Chương 1152: HOA SƠN TRÀ ĐỎ
“Hạo Nhiên?”
Một cánh tay ngọc thon dài, nâng nhẹ màn lụa màu xanh dương đậm. . .
Đường Khả Hinh vén nhẹ chăn nệm tơ tằm, che hấp dẫn bộ ngực, xõa tóc dài
đen nhánh mềm mại, hơi ghé đầu ra màn lụa, hai mắt dịu dàng lộ ra mấy phần
nghi ngờ, nhìn rõ ràng khung cảnh yên tĩnh xung quanh, cũng không có người
đáp lại, trong lòng của cô khẽ động, suy nghĩ một lúc, tay buông nhẹ màn lụa
trong suốt, kéo váy lụa dài trắng tinh hoa mẫu đơn ở bên cạnh đã chuẩn bị xong,
mặc vào, lấy dây nho, buộc mái tóc xõa, lúc này mới chân trần đi xuống giường,
đang nghi ngờ muốn kéo nhẹ đuôi váy tơ lụa đi ra ngoài, lúc vô ý nhìn về phía
bên ghế nằm trong phòng, thân thể lập tức cứng ngắc. . . .
Trái tim giống như bị thứ gì đó nện vào! !
Đường Khả Hinh lập tức xoay người, mở to mắt đẹp mộng mơ, nhìn trên bàn trà
ghế bên nằm tử đàn phượng hoàng niết bàn, đột nhiên để một bó trà hoa sơn trà
màu đỏ, cánh hoa e ắp nở ra trong lá cây tròn màu xanh đậm, có vẻ hết sức kiêu
ngạo tao nhã, nhất là màu sắc ở bên trong cánh hoa trắng như tuyết, giống như
màu máu, chỉ tùy ý lan ra vùng nào đấy từng cánh hoa trắng tinh, có vẻ rất đặc
biệt, nhìn xinh đẹp đến ngỡ ngàng! !
Từng làn hương thơm giống như làn khói mỏng hư ảo lượn quanh cả căn phòng.
Hai mắt dịu dàng của Đường Khả Hinh lập tức tràn nước mắt, đôi tay kéo nhẹ
váy dài tơ lụa, từ từ cất bước đi về phía bó hoa sơn trà, mặt lộ ra kinh ngạc xúc
động, cúi xuống, nhìn bó hoa sơn trà màu đỏ mềm mại, trái tim chợt căng thẳng,
tay không nhịn được níu chặt áo nơi lồng ngực, giống như một chút bi thương,
làm cho hít thở không thông… Mặc dù đau đớn, nhưng vẫn nghĩ tới, sơn trà
đỏ nở hoa vào đầu mùa đông, tại sao đã nở rộ sớm như vậy? Hơn nữa nở rất tươi
đẹp, rất rực rỡ…
Cô không nhịn được vươn tay, đầu ngón tay chạm nhẹ cánh hoa tinh khiết, mới
chạm vào nhẹ nhàng như vậy, cũng cảm thấy có đau một chút.
Tiếng thở dài chậm rãi truyền đến.
Đường Khả Hinh nhìn chăm chú bó hoa này thật lâu thật lâu, mình đau lòng,
giống như có thể cảm nhận được người tặng hoa đau lòng, trong lòng ngưng tụ
trong chốc lát, mới hơi phục hồi tinh thần, còn nghĩ Trang Hạo Nhiên đi đâu?
Hai tròng mắt của cô hơi xoay tròn, lại bó hoa dịu dàng này một cái, lúc này mới chậm rãi xoay người, nhấc đuôi váy đi ra bên ngoài phòng, vừa đi vừa dịu dàng
gọi nhỏ: “Hạo Nhiên?”
Tứ hợp viện cổ kính trang nhã chỉ còn lại đèn lồng đêm qua treo trên mái hiên
một chấm màu đỏ…
Đường Khả Hinh vừa vén đuôi váy đi về phía trước, vừa dịu dàng nhìn xung
quanh, lại gọi nhỏ: “Hạo Nhiên?”
Vẫn không có tiếng đáp lại.
Đường Khả Hinh đứng yên ở trước cửa chính khu nhà nghỉ, cúi mặt xuống suy
nghĩ một chút, hai mắt lại lộ ra mấy phần nghi ngờ, liền xoay người mở cửa
chính khu nhà nghỉ, đột nhiên một chút cảm giác lành lạnh ào tới, thực vật hai
bên cạnh nham thạch vẫn lấp lánh nước mưa đêm qua làm cho màu xanh đậm
bóng loáng, đường nhỏ đi thông trên núi vẫn quanh co vắng lặng, cô đứng ở
trước cửa khu nhà nghỉ, liếc mắt nhìn con đường mòn này, giống như mang theo
mô ôt chút ăn ý, khứu giác mãnh liệt dẫn cô đi dọc theo con đường nhỏ yên tĩnh
bên ngoài sân sau nhà họ Chu đi tới…
Giống như người tặng hoa đang ở chỗ đó.
Đường Khả Hinh nhấc khẽ đuôi váy thật dài lên, dọc theo tường ngoài thật cao
khu nhà nghỉ nước nóng, đi tới con đường sâu thẳm, quả nhiên, lúc cô đi qua
một mảnh rừng trúc sâu thẳm, ngẩng đầu lên có thể thấy được trước mặt chính là
rừng nho trùng điệp vô tận, chỉ là lúc này vườn nho xanh biếc cách nhà họ Chu
hơi xa, nhưng nho Muscat lại chín nhiều hơn phía bên nhà họ Chu, ở trong tầng
tầng giàn nho, rốt cuộc cô nhìn thấy được một bóng dáng trắng hơi ngồi xổm ở
trước một cành nho khô, quay lưng lại với mình, nhưng vẫn có thể cảm thấy anh
phóng khoáng hấp dẫn…
Đường Khả Hinh nhìn bóng lưng của anh, hai mắt lóe lên một chút ánh sáng
kích động và đau lòng, lại kéo đuôi váy, đi tới bên cạnh anh…
Trang Hạo Nhiên mặc áo sơ mi trắng và quần tây dài đen, đón gió mát trong
vườn nho, ngồi xổm ở trên đất, khuôn mặt trầm tĩnh, hai mắt lóe lên một chút
ánh sáng chăm chú, dùng mô ôt cái khoan sắt nhỏ, rút đất cát bỏ vào trong chai
thủy tinh lớn bằng ngón cái, đã đựng chai thứ ba, bên cạnh để dụng cụ đã hỏi
người nhà họ Chu đêm qua…
Một dịu dàng bóng dáng, chậm rãi di chuyển qua trước mặt của anh.
Đường Khả Hinh hơi khom người xuống, đứng ở trước mặt Trang Hạo Nhiên,
nhìn chai thủy tinh trước mặt, trong lòng đau nhói.
Trang Hạo Nhiên biết Đường Khả Hinh tới, anh hơi nghiêng mặt, hai tròng mắt
lóe lên, nhìn bên cạnh cô gái, khẽ mỉm cười, nói: “Đã tỉnh rồi hả ?”
“Ừm…” Đường Khả Hinh vẫn cúi đầu, nhìn bình thủy tinh này.
Trang Hạo Nhiên có lẽ biết cô hiểu mình, cười cười, tiếp tục lấy thêm chai thủy
tinh cuối cùng, bỏ vào mô ôt chút đất cuối cùng, vừa bỏ vào vừa nhàn nhạt nói:
“Cả đời chú Đường cũng hy vọng có thể tìm được một mảnh đất trồng nho có
thể thể hiê n trọn vẹn Trung Quốc… Vì nguyện vọng này, khi còn bé ông ấyô
đã từng mang theo anh leo núi băng sông, có đôi lúc, anh nhìn dáng vẻ ông ấy
ung dung đứng ở trong thôn xóm, nhiệt tình tán gẫu với mọi người trong thôn về
chuyện đất đai và trồng trọt, giống như đề tài kia mãi mãi đều không làm khó
được ông ấy, ở trong miệng ông ấy linh hoạt nói ra, khi đó, anh chỉ muốn, tương
lai anh cũng muốn trở thành một người như vậy, cho dù ở nơi nào, ở trước mặt
bất kỳ người nào, cũng có thể nói chuyện trời đất! !”
Hai mắt Đường Khả Hinh khẽ rưng rưng, nhớ tới cha, đây mãi mãi là nổi đau
đớn trong lòng cô…
Trang Hạo Nhiên ngẩng đầu lên, nhìn vườn nho kéo dài vô tận trước mặt, nặng
nề thở dài một cái, hai mắt giống như theo đuổi trí nhớ lúc xưa, có thể rõ ràng
nhìn thấy Đường Chí Long cùng tất cả ông chú bác trong thôn trò chuyện, ánh
mắt lóe ra ánh sáng sắc bén và trí tuệ, trong tim của anh không khỏi trào lên cảm
xúc vô hạn, lại sâu kín nói: “Từ nhỏ anh được chú Đường dạy dỗ, học được rất
nhiều, cho nên cha để cho anh gọi ông ấy là cha nuôi. Nhưng anh cảm thấy sự
dạy dỗ lớn nhất của ông ấy đối với anh, chính là ông ấy dùng bản thân mình làm
tấm gương tốt, vì anh phô bày cuộc sống hoàn mỹ nhất, dạy dỗ có ý nghĩa nhất.
Cho dù ở bất kỳ địa phương nào, trong đầu anh cũng thoáng qua khí phách khi
ông ấy gặp chuyện, bình tĩnh ung dung. Cuối cùng anh nghĩ tới, thế giới không
có chuyện gì không giải quyết được! Chỉ có bi ai chia cắt hai thế giới.”
Đường Khả Hinh quay mặt sang, hơi lộ ra đau lòng nhìn Trang Hạo Nhiên.
“Thấy hoa sơn trà rồi sao?” Trang Hạo Nhiên dịu dàng nhìn Đường Khả Hinh,
hỏi.
Đường Khả Hinh nhìn anh, khẽ gật đầu.
Hai tròng mắt thâm thúy của Trang Hạo Nhiên chăm chú nhìn Đường Khả Hinh,
trên mặt lộ ra nụ cười có chút đau lòng, nói: “Chú Đường thích nhất hoa sơn trà
đỏ. Ông ấy thưởng thức mô ôt chút điểm đô ôc đáo kiêu sa tinh khiết của hoa sơn
trà đỏ ở trong giá lạnh.”
Trong lòng Đường Khả Hinh đau nhói, nhìn anh, hơi cười khẽ.
Trang Hạo Nhiên thở dài một hơi, tiếp tục cầm bình thủy tinh nho nhỏ, bỏ một
chút đất cát vào, mới từng chữ từng chữ sâu kín nói: “Sáng nay anh thức dậy,
ngửi được mùi hoa sơn trà, anh đi con đường thật lâu, rốt cuộc ở tại nhà người
nào đó, muốn vài bụi cây, định lúc trở về, anh mang hoa sơn trà và đất cát ở nơi
này về cho ông ấy xem một chút, ông ấy nhìn thấy nhất định rất vui vẻ…”
Hai mắt Đường Khả Hinh ngân ngấn nước mắt.
“Không có gì so với ông ấy còn sống, càng làm cho anh vững vàng và hạnh
phúc hơn! Mặc dù hiện tại cách một đường song sắt!” Trang Hạo Nhiên tiếp tục
đổ đất cát, giọng nói vẫn bình tĩnh, suy nghĩ trong lòng cũng đã rối rắm thành
một khối, âm thanh chậm rãi hơi lộ ra khàn khàn nói: “Anh nhất định sẽ nghĩ
cách, để cho ông ấy ra ngoài. Anh không tin trận cháy kia là lỗi của ông ấy ! !
Loại người tôn trùng sinh linh giống như ông ấy, không thể nào làm ra loại
chuyện như vậy ! Đến ngày ông ấy ra tù, anh sẽ cố gắng cả đời, khẩn cầu ông ấy
gả con gái cho anh !”
Đường Khả Hinh đau lòng nhìn anh.
Trang Hạo Nhiên tỉ mỉ bỏ tất cả đất cát vào trong bốn bình thủy tinh, vặn chặt
rồi, lúc này mới ngẩng đầu lên, nhìn Đường Khả Hinh, đau lòng nói: “Khả Hinh.
… . . Nhớ lại quá khứ, lúc anh biết chú Đường qua đời, anh đau đớn đến tan
lòng nát dạ, một cô gái nhỏ như em, nhìn thấy người cha luôn cung kính bị đi tù,
thì tâm trạng như thế nào? Đến nay anh nghĩ tới hiện tại ông ấy vẫn ở tù, anh
cảm thấy thấy đau đớn…”
Đường Khả Hinh không lên tiếng, chỉ cúi đầu, nhẹ nhàng lau nước mắt.
Trang Hạo Nhiên đau lòng chậm rãi vươn tay, véo nhẹ cằm nhọn của cô, nâng
khuôn mặt cô dịu dàng tràn nước mắt, thật sâu nói: “Yên tâm, tương lai tất cả có
anh . . . . . em gái nhỏ của anh . . . . .”
Đường Khả Hinh đột nhiên có chút run rẩy nở nụ cười, cười nước mắt rơi
xuống… .
Trang Hạo Nhiên chăm chú nhìn Đường Khả Hinh cúi đầu, rơi lệ dịu dàng như
nước… Anh đột nhiên nhớ tới mình giữ lại một nhánh sơn trà đỏ ở bên
cạnh, lập tức hơi xoay người, cầm cành hoa sơn trà ở trên mặt đất, bẻ gảy lá dài
màu xanh, còn lại đóa hoa xinh đẹp diễm lệ, anh xoay tròn nó ở trong tay, đưa
mắt nhìn một lúc lâu, mới giống như chú rễ, hơi nghiêng người dịu dàng cắm
nhẹ nó ở trên búi tóc của cô, lập tức nhìn đóa hoa mềm mại tinh khiết, làm nổi
bật khuôn mặt của cô càng xinh đẹp khuynh thành, anh có chút ngây người. . . . .
Đường Khả Hinh giống như cô dâu, có hơi thẹn thùng cúi đầu, ngọt ngào mỉm
cười. . . . .
Trang Hạo Nhiên nóng bỏng nhìn Đường Khả Hinh ở trước mặt, trong lòng đột
nhiên bắt đầu cuộn trào ngàn vạn cảm xúc, lập tức bế ngang cả người cô, mặc
cho váy dài hoa mẫu đơn bồng bềnh, lại chợt cảm thấy trong lòng có dũng khí
gấp trăm lần, hơi lộ ra sức hấp dẫn cúi xuống, cụng nhẹ vào trán cô, mới nở nụ
cười nói: “Vợ! ! Kết thúc buổi lễ rồi ! Chúng ta về nhà đi!”
Phốc!
Đường Khả Hinh không nhịn được phì cười, không nhịn được vươn tay, ôm cổ
anh, trong lòng lại ngọt ngào cười nói: “Này! Có ai như vậy sao? Vô lại đến như
vậy! !”
“Anh hận không được có thể dùng hết tất cả biê n pháp trong cuộc đời! Chỉ cầnô
có thể có em !” Trang Hạo Nhiên ngẩng mặt mỉm cười, lập tức ôm thân thể của
cô vào trong ngực của mình, lúc này mới cúi xuống, hôn nhẹ chóp mũi nho nhỏ
của cô, nhớ tới hai người đêm qua rất triền miên, anh mang theo một chút bá đạo
nhìn cô, lại cưng chiều hỏi: “Tại sao dậy sớm như vậy hả ?”
“Còn không biết xấu hổ!” Đường Khả Hinh ôm cổ Trang Hạo Nhiên, hơi lộ ra
một chút ngọt ngào và tinh nghịch, làm nũng nói: “Đã liên tục hai buổi sáng, em
thức dậy cũng không trông thấy anh !”
“Thế nào, nhớ anh ?” Trang Hạo Nhiên chớp mắt, lại cúi đầu nhịn cười nhìn cô
gái này, dịu dàng hỏi.
“Ai nhớ anh chứ ?” Mặt của Đường Khả Hinh thoạt đỏ bừng, vươn tay vỗ bờ vai
của anh một cái.
“Em không nhớ anh, nhưng anh nhớ em… . . . Muốn chết!” Trang Hạo
Nhiên nói xong, lồng ngực lập tức trào lên cảm xúc mập mờ, không kịp chờ đợi
cúi xuống, muốn hôn lên môi ngọt của cô gái này …
“Trang Hạo Nhiên! ! !” Phía trước có tiếng gào lớn! !
Trang Hạo Nhiên và Đường Khả Hinh hơi giật mình, hai người lập tức ở trong
gió mát, quay đầu lại, không ngờ nhìn thấy Tưởng Thiên Lỗi mang theo một
đám người, đứng ở vườn nho, đang nóng nảy nhìn mình! ! !