Chương 208: MY HEART WILL GO ON
Trần Mạn Hồng đi ra, sắc mặt bình tĩnh nhìn Tiểu Nhu nói: “Thật sao? Tôi biết rồi.”
Tiểu Nhu phát hiện sắc mặt của quản lý không đúng, liền có chút ngạc nhiên nhìn Tào Anh Kiệt cũng từ bên trong giá rượu đi ra, vẻ mặt có chút mập mờ, cô lại càng ngạc nhiên.
“Cô đi ra ngoài trước đi, tôi phải xem có rượu ướp lạnh nào tốt. . . . . .” Trần Mạn Hồng thúc giục Tiểu Nhu.
“Ồ. . . . . .” Tiểu Nhu không lên tiếng, xoay người đi ra ngoài.
Cửa đóng lại!
Ngay sau đó Trần Mạn Hồng quay đầu nhìn về phía Tào Anh Kiệt nói: “Sau này không cho phép cậu làm như vậy!”
“Tại sao?” Tào Anh Kiệt nhìn về phía Trần Mạn Hồng, phát hiện cô trở thành người khác, rất không quen, nói.
Trần Mạn Hồng thở dốc một hơi, đè nén tất cả cảm xúc mãnh liệt lúc nảy, mới nhìn Tào Anh Kiệt nói: “Trần Mạn Hồng tôi . . . . . không có hứng thú đối với em trai, lúc nảy có thể tôi chỉ bị cậu mê hoặc, bởi vì quá lâu tôi không có người yêu, tôi cũng không có ý định sống chung với đàn ông cả đời, có thể cậu cũng thiếu một cô gái, cho nên nổi điên!”
“Tôi nổi điên?” Tào Anh Kiệt tức giận nói: “Cô cảm thấy Tào Anh Kiệt tôi muốn phụ nữ, rất khó sao?”
Trần Mạn Hồng xoay người, thản nhiên đối mặt với anh nói: “Không khó! Bởi vì tôi cũng rất ưu tú, tôi không chỉ là người rất xinh đẹp, rất hấp dẫn, rất nhiều đàn ông cũng nói tôi rất xinh đẹp và hấp dẫn. Tôi tin tưởng sức hấp dẫn của mình, nhưng tôi không tin tình yêu của cậu, huống chi, tôi thật sự không thích em trai nhỏ tuổi hơn tôi! Rất không thích! Bởi vì tôi biết, loại người vất vả như tôi, nhất định sẽ già đi rất nhanh so với rất nhiều phụ nữ!”
Cô nói xong, liền xoay người kéo cửa đi ra!
Tào Anh Kiệt tức giận đứng ở trong kho rượu, nhìn cánh cửa đóng chặt, nắm chặt quả đấm nói: “Tôi cũng không tin đàn ông lớn hơi tôi ba tuổi có bao nhiêu cảm giác an toàn cho cô! Tiểu quỷ nhát gan!”
Anh nói xong, liền nhanh chóng kéo cửa kho rượu, vẻ mặt thối đi ra phòng ăn, trong ánh mắt ngạc nhiên của mọi người, đi ra ban công, tức giận ngồi xuống! !
Lâm Sở Nhai quay đầu nhìn dáng vẻ của anh, liền bật cười phốc một tiếng nói: “Thế nào? Bị từ chối sao?”
Tào Anh Kiệt quay đầu lại tức giận nhìn Lâm Sở Nhai, người đàn ông này đã 31 tuổi, nói: “Tôi bị từ chối thì thế nào? Mắc mớ gì tới anh?”
“Không cần nói, nhất định là vấn đề tuổi tác!” Lâm Sở Nhai không nhịn được cười nói.
“. . . . . . . . . . . .” Tào Anh Kiệt hí mắt nhìn về phía anh.
Lâm Sở Nhai ngẩng đầu nhìn về phía anh, vẻ mặt nghiêm túc vì nghĩa lớn nói: “Tôi nói cho cậu biết, bình thường cô gái hơn 26 tuổi không kết hôn đều không có cảm giác an toàn, vào lúc này, người đàn ông nhỏ tuổi là vết thương trí mệnh của cô ấy! Nếu đổi lại người này là tôi, có thể cô ấy sẽ nhanh chóng tiếp nhận!”
“Hay là anh thử chạm cô ấy một chút?” Tào Anh Kiệt liếc về phía anh!
“Không thể lừa gạt vợ bạn!” Lâm Sở Nhai lập tức nhìn anh, sau khi nói xong, vẫn kiên trì quan điểm, khẽ xoay qua Nhã Tuệ đang ăn rất thoải mái nói: “Hay là cậu hỏi Nhã Tuệ đáng yêu một chút. . . . . . Cậu hỏi cô ấy xem, dường như năm nay cô ấy 24, 25 tuổi rồi, có thể lựa chọn người đàn ông nhỏ tuổi hơn cô ấy làm chồng hay không?”
Tào Anh Kiệt lập tức nhìn về phía Nhã Tuệ.
Nhã Tuệ vừa ăn tôm hùm, vừa nhìn về bọn Tào Anh Kiệt nói: “Cái gì?”
Lâm Sở Nhai xoay khuôn mặt đẹp trai, có chút dịu dàng nhìn về phía Nhã Tuệ, rất cảm tính hỏi: “Nhã Tuệ, cô và Mạn Hồng bằng tuổi chứ?”
Nhã Tuệ mỉm cười nói: “Không có. Cô ấy lớn hơn tôi ba tuổi, bởi vì lúc cô ấy học khoa quản lý du lịch, sau đó vì Ex. Boyfriend báo khoa quản lý khách sạn, cô ấy lại chuyển ngành học thêm ba năm. . . . . .”
“Tốt. . . . . .” Lâm Sở Nhai mỉm cười nhìn về phía Nhã Tuệ nói: “Nếu như là cô, cô sẽ chọn người đàn ông chín chắn như tôi hay sẽ chọn em trai như Anh Kiệt?”
Nhã Tuệ liếc Tào Anh Kiệt một cái, lại nhìn Lâm Sở Nhai một cái, vừa đúng lúc anh đang dịu dàng nhìn mình, cô do dự một lúc, rốt cuộc mở miệng nói: “Tôi . . . . . Tôi . . . . . Tôi chọn Quản lý Tào. . . . . .”
Sắc mặt của Lâm Sở Nhai thu lại, sợ hãi kêu: “what! ?”
Từ trước đến giờ Nhã Tuệ là cô gái chân thành hiền lành, mỉm cười nói: “Tôi sẽ chọn Quản lý Tào, anh ấy là người đàn ông tốt. . . . . .”
Tào Anh Kiệt vui vẻ cười một tiếng.
“Tôi không tốt sao?” Lâm Sở Nhai có chút giật mình nhìn về phía Nhã Tuệ.
Nhã Tuệ có chút bất đắc dĩ nhìn về phía Lâm Sở Nhai, dịu dàng nói: “Chắc hẳn anh có rất nhiều cô gái yêu thích, bởi vì anh rất tự nhiên, rất dịu dàng, rất. . . . . . Rất lịch sự, nhưng anh cho người cảm giác hư hỏng. . . . . . Nếu như cô gái nào nghiêm túc muốn đi cùng anh cả đời, có thể sẽ suy tính lâu một chút. . . . . .”
Đây là một cô gái biết nói chuyện đến cỡ nào? Giống như một người chủ trì tiết mục tình cảm đến cỡ nào?
Vẻ mặt Lâm Sở Nhai có chút vặn vẹo, nhìn về phía Nhã Tuệ, muốn cười nhưng cười không nổi.
“Ha ha ha ha ha. . . . . .” Tào Anh Kiệt không nhịn được cười thật to.
Người toàn bộ bàn ăn đều nhìn về phía anh.
Trang Hạo Nhiên tức giận nhìn về phía Tào Anh Kiệt nói: “Cậu bị phát điên hả? Cười cái gì?”
“Có người. . . . . .” Tào Anh Kiệt lại không nhịn được bật cười nói: “Có người bị từ chối, anh ấy không vui!”
“Người nào bị từ chối?” Tô Lạc Hoành rất buồn cười hỏi.
“Lâm Sở Nhai, anh ấy bị Nhã Tuệ từ chối, ha ha ha ha ha. . . . . .” Tào Anh Kiệt nói không rõ, lại cất tiếng cười to!
“Cái gì?” Đường Khả Hinh ở đầu này nghe không rõ, lập tức hơi nghiêng người tới trước, nhìn về phía Nhã Tuệ kinh ngạc nói: “Nhã Tuệ? Cô. . . . . . Cô. . . . . . Cô. thật. . . . . . Bị thổ lộ à ? Tại sao từ chối ?”
Nhã Tuệ như vô tội, trong tay còn cầm cây xiên, vẻ mặt đỏ bừng nhìn về phía mọi người, run rẩy nói: “Không có. . . . . . . . Không có. . . . . . . . . . . . Không có à?”
Lâm Sở Nhai rất bi phẫn nhìn về phía Tào Anh Kiệt tức giận nói: “Cậu bị phát điên sao? Rõ ràng lúc nảy tôi muốn thổ lộ với cậu, tại sao cậu chuyển tầm mắt đến trên người người khác?”
“Ha ha ha ha ha. . . . . .” Tào Anh Kiệt vẫn còn đang cười điên cuồng.
Lâm Sở Nhai nhìn về phía anh, tức giận nói: “Cậu còn cười? Cậu còn cười phải không? Cậu cho rằng cười có thể che giấu được cậu sự thực yêu tôi sao?”
Anh nói xong, ở trước mắt bao người, đột nhiên nâng mặt của Tào Anh Kiệt, hôn mạnh lên môi anh! !
“A. . . . . .” Đôi tay Đường Khả Hinh che miệng, sợ hãi kêu lên.
Vẻ mặt Trang Hạo Nhiên khoa trương nhìn hai người đàn ông trước mặt. . . . . . Đây là đàn ông hôn đàn ông sao?
Tất cả mọi người đều kinh hãi! !
Nhã Tuệ ngồi ở gần hai người đàn ông, nhìn thấy Lâm Sở Nhai nâng mặt của Tào Anh Kiệt, miệng đối miệng hôn, Tào Anh Kiệt cứng ngắc tại chỗ, như cô gái trợn mắt nhìn Lâm Sở Nhai. . . . . . Tay cô mền nhũn, đôi đũa rớt xuống, con ngươi cũng muốn nổ tung. . . . . .
Trần Mạn Hồng đang cầm một con gà nướng, đứng ở trên ban công, trợn mắt nhìn cảnh tượng này, nhớ tới nụ hôn lúc nảy, cô đột nhiên buồn nôn cầm gà nướng đi trở về! !
Trang Hạo Nhiên vỗ bàn một cái, đứng lên, chỉ vào hai phế vật Lâm Sở Nhai và Tào Anh Kiệt nói: “Các người! ! Các người thực sự léng phéng! ! Thật quá đáng! ! Lâm Sở Nhai, thậm chí cậu còn nhìn lén tôi tắm! Cậu thật quá đáng! !”
Lâm Sở Nhai lập tức buông Tào Anh Kiệt, vẻ mặt vờ như đứng đắn ngồi xuống, ngưng một lát mới nói: “Không phải tôi đã nói. . . . . . Hai chúng tôi yêu nhau sao?”
Lúc này Tào Anh Kiệt mới dần dần lấy lại tinh thần, sâu kín quay đầu nhìn về phía Lâm Sở Nhai, bộ dáng như đang nằm mộng.
Lâm Sở Nhai không nhịn được bật cười, nghiêng người về phía Nhã Tuệ, giang hai tay ra nói: “Được rồi, đùa một chút thôi!”
Tào Anh Kiệt tức giận đến cả người nổi da gà run rẩy ô một tiếng, cầm lên cây xiên, điên cuồng kêu lên: “Tối nay tôi không giết anh, tôi không phải họ Tào!”
Lâm Sở Nhai lập tức cười to, chạy tới phía trước, núp Tào Anh Kiệt nói: “Dù sao cậu cũng sẽ gả cho tôi, theo họ của tôi”.
“Anh còn nói nữa!” Tào Anh Kiệt nhào tới muốn bắt được Lâm Sở Nhai!
Lâm Sở Nhai vừa cười vừa chạy đến gần lan can, Tào Anh Kiệt thuận lợi bắt được anh, sau đó bẻ quặt cánh tay, buộc chặt cổ của anh, đè anh ở trên sàn.
Lâm Sở Nhai nằm trên mặt sàn cười kêu to: “Đến đây đi, đến đây đi, sỉ nhục tôi đi!”
“Anh còn dám kéo!” Tào Anh Kiệt lại tức giận muốn siết cổ anh, nhưng bản thân mình lại không nhịn được bật cười.
Mọi người nhìn hai người bọn họ đùa giỡn như vậy, tất cả đều cười ha ha thoải mái.
Đường Khả Hinh cũng vui vẻ bật cười, cười rất ngọt, đôi mắt to lấp lánh hơi lộ ra vẻ tinh nghịch, cô tò mò nhìn về phía đầu kia, suy nghĩ Tào Anh Kiệt có thể tổn thương được Lâm Sở Nhai hay không thì phát hiện Tưởng Thiên Lỗi đang ngồi ở đối diện, lạnh lùng nhìn mình.
Sắc mặt của cô hơi thu lại, cũng nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi.
Giữa bọn họ để một cành hoa hồng đỏ tươi.
“Anh yêu tôi, anh không yêu tôi, anh yêu tôi, anh không yêu tôi . . . . .” Có một giọng nói ở bên cạnh truyền ra.
Cô ngạc nhiên quay đầu nhìn Trang Hạo Nhiên đã cầm cành hồng, vặt một cánh hoa, nói một câu: Anh yêu tôi, lại vặt một cánh hoa nữa, nói: Anh không yêu tôi . . . . .
“Anh làm gì thế?” Đường Khả Hinh không nhịn được nhìn về phía anh cười hỏi.
Trang Hạo Nhiên không nhịn được cười, kề sát gần Đường Khả Hinh nói: “Lúc anh theo đuổi chị học Havard, ôi chao thật khổ nha, ngày ngày ôm guitar đứng ở trên bệ cửa sổ phòng học của chị hát bài “My heart will go on”, gió lạnh thổi mạnh, nhiệt tình bắt đầu tan chảy. . . . . .”
“Phốc!” Đường Khả Hinh không nhịn được bật cười, cười thật vui vẻ hỏi: “Sau đó thì sao? Chị ấy có đồng ý anh không?”
Trang Hạo Nhiên vặt cánh hoa hồng đến cánh cuối cùng, mới cười nói: “Không có! Cô ấy chê tôi nhỏ tuổi!”
“Lúc ấy anh bao nhiêu tuổi?” Đường Khả Hinh nhìn về phía Trang Hạo Nhiên hỏi.
Tiêu Hào Oánh cũng bị hấp dẫn với chủ đề của anh, mỉm cười nhìn về phía anh.
Trang Hạo Nhiên suy nghĩ một chút, liền cười nói: “Dường như là. . . . . . Mười chín tuổi . . . . . . Mới vừa ra khỏi nước. . . . . .”
“Chị kia bao nhiêu tuổi?” Đường Khả Hinh lại nhìn về phía anh, hỏi.
Trang Hạo Nhiên nhìn về phía Đường Khả Hinh, đột nhiên có chút dịu dàng nói: “Mười chín tuổi mười một tháng. . . . . .”
Sắc mặt của Tưởng Thiên Lỗi chợt thay đổi, nhìn về phía Trang Hạo Nhiên! !