng mặt trời, cuối cùng từ phía trước khu rừng dịu dàng xuyên qua, rơi nhẹ vào trước cửa sổ sát đất tầng hai biệt thự màu trắng, gió mát cũng thổi tới, vén lên màn cửa sổ lãng mạn. . . . . .

Người trên giường vẫn lộ ra tấm lung tuyết trắng mê người, mặt dính vào trên gối đầu, trầm trầm  ngủ say, nhưng bởi vì luồng ánh mặt trời này, cô khẽ cau mày, khuôn mặt trái xoan như hoa, lại dán nhẹ vào chăn, giống như còn có thể nghe hơi thở mạnh mẽ của người đàn ông bên cạnh, trên mặt không khỏi nhộn nhạo nụ cười hơi say lòng người, môi đỏ mọng khẽ cong lên, có lẽ ở trong mộng cũng nghĩ đến đêm qua hai người kết hợp say đắm. . . . . .

Một chú chim nhỏ, hai chú chim nhỏ, ba chú chim nhỏ, nhẹ nhàng ríu rít đậu ở trên lá trúc xanh biếc, đôi cánh nhẹ nhàng lay động, phát ra âm thanh xột soạt.

Đường Khả Hinh nghe từng tiếng chim hót, không nhịn được nắm nhẹ chăn nệm trắng tinh, khẽ hé lông mi thật dài, nhìn mảng xanh bên cửa sổ sát đất, mấy con chim hoàng oanh hót véo von, cảnh sắc tuyệt vời, trong lòng của cô giống như ướp mật, thật lâu cũng không có thư thái ngủ quá giấc như vậy rồi, nhất là còn có thể ngửi được mùi vị ngọt ngào của hoa trúc. . . . . .

Một tiếng thở dốc nặng nề, từ trên giường vang lên.

Rốt cuộc Đường Khả Hinh hơi lật thân thể gần như trần truồng, mặc cho tấm chăn chỉ che nửa bầu ngực, co nhẹ chân dài hấp dẫn, rúc vào trong chăn, mỉm cười thoải mái. . . . . .

Tiếng gõ cửa vang lên, có tiếng người truyền đến: “Đường tiểu thư, cô đã tỉnh chưa?”

Đường Khả Hinh nhanh chóng mở mắt ra, lúc này mới lấy lại tinh thần, hai mắt mãnh liệt nhìn chằm chằm trần nhà xa hoa nhẵn bóng, đèn thủy tinh ở giữa vẫn còn sáng một ngọn đèn, cô giật mình  đắp chăn, ngồi dậy, trợn mắt há mồm nhìn mọi thứ xung quanh, khắp nơi đều là bài biện xa lạ nhưng cũng quen thuộc, sau đó cô trợn mắt nhìn bức tranh màu trắng trên tường trong gian phòng Trang Hạo Nhiên! !

“Mẹ ơi! !” Đường Khả Hinh lập tức vỗ nhẹ tóc dài mềm mại phủ đến eo, túm chặt vài sợi tóc trên đầu, mắt buồn ngủ lim dim, trợn to, trái tim run lên, nhanh chóng nhớ lại tối hôm qua mình cùng Trang Hạo Nhiên uống nhiều rượu, sau đó liền. . . . . . . . . . . .

“A . . . . . . ” Vẻ mặt của Đường Khả Hinh khổ muốn khóc, lại đưa ra đôi tay, nắm tóc, nhanh chóng nhớ lại, lập tức nhớ tới tối hôm qua hai người đang ăn sushi, cụng rượu, sau đó người đàn ông này kéo mình đến trên đùi của anh, ôm chặt eo nhỏ của cô cuồng nhiệt hôn, tay của anh còn không ngừng xoa nhẹ trên ngực mình! !

Một đôi tay lập tức đè chặt lồng ngực của mình! !

Đường Khả Hinh mất hồn mất vía ngồi ở trên giường, tâm trạng căng thẳng gấp gáp nghĩ đến tối chuyện hôm qua hai người rất nhiệt tình, mặt của cô đỏ bừng, thật cảm thấy rất xấu hổ, xuống giường, tìm chỗ chui, không ngờ vén chăn lên, cô nhìn thấy mình trần truồng, thậm chí thấy trên giường trắng tinh, cô nhanh chóng vươn tay, nắm hai bên tóc của mình, giống như nắm sừng trâu, khiếp sợ nghĩ: “Tại sao tôi không có máu?”

Trong lòng của cô cảm giác lạnh lẽo, cô không cách nào nhịn được mình là một cô gái tùy tiện! ! Cô cảm giác gấp rút nghĩ tới, lúc ấy mình ở trước mặt Trang Hạo Nhiên, nói mình là cô gái trong trắng thì nét anh cười như không cười, cô kêu to một tiếng mẹ ơi, thật sự mất hết mặt mũi rồi, mới vừa muốn nhanh chóng lao xuống giường, nhưng nhất thời cảm thấy không ổn, dừng bước lại, nhìn trái phải, hoàn cảnh xung quanh, cắn răng suy nghĩ: “Trang Hạo Nhiên đâu?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK