Mục lục
Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1023: MUỐN SỐNG

Thành phố, người xe đông đúc, từ trong mưa phùn rào rào bay qua, ánh đèn nê ông vàng, đỏ, màu lóe sáng, lóe lên ánh sáng rất chói mắt, rất gấp gáp. . . . . .

Một con chim cú mèo, vèo một tiếng, sắc bén vỗ cánh bay qua một tòa cao ốc kim loại đen, sắp vòng qua khách sạn Duy Hi Thịnh trong trung tâm thành phố, bay tới phía trước. . . . . .

Một chiếc xe thể thao Audi R8 màu đen, lập tức như tên bắn, từ phía chân trời lao thẳng tới, lập tức xông vạch phân cách, bắn mạnh lên rất nhiều bọt nước, lao thẳng về phía trước Khách sạn Duy Hi Thịnh, Điệp Y bình tĩnh ngồi ở trong xe thể thao, hai tay nắm tay lái, vừa bình tĩnh cẩn thận lái xe, vừa ngẩng đầu lên, hai mắt sắc bén liếc về phía con chim cú mèo vỗ cánh bay trên bầu trời, đôi tay không ngừng nắm vô lăng, chân đạp chặt chân ga, không để cho nó bay ra khỏi tầm mắt của mình! !

Con chim cú mèo kia nhanh chóng bay qua cao ốc Duy Hi Thịnh, lại bay qua công viên chính phủ và rừng cây cổ xưa trong thành phố, vèo một tiếng, bay tới một cái cái hẻm nhỏ đông đúc phía trước. . . . . .

Chiếc Audi màu đen chi một tiếng, thắng gấp ở bên cạnh ngõ hẻm ướt đẫm, Điệp Y lập tức như tên bắn vọt ra, đội mưa to chạy thẳng vào trong ngõ hẻm, vừa chạy vừa nóng mắt ngẩng đầu nhìn con chim cú mèo kia bay đến một tòa nhà mười tầng, cô lập tức vung dây thép lên, móc câu sắc bén lập tức như tên bắn, cắm chặt vách tường, cô kéo mạnh, cả người bay vút lên, đạp vách tường hai bên, giống như mèo nhanh chóng lao tới phía trước. . . . . .

Con chim cú mèo vượt qua nóc nhà, lại nhanh chóng bay đi phương hướng bên phải!

Điệp Y nhảy lên nóc nhà, nghiêng nhìn con chim cú mèo đã bay qua một nóc nhà tầng lầu khác, hai tròng mắt của cô nóng lên, bước chân lập tức như tên bắn nhanh chóng chạy như bay về phía trước, chỉ lát nữa là chạy tới ven nóc nhà, cô lập tức tung người lên, giống như chim yến lướt qua giữa hai tòa nhà, phịch một tiếng, thân thể lại ở cách nóc tầng tòa nhà, liếc lên con chim cú mèo lại muốn lách mình đi, cô nửa đầu gối quỳ xuống đất, bắn ra dây thép, dùng móc câu đầu thép, cắm chặt mặt vách tường cách nóc, lại tung người lên một cái, ở trong bầu trời đêm, đuổi theo chim cú mèo. . . . . .

Hai bóng đen chợt rơi xuống, vèo một tiếng, bắn tên độc về phía Điệp Y, Điệp Y tung người xoay 360 độ một cái, lập tức nửa quỳ ở nóc nhà, mười mấy dạ hành nhân bỗng nhiên xuất hiện, cùng lúc bắn tên độc về phía cô, Điệp Y lại tung người lên, trong tay xuất hiện mười viên đạn pháo trong suốt, ném về phía mười mấy dạ hành nhân lao tới . . . . . .

“Ầm ầm ầm ầm ầm! !” Tiếng phá hủy cực mạnh chợt vang lên, phát ra rất nhiều ánh sáng nóng rực, đâm vào dạ hành nhân rối rít xoay người lại tránh né, một nam một nữ dạ hành nhân, lập tức phóng qua tia lửa nổ tung, chưởng pháp như rắn nhanh chóng bổ tới Điệp Y, Điệp Y nhanh như tia chớp đón chưởng pháp bọn họ bổ tới, hóa giải từng chiêu, một nữ dạ hành nhân ánh mắt sắc bén chợt lóe, trong tay lập tức nắm một con rắn nhỏ vàng óng cực độc, ném thẳng về phía Điệp Y! !

Vẻ mặt Điệp Y lập tức lộ ra hung ác bắt được con rắn nhỏ vàng óng này, đôi tay lập tức siết chặt trên thân rắn ba tấc, mặc cho răng con rắn vàng óng hung ác cắn chặt mu bàn tay trắng nõn mình, tràn ra máu đỏ thẫm, mặt cô lại không đổi sắc, chợt dùng sức một cái, mật con rắn kia lòi ra, năm ngón tay kia cũng đã kẹp chặt đạn pháo ném thẳng tới dạ hành nhân ở trước mặt. . . . . .

“Ầm . . . . . .” Một tiếng phá hủy mãnh liệt lập tức vang lên, rất nhiều người đã ngủ say bắt đầu từng trận kêu gào, tiếng xe cảnh sát cũng chợt vang lên từ xa phương, một nam một nữ thấy thế, lập tức tung người cùng mọi người biến mất ở tầng chót cao ốc, còn sót lại một mình Điệp Y đứng ở lầu cuối, đội mưa to gió lớn, hai mắt bắn ra ánh sáng sắc bén, nhìn dạ hành nhân biến mất ở trước mặt, vẫn để cho thân thể phát ra hơi thở vô cùng quỷ dị. . . . . .

***
Bệnh viện! !

Vạn vật rất yên tĩnh, chỉ còn lại âm thanh mưa to gió lớn “rào rào”.

Đám người Tô Lạc Hoành và Lâm Sở Nhai vẫn canh giữ ở bên trong phòng bệnh, im lặng chờ đợi Lãnh Mặc Hàn tỉnh lại, t tá nhỏ tự nhiên ở lại bên trong phòng bệnh, theo lời căn dặn của Tô Thụy Kỳ, cách mỗi một giờ, đo nhiệt độ cho anh một lần, Trang Hạo Nhiên một mình đứng ở trước cửa sổ sát đất, đôi tay cắm túi quần, gương mặt lạnh lùng nặng nề, nhìn trong vườn hoa tối đen, cây cây chuối tây đong đưa, chiếc là hình thon bị nước mưa đánh cho rách ra tơi tả, ở trong bóng tối, vẫn toả sáng sức sống xanh biếc ! !

Điện thoại di động chấn động một tiếng.

Ánh mắt Trang Hạo Nhiên hơi xoay tròn, trầm ngâm trong chốc lát, mới từ trong túi móc điện thoại di động ra, liếc mắt nhìn biểu hiện điện tới, mới nhận máy nghe, nhàn nhạt đáp: “Ừm. . . . .”

Đối phương nói một tràng.

Trang Hạo Nhiên cầm điện thoại di động, ngưng mặt yên lặng yên lắng nghe, không chút nào nhìn ra bất kỳ thay đổi, cho đến cuối cùng nghe được kết quả, anh mới khẽ nhíu mày, hai mắt sắc bén chợt lóe, nói: “Làm tốt lắm!”

Tô Lạc Hoành nghe nói như thế, lập tức ngẩng đầu lên nhìn Trang Hạo Nhiên.

Trang Hạo Nhiên không lên tiếng nữa, mà cất hồi điện thoại di động, hơi xoay người, lại nhìn cây chuối tây bị nước mưa đánh cho tơi tả từng mảnh, vách tường thủy tinh trong suốt phản chiếu bóng dáng nghiêm nghị của anh. . . . . .

***

Cả thành phố giống như đã bị mưa to gió lớn tẩy rửa ướt đẫm! !.

Con chim cú mèo màu đen bay qua rất nhiều tòa cao ốc, cuối cùng giương cánh quanh quẩn tới trước một ngôi biệt thự, được nghiêm chỉnh huấn luyện cảm ứng được ánh sáng màu tím kia, lập tức như tên bắn lao thẳng về phía ánh sáng màu tím kia, móng vuốt buông lỏng, máy nghe lén rơi xuống ở trong khay màu tím, một người đàn ông áo đen nhanh chóng cầm máy nghe lén, lập tức xoay người đi vào một phòng bí mật trong biệt thự, sau khi khai thác nội dung nghe trộm, lập tức báo cáo cho ông chủ ở lầu hai !

Tiếng bước chân nhanh chóng truyền đến.

Một cô gái mặc quần áo màu đen, buộc đuôi ngựa thật cao, bước nhanh lên cầu thang tối đen, đi tới phòng khách lầu hai hiện đầy mạng nhện, đi tới trước bóng đen trên ghế sa lon đỏ thẫm, nói nhanh: “Ông chủ! Đường Khả Hinh đang được Tịnh Kỳ phủ Thủ tướng đón đi, Lãnh Mặc Hàn cũng được cứu sống!”

Ông ta ngồi ở trên ghế sa lon đỏ thẫm, nhìn trong bóng đen nào đó ở bên trong LCD, phát hình sát thủ mình đang bồi dưỡng ở Mĩ, Nigeria, trong rừng sinh thái tự nhiên, nhận lấy huấn luyện ma quỷ, đây là khu rừng sinh thái tự nhiên kỳ dị trên thế giới, có bò cạp độc, rết độc, rắn hổ mang, thậm chí còn có rất nhiều mãnh thú ăn thịt người, có độc thực vật, hòa tan người thành axít và vi khuẩn, thậm chí ở bên trong có từng mảnh đất trũng ăn thịt người, chôn giấu rất nhiều xương cốt đáng sợ. . . . . Bọn họ đã sống ở trong rừng rậm ma quỷ này ước chừng chín mười ngày, lúc khát nước, không tìm được nguồn nước, liền bẻ sắn dây vắt nước để uống…, khi đói bụng, ăn bò cạp, giun đất, thậm chí bắt từng con kiến để lót dạ. . . . . .

Ông ta lạnh lùng nhìn người đàn ông nào đó ba mươi tuổi trong màn hình tiếp nhận huấn luyện, bị kiến độc cắn chân sưng phù, ngã trong cành lá rửa nát dày hai tấc, đau đến lăn lộn, người đỏ lên, khàn giọng gào thét, vội vã rút ra dao sắc bén, cắt đứt mảng thịt bị con kiến cắn rửa nát, giống như hài lòng kết quả, ông ta hơi thở dài một cái, mặc cho ánh sang trắng chiếu khuôn mặt gầy gò của mình, sâu kín nói: “Muốn sống mới khó khăn, muốn chết. . . . . . Rất dễ dàng!”

Nói xong, cô gái sau lưng ngưng tụ sắc mặt, lập tức gật đầu, hiểu ý nói: “Chúng tôi lập tức lên đường! !”

Ông ta im lặng không lên tiếng, tiếp tục hơi ngẩng mặt, nhìn những sát thủ khác trong màn hình, hoàn thành này 365 ngày nghiêm khắc huấn luyện ma quỷ như thế nào!

***

Bệnh viện một hành lang thật dài, có cánh cửa vẫn đóng chặt lại, thỉnh thoảng có y tá cũng ngạc nhiên, bên trong là cái gì?

Tô Lạc Hoành ngồi ở trong phòng máy vi tính, ngẩng đầu nhìn cả căn phòng hiện đầy máy vi tính giao thông thành phố, rối rít lóe sáng bản đồ hệ thống giao thông toàn thành phố, anh vừa hoạt động ngón tay nhanh chóng gõ trên bàn phím, vừa căn dặn đám người Mỹ Linh và Thanh Bình ở đối diện, nói: “Mau! ! Tìm ra xe hơi của Phủ Thủ tướng!”

Mỹ Linh và Thanh Bình ngồi trước máy vi tính, nhai kẹo cao su, nhanh chóng hoạt động ngón tay, gõ bàn phím máy vi tính, nhập vào chiếc xe chính phủ Tịnh Kỳ ngồi, triển khai tìm kiếm mạng lưới giao thông khắp thành phố, rốt cuộc tìm được bọn họ ở đường cái Đông Hải, lập tức nói: “Tìm được rồi!”

Tô Lạc Hoành lập tức ngẩng đầu lên, nhìn trong máy vi tính Mỹ Linh chuyển dữ liệu bản đồ cho mình, quả nhiên nhìn thấy chiếc xe chính phủ của Tịnh Kỳ, anh lập tức khởi động hệ thống thế giới lộng lẫy, nhận máy bộ đàm nói với Điệp Y: “Điệp Y! ! Bây giờ tôi bắt đầu phân giải tia tử ngoại dọc con đường chiếc xe chúng ta chạy qua, chỉ cần có người đến gần bọn họ trong phạm vi một cây số, chỗ đó cũng sẽ vang lên báo động màu đỏ! Cho dù loài chim bay hay chim chạy cũng không thể đến gần! Cô theo chiếc xe của Khả Hinh, một đường bảo vệ bọn họ đến Phủ Thủ tướng! !”

Một tòa cao ốc! !

Điệp Y đứng ở lầu chót, đội mưa to gió lớn, nghe được chỉ thị của Tô Lạc Hoành, nhìn dưới lầu chiếc xe Tịnh Kỳ cùng Đường Khả Hinh ngồi đang sắp chậm rãi chạy qua, cô lập tức dang đôi tay, cả người lập tức từ trên lầu cao bay người xuống, lúc thân thể cách mặt đất chừng mười thước, trên không trung xoay người, cánh tay vung tới phía trước, dây thép bay ra, cái móc thép cắm chặt một vách tường, sau đó an toàn lưu loát rơi xuống. . . . . .

Cô lập tức thu hồi dây thép, nghiêng mặt nhìn Đường Khả Hinh ngồi chiếc xe màu đen đang ở trước mắt, lập tức cất bước chạy thẳng phía trước, một đường thật bảo vệ Đường Khả Hinh chặt chẽ, Tiêu Yến và Giang Thành cũng ở phía sau, theo sát đến . . . . . .

“Đừng căng thẳng, chẳng mấy chốc sẽ đến. . . . . .” Tịnh Kỳ ngồi ở sau xe, xoay người, mỉm cười vươn tay đặt nhẹ mu bàn tay Đường Khả Hinh.

Đường Khả Hinh quay mặt sang, chăm chú nhìn Tịnh Kỳ một cái, không lên tiếng, nhếch miệng mỉm cười.

Chiếc xe chuyên dụng của Chính phủ tiếp tục chậm rãi chạy về phía trước, chạy qua đoạn đường tối tăm phía trước, 12 chiếc xe cảnh sát cùng mở đèn báo hiệu màu xanh đỏ nhấp nháy, còi xe cảnh sát vang lên, chạy tới phía trước. . . . . . Mỹ Linh và Thanh Bình ở tại bệnh viện, dựa theo căn dặn của Tô Lạc Hoành, nhanh chóng hoạt động đôi tay, gõ ở trên bàn phím máy vi tính, nhanh chóng khởi động hệ thống thế giới lộng lẫy, ở hai bên con đường tối đen, mở mô phỏng tia tử ngoại 3D dệt thành hệ thống lưới, bao vây 12 chiếc xe chính phủ ở bên trong thật chặt, theo bọn họ di động mà di động! !

“Cái đồ chơi này tốt quá! !” Mỹ Linh vừa hoạt động ngón tay, vừa kích động nhìn  hệ thống tia tử ngoại trong màn hình, đến mức, sẽ tự động phân tích và chắt lọc tất cả sinh vật và kim loại xung quanh!

“Dĩ nhiên! !” Tô Lạc Hoành hơi nhíu mày, hả hê bật cười nói: “Phó Tổng Giám đốc tôi đây tiền cũng không phải lấy không đấy!”

Thanh Bình phát hiện nó còn có một chức năng, sẽ tự động phá giải nguồn tín hiệu bên ngoài, nhưng phàm là sung bắn tỉa tầm xa, chỗ phát ra tia tử ngoại cũng có thể nhanh chóng nhiễu loạn, thậm chí một chút tín hiệu tầm xa cũng phá giải toàn bộ, quá trình xây dựng hệ thống này cùng thu thập thong tin, Trang Hạo Nhiên tốn 3 triệu, vì an toàn của Đường Khả Hinh ! !

Khắp thành phố vẫn mưa to gió lớn ! !

12 chiếc xe cảnh sát tiếp tục dẫn chiếc xe chính phủ màu đen, chậm rãi chạy tới phía trước, cho đến trước tòa nhà chính phủ, Phương Di mặc áo sơ mi màu trắng bó sát người, váy ngắn màu đen, xõa tóc thẳng đến eo, dẫn rất nhiều cảnh sát đã sớm chờ lâu, nhìn thấy chiếc xe Tịnh Kỳ ngồi chậm rãi lái tới, cô không nói hai lời, rút súng lục Phi Ưng ra, ngưng mặt nhanh chóng lên đạn, dẫn đám cảnh sát, chia ra ở hai bên con đường, theo lời dặn của Ủy viên Trương, đưa con gái nuôi Đường Khả Hinh đến Phủ Thủ tướng đoạn đường cuối cùng! !

Đường Khả Hinh ngồi ở sau xe, quay đầu nhìn phía ngoài cửa sổ, vừa lúc thấy bóng dáng của Điệp Y, rất trầm ổn khom người đi ở phía trước, cô không khỏi cảm thấy mới vừa rồi trước xe chính phủ còn đơn giản, đột nhiên xuất hiện them một đám người, bảo vệ chặt ở hai bên đường xe chạy qua, cô không khỏi cảm thấy có chút ngạc nhiên và căng thẳng. . . . . .

Ánh mắt Tịnh Kỳ xoay tròn, nhìn tâm trạng Đường Khả Hinh từ từ căng thẳng, liền không nhịn được mỉm cười nói: “Đường tiểu thư, ngày mai sắp thi chuyên gia hầu rượu, căng thẳng sao?”

Đường Khả Hinh cũng chỉ quay mặt sang, nhìn Tịnh Kỳ khẽ mỉm cười.

Tịnh Kỳ giống như có chút cảm thán nhìn Đường Khả Hinh, cười khẽ nói: “Thật ra có lúc một cuộc thi đấu, bất quá cũng chỉ phản ánh được sự cô đọng, nhưng nhiều lúc chúng ta cũng quên đi mục đích thi đấu lúc ban đầu, cũng chỉ vì tiến bộ, lòng hư vinh là một thứ rất đáng sợ. Thủ tướng thường nói, cảm giác sợ hãi thường đến từ một góc tối trong lòng, chúng ta cảm thấy không cách nào đột phá, không biết rằng, sợ hãi không phải một loại chướng ngại, mà chẳng qua là một chút tâm trạng thôi. . . . . . Thay đổi tâm trạng là được. . . . . .”

Đường Khả Hinh hiểu lời nói của Tịnh Kỳ, im lặng trong chốc lát, lại không hiểu nhìn phía ngoài cửa sổ, hai mắt lộ ra ánh sang kiện định. . . . . .

Một hàng xe chậm rãi từ đường cái Đông Hoàn, lái về phía đường lớn Trung Hoàn, chạy qua giữa đài phun nước hình bánh xe khổng lồ tại đường lớn Trung Hoàn, chiếc xe giống như con Giao Long, vòng quanh bánh xe phun nước bắt đầu xoay tròn, bọt nước nhiều màu sắc chiếu ra ánh sáng bảy màu hết sức chói mắt, tạo thành hình lưới giống như đóa hoa, đài phun nước xoay tròn, trong mưa phùn gợn sóng lấp loáng, không chút nào phát hiện, bên trong có bất kỳ thay đổi. . . . . .

Hệ thống thế giới lộng lẫy tia tử ngoại theo đoàn xe, từ từ bắt đầu phân tích số liệu thay đổi đài phun nước. . . . . .

Mỹ Linh hơi nhíu chặt mày, nhìn đài phun nước nhiều màu sắc trong màn hình máy vi tính, hỏi nhanh: “Tô tiên sinh! Hệ thống phân tích số liệu và kiểm tra phản ứng nhiệt năng của chúng ta, có phải ở dưới âm năm độ C sẽ không có cách nào tiến vào hay không?”

“Ừm!” Tô Lạc Hoành mới hơi yên lặng lơ đãng đáp lời, hai tròng mắt cũng xoay tròn nhìn đài phun nước nhiều màu sắc, lập tức nổi lên một loại dự cảm xấu, nhìn nhiệt độ ở dưới đài phun nước, dự đoán đến gần dưới 10 độ, hai mắt của anh trợn lên, lập tức đè xuống máy điện đàm, hướng về phía nhân viên chính phủ bên Tịnh Kỳ căng thẳng gấp gáp kêu to: “Dừng xe . . . . .”

Phương Di cùng mọi người nhận được chỉ thị, lập tức rút súng xoay người, lập tức nhắm ngay đài phun nước, dạ hành nhân đang ẩn sâu trong đài phun nước, đã mặc áo băng màu trắng, đột nhiên giơ súng đạn ria, bóp cò, một viên đạn to lập tức bắn trúng xe hơi màu đen Tịnh Kỳ và Đường Khả Hinh ngồi, ầm một tiếng nổ, xe chợt quay cuồng nổ tung, ánh lửa lập tức bùng lên trong bầu trời đêm, còn có rất nhiều nước mưa tung bay . . . . . .

Điệp Y nghe tiếng nổ mạnh này, nhất thời quay mặt sang, nhìn chiếc xe nổ tung bắn lên ánh lửa, hai mắt lóe ra ánh sáng sắc bén, nhất thời nói không ra lời. . .

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK