Chương 990: NGHE NÓI
Trang Hạo Nhiên thay Tưởng Thiên Lỗi chạy tới phòng ăn biển trước, Trần Tuấn Nam cùng Tô Lạc Hoành, Phó Tổng hai bên nhanh chóng đi tới hiện trường lầu phụ, vừa vặn cũng nghe được câu này, lập tức căng thẳng kêu lên: “Con trong bụng con hổ?”
Trần Tuấn Nam lập tức căng thẳng nhìn ba con hổ trắng quý giá bên trong thủy tinh thật dày, lập tức nói: “Ba con hổ trắng này là tượng trưng vườn thú khách sạn Á Châu chúng ta, cũng là kí hiệu! Nó tuyệt đối không thể xảy ra chuyện gì! ! Từ Trạch Minh, anh lập tức gọi người huấn luyện thú đến cho tôi, trước tiên đánh thuốc mê cho con hổ, rồi nghĩ biện pháp lấy bom trong bụng con hổ ra!”
“Vâng!” Từ Trạch Minh lập tức xoay người. . . . . .
“Không còn kịp nữa! !” Phương Di không nói hai lời, trực tiếp từ cái rương của mình, tay rút ra súng thuốc mê, nhanh chóng đi tới lối vào khu hổ trắng, vừa đi vừa nói: “Mọi người thông báo cho bác sĩ gây mê tới đây chuẩn bị giải phẫu! !”
Cô nói xong, người đã nhanh chóng vòng qua thủy tinh công nghiệp, đi tới cửa vào phía sau, quyết đoán ra lệnh cho nhân nhân viên: “Mở cửa! !”
Nhân viên làm việc do dự căng thẳng nhìn cô.
“Không được! !” Trần Tuấn Nam nhanh chóng đi về phía Phương Di, căng thẳng kiên trì nói: “Cô không phải là người huấn luyện thú chuyên nghiệp, cũng không phải là bác sĩ gây mê, cô chỉ là chuyên gia gỡ bom! Trước hết không nói đến cô ưu tú bao nhiêu, nhưng ở bên trong là ba con hổ, cô sẽ gặp nguy hiểm! !”
Nói xong lời này, hai chuyên gia gỡ bom đồng thời ngẩng đầu lên, nhìn Trần Tuấn Nam, xem ra anh cũng không biết thân phận của Phương Di.
Phương Di ngưng mặt nhìn Trần Tuấn Nam, lập tức mang theo một chút sắc bén nói: “Anh biết quả bom giấu trong bụng con hổ uy lực cỡ nào không? Nó có thể trong nháy mắt nổ tung con hổ máu thịt văng tung tóe, sau đó toàn bộ thủy tinh công nghiệp cao mười mét này đều sẽ bị phá vỡ, sau đó thủy tinh xung quanh lầu cũng đồng thời bị phá vỡ, đến lúc đó bị thương rất nhiều người, anh hoàn toàn chịu trách nhiệm sao? ! ! Tránh ra! !”.
Cô không nói hai lời, cũng đã đẩy Trần Tuấn Nam ra, nhanh chóng cầm chìa khóa giải mã của nhân viên làm việc, mở khóa nặng nề, chỉ nghe ổ khóa thép cuối cùng, tách một tiếng mở ra, cả người cô lập tức tay cầm súng thuốc mê, một mình đi vào lớp đầu tiên! ! Còn có một tầng cửa chính là khu vực hoạt động của ba con hổ ! !
Có một số nữ nhân viên nhìn cảnh tượng này, cũng căng thẳng trừng lớn con ngươi, che miệng lại, hoảng sợ đến không dám thở! !
Trần Tuấn Nam càng nặng nề thở gấp đứng vòng bên ngoài, căng thẳng nhìn cảnh tượng này, trên trán cũng rịn mồ hôi lạnh.
Ánh mắt mọi người không chớp, tất cả đều xuyên qua tầng thủy tinh công nghiệp, thật căng thẳng nhìn cảnh tượng này!
Phương Di chỉ cầm súng, đứng ở ngoài cửa trầm ngâm ba giây, liền trực tiếp đưa tay kéo cửa bằng thép to lớn nặng gần 30 cân, chỉ nghe một âm thanh vang lên thật lớn, cánh cửa lập tức mở ra, cô cứ như vậy bình tĩnh xuất hiện trong phạm vi hoạt động của hổ trắng, chân dậm cỏ dại và đá vụn trên mặt đất, ngẩng mặt nhìn ba con hổ trắng này !
Ba con hổ trắng cực lớn đang ở tại trước hòn đá nào đấy, nghe tiếng động, lập tức hơi ngước đầu thú tàn nhẫn nhìn Phương Di!
Mọi người đứng ở bên ngoài thủy tinh công nghiệp, tất cả đều căng thẳng đến nghẹt thở nhìn cảnh tượng này, thậm chí có một số nữa nhân viên cũng không dám nhìn, chân nhũn ra vịn vào đồng nghiệp ngồi xổm xuống, hoảng sợ đến thở hổn hển, lúc này Cục Trưởng Cục cảnh sát cũng dẫn cùng một nhóm chuyên gia gỡ bom khác nhanh chóng chạy tới, nhìn cảnh tượng này, toàn bộ đều căng thẳng khiếp sợ không thôi, lúc này người huấn luyện thú và bác sỹ thú y, bác sĩ gây mê cũng nhanh chóng chạy tới bên này. . . . . .
Trong khu hổ trắng! !
Ba con hổ trắng to lớn vẫn còn đang đứng yên ở mỗi hướng nhìn chăm chú Phương Di, con hổ trắng cực lớn cầm đầu, trong bụng có giấu bom mini, đang ở gần Phương Di nhất, híp mắt nhìn cô, cái đuôi hơi cuốn lên, cũng không nhúc nhích, giống như một bức tranh tĩnh, thậm chí móng bám chặt mặt đá, không nhìn ra một chút tư thế tấn công. . . . . .
Phương Di tính thời gian, vẫn rất hiên ngang mạnh mẽ đứng ở lối vào, hai mắt lạnh lẽo không có chút nào sợ hãi, nhưng tay cầm súng hơi tê, ngón tay chậm rãi cắm vào trong cò, nhìn chòng chọc con hổ trắng cầm đầu đứng yên, khẽ cắn răng, trong lòng thầm đếm: Một. . . . . . Hai. . . . . .
Đầu kia, hai mắt con hổ trắng hung mãnh chậm rãi bắn ra sát khí như vua, bộ lông cả người dần dần dựng lên, thân thể dần dần khom thành hình cung, nhìn chòng chọc con mồi Phương Di, rống to một tiếng, ngay sau đó bay người, nhanh như tia chớp lao thẳng tới, phía sau hai con hổ trắng cũng lập tức như mũi tên nhào tới, Phương Di lập tức ngẩng đầu lên, nhìn con hổ trắng cầm đầu sắp nhào về phía mình, cô lập tức giơ súng lục lên, nhắm đầu hổ trắng bóp cò nổ súng . . . . . .
Ba con hổ trắng sắp tới gần thân thể Phương Di, muốn xé rách . . . . . .
“A . . . . . . . ” Mọi người đang ở bên ngoài lập tức hoảng sợ thét chói tai! !
Cửa rầm một tiếng đóng lại, ba con hổ hung mãnh lao thẳng tới đến trên thủy tinh, móng vuốt chụp loạn, nhưng không thu hoạch được gì, đang giận dữ gầm lên, Phương Di một mình đứng ở bên trong cửa thủy tinh công nghiệp, nhìn Trần Tuấn Nam đang nhìn chòng chọc mình trợn mắt hốc mồm, cô chỉ lạnh lùng nhìn anh một cái, liền bắt đầu đếm: Một. . . . . . Hai. . . . . . Ba. . . . . .
Con hổ trắng cầm đầu, con vật hung mãnh thú tính, điên cuồng lắc đầu một cái, không đến bao lâu, hai chân liền khụy xuống, cuối cùng nằm trên đất, không đến bao lâu hai con khác cũng chậm rãi nằm xuống! !
Tất cả huấn luyện thú, bác sĩ gây mê, nhân viên kiểm tra rối rít vọt vào khu vực bên trong, bắt đầu tìm bom trong con hổ cầm đầu, cuối cùng kiểm tra ra vị trí bị khâu vá ở dưới phần bụng, mọi người liền nhanh chóng bắt đầu làm giải phẫu cho con hổ, lấy trái bom mini ra, hai chuyên gia gỡ bom khác, lập tức đến hai vị trí khu vực bên trong, bắt đầu khẩn cấp tìm bom, chuẩn bị tháo gỡ! !
Vẻ mặt Phương Di chỉ dần dần lộ ra ánh sáng nhàn nhạt, đang lúc mọi người giương mắt nhìn, lạnh lẽo bước đi. . . . . .
“Ồ, cô gái này là phụ nữ sao?” Tô Lạc Hoành nhìn thấy phụ nữ xinh đẹp, lại bắt đầu nổi tính xấu!
Phương Di đi qua bên cạnh mọi người, cau mày liếc về phía Tô Lạc Hoành, lạnh lùng nói: “Làm sao lại không phải phụ nữ? Anh không phải là đàn ông, tôi sẽ không phải phụ nữ!”
Tô Lạc Hoành lập tức không dám lên tiếng.
Phương Di không lên tiếng nữa, đang muốn cất bước đi tới phòng ăn biển thì không khỏi cảm thấy phía trước hai bóng người thoáng qua, phát ra hơi thở, cả hai còn lẩn quẩn trong kính thủy tinh thật dày ! Cô không khỏi nhìn chòng chọc hai bóng dáng này. . . . . .
“Tổ trưởng! ! Bom vòng ngoài đều đã tháo gỡ!” Hai thuộc hạ tới trước mặt cô, báo cáo! !
Cô nhìn hai phụ nữ phía trước, biến mất ở phía sau cây cối trong đại sảnh, đưa mắt nhìn thật lâu, mới đáp: “Ừ. . . . . .”
Trong bóng tối, gió thật to! !
Hai nữ nhân viên phục vụ mặc đồng phục màu đen, trong tay cầm khay, cười khẽ đi về phía trước, tất cả chỗ đi qua đều là nơi không có cameras. . . . . .
Bước chân hết sức vững vàng.
Cô gái đứng ở trong bóng tối, vừa cười khẽ, đi về phía trước, vừa nói khẽ: “Còn nửa giờ nữa, ông chủ sẽ đến phi trường trong nước, người của chúng ta đã chuẩn bị đi đón ông ấy, đây là lần đầu tiên trong nhiều năm cha con hai người gặp mặt, tôi tin hoàn cảnh nhất định rất cảm động. . . . . .”
Như Mạt mặc đồng nhân viên phục vụ phục màu đen, vừa cất bước đi về phía trước, vừa im lặng không lên tiếng.
Cô gái quay đầu nhìn sắc mặt Như Mạt không lộ ra vẻ gì, còn có ánh sáng lạnh lùng, cô do dự một lát, mới nói: “Tiểu thư. . . . . . Cô không muốn đi nhận điện thoại sao?”
“Có thể không đi không?” Vẻ mặt Như Mạt lạnh lùng nói xong, liền tiếp tục cất bước đi về phía trước.
Gió thổi càng lúc càng lớn! !
Hai người dần dần đi tới trung tâm giải trí nghỉ ngơi của khách sạn, nơi đó hết sức náo nhiệt, tòa nhà khu giải trí ba mươi tầng, bố trí cửa hàng xì gà, phòng chơi bi-da, sàn nhảy loại vừa và nhỏ, 20 cái khác nhau, thậm chí còn có rất nhiều diễn viên múa sống động, toàn bộ theo tiếng nhạc sôi động, nhảy điệu nhảy nóng hừng hực, đến chỗ này nghỉ ngơi, tất cả khách trong và ngoài nước chiếm phân nửa, thậm chí còn có rất nhiều người nước ngoài, đến nơi đây để tham gia buổi đấu giá hàng xa xỉ phẩm, túi xách và quần áo thời trang nhãn hiệu có số lượng hạn chế trên thế giới, đồ trang sức, thậm chí các loại rượu nổi tiếng cũng bán đấu giá ở nơi này, cho nên vì thuận tiện cho khách đôi khi không thể lộ mặt, lầu cuối nơi này, xây dựng sân bay trực thăng!
Bên cạnh sân bay là hồ bơi cao cấp đá sapphire! Trong thời tiết dần dần lạnh lẽo thì có một bóng đen ở trong hồ vọt lên! !
Hai người Như Mạt bình tĩnh đi về phía bên ngoài tòa nhà giải trí, nghe nhiều nhân viên đang bàn tán chuyện quả bom lúc nảy, bọn họ đều im lặng không lên tiếng, cất bước đi về phía trước, tất cả chỗ đi qua đều là con đường đã bố trí tránh được cameras, vòng vào cửa sau khu giải trí, ở phía sau phòng bếp ồn ào, im lặng đi vào thang máy nhân viên, nhanh chóng nhấn lầu cuối!
“Cô có nghe nói không?” Bên trong còn không có hai nữ nhân viên phục vụ, mặc đồng phục màu đen, bưng khay đang xì xầm, một cô gái hơi thấp người nói: “Nghe nói khách sạn chúng ta có bom, đang ở khu hổ trắng!”
“Thật không? Khó trách tôi mới vừa muốn đi phòng ăn động vật, bảo vệ nói sửa đường điện, không cho phép chúng ta đi vào!” Có một nữ nhân viên phục vụ kinh ngạc nói: “Trời ạ! Nếu như là thật, vậy chúng ta không phải rất nguy hiểm sao?”
“Đúng vậy, đúng vậy, còn nghe nói, phòng ăn biển cũng có!” Có một nữ nhân viên lại căng thẳng nói.
“Trời ạ! Thật đáng sợ quá! !” Có một cô gái lại kinh hãi kêu lên!.
Hai người Như Mạt đứng ở phía sau, im lặng không lên tiếng.
Có một cô gái ôm khay, xoay người, nhìn hai đồng nghiệp này, cảm giác có chút lạ lẫm, hỏi: “Mọi người nghe nói chuyện này chưa?”
Hai người Như Mạt cùng nhau mỉm cười nhìn bọn họ, im lặng lắc đầu một cái.
“Không có nghe nói sao?” Một cô gái khác cũng hết sức kinh ngạc nhìn Như Mạt hỏi.
Hai người lại cùng nhau lắc đầu một cái.
Hai cô gái nghe xong cũng có chút ngạc nhiên quay đầu, tán chuyện về quả bom, nhưng ngay vào lúc này, cửa thang máy ầm ầm mở ra, Trần Mạn Hồng mặc đồng phục, vẻ mặt nhàn nhạt đứng ở ngoài cửa thang máy. . .