Chương 792: SÂN CHƠI
“Ụa. . . . . .” Đường Khả Hinh đang trò chuyện vui vẻ với Tô Thụy Kỳ, đột nhiên cảm thấy có chút buồn nôn, cô lập tức không nhịn được vươn tay, che miệng cảm thấy khó chịu.
Tô Thụy Kỳ nhìn bộ dáng cô buồn nôn khó chịu, giống như nghi ngờ lo lắng vươn tay, xoa nhẹ lưng của cô, hỏi: “Em làm sao vậy?”
Đường Khả Hinh vừa che miệng, đè nén cảm giác buồn nôn, vừa lắc đầu một cái, thở hổn hển, nói: “Không có việc gì, chỉ cảm thấy có chút khó chịu buồn nôn.”
“Khó chịu buồn nôn?” Tô Thụy Kỳ không nghĩ nhiều như vậy, từ góc độ của bác sĩ, nhìn cô nói: “Có phải em ăn đồ hư hay không ? Hoặc gần đây có cảm, phát sốt hay không … như vậy cũng sẽ ảnh hưởng đến dạ dày.”
Đường Khả Hinh cũng không biết, chỉ cảm thấy trong thân thể nhộn nhạo, cô vừa cầm ly nước, uống một hớp nhỏ nước đá, hai mắt xoay tròn, nhớ ra cái gì đó, có chút lúng túng, có chút thử dò xét quay đầu nhìn Tô Thụy Kỳ, giả vờ như có chút mới mẻ cười nói: “Đúng rồi! Em nôn lợi hại như vậy, mới nhớ tới một người đồng nghiệp ở Phòng kinh doanh rượu, chị ấy cũng gần bốn mươi tuổi rồi, nhưng vẫn chưa mang thai. . . . . .”
“Ừ. . . . . .” Tô Thụy Kỳ nghe lời này, khẽ mỉm cười đáp.
“À. . . . . .” Hai mắt Đường Khả Hinh nhấp nháy, lại cảm thấy nói ra lời này làm cho người ta hít thở không thông, nhưng vẫn không khỏi bật cười, nhìn Tô Thụy Kỳ thử dò xét nói: “Nhưng hai ba ngày gần đây, chị ấy giống như liên tục nôn mửa. . . . . . Anh. . . . . . Anh cảm thấy, chị ấy có thể mang thai hay không? Chị ấy cảm thấy không thể nào nhanh như vậy? Bởi vì mới gần gũi chồng không bao lâu. . . . . .”
Tô Thụy Kỳ nghe được trong giọng nói của Đường Khả Hinh lúng túng, cũng không có nghi ngờ gì, theo góc độ bác sĩ cười giải thích, nói: “Em có muốn anh giải thích cho em nghe theo góc độ chuyên môn y học hay không?”
“À, không cần!” Đường Khả Hinh nhanh chóng xoay người, tay cầm một ly nước, uống một hớp lớn, bình tĩnh một lát, mới xoay người nhìn Tô Thụy Kỳ, lại không nhịn được cười nói: “Anh nói đi. Em sẽ trở về, nói lại cho chị ấy nghe! Cũng xem như làm một chuyện tốt! Anh cũng không biết, hai ba ngày nay, chị ấy hết sức vui vẻ, ngày ngày hỏi chúng tôi, có phải mang thai hay không, phiền chết rồi ! !”
Cô nhanh chóng xoay người, sắc mặt lập tức trắng bệch, thở dốc một cái, lại bưng nước uống!
Tô Thụy Kỳ nghe lời này, không nhịn được nở nụ cười, nhìn cô, kiên nhẫn giải thích: “Về mặt y học mà nói, chu kỳ mang thai cũng không phải tính toán từ lúc vợ và chồng gần nhau, mà được tính từ lúc bắt đầu chu kỳ rụng trứng của người vợ! Cũng chính là bắt đầu tính từ ngày đầu tiên chu kì kinh nguyệt của em trở đi! !”
Đường Khả Hinh rất kinh ngạc lập tức quay đầu nhìn Tô Thụy Kỳ, thật sự phát hiện mình quen biết một bác sĩ, là một chuyện rất hạnh phúc! ! Cô lập tức tiến tới, rất hồi hộp hỏi: “Ý của anh là. . . . . .”
“Ý của anh là, nếu như em chấm dứt kỳ kinh nguyệt ngày thứ nhất, một, hai ngày sau em gần gũi với chồng, như vậy qua hai ba ngày sau, đối với một số phụ nữ có thể chất hơi kém, mang thai có thể bị nôn mửa, chu kỳ mang thai coi như gần nửa tháng. . . . . .” Tô Thụy Kỳ lại cười giải thích.
Cảm giác rét lạnh từ sau sống lưng xông lên ! !
Đường Khả Hinh nhìn chằm chằm Tô Thụy Kỳ, trên trán nhanh chóng đổ mồ hôi lạnh, đôi mắt to, càng không ngừng lay động.
Tô Thụy Kỳ kinh ngạc nhìn bộ dáng của Đường Khả Hinh, vẫn không có nghĩ quá nhiều, lại quan tâm nghiêng đầu hỏi: “Khả Hinh? Em làm sao vậy?”
“A. . . . . .” Sắc mặt của Đường Khả Hinh thật khó nhìn, lại nhanh chóng khôi phục dáng vẻ, cười có chút xấu hổ, nói: “Không có. . . . . . Không có việc gì. . . . . . Em chỉ cảm thấy điều này quá lạ lùng rồi. . . . . . không giống với hiểu biết của bọn em trước kia.”
“Em còn nhỏ, sao hiểu nhiều như vậy. . . . . .” Tô Thụy Kỳ mỉm cười vươn tay, bưng nước ấm, khẽ uống một hớp.
Đường Khả Hinh cảm giác hoảng sợ vỡ mật xoay người, tay run rẩy đưa về phía phía trước, cầm ly nước, hai mắt nhanh chóng xoay tròn, theo bản năng tính toán thời gian mình và Trang Hạo Nhiên ở chung, vừa lúc là kỳ an toàn, cô vẫn cảm thấy rất không có khả năng, xoay người nhìn Tô Thụy Kỳ, không nhịn được cười nói: “Vậy. . . . . . Vậy. . . . . . Thời kỳ an toàn. . . . . . Cũng có khả năng. . . . . . Sẽ mang thai sao?”
“Ừm! Sẽ! Chuyện này không nói chính xác!” Tô Thụy Kỳ vừa để ly nước xuống, vừa cười nói: “Nghe nói mang thai vào thời kỳ an toàn, con cái đặc biệt thông minh!”
“. . . . . . . . . . . .” Đường Khả Hinh cảm giác hai mắt mình vô hồn trợn to nhìn về phía trước, vỡ mật rơi đầy đất, không biết nên nói cái gì cho phải.
Cửa thang máy lập tức mở ra! !
Ân Nguyệt Dung đi cùng đám vệ sĩ và bà quản gia Chu, mặc váy ren dài màu hồng kiểu cổ, trâm cài đầu Phượng Hoàng bằng kim cương giá trị ba chục triệu, búi tóc xoăn trang nhã, giống như con bướm hoa, bồng bềnh đi ra, vẻ mặt rất vội vàng, nhìn cả phòng ăn, hận không thể lập tức nhìn thấy Khả Hinh, dáng vẻ xinh đẹp tuyệt vời của bà đứng ở trong nhà ăn, nhất thời làm bừng sáng cả phòng ăn, tất cả thực khách trong và ngoài nước kinh ngạc rối rít ngắm nhìn sang. . . . . .
Trần Mạn Hồng vội vàng dẫn ba nhân viên phục vụ, nhanh chóng đi tới trước mặt của Ân Nguyệt Dung, cung kính khom người chào, căng thẳng gọi nhỏ: “Trang phu nhân? Rất hoan nghênh ghé thăm phòng ăn ngự tôn, xin hỏi có cần ra sức cho phu nhân?”
Hai mắt Ân Nguyệt Dung nhấp nháy, liếc mắt nhìn Trần Mạn Hồng, cũng không có để ý, mà nhanh chóng cất bước đi tới, căng thẳng kích động nhìn khắp nơi, nghĩ tới hôm nay con trai rất có thể sẽ bị cha đánh một trận, vẻ mặt bà liền hưng phấn một phen, rốt cuộc con trai chịu phạm tội rồi, thật tốt! ! Để cho cha của anh đánh chết anh đi! ! Dù thế nào đi nữa nhiệm vụ của anh đã hoàn thành rồi ! ! Bà không nói hai lời, lại lượn quanh cả phòng ăn, nhìn khắp nơi! !
“À, phu nhân. . . . . . phu nhân đang. . . . . . Có gì cần tôi giúp gì không?” Trần Mạn Hồng nhìn Ân Nguyệt Dung tràn đầy hưng phấn khó hiểu, nhìn khắp nơi, chọc cho khách rối rít ghé mắt, vừa ngạc nhiên vẻ đẹp của bà, vừa ngạc nhiên cử chỉ của bà! !
Ân Nguyệt Dung cũng không để ý tới Trần Mạn Hồng, vẫn lượn khắp nơi, nhìn khắp nơi, rốt cuộc lúc bà đi lên dọc hành lang lầu hai của phòng ăn mới nhìn đến chỗ ngồi ngoài trời ở bên ngoài phòng ăn, có một nam một nữ đang trò chuyện với nhau, cô gái kia mặc áo sơ mi màu trắng, đồng phục váy ngắn màu đen, chải tóc đuôi ngựa nhẹ nhàng, khuôn mặt luôn vui vẻ động lòng người, đang xấu hổ cúi đầu nở nụ cười. . . . . . Hai mắt của bà lập tức trừng to, lập tức đưa tay kéo đuôi váy thật dài, nhanh chóng xuống lầu, xông ra ngoài. . . . . .
Trần Mạn Hồng cùng mọi người trong phòng ăn nhìn bà kích động như thế, tất cả đều giật mình! !
“Khả Hinh. . . . . .” Ân Nguyệt Dung đã kích động chạy ra bên ngoài phòng ăn, đón gió biển mãnh liệt, hai mắt rưng rưng kích động gọi: “Rốt cuộc dì tìm được con rồi! ! Con dâu của tôi!”
Tô Thụy Kỳ kinh ngạc xoay người, nhìn người tới.
Đường Khả Hinh nhìn thấy Ân Nguyệt Dung, trái tim đập thình thịch, cả người lập tức từ trên bàn nhảy dựng lên, căng thẳng đỏ mặt gọi: “Chủ. . . . . . Chủ tịch phu nhân! ! Dì. . . . . .”
Ân Nguyệt Dung lập tức đi tới trước mặt của Đường Khả Hinh, thân mật giống như mẹ con, đôi tay kéo nhẹ cánh tay của cô, lại nhìn cô cảm động đến rơi nước mắt nói: “Khả Hinh. . . . . . Con thật đúng là người có ơn lớn đối với người nhà họ Trang! !”
Sắc mặt của Đường Khả Hinh lập tức trắng bệch, khuôn mặt đầm đìa mồ hôi nhìn Ân Nguyệt Dung, sau lưng nhanh chóng tê dại, nhìn vẻ mặt kích động của bà, trong đầu cô nhất thời mơ hồ, miễn cưỡng cười nói: “Trang phu nhân. . . . . . phu nhân. . . . . . phu nhân đang. . . . . .”
Tô Thụy Kỳ cũng ngạc nhiên nhìn Ân Nguyệt Dung, đã từng có gặp mặt một lần tại bữa tiệc, biết bà là mẹ của Trang Hạo Nhiên, nhưng hiện tại bà. . . . . .
“Còn khách sáo như thế! ! Đều là người một nhà! ! Hôm nay mẹ nghe được tin tức tốt này, thiếu chút nữa bật khóc! ! Vất vả cho con rồi, con gái! ! Đi, đi cùng mẹ! ! Hiện tại mẹ có chút đồ, muốn cho con xem! ! ! !” Ân Nguyệt Dung nói xong, cũng đã nhanh chóng kéo Đường Khả Hinh, kích động đi ra ngoài! !
“A! !” Đường Khả Hinh bị Ân Nguyệt Dung dùng sức dắt đi, cô vừa đi vừa căng thẳng xoay người, nhìn Tô Thụy Kỳ. . . . . .
Tô Thụy Kỳ cũng không khỏi đứng lên, nhìn Đường Khả Hinh, nhất thời nói không nên lời! !.
“Dì, dì muốn dẫn con đi nơi nào? Có phải có chuyện gì hay không, dì hiểu lầm rồi?” Đường Khả Hinh vừa bị Ân Nguyệt Dung dắt đi, cô vừa đi vừa căng thẳng hỏi.
“Không có hiểu lầm. . . . . . Hạo Nhiên cũng đã nói rất ràng rồi! !” Ân Nguyệt Dung lập tức trước mắt bao người, kéo Đường Khả Hinh đi vào thang máy, vệ sĩ lạnh lùng nghiêm túc lập tức đi vào bên trong, đè xuống khóa cửa thang máy!
“À? Anh ấy nói gì?” Đường Khả Hinh mất hồn nhìn Ân Nguyệt Dung kêu lên.
“Nó nói con đã có thai! !” Ân Nguyệt Dung lập tức ở trong thang máy, xoay người nhìn Đường Khả Hinh, hưng phấn, rưng rưng nói: “Con mang thai máu mủ của nhà họ Trang chúng ta ! !”
Gan vỡ đầy đất! !
Ánh mắt Đường Khả Hinh nhất thời vỡ tung nhìn Ân Nguyệt Dung, hoảng sợ đến nói không ra lời! !
***
Đại sảnh khách sạn! ! !
Cửa thang máy mở ra, một loạt tiếng bước chân vội vã truyền đến, làm cho mỗi người ở đại sảnh khách sạn đều rất tò mò nhìn sang! !
“Dì à! ! Dì à! ! Dì hãy nghe con nói! Tất cả đều là hiểu lầm! ! Không có chuyện như vậy! ! Tuyệt đối không có!” Đường Khả Hinh vừa bị Ân Nguyệt Dung kéo đi về phía trước, vừa xoay cổ tay, căng thẳng kêu to!
“Sẽ không! Bảo bối! Mẹ là mẹ của nó, mẹ còn không biết sao? Nó không hút thuốc lá, không uống rượu, thích vận động, hơn nữa mỗi ngày ngủ mười giờ tối! Đứa bé tốt như vậy, làm sao có thể làm mẹ thất vọng! !” Ân Nguyệt Dung mới vừa dứt lời, cũng đã lôi kéo Đường Khả Hinh, ngồi bên trong chiếc Rolls-Royce sang trọng dài gần mười mét! !
“Dì à! ! Dì hãy nghe con nói. . . . . .” Đường Khả Hinh bị Ân Nguyệt Dung đẩy mạnh vào bên trong buồng xe, cô vừa muốn giãy giụa ra ngoài, vừa liều mạng giải thích: “Dì không nên gấp gáp! ! Thật không có chuyện như vậy! ! Con và Trang Hạo Nhiên không có gì. . . . . .”
Cửa xe, phịch một tiếng đóng lại!
Chiếc Rolls-Royce chậm rãi nhưng khí thế chạy đi phía trước, phía sau xe đi theo cả đoàn xe hơi màu đen. . . . . .
“Dì! Dì muốn dẫn con đi nơi nào? Dì nghe con giải thích. . . . . .” Đường Khả Hinh hoảng sợ đến đỏ bừng cả khuôn mặt, ngồi ở sau xe, nhìn Ân Nguyệt Dung gấp gáp căng thẳng nói: “Thật. . . . . . Chúng con thật. . . . . .”
“Hư!” Ân Nguyệt Dung lập tức nhìn về phía Đường Khả Hinh, vươn tay ra dấu im lặng, mặt mũi tràn đầy hưng phấn, căng thẳng nói: “Không nên kích động, đi theo mẹ ! Đây là quà tặng đầu tiên mẹ đưa cho cháu trai của mẹ! !”
“. . . . . .” Đường Khả Hinh không nói nên lời, nhìn bà mẹ nào đó ở trước mặt hưng phấn!
Ân Nguyệt Dung nhìn Đường Khả Hinh, lập tức thần bí, thích thú nở nụ cười.
Chiếc Rolls-Royce dọc theo Đường lớn Tân Hải chạy tới, chạy qua trung tâm thành phố náo nhiệt, lại dọc theo đường cái tương đối rộng thênh thang, náo nhiệt chạy tới, sau khi xe chạy nhanh một đoạn đường thật dài, lập tức dừng ở trước sân chơi lớn nhất thành phố, đây là bánh xe quay lớn nhất Châu Á, đang xoay tròn khí thế ngất trời, bên trong lâu đài giống như thế giới cổ tích, rất huy hoàng! ! !
Vệ sĩ nhanh chóng mở cửa xe ra! !
Ân Nguyệt Dung nhanh chóng kéo Đường Khả Hinh với vẻ mặt sững sờ đi ra, nhìn sân chơi náo nhiệt, truyền tới âm thanh ầm ầm, hai người bọn họ nhanh chóng đi tới trước sân chơi. . . .
“Dì! ! Dì làm gì vậy ?” Đường Khả Hinh lập tức tránh thoát tay Ân Nguyệt Dung, kích động đứng ở ngoài cửa sân chơi, nhìn bà ngạc nhiên hỏi.
Vẻ mặt Ân Nguyệt Dung hưng phấn kích động vui vẻ nhìn con dâu, giống như tiên nữ mộng mơ cười nói: “Mẹ biết rõ con mang thai, mẹ thật sự vô cùng vui vẻ! ! Lập tức nghĩ tới, phải đưa chút gì đó cho cháu trai của mẹ, mới thể hiện rõ thành ý với nó! ! Mới thể hiện rõ thành ý đối với con! ! Con nhìn xem một chút! ! Vì tương lai cháu của mẹ có thể vui vẻ chơi đùa, mẹ đã mua lại sân chơi này rồi ! ! Sau này, cháu của mẹ có thể thoải mái chơi đùa ở bên trong! !”
Bà nói xong, giơ tay lên, chỉ về phía bánh xe khổng lồ kia! !
“À?” Cả người Đường Khả Hinh giống như bị điện giật, nhất thời đổ mồ hôi hột, trợn to hai mắt, há to mồm, ngẩng đầu lên nhìn sân chơi lớn nhất thành phố, còn có bánh xe quay khổng lồ cao chọc trời, nhất thời hóa thành hình nộm nhỏ bé, hóa đá đi qua! ! !