Chương 524: ĐIỆP VIÊN 007
Năm con chó lông vàng cực bự, oai phong lẫm liệt đứng ở phòng ăn bên ngoài, vô cùng linh lợi và tràn ngập cảnh giác trợn mắt nhìn tới trước!
Đường Khả Hinh tức giận đứng ở kế bên một con chó cách đó không xa, thở hổn hển nhìn phong cảnh xung quanh, cắn răng nghiến lợi sờ tóc xốc xếch trên trán một cái, cũng không để ý bây giờ khuôn mặt mình đen bẩn, quần áo cháy rách mấy lổ nhỏ, cứ khí thế hung hăng ngửa mặt, vô cùng hung ác nói: “Tôi nuôi năm con chó! ! Một con giữ một chỗ phòng ăn! Đến buổi tối, hoặc lúc không buôn bán, tôi sẽ thả nó ra! Còn ai dám động đến phòng ăn của tôi nữa, tôi sẽ giết chết người đó ! !”
Không gian xung quanh yên tĩnh, không có một chút tiếng động.
Bruce và Niky, hai người đứng chung một chỗ, có chút sợ nhìn mấy con chó lông vàng cực bự xung quanh phòng ăn, đầu lưỡi thè ra thật dài, cái đầu trơn mượt đội năm cái mũ quả dưa của cảnh sát, mặc vào cảnh sát quần áo, chính là chó cảnh sát! !
Đường Khả Hinh không muốn nói thêm, chỉ ầm ầm xoay người đi vào nhà hàng!
Trong phòng ăn truyền đến từng trận âm thanh sột soạt.
Bruce và Niky nghe âm thanh, nghi ngờ đi vào phòng ăn bị thiêu cháy gần một nửa, tràn đầy mùi than khét khó ngửi, nhìn khuôn mặt Đường Khả Hinh căng thẳng, đứng ở trước quầy ba, dùng rổ màu đen, đem ly tách còn sót lại không có bị cháy hư, từng cái từng cái đặt ở trong rổ.
Niky xin lỗi nhìn Khả Hinh, kêu nhỏ: “Khả Hinh. . . . . .”
Đường Khả Hinh không muốn nói, gương mặt lạnh lùng, đặt từng cái từng cái ly vào trong rổ, vốn cho rằng còn có thể còn không ít, tuy nhiên phát hiện, cũng chỉ còn lại tám cái ly hoàn hảo không chút tổn hại, hốc mắt cô đỏ bừng, hít hít lỗ mũi chua xót, bưng rổ để ở một bên, lục lọi khắp quầy bar, những chung rượu, dao mở chai, ly cocktail cổ điển tinh xảo vừa mua về, mất sạch. . . . . .
Cảm giác chán nản dâng lên.
Cô gái này trợn to đôi mắt đẫm lệ lạnh nhạt, không nói gì thêm, chỉ bưng lên nó đi vào trong phòng ăn.
Bruce đau lòng nhìn cô gái vóc người nhỏ gầy, tóc trên trán cũng bị cháy rụi một nửa, nhưng cũng không nói lời nào, yên lặng đứng ở trong phòng ăn, không ngừng lục lọi khăn trải bàn đốt thành than, còn có một cái, xem một chút có còn sót lại đồ có thể sử dụng hay không, thậm chí có số gỗ còn hết sức nóng, cô cũng vươn tay muốn đẩy tấm ván ra.
“No” Bruce đau lòng tiến lên trước, nắm chặt cổ tay Khả Hinh, nói: “It’s too hot (Rất nóng)” .
“Buông tay!” Đường Khả Hinh không muốn nói thêm lời nào, tránh thoát tay của ông ta, vừa nhìn vừa lật vừa tìm. . . . . .
“Hey, stop it, there is nothing here” (Này, dừng lại, không còn cái gì)
Bruce nhìn về phía cô gái đau khổ giãy dụa, lớn tiếng gọi: “There is nothing, the resterant is burn out, you go back to china” (không còn có cái gì nữa, đều bị cháy sạch rồi, Phòng ăn này đã không còn, cô trở về Trung Quốc đi!).
Đường Khả Hinh dừng lại động tác, hai mắt rưng rưng nhìn vài cái bàn ăn trên mặt đất, nhớ tới mặc dù bọn chúng đã cũ, nhưng tất cả đều là gỗ đỏ thượng đẳng kết hợp với điêu khắc tinh xảo, vô cùng nghệ thuật, luôn phát ra khôngkhí nồng đậm ấm áp, lúc này toàn bộ thành than. . . . . .
Cô lặng yên nhìn thật lâu, nhưng vẫn tiếp tục lục lọi khối gỗ bị cháy!
“Stop it!” (Đừng tìm nữa) Bruce nắm chặt cô, nói lớn tiếng.
Đường Khả Hinh tức giận xoay người, đẩy ông ta ra! !
Bruce bất đắc dĩ nhìn cô.
Đường Khả Hinh không nói gì, chỉ cắn răng nghiến lợi xoay người, tiếp tục đạp lên tấm ván cháy đen, hai mắt rất bình tĩnh lật từng khối, tìm kiếm một chút dấu vết đi qua!
“Khả Hinh. . . . . .” Niky đau lòng nhìn cô, bóng dáng tịch mịch, cô độc, kiên cường, lặng lẽ rơi lệ, khổ sở xin lỗi nói: “I’m sor¬ry, sor¬ry, sor¬ry” (Tôi thật sự vô cùng xin lỗi. . . . . . Thật xin lỗi. . . . . . Thật xin lỗi. . . . . .).
Đường Khả Hinh không nghĩ để ý đến cô, chỉ tiếp tục cúi đầu ở trong từng trận hơi nóng than hồng, trên trán đầy tràn mồ hôi, cô cũng không vội lau, sắc lạnh lùng lật than! Một bóng người nhỏ bé thật dịu dàng chạy vào.
Bruce và Niky, hai người cùng nhau quay đầu, nhìn thấy Mick chạy vào, cùng Khả Hinh tìm kiếm, thậm chí còn nhặt lên một cái nĩa nhỏ rất sáng, nó cười vui vẻ, cầm giơ cho Khả Hinh nhìn!
Đường Khả Hinh quay mặt sang, mệt mỏi nhìn Mick khéo léo, vui vẻ giơ cái nĩa nhỏ, cô nhìn nó, đột nhiên biết ơn mỉm cười.
Bruce và Niky hai người liếc nhìn nhau, cũng im lặng cùng đi vào, lật một cái bàn dưới đất, tìm cái gì đó còn sót lại, cũng không có ai nói chuyện, giống như lúc này, ngôn ngữ thế giới này biểu đạt chủ yếu bằng dấu hiệu.
Thật ra chúng ta cũng không sợ thay đổi, nhưng có quá nhiều người trong chúng ta đã thành thói quen không thay đổi.
Cô gái này còn không kịp có thời gian bi thương, thậm chí không muốn cho mình cơ hội buông thả bi thương, cô liền ném mình vào công việc bận rộn sửa chữa nhà hàng, đầu tiên tốn cả đêm, quét dọn hết phòng ăn, dọn dẹp vật dụng còn có thể dùng, hôm sau cầm tiền Trang Tĩnh Vũ thực hiện lời hứa đưa tới, mời Kỹ sư thiết kế thiết kế và lắp đặt thiết bị phòng ăn một lần nữa.
Kỹ sư thiết kế gật đầu, lấy nguyên tắc thiết kế phòng ăn đã có, mở rộng ra bên ngoài nhà hàng, thêm quầy bar bằng thủy tinh trong suốt hiện đại, cả phòng ăn lại dán lớp gỗ, bốn mặt tường màu trắng, ở giữa buông xuống tấm màn lụa màu tím, đèn chùm thủy tinh lãng mạn rũ xuống rực rỡ hẳn lên.
Công nhân thiết kế theo yêu cầu Kỹ sư, khắp trên vách tường, tất cả các lổ nhỏ trước mắt mọi người, mỗi ba bước lắp một chiếc đèn nhỏ cây quýt màu vàng, mở rộng ra bên ngoài phòng ăn, dùng thủy tinh màu tím và màu trắng mở rộng trên sân cỏ ở bên ngoài phòng ăn, tạo thành ba chiếc ô, rơi xuống từng sợi tua ren, từ cây cầu nhỏ tới phòng ăn, chỗ ngồi khuất ở bên trong tua ren. . . . . . Như ẩn như hiện. . . . . .
Tiền thật có thể giải quyết rất nhiều vấn đề!
Trong khoảng thời gian này Đường Khả Hinh cùng Kỹ sư thiết kế mỗi ngày báo cáo, làm thế nào để giữ lại nguyên trạng phòng ăn lúc ban đầu, lắp đặt thêm một chút thiết bị hiện đại, còn muốn nối thông vị trí hầm đất, một mình sửa chữa gian phòng nhỏ, sửa chữa một gian phòng nhỏ khác cho Niky.
Niky xin lỗi nhìn Đường Khả Hinh một mình mặc quần áo thể thao màu trắng, buộc tóc thật cao, trên trán đổ mồ hôi, giúp đỡ công nhân bó củi ra ra vào vào, lúc thiết kế gian phòng nhỏ của mình thì còn nhờ Kỹ sư thiết kế một cửa sổ nhỏ cho mình mở ra, cô biết ơn nhìn Đường Khả Hinh. . . . . .
Đường Khả Hinh cắn chặt răng, kéo một tấm ván cuối cùng đi vào phòng ăn, trong khoảng thời gian này, cô gần như không có chợp mắt, vì tiết kiệm tiền, cô kiêm làm vài công việc, ban ngày giúp quét sơn, buổi tối dùng bàn tay nhỏ bé tinh xảo của mình vá khăn trải bàn màu tím đi chợ mua về, mình cắt xén, mình khâu vá, thậm chí thêm vào sợi rua ren xinh xắn, thỉnh thoảng còn giúp đóng đinh và bưng ván gỗ! !
Trong khoảng thời gian này, Mick vẫn là người giúp việc nhỏ cho Khả Hinh, giúp cô đẩy khối gỗ trước mặt.
Bruce đội nón giấy, vừa quét sơn, vừa ngắm nhìn cháu trai đi theo phía sau Khả Hinh, đẩy ván gỗ cho cô, ông ta không khỏi mỉm cười, trong khoảng thời gian này, Mick cũng ngủ chung với Khả Hinh, thậm chí tắm cho nó, lấy cơm cho nó ăn từng ngụm từng ngụm, còn dạy nó mở miệng nói chuyện. . . . . . Mặc dù cháu trai chỉ nhìn cô cười thật vui vẻ nhưng cũng không nói chuyện, Khả Hinh lại không chút chán ghét, dạy hết lần này đến lần khác ! !
Cứ như vậy, hơn nửa tháng trôi qua, rốt cuộc phòng ăn lắp đặt thiết bị xong !
Mùa xuân chính thức trở lại cả vùng đất, đã trải qua hơn nửa tháng, rốt cuộc trong phút chốc Cambridge buông thả xinh đẹp thật sự, gió xuân ấm áp, ánh nắng mặt trời rực rỡ, Hoa anh đào bay tung, mùi hoa quế bay thật xa, ở trên con đường nhỏ thôn quê lưu luyến quên về. . . . . .
Kiến trúc cổ kính theo ánh mặt trời rực rỡ, càng lộ vẻ huy hoàng, vô số học sinh, từ học viện Trinity, học viện Hoàng gia, học viện Hoàng hậu, rối rít như chim én trong mùa xuân, đến các phòng ăn đồng quê, vừa ngắm nhìn phong cảnh đồng quê xinh đẹp, vừa thưởng thức món ăn đặc biệt thơm ngon.
Đường Khả Hinh cùng bọn Bruce đứng ở ngoài cây cầu nhỏ, ngẩng đầu lên nhìn phòng ăn sau khi rực rỡ hẳn lên, phát ra hiện đại và cổ điển kết hợp nhau lộ ra nét đặc biệt, nhất là Khả Hinh gieo hạt mầm đã nẩy mầm, khắp nơi bay ra mùi hương hoa hồng, lại mua về hai chiếc xích đu, vẫn đặt ở dưới tàng cây Tiểu Hồng, nhưng mỗi nơi trang bị thêm mấy cameras. . . . . .
Đường Khả Hinh nghiêm túc cẩn thận đứng ở dưới cầu thang, nhìn công nhân lắp đặt Camera cuối cùng, vặn đinh ốc xong, đột nhiên có chút hiểu vì sao Tưởng Thiên Lỗi và Trang Hạo Nhiên, khắp nơi cẩn thận, mình kinh doanh một nhà hàng cũng phải tính toán tỉ mỉ, huống chi một Tổng Giám đốc, chỉ một quyết định nho nhỏ sẽ có thể thành tựu hoặc giải quyết rất nhiều việc. . . . . .
“Ok!” Công nhân mỉm cười cầm đinh ốc bút, giơ giơ lên, mới nói: “Tất cả đều làm xong”
Bruce và Niky đứng ở dưới mái đình phòng ăn thủy tinh, nghe công nhân nói một tiếng ok, tất cả đều thở phào nhẹ nhõm nở nụ cười, phải biết trong khoảng thời gian này, vì đuổi theo Khả Hinh tranh tài, gần như ngày đêm không nghỉ ngơi, mới tu sửa phòng ăn xong, thật vô cùng không dễ dàng, thậm chí Bruce nói, nếu lúc còn trẻ tuổi, có ý thức một chút, có lẽ trong trường học Cambridge, nhất định có bóng dáng của ông ta.
Mọi người nghe lời này, cũng cười vui vẻ. Đường Khả Hinh cũng đứng ở trước cửa nhà hàng, nhìn cả gian phòng ăn dưới sự nỗ lực của mình, lại rực rỡ hẳn lên, cô đột nhiên cười gượng, nhưng không có cảm xúc rối rắm, mà nhanh chóng cùng Niky thay đồng phục màu đen của nhân viên phục vụ, Bruce mặc đồng phục quản lý, cho Mick một bộ đồng phục nhân viên phục vụ, làm quảng cáo cho phòng ăn. . . . . .
Tại thời điểm đó, Tổng Công ty Hoàn Á ra thông báo cho nhân viên phải quảng cáo theo thiết kế căn bản phòng ăn, nhưng lúc mấy người bọn họ đối mặt với chuyện không dễ, cảm thấy những tấm hình quảng cáo này không có thể hiện được điểm mới mẽ của nhà hàng, liền tự mình nghĩ ra một chủ ý, chủ ý này bắt nguồn từ Tiểu Nhu đáng yêu, cảm thấy có thể thể hiện tinh thần thân sĩ nước Anh và hình tượng nữ thần, một vài động tác xuất sắc của bộ phim điệp viên 007, mấy người bọn họ liền lớn mật bắt chước tư thế điệp viên 007, để cho quý ông Bruce mập mạp đẹp trai đứng ở trước cửa nhà hàng, vẻ mặt nghiêm túc, mạnh mẽ ôm vai đứng, Niky và Khả Hinh, hai nữ hầu bàn, tư thế như cây súng lục, tựa vào trên bả vai Bruce, xinh đẹp, hơi lộ ra khuôn mặt hoạt bát, rất sống động, Mick mặc bộ đồng phục nhân viên phục vụ cũng ôm vai đứng ở giữa ông nội, làm bộ dáng điệp viên 007 nhí !
Nhiếp ảnh gia đứng ở ống kính trước, nhìn tổ hợp kì quái này, không nhịn được cười ha ha!
Mấy người Bruce cũng không nhịn được ngửa mặt cười lớn. Đèn flash sáng lên, chụp lại giây phút quý giá bọn họ buông lỏng vui vẻ cười to, chụp liên tục.
Mấy người bọn họ thật vui vẻ di chuyển các vị trí trong phòng ăn, chụp các vị trí đặc sắc trong phòng ăn.
“Còn thiếu một thứ. . . . . .”
Nhiếp ảnh gia điều chỉnh ống kính, nhìn bọn họ bật cười nói.
“Cái gì?” Đường Khả Hinh nhìn nhiếp ảnh gia, ngạc nhiên hỏi.
Một bóng dáng dịu dàng núp ở tại gốc cây anh đào nào đấy, nhìn tới bên này.