Chương 1248: XÉ RÁCH
Sáng sớm hôm sau!
Mặt cỏ xanh xanh trải dài tận chân trời, mùa xuân cành lá nảy mầm, lúc này dưới bầu trời xanh thẳm, mây trắng cũng đang khoái trá bồng bềnh, một con chim đại bàng vừa rời tổ như tên bắn bay thẳng về phía tòa biệt thự nào đó, hai bên tòa biệt thự có rất nhiều hoa cỏ, bên cạnh hoa nhài bốn mùa cũng đang đón gió lay động, mùi hương thơm bồng bềnh tản ra trong không khí vui vẻ. . .
Có một thiếu niên áo trắng, tâm trạng vui vẻ, nở nụ cười rực rỡ đi ra khỏi tòa biệt thự, mới vừa nhét ngón tay vào miệng gọi con ngựa yêu quý vọt một vòng dọc theo rừng núi, lại phát hiện hoa trà bên tòa biệt thự đã nở rộ thật xinh đẹp, hai tròng mắt của cậu lóe lên, nhớ tới cha nuôi rất thích hoa trà, liền bước tới cây trà, bóng xanh cây trà rơi trên khuôn mặt đẹp trai của thiếu niên, hai tròng mắt cậu như ánh sao lấp lánh, sống mũi cao như người đàn ông phương tây thần bí, cho dù cậu đi đến nơi nào cũng chiếm được cái nhìn chăm chú, thưởng thức rung động nhất! !
Cây trà lay động từng hồi.
Thiếu niên nở nụ cười rực rỡ, vươn tay hái một bó hoa trà, nâng niu trong tay, nhìn bọn chúng rất cao sang tao nhã, tươi đẹp dịu dàng, không khỏi nghĩ tới nụ cười hiền hòa của cha nuôi, tâm trạng lại cảm thấy thật tốt, lập tức không kịp chú ý đến cha nuôi cùng ông nội ngăn cản, ban ngày, liền cầm bó hoa kia, dùng dáng vẻ đơn giản nhất đi gặp cha nuôi!
Một tràng tiếng hí truyền đến.
Một con ngựa trắng như gió như tuyết từ phía trước mặt cỏ chạy đến, thiếu niên lập tức dùng tư thế oai hùng như thanh Can Tương (*) tỏa sáng, lập tức giữ chặt yên ngựa, nhảy lên ngựa, để cho con ngựa mang mình xuống núi, lừa gạt được cha mẹ đi tới chân núi, lại trực tiếp ngồi xe buýt, xe buýt kia đi thẳng một đường có thể trực tiếp đi đến cửa sau khách sạn! !
Thời gian như nước chảy mây trôi trên bầu trời xanh. . .
Lúc xế chiều! !
Thiếu niên cầm bó hoa trà tựa vào mặt tường sau khách sạn, thỉnh thoảng hai tròng mắt lộ ra sắc bén liếc nhìn thời gian đã gần bốn giờ chiều, cửa hông bảo vệ thay ca, quả nhiên thay ca bảo vệ ở bên trong trạm canh gác, cúi người ăn bữa chiều, khuôn mặt cậu lập tức lộ ra nụ cười đắc ý, nhanh chóng đi tới mặt sau bức tường, lập tức tung người vào bên trong, hai chân dậm ở trên mặt cỏ, bóng dáng của cậu lập tức nấp ở phía sau một bụi cây, lại chính là cây quýt kia, cậu nghiêng mặt liếc về phía bảo vệ gác cổng vẫn còn đang cúi đầu ăn cơm, cậu lập tức thở phào nhẹ nhõm, khuôn mặt lộ ra nụ cười, lại muốn cầm hoa trà giả vờ như không có chuyện gì, người cứ như vậy bước đi. . .
“Hôm nay bếp trưởng Đường không thoải mái à?” Phía sau vườn hoa vang lên tiếng nói.
Thiếu niên cầm bó hoa đi tới một lùm cây thấp, nghe nói như vậy, vẻ mặt cậu hơi giật mình, theo bản năng lắng nghe.
“Dường như là vậy! Hôm nay ho có chút nghiêm trọng! Không biết có phải là tối hôm qua hóng gió hay không. . .” Có một đầu bếp trẻ quan tâm nói xong liền đi càng lúc càng xa. . .
Thiếu niên nghe nói như vậy, lập tức nhớ tới đêm qua lúc Đường Chí Long hóng gió nướng quýt, ông cởi bỏ tây trang, chỉ mặc áo sơ mi trắng cùng quần tây đen, sau đêm hôm qua vì nghe mình nói chuyện ở nước ngoài, cũng lười để ý lửa tắt và gió lạnh . . Đoán chừng vì như thế mới cảm lạnh! Tâm trạng của cậu hơi căng thẳng, nhớ tới cha nuôi có hơi khò khè, nếu như ho có thể sẽ rất khó chịu. . .
Nghĩ tới đây!
Cậu lập tức nhanh chóng xoay người đặt bó hoa sơn trà xuống bên cây quýt, bắt chước cha nuôi, hái vài quả quýt cầm trong tay, nghĩ tới giữa ban ngày ở bên ngoài đốt lửa nhất định sẽ bị bắt, nhưng cậu nhớ tới bốn giờ chiều, thật ra phòng bếp còn chưa có làm việc, nướng mấy quả quýt rất nhanh, cậu liền nở nụ cười, cầm mấy quả quýt nhanh chóng dựa theo đường đi bình thường mình quen thuộc trong khách sạn, lách mình đi qua từng bụi cây đi về phía trước, mãi cho đến khi lách mình đi tới lối thoát hiểm đi bộ lên lầu tám. . .
Bốn giờ chiều, phòng bếp chính bởi vì khách sạn mở tiệc trà mọi người phải đi sớm tới phòng bếp để trình diện, nhưng đến khi có một số đầu bếp trẻ tuổi đi tới phòng bếp, lại thấy Đường Chí Long lộ ra vẻ mặt nặng nề, cúi mặt nhìn 20 kg hải sâm loại một đặt ở trước mặt, gai hải sâm này nhìn vừa dài vừa trơn lại lớn, ông nhíu chặt lông mày nói: “Lão đầu bếp! Ngày hôm qua không phải tôi đã căn dặn chú rồi sao? Khách sạn chúng ta chọn hải sâm nhất định phải do phòng thu mua cùng người của phòng bếp chúng ta đi chọn! Chú xem đi, đã nói là hải sâm thiên nhiên, nhưng hải sâm này nhìn một cái là do người nuôi dưỡng !”
Lão đầu bếp lộ ra nét mặt xin lỗi, nhìn Đường Chí Long nói: “Xin lỗi, bếp trưởng! Tôi đã theo như căn dặn của chú, tám giờ đã tới chuẩn bị cùng xe mua hàng đi ra ngoài! Nhưng tên khốn tiểu Lưu kia, một phút cũng không chờ tôi…tôi ở phía sau gọi cũng không kịp! Cậu ta cố ý!”
Đường Chí Long là một người rộng lượng, nhưng đối với công việc, từ trước đến giờ cũng không đôi co, cúi mặt thật sâu nhìn thật nhiều hải sâm ở trước mặt, suy nghĩ một lúc, mới căn dặn: “Tiểu Đổng! Phòng bếp chúng ta còn có năm kg hải sâm ở phòng thu mua, cậu đi xem một chút đám kia có vấn đề hay không! Nếu như có vấn đề, chúng ta cầm quy định hợp đồng đi hỏi trách nhiệm của bọn họ! Bởi vì khách sạn có quy định, nếu như mua nguyên liệu nấu ăn ở bên ngoài, phải có người của phòng bếp đi cùng!”
“Vâng!” Tiểu Đổng lập tức gật đầu!
“Nếu hải sâm cũng đã đưa tới, mua nữa cũng không kịp rồi! Hôm nay làm món chính, tôi nấu nướng, mọi người nhanh mang hải sâm rửa sạch, đừng rêu rao! Tôi đi ra ngoài trước đổi quần áo đầu bếp trở về ngay! !” Đường Chí Long nói xong, lập tức cởi bỏ cúc áo tây trang của mình, bước nhanh đi ra lớp cửa đầu tiên của phòng bếp, hai cánh cửa tự động đóng lại, ông nhanh chóng đi ra tầng cửa thứ hai, cuối cùng bước ra khỏi phòng bếp. . .
Ông vừa đi vừa cảm giác lồng ngực đè nén khó chịu, liền ho khan một trận. . .
Lúc này Thiếu niên cầm quýt mới vừa chuồn êm đến lầu tám liền nhìn thấy bóng lưng Đường Chí Long vừa đi về phía trước, vừa ho khan, khuôn mặt của cậu lộ ra một chút đau lòng, lập tức lặng lẽ xoay người, đi vào bên trong tầng cửa thứ hai của phòng bếp, đặt quýt xuống, cầm một cái khay inox cùng mấy nhánh củi mình dự trữ nhét vào, lại dùng bật lửa bắt lửa xong, liền trực tiếp cầm quýt thả lên nhánh củi, núp ở một chỗ hẻo lánh nướng! !
Phương pháp này có lẽ có kết quả nhanh hơn! !
Thiếu niên nhìn lửa dần dần cháy lên, lập tức rất an ủi và cười vui vẻ. . .
“Mùi gì vậy?” Bên trong phòng bếp vang lên tiếng nói! !
Thiếu niên nhất thời giật mình ngẩng đầu lên, cách trung gian một cánh cửa, không ngờ nhìn thấy một cánh cửa khác có bóng người di động, cậu lập tức giật mình nghĩ, tại sao bên trong có người? Cậu hoảng sợ vươn tay nhanh chóng dập tắt lửa trong cái khay inox, lại cầm cái khay inox và quýt vội vàng nhét toàn bộ vào trong giá thép, mình lập tức lách mình nhanh chóng chạy ra phòng bếp, lúc đang chạy ra, còn nhanh trí vươn tay nhấn mật mã, không để cho những người đó chạy ra phát hiện mình quá sớm! !
Cậu nhanh chóng đi về phía lối thoát hiểm. . .
Cửa thang máy mở ra, Tiểu Đổng, người phụ bếp từ bên trong thang máy đi ra, có chút hồ đồ suy nghĩ, rốt cuộc bếp trưởng mới vừa nói là năm kg hải sâm hay mười kg vậy? Nếu như mà tôi nói rồi, phòng thu mua lại giở trò đùa cợt thì làm thế nào? Anh ta mới vừa muốn đi tới phòng bếp, lập tức nghĩ ra giống như là nói năm kg, anh ta lại xoay người muốn đi trở lại thang máy, cũng đang lúc xoay người, cảm thấy phía trước cửa phòng bếp có tiếng động, vẻ mặt anh ta lộ ra kinh ngạc, nhìn thấy phía trước có một thiếu niên vội vàng chạy ra khỏi phòng bếp. . .
Mặc dù anh ta hơi nghi ngờ nhưng vẫn lựa chọn xoay người tiếp tục đi vào thang máy, nhấn cửa xuống tầng trệt! !
Đường Chí Long ngồi ở trong phòng làm việc đang chuẩn bị thay quần áo, lại nhìn thấy camera P26 mới vừa mở ra, xuất hiện ngoài màn hình, không ngờ là Hạo Nhiên đốt thứ gì đó ở bên trong tầng cửa thứ hai phòng bếp, hơn nữa lúc cậu bị đầu bếp ở bên trong phát hiện thì đem cái khay inox cùng đốm lửa nhỏ nhỏ, có thể đặt ở bên trong giá thép bên cạnh đường ống dẫn khí gas, khuôn mặt ông lộ ra vẻ kinh ngạc, quát to một tiếng: “Hạo Nhiên . . .”
Thiếu niên nhanh chóng ẩn nấp đi xuống lầu lập tức đi ra khách sạn, cậu giống như nghe được có người gọi mình, nhưng cậu lại khẽ mỉm cười, lập tức tung người nhảy ra mặt tường vườn hoa, nói: “Cha nuôi! Con biết rõ sau khi cha phát hiện lại mắng con, lần sau. . . Lần sau con lại tới nướng quýt cho cha! !”
Lý Tú Lan mặc váy đồng phục kẻ ô màu đỏ sậm, tay cầm nước canh, đang muốn cất bước đi lên lầu, lại nhìn thấy thiếu niên đi cực nhanh ra khách sạn, bà đang nghi ngờ . . .
“Ầm . . . ” Một tiếng phá hủy khổng lồ nhất thời vang dội cả lầu phụ khách sạn, thậm chí thủy tinh văng khắp nơi, mang rất nhiều linh hồn hồn đưa thẳng Thiên đường!
***
Cửa ầm ầm mở ra! !
Lãnh Mặc Hàn cả người run rẩy, gần như hốt hoảng loạng choạng đi ra cửa phòng bệnh, khuôn mặt anh lộ ra không thể tin nổi, nét mặt nặng nề gần như sinh mạng lạc mất, hai tròng mắt run rẩy, rối loạn nhìn khắp phía trước, cả suy nghĩ hoàn toàn trống rỗng. . . Tay của anh run rẩy khoác lên khung cửa, theo bản năng muốn ép buộc mình bình tĩnh để suy nghĩ nhưng giống như sự thật đã hiển nhiên trước mắt, hoảng sợ đến trong lòng cảm thấy lạnh lẽo và đau đớn như bị xé rách! !
Bên trong phòng bệnh, Uyển Thanh không còn hơi sức ngã ngồi ở trên xe lăn, không thể tin nổi, hai mắt mở to nhìn ở bên trong màn hình máy tính, hình ảnh nhiều hướng hợp thành, toàn bộ là bóng lưng và khuôn mặt Trang Hạo Nhiên thời niên thiếu, trái tim của cô cũng chợt đau đớn một trận, nghẹt gần như hít thở không thông! ! !
“Không thể nào! Không thể nào! Tuyệt đối không thể nào! !” Trương Thục Dao vẫn nhìn về phía mấy màn hình máy tính, toàn bộ hình ảnh chỉ chứng cứ về phía Trang Hạo Nhiên, cô hoảng sợ đến bật khóc thất thanh một trận! !
Thanh Bình cùng Mỹ Linh cũng trừng lớn con ngươi, đôi tay run rẩy bưng chặt miệng, nhìn hình ảnh trong màn hình máy tính, rõ ràng là hình ảnh Trang Hạo Nhiên, hơn nữa kỹ sư máy tính lâu năm, gần năm mươi tuổi, sắc mặt tái nhợt run rẩy ngồi trên xe lăn, nhìn hình ảnh thiếu niên trong màn hình máy tính, hai tròng mắt ứa ra từng dòng nước mắt, nặng nề đè nén sâu kín nói: “Chính. . . Chính. . . Chính là cậu ấy. . .”
Lãnh Mặc Hàn gần như rũ xuống ngã bên cạnh cửa, đúng lúc này nghe được một loạt tiếng bước chân, khuôn mặt anh run rẩy, vẻ mặt sâu kín nín nghẹn ngẩng đầu lên nhìn thấy Trang Hạo Nhiên mặc áo sơ mi trắng và quần tây đen, cùng đi với đám người Tô Lạc Hoành, nhanh chóng dọc theo hành lang thật dài đi về phía này, anh lập tức cảm giác không còn hơi sức nhìn người trước mặt, hai tròng mắt vẫn run rẩy, vẻ mặt không thể tin được. . .
“Thế nào rồi? Tra được cái gì?” Trang Hạo Nhiên nghe Lãnh Mặc Hàn gọi điện thoại nói mình nhanh chóng tới đây, nghe giọng anh em tốt nặng nề, liền tạm thời rời khỏi Đường Chí Long, chạy tới, gấp gáp hỏi.
Lãnh Mặc Hàn chậm rãi ngẩng đầu lên, vẫn không thể tin nhìn người anh em thân nhất cả đời, khí phách rất mạnh mẽ, phong thái thong dong đứng ở trước mặt của mình, thật ra đổi lại là mình cũng có thể sẽ thay thế một người như vậy đi ngồi tù. . . Hai tròng mắt anh gần như đỏ thắm, ôm một tia hi vọng cuối cùng, yếu ớt hỏi: “Hạo Nhiên. . . Anh nói cho tôi biết, mười hai năm trước có phải anh. . . Đã từng đến khách sạn của cha nuôi, nổi lửa ở trong phòng bếp. . . hay không. . .”
Đám người Tô Lạc Hoành nghe nói như vậy, nhất thời có chút kinh ngạc quay đầu, nhìn Trang Hạo Nhiên. . .
Sắc mặt Trang Hạo Nhiên căng thẳng nhìn Lãnh Mặc Hàn, trái tim nghẹn một cách khó hiểu, sâu kín gật đầu nói: “Đúng vậy . . .”
“Vì sao. . .” Lời của Lãnh Mặc Hàn giống như kéo tơ, hỏi ra.
“Bởi vì lúc ấy cha nuôi bị ho, tôi muốn nướng quýt cho ông ấy, nhưng tôi không biết bên trong phòng bếp có người, anh cũng biết. . . Phòng bếp quan trọng, lúc nấu nước âm thanh ầm ĩ, cho nên hiệu quả cách âm vô cùng tốt, tôi ở bên ngoài tầng cửa thứ hai, không có nghe được. . . Nhưng tôi . . .” Trang Hạo Nhiên nhìn chằm chằm Lãnh Mặc Hàn, hai tròng mắt hơi run rẩy một cái, mới lộ ra một chút căng thẳng nói: “Khi tôi phát hiện bên trong phòng bếp có người, tôi lập tức dập tắt lửa, mang ấy thứ linh tinh, lập tức đi ra ngoài!”
“Anh xác định dập tắt lửa sao?” Hai tròng mắt Lãnh Mặc Hàn gần như rơi lệ nhìn anh em tốt.
Trang Hạo Nhiên im lặng không nói, hai tròng mắt run rẩy nhìn chòng chọc vẻ mặt Lãnh Mặc Hàn run run đè nén, anh nhất thời nói không ra lời, thật lâu thật lâu. . . Không có hỏi tiếp vấn đề kia, mà căng thẳng hỏi một vấn đề khác. . .”Ý của anh là. . . Trận lửa kia, thủ phạm chính. . . Là . . . Là . . .”
Hai tròng mắt Lãnh Mặc Hàn lập tức rưng rưng nhìn chằm chằm người anh em trước mặt, rất đè nén nghẹn ngào bất đắc dĩ, run rẩy do dự thật lâu, mới rốt cuộc nói: “Là anh. . .”
Đám người Tô Lạc Hoành lập tức la hoảng! !
Trang Hạo Nhiên trừng to hai tròng mắt, trái tim giống như bị người nện mạnh một búa, tất cả thế giới giống như đều đóng băng lạnh lẽo! !
Trái tim Lãnh Mặc Hàn đau đớn như tan vỡ, đè nén nhìn Trang Hạo Nhiên, nghẹn ngào nói: “Chủ tịch Đường. . . Là vì. . . gánh tội thay anh mới vào tù! Ông ấy. . . Là vì anh mới ngồi tù! !”
Toàn bộ thế giới của Trang Hạo Nhiên lập tức giống như bị xé rách thành vô tận mảnh vụn, ngẩng mặt nhìn tới trước, hai tròng mắt run rẩy nước mắt khiếp sợ! !