Mục lục
Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 894: LỜI NÓI HẠNH PHÚC

Mưa buồn tí tách rơi xuống, nhỏ ướt con cò trắng trên hồ sen.

Ánh đèn ‘phòng tổng thống’ vẫn chiếu sáng.

Trang Tĩnh Vũ đứng ở bên ngoài phòng khách, có chút căng thẳng lắng nghe động tĩnh ở bên trong, khuôn mặt mất mát và sốt ruột.

Bên trong phòng.

Trang Hạo Nhiên thật cẩn thận chăm sóc cho mẹ ngủ, mới im lặng tắt mấy ngọn đèn bên trong phòng, chỉ mở ngọn đèn nhỏ trước giường, liếc mắt nhìn bóng dáng mẹ yên lặng, mới im lặng đi ra, mở cửa, thấy cha đang đứng ở cạnh cửa, mặt của anh hiện lên nét cười như không cười.

Trang Tĩnh Vũ đứng ở ngoài cửa, lập tức có chút tức giận nhìn con trai.

Trang Hạo Nhiên im lặng không lên tiếng, chỉ nhẹ nhàng kéo cửa lại, mới nói khẽ: “Cha, cha cùng mẹ nói chuyện cho rõ, khách sạn còn có việc, con phải đi xử lý trước.”

“Ừ.” Trang Tĩnh Vũ không khách khí đáp lời.

Trang Hạo Nhiên chậm rãi bước đi, nhanh chóng đi tới khách sạn, nghĩ tới Tưởng Thiên Lỗi chắc chắn bận rộn đến đầu tắt mặt tối ở bên kia rồi.

‘phòng tổng thống’ lập tức yên tĩnh lại.

Trang Tĩnh Vũ đứng ở ngoài cửa phòng, nghĩ tới hôm nay vợ tức giận bỏ đi, vốn luôn suy nghĩ lo lắng, nhưng bởi vì tối nay chuyện quá mức quan trọng, nên tạm thời không có đi tìm bà, sau đó mới biết bà đến chỗ của con trai nghỉ ngơi, ông thở phào một hơi, biết chuyện của mình và Mạn Nghi chính xác làm tổn thương lòng của bà,  cũng đau lòng cúi đầu, tay nắm nhẹ khóa cửa, xoay lại, đẩy cửa đi vào.

Gian phòng có chút lạnh lẽo, đây là vị trí cao nhất ‘phòng tổng thống’, bởi vì Ân Nguyệt Dung rất yêu thích ngắm trăng hồ sen, vào mùa hè, càng không bị nóng bức và buồn bực.

Trang Tĩnh Vũ đứng ở bên cửa, nhìn vợ cuộn người, nằm ở trên giường im lặng ngủ, mái tóc hơi xoăn, mềm mại rũ xuống một bên, bà vẫn xinh đẹp giống như thần thoại, nhiều năm qua, cũng giữ được nét đẹp động lòng người và lạc quan trong lòng, ông im lặng đi tới, ngồi ở bên cạnh vợ.

Ân Nguyệt Dung biết chồng đi vào, nhưng vẫn tức giận nằm nghiêng ở trên giường, đưa lưng về phía ông, lạnh lùng nhắm mắt lại ngủ.

Trang Tĩnh Vũ yên lặng ngồi ở bên giường, nhìn bình hoa sứ thanh hoa nào đó ở phía trước, phía trên cắm một cành kiếm lan vô cùng xinh đẹp, rốt cuộc ông chậm rãi mở miệng. . . . . .”Hôm nay em nói lời làm tổn thương trái tim anh. . . . . .”

Ân Nguyệt Dung lập tức mở mắt, nhìn tới trước.

Trên mặt Trang Tĩnh Vũ vốn sáng lạn, hơi mang theo vài phần mất mát, sâu kín nói: “Em nói. . . . . . mấy chục năm nay ở bên anh, thật ra em cũng không vui. . . . . . Vậy mấy chục năm anh yêu em, có phải uổng phí hay không.”

Ân Nguyệt Dung im lặng không lên tiếng.

Trang Tĩnh Vũ thở dài một cái, lại nói tiếp: “Vợ chồng chúng ta sống chung nhiều năm như vậy, ngoại trừ đêm hôn lễ, anh có chút cảm thán ở ngoài, sáng sớm hôm sau, cũng ôm em, tự mình làm điểm tâm cho em, nhiều năm như vậy cho đến hiện tại, ngoại trừ thời gian làm việc, cho tới bây giờ anh cũng không có đi khỏi em quá tám giờ, bởi vì biết em không có cảm giác an toàn, biết em sợ cô đơn, cho tới bây giờ anh cũng không có hết thương yêu em, em nói rất nhiều năm, đặt em trong lòng bàn tay, xem như hòn ngọc quý trên tay, cẩn thận che chở, em ngã bệnh, anh cũng tự mình chăm sóc, tất cả những chuyện này, cũng không sánh bằng một tấm hình sao? Bình thường em có chút tùy hứng anh biết rõ, nhưng anh thầm nghĩ, chỉ cần em vui vẻ, anh đều có thể nhân nhượng và thông cảm tất cả. Nhưng mặc kệ có chuyện gì, đừng mang mấy chục năm tình cảm ra đùa giỡn, có mấy lời không thể nói. Nói rồi, chính là tổn thương tình cảm chúng ta vất vả xây dựng.”

Trong lòng của Ân Nguyệt Dung đau xót, khóe mắt chảy xuống nước mắt.

Trang Tĩnh Vũ sâu kín quay đầu, nhìn vợ, thật lòng nói: “Cũng không phải chúng ta tận hưởng vinh hoa phú quý, cũng không có đồng cam cộng khổ như người bình thường, chúng ta cùng nhau đã trải qua nhiều như vậy, em đã từng xuất hiện, an ủi anh bị đau lòng, chúng ta đã từng cùng nhau mất đi một đứa con, chúng ta đã từng mỗi ngày nước chảy đá mòn, cũng không dễ dàng gây gổ, cũng không dễ dàng quấy rầy lẫn nhau, hiếm có một cuộc hôn nhân xây dựng như vậy, quả thật không dễ dàng, anh rất quý trọng, em không quý trọng sao?”

Ân Nguyệt Dung không nhịn được mím chặt môi, mặc cho nước mắt chảy xuống.

Trang Tĩnh Vũ cũng có chút đau lòng cúi xuống, sâu kín nói: “Tình yêu có dâng trào mãnh liệt đi nữa, cũng không có ý nghĩa bằng hôn nhân làm bạn, trong lòng anh vẫn biết ơn em, biết ơn em vẫn luôn làm bạn, bây giờ em còn như bông hoa quý xinh đẹp như vậy, anh cũng đã già rồi, nhớ tới năm ấy, anh theo đuổi Mạn Nghi thì mới gặp gỡ em, thật ra cũng có động lòng.”

Ân Nguyệt Dung mở to đôi mắt đẫm lệ, khóc nhỏ, lỗ mũi đã đỏ bừng, đè nén không lên tiếng.

Trang Tĩnh Vũ cau mày thật chặt, lại đau lòng chậm rãi nói: “Chỉ là em cũng biết con người của anh, từ trước đến giờ rất cố chấp, năm đó quả thật thích bà ấy, cũng thật sự bởi vì sự lựa chọn của bà ấy mà đau lòng khổ sở, nhưng trong chớp mắt, lại không tránh khỏi bởi vì say rượu xảy ra quan hệ với em, lúc ấy, trong lòng của anh được an ủi . . . . . .”.

Ân Nguyệt Dung ngẩn ra.

Trang Tĩnh Vũ bất đắc dĩ nói: “Đã trải qua tình cảm với Mạn Nghi, đêm tân hôn với em, buổi tối quả thật có mất mát, mất mát đoạn tình cảm chết đi, cũng mất mát anh và em không có trải qua tình yêu thực tế, lúc ở bên nhau, đối mặt với bước đường cuộc sống tương lai, anh có chút mơ hồ. Nhưng xoay người, nhìn em nằm ở trên giường, anh đột nhiên giật mình bừng tỉnh, em là một cô gái mới biết yêu, giao cho anh cả cuộc đời và nhiệt tình không có chút nào giữ, còn cho anh thứ quý giá nhất, thật ra sự tin tưởng này là điều khó cầu nhất trong cuộc đời. Đêm hôm đó, anh không ngừng suy nghĩ về niềm tin, trách nhiệm. Anh muốn yêu em theo cách của mình, sau khi xác định xong, vẫn tiếp tục yêu, chỉ vì em tin tưởng, tuyệt đối không quay đầu lại!”

Thân thể Ân Nguyệt Dung co quắp một trận, nước mắt từng viên chảy xuống.

“Nếu như anh biết, đêm hôm đó em bởi vì hành động của anh mà đau lòng khổ sở nhiều năm như vậy, anh sẽ càng thương yêu em để bù đắp, chỉ là đời người vốn rất ngắn ngủi, kiếp sau cũng không biết có thể gặp gỡ hay không. Bây giờ suy nghĩ một chút, đều có chút không nở. . . . . .” Ông nói xong, khẽ cúi đầu, hai tròng mắt tang thương nhiều năm, hiện lên một chút ướt át.

Ân Nguyệt Dung nhất thời kích động xoay người, khuôn mặt rơi lệ nhìn chồng.

Trang Tĩnh Vũ vẫn cúi đầu mất mát cười khổ nói: “Tại sao em không tin anh ? Tại sao không tin cuộc hôn nhân thần thánh? Nó quý báu hơn so với bất cứ chuyện gì, nhiều năm qua, chỉ vì em tin tưởng, em yêu không giữ lại chút nào, anh nỗ lực thật lâu, vốn thử muốn đi tìm tình yêu, nhưng một ngày nào đó, mới phát hiện, anh đã không thể rời bỏ em. . . . . . Không thể rời bỏ người vợ rất hoạt bát đáng yêu, cho anh rất nhiều tiếng cười. Luôn vì có em mà cảm thấy hạnh phúc, anh vẫn luôn đắm chìm trong hạnh phúc, em lại vẫn đau lòng nhiều năm như vậy. . . . . . Anh thật sự thất bại. . . . . . Đều là lỗi của anh. . . . . .”

“Ông xã!” Ân Nguyệt Dung nhất thời rơi lệ ngồi dậy, nghẹn ngào xúc động nhìn chồng.

Lúc này Trang Tĩnh Vũ mới ngẩng đầu lên, xúc động nhìn vợ, tối nay xúc động, trên khuôn mặt già nua, hiện lên rất nhiều cảm xúc, sâu kín nói: “Anh đã già, có chút suy nghĩ không thể thay đổi, trong khoảng thời gian này, quả thật ít quan tâm đến em.”

“Không phải như thế! Anh vẫn luôn thương em, em biết rõ! Em luôn cho rằng! Vẫn luôn hạnh phúc!” Ân Nguyệt Dung bật khóc, vội vàng nói xin lỗi, rơi lệ nói: “Em . . . . . Hôm nay em chỉ vì nhất thời đau lòng khó chịu, cho nên mới nói ra lời đau lòng như vậy! Sự thật không phải như thế! Em biết rõ anh yêu em, dốc hết tất cả rất tốt với em, em hiểu, em là người phụ nữ hạnh phúc nhất trên thế giới! Em hiểu mà!”.

Trang Tĩnh Vũ đau lòng chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn vợ, không nhịn được vươn tay, vuốt nhẹ khuôn mặt rất hoàn mỹ của vợ, sâu kín nói: “Bà xã, tha thứ cho anh, chuyện Mạn Nghi. . . . .”

“Đừng nói nữa! Em tin anh ! Không cần giải thích nữa!!” Ân Nguyệt Dung vội nói.

“. . . . . . . . . . . .” Trang Tĩnh Vũ thật thắm thiết nhìn vợ.

Ân Nguyệt Dung nhào vào trong ngực Trang Tĩnh Vũ, kéo chặt cổ của ông, nức nở bật khóc, nghẹn ngào nói: “Em chưa bao giờ hối hận sự lựa chọn của mình! Em biết rõ, anh có thể thâm tình yêu một người như vậy, anh cũng có thể đối xử với em như thế! Bởi vì anh thật sự rất tốt, em sai rồi, em không nên nói ra lời nói đau long như vậy, em sai rồi! Anh tha thứ cho em.”

Trang Tĩnh Vũ ôm nhẹ vợ, hai mắt lại hiện lên một chút ướt át, thật đau lòng, chậm rãi nói: “Tình cảm xây dựng mấy chục năm không dễ dàng, thật không nên nói lời tổn thương nhau, ít ra anh có thể ở bên em, anh rất hạnh phúc. . . . . . Anh rất hạnh phúc. . . . . .”

“Em cũng vậy!!” Ân Nguyệt Dung lại khóc nức nở.

Trang Tĩnh Vũ cũng khẽ mỉm cười, ôm vợ, vẫn thật lòng nói: “Em yên tâm, anh đối với Mạn Nghi thật không có tình cảm giữa nam nữ, chỉ là có một chút chuyện, anh thật sự cần một chút thời gian, sau này sẽ giải thích với em. Nhưng em phải tin tưởng anh…. anh là chồng của em, em là vợ của anh, cuộc đời của chúng ta sẽ cùng đi đến ngày cuối đời, so người thân còn thân hơn, so người yêu còn yêu hơn. . . . . . Anh ở bên em rất nhiều năm vẫn tự hào vì tin tưởng lẫn nhau, cũng cám ơn em đã bao dung và rộng rãi rất nhiều năm đối với tình cảm của anh. Cám ơn em.”

“Ông xã. . . . . .” Ân Nguyệt Dung đột nhiên cảm thấy đau long, lại ôm chặt chồng, bật khóc nói: “Kiếp sau em còn muốn gặp anh!! Em không nở rời khỏi anh!”

Trang Tĩnh Vũ nghe lời nói ngốc nghếch như vậy, nở nụ cười.

“Ô ô ô ô ô. . . . . .” Ân Nguyệt Dung lại ôm ngực chồng bật khóc.

“Được rồi, được rồi, đừng khóc, chỉ cần em không còn tức giận, tha thứ cho anh . . . . .” Trang Tĩnh Vũ chậm rãi ôm nhẹ vợ, nhìn đôi mắt to xinh đẹp, từng giọt lệ rơi xuống, ông lập tức đau lòng lau cho bà.

Ân Nguyệt Dung cũng ngẩng đầu lên, nhìn chồng rất thương yêu và lo lắng cho mình, không nhịn được vừa rơi lệ, vừa cười.

Trang Tĩnh Vũ thấy vợ cười, rốt cuộc đã yên tâm, hết sức cưng chiều vươn tay, véo nhẹ cằm của bà, nói khẽ: “Nếu như tha thứ cho anh rồi thì trở về phòng ngủ đi, anh đặc biệt gọi chị Lý đổi ga giường em thích.”

Ân Nguyệt Dung lại rơi lệ nở nụ cười.

Trang Tĩnh Vũ cũng không có nói gì thêm, liền nhẹ nhàng, dịu dàng bế ngang vợ, mỉm cười chuẩn bị đi ra ngoài. . . . . .

Ngoài cửa phòng, một bóng người đứng ở trong bóng tối, nghe cha mẹ đã sum họp, rốt cuộc anh chậm rãi cúi đầu nở nụ cười, lúc này mới yên tâm im lặng đi khỏi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK