Chương 1008: CẢ NHÀ THƯƠNG YÊU NHAU
“Không được! ! Cô tuyệt đối không thể đi ra ngoài! !” Tiên Nhi và Lạp Lạp vẫn liều chết ngăn ở cửa phòng, ngẩng đầu lên nhìn Đường Khả Hinh, nức nở tiếp tục khóc nói: “Đường tiểu thư, xem như cô suy nghĩ cho cái mạng nhỏ của chúng tôi đi!”
Đường Khả Hinh bất đắc dĩ đứng ở cửa phòng, im lặng nhìn Tiên Nhi và Lạp Lạp quỳ gối ở cửa, hoảng sợ đến run rẩy, cô nhất thời thở dài một cái, vẫn không có buông tha, đi đến trước mặt của các cô, ngồi xổm xuống, trợn to mắt, vẻ mặt khoa trương, đầy đáng thương, chấp đôi tay, thật lòng chân thành nói: “Hai chị gái! Tôi biết rõ mọi người một lòng muốn tốt cho tôi, hi vọng thân thể tôi có thể khỏe mạnh, an toàn là quan trọng! Nhưng mọi người biết không? Nếu như tôi không đi ra nhìn anh ấy một cái, tôi sẽ chết đấy!”
“Đừng nói lời chết chóc được không!” Tiên Nhi và Lạp Lạp lại cầm khăn tay trắng lau nước mắt, hoảng sợ nói.
“Cho nên nói!” Sắc mặt của Đường Khả Hinh lại bày ra vẻ khổ sở, nhìn bọn họ nói: “Hai người giúp tôi đi! ! Để cho tôi đi ra ngoài một chút! Nhiều nhất là một giờ, xem xong lập tức trở về, tôi sẽ có thể yên lòng xem sách! Hai người giúp tôi một chút mà! Có được không! ?”
“Không được!” Lạp Lạp lại nức nở lắc đầu.
Đường Khả Hinh nhướng mày, nhìn dáng vẻ bọn họ, vẻ mặt bất mãn trực tiếp kêu lên: “Không phải phim thần tượng diễn như vậy sao! Hai người nên giúp tôi mới đúng!”
“Phim thần tượng đều gạt người!” Tiên Nhi bình tĩnh, khóc nói.
Đường Khả Hinh thở dài một cái, đứng ở nơi đó, nói không ra lời.
Lạp Lạp và Tiên Nhi vẫn khóc nói: “Đường tiểu thư, cô không có sống ở nhà họ Tưởng, cô có thể không biết, trong nhà, thật ra ông chủ và cậu chủ rất dễ nói chuyện, nhưng bà chủ nghiêm khắc, sẽ muốn mạng người. Ngày hôm qua cô không có nghe được bà chủ mắng chúng tôi, chúng tôi cùng chị Thơ Ngữ hoảng sợ đến cả đêm hôm qua, cũng mí mắt cũng không dám chợp! Nếu như hôm nay cô đi ra ngoài, chúng tôi thật không sống nổi. . . . . .”
Đường Khả Hinh bất đắc dĩ đứng ở nơi đó, nghe các cô nói, vẻ mặt đột nhiên lộ ra một chút buồn bã, nhớ tới trong khoảng thời gian này chịu khổ, thở dài một hơi, hai mắt ửng đỏ. . . . . .
Lạp Lạp và Tiên Nhi không khỏi lấy khăn tay lau lệ, ngẩng đầu lên bối rối nhìn cô.
“Ôi. . . . . . .” Đường Khả Hinh thở dài một cái, vẻ mặt lộ ra nụ cười khổ, hai mắt tràn lệ, sâu kín nói: “Tôi cũng biết rõ làm khó hai người, tôi không đi ra ngoài. . . . . . Tôi bị kích động, nhưng chỉ đúng là muốn gặp mặt anh ấy một lúc thôi. Ở bên anh ấy rất lâu, chân chính hạnh phúc vui vẻ trong tình yêu, không có bao nhiêu ngày, khoảng thời gian ở vườn nho, là thời gian vui sướng nhất trong đời tôi, khi đó tôi không phải là Đường Khả Hinh, anh ấy không phải là Trang Hạo Nhiên. . . . . . Chỉ là hai người một lòng càng đi càng gần, lúc nào cũng nhớ, một mình tôi chạy bộ ở trên đường nhỏ đầy bùn đất, anh ấy cởi xe đạp, nở nụ cười giống như ánh mặt trời, đi theo phía sau tôi, hỏi tôi: vị tiểu thư này, cô muốn đi đâu?”
Lạp Lạp và Tiên Nhi nhất thời lộ ra vẻ mặt ngây ngô đồng tình, nhìn cô.
Hai mắt Đường Khả Hinh tràn lệ, nhìn hai người bọn họ, thật lòng nói: “Hai người biết không? Kể từ sau khi tôi và anh ấy ở bên nhau, mỗi một ngày đều muốn suy nghĩ đến khoảng thời gian đã từng ở bên anh ấy thật vui vẻ, thật vui vẻ, mới ngủ được ! Biết ơn người đàn ông này vẫn luôn không từ bỏ tôi, vẫn ở bên tôi, đau lòng vì người đàn ông này vẫn luôn rất cô đơn và tịch mịch. Tôi là người yêu của anh ấy, tôi cũng không dám muốn tất cả của anh ấy, bởi vì anh ấy là của rất nhiều rất nhiều người. Nhưng tôi . . . . . tôi muốn một buổi tối mạo hiểm giống như tối hôm qua đã trải qua, đi ra ngoài gặp anh ấy một lần! Chỉ muốn gặp mặt một lần. . . . . .”
Cô nói xong, đôi tay liền che mặt, bật khóc nức nở, khóc đến run rẩy !
Lạp Lạp và Tiên Nhi hai người nhất thời trợn tròn mắt, nhìn Đường Khả Hinh khóc rất buồn bã. . . . . .
“Tối hôm qua tôi nằm mơ, lại nằm mơ thấy cảnh lúc ấy mình ở dưới biển, tôi và anh ấy cách cửa sổ xe, nhìn nhau, khi đó, tôi hận không được chết cùng một chỗ chết với anh ấy! ! Ô ô ô ô. . . . . .” Đôi tay Đường Khả Hinh che mặt, lại nức nở bật khóc, thậm chí nước mắt từ trong tay chảy xuống, đây là ngón nghề cô giỏi nhất!
Lạp Lạp và Tiên Nhi ngưng khóc, có chút căng thẳng vội vàng vươn tay, lau nhẹ nước mắt cho cô, nhìn cô khóc như đứa bé, giống như không thể làm gì khác hơn, lẩm bẩm rất đồng tình nói: “Được rồi, được rồi, đừng khóc. . . . . .”
“Lạp Lạp! Tiên Nhi! !” Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên, rơi lệ nhìn bọn họ, khóc nói: “Hai người đều là chị em tốt của tôi! Tương lai chúng ta nhất định sống cùng nhau! Hai người cũng không có cơ hội trở về nhà họ Tưởng! Sau này tôi gả cho Trang Hạo Nhiên, mọi người liền theo tôi đến nhà họ Trang, chúng ta nhất định phải thương yêu nhau, mãi mãi ở chung một chỗ! !”
Cô nói xong, liền nhào qua, ôm hai người các cô chung một chỗ, rất kích động bật khóc! !
Lúc này Lạp Lạp và Tiên Nhi bị ôm làm cho hồ đồ, hai mắt mở thật to, suy nghĩ một chút, đành phải gật đầu một cái!
Thời gian trôi qua một chút. . . . . .
Thơ Ngữ đang bưng trà sâm thượng đẳng Diệp Mạn Nghi mới vừa căn dặn người mang tới, chuẩn bị mang lên lầu cho Đường Khả Hinh uống, không ngờ người mới đi hết cầu thang, chỉ nghe tiếng đóng cửa ầm, cô giật mình đứng ở cửa cầu thang, ngẩng đầu lên thấy Tiên Nhi và Lạp Lạp đứng ở trước cửa phòng, nuốt mạnh cổ họng, nhìn mình, cô ngạc nhiên bưng trà sâm, đi tới nói: “Các người. . . . . . ở chỗ này làm gì?”
“À. . . . . .” Tiên Nhi nhất thời có chút căng thẳng nhìn Thơ Ngữ, nói: “Đường tiểu thư nói, bởi vì cô ấy muốn tập trung đọc sách, cảm thấy chúng tôi quá ồn, liền đẩy chúng tôi . . . . . ra ngoài! Nói không cần vào chăm sóc!”
Thơ Ngữ dừn tại chỗ, nhìn bọn họ, suy nghĩ một chút, mới nói: “Có thật không?”
“Vâng !” Tiên Nhi và Lạp Lạp trực tiếp nhanh chóng gật đầu.
Thơ Ngữ đang bưng trà sâm, cúi đầu xuống suy nghĩ một chút. . . . . .
“Chị Thơ Ngữ, chị nghỉ ngơi trước đi, chúng tôi ở chỗ chăm sóc là được!” Vẻ mặt Tiên Nhi và Lạp Lạp liền có chút bối rối, cười nói: “Ngay tại cửa ra vào , không ngủ được!”
Thơ Ngữ nghe nói như vậy, vẻ mặt bất đắc dĩ ngẩng đầu lên, nhìn bọn họ cười nói: “Cố đừng ngủ đấy! Nếu không nghe lời, bà chủ trách tội, tôi sẽ mặc kệ hai người.”
“Biết, biết!” Hai người vội vàng nở nụ cười nói.
Thơ Ngữ cũng đành phải cười cười, nghĩ tới để cho Đường Khả Hinh yên lặng một chút cũng tốt, có lẽ xem sách một chút, đã sớm nghỉ ngơi, cô khẽ thở dài, liền bưng chén trà xoay người, chậm rãi đi xuống dưới lầu, Tiên Nhi và Lạp Lạp lập tức tiến tới, nhìn thấy Thơ Ngữ đi xuống lầu, bọn họ lập tức giơ tay nhón chân đi đến bên cạnh tgiásách phía sau phòng khách, thật thấp giọng gọi: “Đường tiểu thư, có thể đi ra!”
Đường Khả Hinh núp ở trong một giá sách cổ sau phòng khách, đội mũ trắng, hai mắt trợn to thò đầu ra, nhìn chằm chằm bọn họ, nói khẽ: “Cô ấy đi xuống rồi hả! ?”
“Vâng! !” Tiên Nhi và Lạp Lạp vội vàng gật đầu.
“Tốt! ! Làm tốt lắm! !” Đường Khả Hinh không nói hai lời, ngay lập tức chui ra, giơ tay nhón chân đi đến cửa sổ sau phòng khách, vị trí này đối diện vách tường phía sau biệt thự, vừa lúc phía dưới chính con đường nhỏ khu chung cư, cô lập tức hứng phấn xoay người, Lạp Lạp và Tiên Nhi cũng nghiêm chỉnh, cầm một sợi dây màu trắng thật to, lập tức vừa căng thẳng vừa nhanh chóng cầm một đầu khác, trực tiếp cho buộc vào hông của Đường Khả Hinh, cắn răng đánh một nút thắt ở hông của cô, cố sức kéo chặt! !
“Nhanh nhanh nhanh! !” Đường Khả Hinh không nói hai lời liền tự mình đưa cái băng ngồi đến, đặt xuống ở bên cửa sổ, mình cũng sợ chết, căng thẳng khẽ dặn: “Một chút nữa lúc bò xuống ống nước, hai người nhất định phải kéo chặt đấy!”
“Vâng !” Tiên Nhi và Lạp Lạp đối mặt với hiểm nguy, gật đầu.
“Quả nhiên là chị em tốt của tôi! !” Đường Khả Hinh nói hết lời, cũng đã đứng ở trên cái băng ngồi, thò người ra ngoài cửa sổ, liếc ống nước ở bên cạnh một cái, cô liền thở dài một cái, lau mồ hôi trên trán, chân vừa bước lên thành cửa sổ, liền nương theo dây thừng Lạp Lạp và Tiên Nhi kéo chặt, đưa tay nắm chặt ống nước, để cho thân thể từ từ trượt xuống, vừa trượt vừa có chút căng thẳng nói: “Các người nắm chặt, buông tay tôi sẽ không sống nổi!”
Lạp Lạp và Tiên Nhi, hai người cắn răng, kéo chặt sợi dây thừng rách bươm còn thô hơn gốc cây, kéo đến lòng bàn tay thấy đau, đầu đầy mồ hôi, nhưng vẫn rất trung thành thở hổn hển, vừa từng từ nới lỏng dây thừng nói: “Yên tâm đi, chúng tôi chết cũng sẽ không buông tay!”
Đường Khả Hinh vừa nắm sợi dây thừng lớn, chân vừa đạp ống nước từng chút từng chút, để thân thể trượt xuống, sợi dây quấn eo mình quá chặt, quấn đến cô muốn không thở nổi. . . . . .
Trong phòng!
“A. . . . . . .” Lạp Lạp và Tiên Nhi kéo chặt dây thừng trắng cảm giác càng lúc càng nặng, bàn tay đều đau đến đỏ nhừ, nhưng lại không dám kêu lớn tiếng, đành phải cắn răng, từ từ nới lỏng dây thừng, mồ hôi nóng trượt xuống, nhỏ giọt ướt cổ áo sơ mi. . . . . .
“Mọi người đang làm gì?” Sau lưng tiếng nói truyền đến! !
Lạp Lạp và Tiên Nhi giật mình nhất thời nhẹ buông tay, sợi dây vèo một tiếng như con rắn trượt thẳng ra ngoài cửa sổ, cả người Đường Khả Hinh rớt xuống, phịch một tiếng, giống như con chim lớn, ngã trên nhánh cây anh đào, cô ah một tiếng, nằm ngửa ở trên thảm cỏ, nâng thẳng người, ngẩng đầu lên, vẻ mặt khổ sở đưa tay đè hông của mình, lặng lẽ kêu: “Đau chết mất. . . . . .”
Thơ Ngữ đứng ở trước mặt của hai người Lạp Lạp và Tiên Nhi, nhìn vẻ mặt kì quái của bọn họ, liền không khỏi nghiêm túc nói: “Rốt cuộc có chuyện gì?”
Lạp Lạp và Tiên Nhi trừng mắt, nhìn vẻ mặt Thơ Ngữ, suy nghĩ một chút, liền trực tiếp căng thẳng nói: “Tôi . . . . . Tôi . . . . . Chúng tôi nghĩ tới. . . . . . Trung. . . . . . Trung thu đến, cảm thấy ánh trăng thật tròn. . . . . . Liền. . . . . . Liền. . . . . . Liền đến bên cửa sổ nhìn một chút! Chúng tôi nhớ tới cha mẹ. . . . . .”
Thơ Ngữ nghe nói như vậy, vẻ mặt hơi thu lại, cùng các cô cất bước đi về phía bên cửa sổ. . . .
Lạp Lạp và Tiên Nhi hoảng sợ đến sắc mặt trắng bệch, cùng ôm tâm trạng chết, đi theo phía sau cô, cũng đi về phía bên cửa sổ, cùng nhận mệnh đáng thương nhìn xuống, sau khi thấy cây anh đào bên tường, ở dưới ánh trăng lung linh, cành lá rậm rạp lay động, đong đưa xào xạc, yên tĩnh hết sức lãng mạn. . . . . .
Sắc mặt của các cô chợt thay đổi, trợn mắt, nghĩ xem Đường tiểu thư đâu?