Chương 763: LÀM BẠN TRAI ĐƯỢC KHÔNG?
Phòng ngủ to lớn, bóng trúc nhấp nhô, từng làn gió mát như thấm vào lòng . . . . .
Đường Khả Hinh ở trong phòng tắm tắm rửa xong, mặc áo sơ mi màu trắng cổ lá sen, váy ngắn màu trắng, tóc dài ướt đẫm vừa đi ra ngoài, tay vừa cầm khăn lông trắng, vừa lau tóc của mình, nhìn bốn phía không gian yên tĩnh, bởi vì thời gian dần dần trôi qua, bầu trời đã sụp tối, bên trong gian phòng mở đèn thủy tinh hết sức nhu hòa, gian phòng trang nhã có chút giống chủ nhân của nó. . . . . .
Bởi vì cả người đầy mồ hôi, còn dính bụi trên lá sen, nhanh chóng xông vào phòng tắm, cũng không có nhìn kỹ hoàn cảnh gian phòng này.
Cô chân trần bước thoải mái trên thảm, đón gió mát xuyên lá trúc thổi vào, nhìn kỹ hoàn cảnh xung quanh, khắp nơi bày trí trang nhã chỉnh tề, cũng giống như chủ nhân của nó, Trang Hạo Nhiên rất thích sạch sẽ, cô khẽ mỉm cười, đang muốn cất bước đi ra cửa, cũng không nhịn được ngẩng đầu, lại thấy bức tranh khổng lồ trên tường bức kia vẫn bị vải trắng che kín, thậm chí còn dùng đinh cố định. . . . . . Cô thật sự tò mò đi tới phía dưới bức tranh, ngẩng đầu lên, muốn thông qua nơi khe hở, nhìn bên trong, rốt cuộc là cái gì?
Nhưng nhìn thế nào cũng nhìn không được. . . . . .
Không khỏi nhớ tới lúc nảy Trang Hạo Nhiên nhắc tới cô gái bí ẩn kia, bộ dáng xúc động . . . . . .
Đường Khả Hinh khẽ cắn môi dưới, xoay người, nhìn phía trước có một cái ghế kiểu cổ, đặt ở bên cửa sổ sát đất, cô liền không nhịn được đi tới, ôm lấy cái ghế kia, đặt ở bên cạnh lò sưởi trong tường, vịn vách tường đứng ở trên ghế, thở dốc một hơi, hoàn toàn không cảm thấy không lễ phép, vươn tay muốn mở nhẹ đinh cố định ra, xem một chút rốt cuộc vẽ cái gì, bí ẩn như vậy?
Đinh cố định có chút chặt, cô cắn răng lại muốn dùng sức mở đinh ốc. . . . . .
“Có cần giúp một tay hay không?”
“Không cần!” Đường Khả Hinh lại muốn dùng sức kéo cây đinh này, đột nhiên sắc mặt căng thẳng, ý thức được mãnh liệt không ổn, lập tức xoay người, nhìn thấy Trang Hạo Nhiên đang hơi mỉm cười tựa tại cạnh cửa, ôm vai nhìn mình, cô giật mình, thân thể dán chặt sau tường, nhìn anh, nuốt cổ họng khô rát một cái.
Trang Hạo Nhiên mỉm cười nhìn Đường Khả Hinh, có chút nhàn nhã hỏi: “Tắm rồi?”
“À. . . . . . Vâng . . . . .” Đường Khả Hinh có chút lúng túng, cười rất miễn cưỡng.
“Không đói bụng?” Trang Hạo Nhiên khẽ nhếch khóe miệng, cười hỏi cô.
“A, đói mà. . . . . .” Đường Khả Hinh thật sự đói bụng.
“Vậy em vẫn còn có sức muốn dỡ bỏ vải che bức tranh sơn dầu của anh như thế? Hay có ý định. . . . . . Không ăn nữa?” Trang Hạo Nhiên nhìn cô, cố ý hỏi.
“Không có! Tôi chỉ là . . . . . Chẳng qua cảm thấy có chút tò mò! ! Một bức tranh lớn như vậy, rốt cuộc có nội dung gì. . . . . . Lúc tôi còn nhỏ. . . . . . vốn là. . . . . . Vốn là có thiên phú trở thành họa sĩ . . . . . .” Đường Khả Hinh càng nói càng không biết xấu hổ. . . . . .
“Ồ!” Trang Hạo Nhiên không nhịn được bật cười, nói: “Vậy em không có chút lễ phép . . . . . . Hủy đi tấm vải che bức tranh của người ta ?”
Đường Khả Hinh có chút mất mặt cúi đầu, nhìn Trang Hạo Nhiên.
Trang Hạo Nhiên nhìn cô một cái, bật cười nói: “Ăn cơm đi, bà cô.”
Đường Khả Hinh nghe lời này, lại cười miễn cưỡng mới vịn nhẹ vào vách tường đi xuống ghế.
Trang Hạo Nhiên im lặng nhìn cô một cái, mới xoay người đi ra ngoài.
Đường Khả Hinh cũng cùng đi theo ra ngoài, nhưng vẫn không nhịn được xoay người, liếc mắt nhìn bức tranh, khẽ cắn môi dưới, mới đi ra ngoài. . . . . .
***
Phòng ăn lầu một, ánh đèn nhu hòa, chiếu ấm áp từ phòng khách tới phòng ăn.
Đường Khả Hinh hết sức kinh ngạc đứng ở trước bàn ăn, nhìn trước bàn để cá hồi cắt lát, cùng cá quế hoa cắt lát, ướp lạnh xong, lại xếp thành từng cánh hoa Violet đặt ở bên đĩa, làm cho người ta chảy nước miếng, tâm trạng thật tốt. . . . . . Cô hào hứng nhìn Trang Hạo Nhiên đã liên tục đem sò biển trộn bún tàu nóng hổi mới vừa hấp chín trên bếp, đặt lên bàn, cô lập tức nuốt một ngụm nước bọt. . . . . .
Trang Hạo Nhiên mỉm cười nhìn cô một cái, lại tiếp tục mang lên mực ống xào rau củ tươi, thịt tươi trơn mềm, chất lỏng màu trắng tràn ra, mùi thơm cay nồng bay ra. . . . . . Anh lại thuận thế đặt xuống tương đen để chấm mực, bên trong tỏa ra một mùi vị tiêu đen xào giấm thơm và ớt sa tế. . . . . .
Đường Khả Hinh trợn tròn mắt nhìn, lập tức vươn tay, muốn cầm một chút mực xào ăn. . . . . .
“Nóng!” Trang Hạo Nhiên vươn tay ngăn cô lại, nở nụ cười, lại nhẹ nhàng dắt cô ngồi ở trên bàn ăn, vô cùng cẩn thận từ trong nồi hấp bưng ra hai phần cơm dứa, đặt ở chỗ của từng người, nhẹ nhàng mở nắp trái dứa, một mùi thịt tôm hùm, trộn lẫn cơm dứa, hạt điều rang, chân giò hun khói Kim Hoa, hành lá cắt nhỏ, rất bá đạo bay ra, quả thật làm cho bao tử của người ta co bóp! !
Phía sau truyền tới từng trận âm thanh ùn ục!
Đường Khả Hinh lập tức quay đầu, nhìn Trang Hạo Nhiên dùng khăn tay, bưng tới một nồi lớn, thật cẩn thận đặt xuống ở trên bàn cơm, bên trong là canh gà nhân sâm ba trăm năm, rễ nhân sâm ba trăm năm theo nước canh sôi ùn ục bay ra một mùi vị nhân sâm mãnh liệt, toàn bộ con gà, có một chút thịt đã rời ra, tỏa ra mùi thơm, nhìn một cái sẽ làm người ta đói bụng đến không chịu nổi. . . . .
“Trời ạ! Rất nhiều món ăn! Không giống món ăn trong khách sạn!” Cô không nói hai lời, liền cầm đôi đũa bạc lên, gắp một khối mực chấm tương đen ăn, nhất thời mùi thơm nồng của mực và ớt xào làm cho mình hít sâu một hơi, không ngừng kích động, cười nói: “Oa! Cảm giác này thật đã!”
Cô lời không nói, ngay lập tức cầm muỗng, nghiêng người tới trước, múc một muỗng canh nhân sâm nóng hổi uống vào…, một mùi vị nhân sâm nồng đậm làm người ta cảm giác thư thái, khiến cho vị giác của cô cũng đạt tới cảnh giới cao nhất, cô vui vẻ nhìn anh, vui vẻ cười nói: “Uống rất ngon…!! Làm sao anh lợi hại như vậy chứ?”
Đường Khả Hinh lời còn chưa nói hết, liền cầm cái muỗng, múc cơm dứa nóng hổi ăn, vừa ăn vừa kích động cười không ngừng. . . . . .
Trang Hạo Nhiên ngồi ở một bên, hai mắt lộ ra mấy phần thâm tình nhìn Đường Khả Hinh, sâu kín nói: “Anh muốn làm bữa cơm cho em ăn, đã đợi khoảng ba tháng rồi. . . . . .”
“Hả?” Đường Khả Hinh cầm cái muỗng ăn cơm, không hiểu nhìn anh.
Trang Hạo Nhiên chỉ nhàn nhạt cười nói: “Không có việc gì. . . . . . Ăn ngon không?”
“Ừm! ! Ăn ngon!” Đường Khả Hinh lập tức gật đầu cười.
“Cha dạy em đối đãi với thức ăn ngon như thế nào?” Trang Hạo Nhiên tao nhã ngồi ở một bên, mỉm cười nhìn cô, hỏi.
“Ừ. . . . . .” Đường Khả Hinh vừa ăn vừa mỉm cười ngẩng đầu lên, nói: “Thức ăn là vật quý giá nhất kéo dài sinh mạng của chúng ta . . . . . .”
“Vậy người nấu nướng thức ăn thì sao?” Trang Hạo Nhiên lại cười hỏi.
“. . . . . . . . . . . .” Đường Khả Hinh dừng lại rũ mắt, mỉm cười nhìn anh.
Trang Hạo Nhiên im lặng nghiêng mặt nhìn cô.
Đường Khả Hinh nở nụ cười ngọt ngào, hơi nghiêng người tới trước, hướng về phía bên cạnh Trang Hạo Nhiên, hơi lộ ra mấy phần giảo hoạt, gõ nhẹ cái muỗng trong tay, dịu dàng mềm nhũn nói: “Đối với người nấu nướng thức ăn ngon kéo dài sinh mạng của chúng ta cũng nên tôn trọng và thấu hiểu. . . . . .”
“. . . . . . . . . . . .” Trang Hạo Nhiên lại ở nụ cười nhìn cô.
“Cám ơn anh! !” Đường Khả Hinh đột nhiên mỉm cười, lập tức xoay người, tiếp tục rất nhiệt tình uống canh nhân sâm, thật sự càng uống càng uống ngon, càng uống càng hưng phấn. . . . . .
“Em cảm thấy anh thế nào?” Trang Hạo Nhiên xoay người, cầm đũa lên, gắp một miếng cá sống, bỏ vào trong miệng nhai, nhất thời cay xé, kích thích liên tiếp. . . . . .
“. . . . . .” Đường Khả Hinh cảm thấy lời này có chút kì lạ, quay mặt sang nhìn anh.
Trang Hạo Nhiên nghiêng mặt, mỉm cười nhìn cô.
“Rất tốt. Vừa cao lớn vừa đẹp trai, lại thông minh, lại thích vận động, lại có quyền thế! Lại có tiền! Còn có gia thế hiển hách, quan trọng nhất là biết làm cơm! !” Ngoại trừ thích ăn đậu hũ người ta thì ghét ! ! Cô cũng đưa tay gắp một miếng cá sống, bỏ vào trong miệng nhai, cảm thấy trơn mềm thoải mái để cho mình muốn chết. . . . . .
Thân thể Trang Hạo Nhiên run run, phì cười, cầm chai rượu nguyên chất, rót cho cô một ly, mới nói: “Anh mới vừa trở lại, em đã hiểu rõ anh như vậy?”
“Người địa cầu ai cũng biết được không?” Đường Khả Hinh nâng rượu nguyên chất lên, uống một hớp lớn, lập tức cảm thấy thân thể ấm áp, rất thư thái, cô thật cảm thán, tự mình cầm chai rượu, rót cho mình một ly lớn, cầm cái ly rót vào trong miệng. . . . . .
“Làm bạn trai được không?”
“Phốc . . . . . .” Đường Khả Hinh phun hết hớp rượu nguyên chất ra, thật may che kịp, tay bưng kín, cô vừa đứng lên rửa tay, vừa ho khan! !
“Ôi! Có kích động như vậy sao? Anh có nói làm bạn trai của em sao?” Trang Hạo Nhiên xoay người nhìn cô, cười nói.
Đường Khả Hinh mặt đỏ tới mang tai, vừa rửa tay, vừa ho khan liên tiếp, nói: “Tôi . . . . . Tôi . . . . Tôi có nói anh làm bạn trai tôi sao?”
“Anh không có ý định làm bạn trai của em!” Trang Hạo Nhiên cười.
“Chậc, chậc, chậc!” Đường Khả Hinh không khỏi động lòng, loại bản năng này giống như bẩm sinh, chưa từng có cảm giác xa lạ với anh, lúc đến gần cũng rất tự nhiên, mặc dù cô có chút nghi ngờ quan hệ giữa hai người, nhưng vẫn cảm thấy không có khả năng, đỏ mặt, nuốt cổ họng khô rát một cái, đi trở về bàn ăn, lại uống rượu. . . . . .
“. . . . . . . . . . . .” Trang Hạo Nhiên im lặng nhìn cô một cái, mỉm cười đưa mặt qua, dịu dàng nói: “Thế nào? Thất vọng?”
“Anh. . . . . .” Đường Khả Hinh quay mặt sang, vừa vặn tiếp xúc được chóp mũi của Trang Hạo Nhiên, trái tim của cô đập thình thịch, mắt to có chút mê ly nhìn chằm chằm vào anh. . . . . .
“Nếu như. . . . . . em có ý này, anh có thể nghĩ lại một chút. . . . . .” Trang Hạo Nhiên lại ngẩng mặt nở nụ cười.
“Anh đi chết đi! !” Đường Khả Hinh lập tức gắp lên một miếng cá sống, nhét vào trong miệng của anh, lại rót cho anh một ly rượu, muốn cho anh uống. . . . . .
“Ừm!” Trang Hạo Nhiên hơi cau mày uống ly rượu này, cũng không chú ý, vươn tay ôm chặt eo thon của cô, nói: “Em rót rượu cho anh, em cẩn thận anh suy nghĩ tà ác!”
Đường Khả Hinh lập tức đưa hai tay ra, muốn che ánh mắt của anh, nhưng Trang Hạo Nhiên lập tức nắm chặt cổ tay của cô, kéo cả người cô đến trên đùi của mình, ngồi xuống, lại ôm chặt cô, cúi mặt hôn mạnh môi nhỏ của cô, trút xuống rượu nguyên chất trong miệng của mình. . . . . .
“Ưmh. . . .” Đường Khả Hinh mút rượu nguyên chất trong miệng của anh, trái tim không khỏi đập mạnh.