Chương 1168: THẦN BÍ
“Đi thật sao…” Lần này Bác Dịch nắm tay của cô, cũng hơi buông lỏng, khẽ mỉm cười nhìn cô.
Trang Ngải Lâm đứng ở bên cạnh bàn ăn, mặc cho anh nắm tay của mình, nét mặt lộ ra cười như không cười, nhìn chăm chú anh, sau khi dừng lại một lát, mặc dù có một chút không vui, nhưng vẫn tránh ra khỏi tay của anh, một mình đi tới phòng khách, cầm áo khoác tây trang đen lên, nắm ở trong tay, mới đi trở về trước bàn ăn, ném cho anh, mới ngồi xuống cầm nĩa lên, nâng lên một chút rau dại, ăn hết sức “Danh viện”…
Bác Dịch nhịn cười, nắm tây trang đặt ở trên chân mình, nhìn Trang Ngải Lâm ăn rau dại, vẻ mặt im lặng, anh mới phủ thêm tây trang, dịu dàng hỏi: “Ăn ngon không?”
Hai mắt Trang Ngải Lâm xoay tròn, nhai rau dại quả nhiên mang theo hương vị có chút đặc biệt, còn có hoa nhỏ màu tím mang đến cho khoang miệng mùi vị hết sức phong phú, thỏa mãn và giòn miệng khó có thể diễn tả, nhất là trộn với sốt salad, thì càng có mùi vị mê người, có lẽ Bác Dịch thật sự là một người rất trí tuệ, cho dù đối với cuộc sống, rượu, thức ăn ngon, anh đều rất giỏi suy luận, suy nghĩ xem làm thế nào phải khác với người khác, tự mình chế biến vô cùng rõ nét…
Trang Ngải Lâm không nhịn được, lại im lặng vớt lên một chút rau dại bỏ vào trong miệng nhai, càng nhai càng thích ăn, cô suy nghĩ cho mình, không mang cho em dâu, hay chỉ mang một chút thôi…
Bác Dịch mỉm cười đứng lên, tâm trạng rõ ràng trở nên rất vui vẻ, đi tới kệ rượu tầng trên tủ lạnh, mở cửa nhỏ ra, bên trong đột nhiên xuất hiện rất nhiều ly thủy tinh, anh trực tiếp chọn hai cái ly nhỏ thon dài, xoay người, đặt một cái ở trước mặt của Trang Ngải Lâm, lại đặt một cái khác trước mặt của mình, mới nhàn nhạt nói: “Khả Hinh thích ăn gan ngỗng phối với Pinot Noir, lần này nếm thử một chút gan ngỗng phối với Chateau d’Yquem, loại này phối hợp, chính là bữa ăn tây kinh điển.”
Trang Ngải Lâm biết, lại không khỏi thích nghe anh giải thích, nhìn anh từ từ mở chai rượu ra, rót cho mình một ly rượu Tokaji 1993, ánh mắt cô không khỏi lóe lên, giả vờ ho khan một tiếng, mới nói: “Anh không tiếc à? Không phải mới vừa không cho tôi uống?”
Bác Dịch khẽ mỉm cười, sau khi rót rượu cho cô xong, lại rót cho mình nửa ly, mới nhàn nhạt nói: “Tôi chỉ là muốn, muốn uống với cô cho đàng hoàng…, mà không phải uống giống như cô uống nước lạnh, hôm nay cô tới nhà của tôi, cũng đã nhìn thấy. Riêng vườn nho của chúng tôi, đơn giản một chai rượu Montes Late Harvest cũng phải nghiền ép đến bốn cây nho! Phải bảo quản chúng đến tháng ba năm sau, thật sự tốn quá nhiều thời gian công sức, có đôi lúc cũng mệt mỏi đến không chịu nổi. Chớ nói chi là loại rượu Tokaji này, có thể nói là từng quả nho được chọn kỹ lựa khéo, quả của nó chọn lựa xong vứt đi đều là các loại quả tinh túy của những nước khác, ví dụ như nước Đức …. Muốn uống… thì cùng người yêu từ từ uống… Hoặc một mình, tinh tế cảm nhận…”
Trang Ngải Lâm không nói gì, thật chăm chú về phía anh.
Bác Dịch cũng đã ngồi xuống, mỉm cười nhìn người phụ nữ ở đối diện, ngón tay chạm nhẹ vào chân ly, đẩy ly rượu về phía cô, nói: “Uống đi… Thử chai rượu mơ ước này một chút…”
Trang Ngải Lâm chăm chú nhìn anh một cái, lúc này mới chậm rãi sâu kín vươn tay, bưng ly rượu đã bay ra mùi thơm trái cây mãnh liệt, nhìn dịch rượu vàng óng ánh dừng ở trong ly thủy tinh, có cảm giác sềnh sệch giống như mật ong, cô mới vừa muốn dựa theo thói quen thưởng thức rượu thường ngày, tay lắc nhẹ thân ly. . .
“Đợi một chút…”
Một bàn tay nắm nhẹ cổ tay của cô.
Trang Ngải Lâm ngạc nhiên cầm ly rượu, ngẩng đầu lên, nhìn Bác Dịch. . . .
Bác Dịch mỉm cười nhìn cô, lắc đầu một cái, lúc này mới cầm ly rượu của mình, hơi đứng lên, vòng qua bàn ăn ngồi bên cạnh Trang Ngải Lâm, tay vừa đặt trên thành ghế sau lưng cô, tay vừa bưng ly rượu trong tay, nhìn chăm chú người phụ nữ trước mặt, mới từng chữ cảm tính mà dịu dàng nói: “Đề nghị của tôi là. . . .Uống loại rượu có độ ngọt cao như vậy, trước hết không nên lắc thân ly, mà thưởng thức mùi vị dịch rượu đọng lại trước, cô sẽ có phát hiện rất mới lạ.. . . Giống như thế này. . . .”
Anh nói xong, liền chăm chú nhìn Trang Ngải Lâm một cái, lúc này mới từ từ giơ ly rượu lên, thò đầu lưỡi ra, mút dịch rượu có độ ngọt cao đến kinh người, để cho nó dừng lại ở trong môi của mình, cảm nhận được từng đợt hương hoa hoặc nụ hoa lẫn trong thời gian cũng không nguyện ý thả ra rực rỡ, thế nhưng anh lại khẽ mỉm cười, lúc này mới khẽ nhếch mở miệng, hít vào một hơi, tiếp xúc với dịch rượu dừng ở khoang miệng, phát hiện mùi hoa tràn lên, rốt cuộc chói lọi tuôn ra, ngọt ngào đến chính mình cảm thấy hạnh phúc, ánh mắt anh lập tức xúc động tràn đầy ánh sáng nóng rực…
Trang Ngải Lâm liếc nhìn Bác Dịch một cái, cũng cảm thấy anh không có lắc thân ly mà giơ ly thủy tinh này lên, hơi ngửa đầu, mút dịch rượu ngọt giống như ong mật, dần dần trượt vào trong miệng, đầu lưỡi tiếp xúc vị ngọt trước, trong nháy mắt cô phát hiện không chống đỡ được cảm giác ngọt gần như ngấy người, giống như ngôn ngữ giữa người tình liếm nhẹ và thân mật, dừng ở đầu lưỡi thật lâu không muốn đi, trong từng trận mùi hoa mộng ảo, tuôn ra một chút chua, giống như rất nhiều cây châm nhỏ đâm vào đầu lưỡi của mình, rất khiêu khích, rất xúc động, tuôn tràn. . . . .
Hai tròng mắt của cô lập tức ngưng lại, giống như không biết nên nói gì. . . .
Bác Dịch chăm chú nhìn nửa khuôn mặt người phụ nữ này, nghĩ tới tối nay cô có thể chấp nhận ở lại, ở trong từng trận mùi rượu bay lên, anh không khỏi có chút kích động và cảm tính, tay đặt ở sau ghế của cô, từ từ khoác nhẹ lên trên vai của cô, hơi di chuyển xuống vuốt nhẹ tới hông của cô, xoa eo thon của cô, mới dựa sát vào thân thể của mình, cúi xuống, gần như dán nhẹ mặt của cô, dịu dàng hỏi: “Uống ngon không?”
Trang Ngải Lâm giơ ly rượu, không lên tiếng.
“Hả?” Bác Dịch lại nhích gần thân thể của cô, tay xoa nhẹ eo của cô, giống như có chút muốn vò nát quần áo của cô, thậm chí đã cúi xuống, khẽ mở môi mỏng, hôn nhẹ khuôn mặt trơn mềm của cô…
“… . . . . .” Ánh mắt Trang Ngải Lâm xoay tròn, vẫn không lên tiếng.
Bác Dịch cũng không nói nữa, mà cúi mặt, vừa hôn khuôn mặt của cô, vành tai của cô, tay đã dần dần tuột áo khoác lông thú của cô xuống. . . . . từng chữ từng chữ cảm tính, giống như giữa người yêu, lặng lẽ nói: “Ngải Lâm. . . . . Còn nhớ rõ lúc chiều tối tôi đã nói. . . . . Nếu như cô chấp nhận ở lại, tôi sẽ phục vụ cô thật tốt…”
Hai tròng Trang Ngải Lâm mắt lóe lên, nhưng vẫn không lên tiếng, tay cũng đã nắm ly rượu kia, đặt nhẹ ở trên bàn ăn.
Bác Dịch nhắc mí mắt nhìn cô một cái, giống như hiểu ý của cô, đặt nhẹ ly rượu xuống, lập tức khom người bế ngang cả người cô, lúc này mới mỉm cười cúi đầu, vừa hôn chóp mũi kiêu ngạo của cô, giọng khàn khàn nói: “Chúng ta trở về phòng.”
Trang Ngải Lâm dựa sát vào trong ngực Bác Dịch, vẻ mặt căng thẳng, nhất thời có chút không nổi chống đỡ nổi, không nói nữa…
Bác Dịch cũng không nói thêm, mà nhanh chóng ôm lấy thân thể của cô, đi về phía gian phòng, đi qua vệ sĩ cùng người giúp việc ngoài cửa, từ từ đóng cửa phòng lại…
Vườn nho, nhanh chóng rơi vào trong bóng đêm, vẫn ánh lửa mạnh vẫn bay lên.
Bên trong gian phòng u ám vang ra từng trận âm thanh hôn cảm tính, hít thở không thông, tiếng mút, thở…
Bác Dịch nhanh chóng ôm chặt thân thể khiêu gợi của Trang Ngải Lâm, cùng với cô đứng ở trong bóng tối, ôm nhau, cuồng nhiệt hôn môi, thậm chí môi mỏng của anh che kín trên môi đầy đặn của cô, hơi thở nặng nề nóng bỏng, nhanh chóng đưa đầu lưỡi xông vào trong miệng của cô, quấn lấy đầu lưỡi của cô, đôi tay đã dùng sức ôm chặt eo nhỏ của cô, gần như có một loại kích động thú tính cuồng dã muốn xé rách váy dài của cô…
Lúc Trang Ngải Lâm đón nhận nụ hôn của anh thì đôi tay nhanh chóng trượt tây trang của anh xuống, thật ra hết sức yêu thích dáng vẻ anh mặc áo sơ mi trắng! !
Bác Dịch vội hôn môi đỏ mọng ngọt ngào của phụ nữ này, có loại kích động không chịu nổi, cảm giác ngọn lửa khát khao sắp khang lao ra, anh nhanh chóng nghiêng đầu mút môi đỏ mọng của người phụ nữ này, thậm chí run rẩy cắn nhẹ, tay đã xông vào trong cổ áo chữ V thật sâu của cô, vốn muốn cách áo lót xoa bộ ngực hấp dẫn của cô, lại phát hiện cô cũng không có mặc áo lót, anh có chút kích động cúi xuống, nhìn cô…
Trang Ngải Lâm cũng ở trong bóng tối, khẽ ngẩng đầu nhìn anh.
Hai tròng mắt Bác Dịch nhanh chóng chớp một cái, lập tức mang theo vài phần kích động xoa đầu ngực và bầu ngực đầy đặn, khi sờ tới cũng đã có thể mãnh liệt cảm nhận được đầu ngực thật sự đang thỏa mãn làm cho anh ngẩng mặt thở dốc một cái, lập tức cúi xuống, nghiêng mặt hôn môi ngọt đầy đặn của cô, tay không dừng xoa bộ ngực của cô, thậm chí ngón tay nắm nhẹ đầu ngực màu hồng, làm cho thật nhọn…
Trang Ngải Lâm hé mở môi mỏng, khẽ hưởng thụ, thở dốc một hơi…
Bác Dịch lập tức hôn môi ngọt của cô, đúng lúc này, đưa hai tay ra lỏng cởi váy dài cổ sâu của cô xuống, thuận thế kéo áo lót ren của cô xuống, đầu tiên tay dò vào bên trong, xoa mạnh một lát, mới cúi đầu, hôn nhẹ môi mỏng của cô, mút lấy, cưng chiều, mới trầm thấp khàn khàn nói: “Khát vọng hay không khát vọng tốt đẹp hơn? Càng thần bí hơn không?”
Trang Ngải Lâm nghe nói như vậy, trong trong lòng khẽ động nhìn anh (H).