Chương 1116: CÔ ẤY LÀ AI?
Gió biển mãnh liệt thổi đến, mang đến từng làn mùi hương như huyền thoại!
Giọng nói này quá truyền cảm, quá hấp dẫn, quá mê người. . . . . .
Cả đại sảnh khách sạn Á Châu, khách và nhân viên ra ra vào vào cũng không nhịn được theo mùi thơm và giọng nói này quá truyền cảm, quá hấp dẫn thật sự làm cho người ta thư thái, cũng ngẩng đầu lên, lộ ra mấy phần kinh ngạc nhìn người trước mặt. . . . . . Nhã Tuệ và Trần Mạn Hồng cùng mấy cô gái kinh ngạc nhìn cô, nhưng đám người Tô Lạc Hoành và Tào Anh Kiệt nhìn cô, lại kinh ngạc nở nụ cười, nhất là Tiêu Đồng vui mừng đi ra, nhìn cô, vui vẻ cười kêu lên: “Chị Giai Giai?”
Đường Khả Hinh nghe nói như vậy, lập tức theo âm thanh nhìn tới trước, hai mắt sáng lên! !
Giai Giai mặc đầm dài tutu màu trắng nhún phía trước, bên ngoài khoác một cái áo khoác màu xanh dương thoải mái, lộ ra dây áo lót và xương đòn hấp dẫn, đón gió biển mãnh liệt, tóc dài phất lên, giống như nữ thần phương tây, phong cách siêu phàm. . . . . . Tay kéo một cái vali di động màu xanh đậm, chiều cao 1m 70, đứng ở trước thảm đỏ, giống như một người mẫu sáng chói nhất, cũng là người mẫu lãng mạn nghệ thuật nhất trên thế giới. . . . . . Cô đang nở nụ cười hấp dẫn, nhìn Tiêu Đồng cùng đám người Tô Lạc Hoành nghênh đón, đầu tiên vui vẻ dùng giọng nói đặc biệt của cô, cũng vui mừng khẽ gọi: “Tiêu Đồng? Lạc Hoành, Anh Kiệt, Sở Nhai, chúng ta đã lâu không gặp. . . . . .”
Mọi người cũng cùng nhau vui vẻ chào cô, nhất là Tiêu Đồng, từ trước đến giờ rất ưa thích Giai Giai, lập tức đưa đôi tay nâng nhẹ cánh tay của cô, giống như chị em, dáng vẻ lộ ra thân mật, vui mừng cười nói: “Đúng vậy, đã lâu không gặp! !”
Đám người Lâm Sở Nhai cũng vui vẻ cười gọi: “Gần đây cô khỏe không? Tại sao đột nhiên trở về nước?”
“Rất tốt. . . . . .” Giai Giai hơi ngẩng mặt, vui vẻ vươn tay, vén nhẹ tóc dài trên trán mình, mới vô cùng xúc động và vui sướng nói: “Tôi có người bạn Trung Quốc, gần đây đầu tư gần hai triệu mở rộng sự nghiệp hội họa ở trong nước, anh ấy muốn tôi vẽ thiết kế khái quát một bộ tác phẩm, tôi liền trở về nước thay anh ấy xem địa điểm trước một chút, tìm một chút cảm giác, thuận tiện nói một chút chuyện tôi mở triển lãm tranh trong nước, ngày hôm qua tôi gửi mail cho Hạo Nhiên, nhưng anh ấy vẫn chưa có trả lời cho tôi . . . .”
“Có thể lão đại đang bận! Chị đừng trách anh ấy!” Tiêu Đồng vội vàng nở nụ cười giải thích.
“Tôi hiểu rõ!” Giai Giai vẫn hết sức hiểu rõ Hạo Nhiên, liền nở nụ cười, mới ở trong ánh mắt kinh ngạc của Nhã Tuệ và Trần Mạn Hồng, đi về phía Khả Hinh, hết sức xúc động và vui mừng gọi: “Khả Hinh? Chúng ta đã lâu không gặp, kể từ khi chia tay ở nước Anh, tôi hết sức nhớ cô !”
Đường Khả Hinh cũng hết sức cảm động bước lên trước, khuôn mặt tươi cười vui vẻ, vươn đôi tay, vui vẻ gọi: “Chị Giai Giai! Quả thật đã lâu không gặp!”
Giai Giai nhìn đôi mắt Đường Khả Hinh rời rạc, cô lập tức ý thức, vẻ mặt lộ ra rất kinh ngạc, mình vội vàng vươn tay dịu dàng đỡ thân thể mềm mại của cô, ngạc nhiên lo lắng hỏi: “Khả Hinh, cô làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì? Con mắt của cô. . . . . .”
“Không có việc gì!” Đường Khả Hinh lập tức giống như không có chuyện gì, nở nụ cười, đôi tay nắm nhẹ hai tay của cô, mới nhanh chóng giải thích nói: “Chị đừng lo lắng, chỉ là tạm thời có chút vấn đề, qua hai ngày sẽ tốt. . . . . .”
Giai Giai khẽ thở ra một hơi, hơi yên lòng nở nụ cười, chăm chú nhìn Đường Khả Hinh, nghĩ tới thời gian qua rất nhiều ngày không thấy, cô gái này ở Cambridge đã từ một cô gái hoạt bát đáng yêu, hôm nay đã hơi lộ ra mấy phần chín chắn động lòng người, nhất là mái tóc buộc lên, tóc trên trán lơ đãng rũ xuống, dừng ở khuôn mặt trái xoan, hơi lộ ra sự thông minh và tinh thần trí tuệ, càng cảm thấy khí chất phi phàm. . . . . .
Cô lại xúc động tiến lên, ôm nhẹ Đường Khả Hinh vào trong ngực, mới nói: “Tôi thích nhất cùng Hạo Nhiên gọi cô là nhóc ! Giống như em gái của tôi, thân thiết đáng yêu!”
Đường Khả Hinh tựa vào trong ngực Giai Giai, cũng cảm thấy ấm áp mỉm cười.
Trần Mạn Hồng và Nhã Tuệ vẫn hết sức kinh ngạc thân phận của cô, thật ngạc nhiên nhìn cô.
“Đúng rồi, mọi người muốn đi nơi nào?” Giai Giai biết bọn họ sắp lên đường, cũng không ngăn cản, mỉm cười hỏi.
“À. . . . . .” Tiêu Đồng lập tức bật cười nói: “Chúng tôi muốn cùng Khả Hinh đi ngâm suối nước nóng, bởi vì mắt cô ấy có chút không tốt. . . . . . Hơn nữa vừa vặn mấy người đàn ông bọn họ có một hạng mục, muốn gặp ông chủ đất gần suối nước nóng, liền tập họp đi theo cô ấy !”
“Như vậy sao. . . . . . Vậy tôi làm chậm trễ hành trình của mọi người!” Giai Giai lập tức nở nụ cười nói xong, quan tâm nắm nhẹ tay Khả Hinh, vẻ mặt mang theo vài phần cưng chiều, cười nói: “Cô nhóc, nhất định phải thật khỏe mạnh trở về nha !”
“Vâng. . . . . .” Đường Khả Hinh lập tức gật đầu.
“Mọi người mau lên đường thôi, tôi hẹn bạn bè đi nói chuyện phát triển, đoán chừng đã chờ tôi trong phòng ăn khách sạn rồi, tối nay tôi cùng Hạo Nhiên tụ tập! Đi trước đây ! Bye !” Giai Giai nói xong, liền mang theo một chút phóng khoáng, hấp dẫn nở nụ cười, nhìn về phía mọi người hơi vẫy tay, liền rất tao nhã động lòng người, xoay người đi vào đại sảnh khách sạn, bóng lưng kia nhìn qua, cũng rất huyền thoại và lãng mạn. . . . . .
“Ồ. . . . . .” Trần Mạn Hồng cũng không dễ dàng phục người, nhưng cô thật lòng cảm thấy cô Giai Giai này có một loại phong cách quả thật có thể sánh với Trang Ngải Lâm, cô kinh ngạc gọi: “Cô ấy là ai vậy? Tại sao gọi là. . . . . . Hạo Nhiên, Hạo Nhiên! ?”
Đường Khả Hinh nghe vậy, lập tức có chút lúng túng cúi đầu, không lên tiếng. . . . . .
Nhã Tuệ nhìn dáng vẻ cô gái kia, lập tức thất thần nói: “Trời ạ! Không phải là. . . . . . bạn gái trước của Tổng Giám đốc Trang chứ?”
Tiêu Đồng nghe bọn họ nó, cũng đành phải cười ngượng ngùng nói: “Đều là chuyện quá khứ rồi !”
“Ha…!” Trần Mạn Hồng thật sự khiếp sợ lại xoay người, nhìn Giai Giai đi vào đại sảnh khách sạn, mới vừa cùng một người đàn ông ngoại quốc cuồng nhiệt chào hỏi, vóc người rất hoàn mỹ, khí chất vô cùng trí tuệ, cô cũng không khỏi cảm thán: “Chậc, chậc, chậc! ! Ánh mắt Tổng Giám đốc Trang quả nhiên không giống người bình thường! Bạn gái trước phong cách cũng có thể làm vương phi rồi !”
“Khụ khụ khụ khụ khụ. . . . . .” Mấy người Lâm Sở Nhai cùng Tô Lạc Hoành vội vàng vụng về ho khan, thậm chí Tào Anh Kiệt nhanh chóng nhìn vợ chớp mắt, lúc này Trần Mạn Hồng mới phát hiện ra mình giống như có chút nói sai, ngay lập tức nhìn về phía Đường Khả Hinh, nét mặt mơ hồ ẩn nhẫn, cô lập tức cười ha ha nói: “Ôi chao! Khả Hinh! Cô không cần lo lắng! Tình yêu của Tổng Giám đốc Trang đối với cô, trời đất chứng giám! Sét đánh cũng không động!”
Nhã Tuệ cũng buồn cười nhìn dáng vẻ Đường Khả Hinh khẽ cắn môi dưới , không nhịn được cười nói: “Ôi chao! Ghen sao !”
“Không có đâu!” Mặt của Đường Khả Hinh thoạt đỏ bừng, vội vàng lúng túng nói: “Mọi người không nên nói bậy, chị Giai Giai cũng bạn thân của tôi, càng là người chị tốt, ở nước Anh chị ấy rất chăm sóc tôi đấy!”
“Thật không ghen ?” Trần Mạn Hồng lại nhìn cô cười nói.
“Sẽ không!” Đường Khả Hinh thở dài một cái, liền một mình xoay người muốn lên xe, Tiểu Vi và Tiểu Hà vội vàng vịn hai tay của cô, đỡ cô lên xe ngồi ở ghế sau, lấy thêm cái chăn khoác nhẹ lên trên người của cô, Nhã Tuệ vẫn ngồi lên chỗ ngồi phía sau, ngồi ở bên cạnh cô, nhìn dáng vẻ cô cúi đầu, đôi mắt to khẽ xoay tròn, liền không nhịn được buồn cười nói: “Được rồi! Đừng ăn giấm, tôi biết rõ bây giờ cô rất nhớ Tổng Giám đốc Trang. . . . . .”
“Em mới không có!” Đường Khả Hinh lập tức níu cái chăn che ở trên người một chút, khẽ cắn môi dưới, nhớ tới lời Giai Giai mới vừa nói, buổi tối cùng Hạo Nhiên tụ tập, cô nặng nề thở dốc một hơi.
Phốc!
Nhã Tuệ nhìn cô như vậy, mới không nhịn được bật cười, lúc này mới ngẩng đầu lên, bảo Tiểu Vi lái xe, nói: “Được rồi, thời gian cũng không sớm, cũng một giờ rồi, đi thôi!”
“Tốt!” Tiểu Vi lập tức khởi động xe, lập tức cầm tay lái, cho xe chạy tới phía trước. . . . . . Đám người Lâm Sở Nhai cũng lập tức đuổi theo, lái xe ra bên ngoài đại sảnh khách sạn. . . . . .
Hôm nay ánh nắng mặt trời thật rực rỡ chiếu khắp nơi, khắp nơi là gió biển thật to nhẹ nhàng khoan khoái đập vào mặt, trời xanh mây trắng thu hết vào mắt, số lượng xe thể thao và suv đang nhanh chóng chạy qua thành phố ồn ào náo nhiệt, liền dọc theo một thôn trang không xa chạy tới, mấy người đàn ông Tô Lạc Hoành và Lâm Sở Nhai đang bàn về ông chủ đất giàu có họ Chu, cách suối nước nóng Khả Hinh đến ngâm khoảng hai km, liền tính toán tới đó xem trước một chút, tìm hiểu rõ tình hình của ông chủ họ Chu, mới quyết định, Trang Hạo Nhiên đã ra lệnh cuối, nhất định phải lấy được mảnh đất đó ! !
Bọn họ vừa lái xe, vừa chạy qua dãy núi dày đặc trùng điệp, dựa theo hệ thống hướng dẫn biểu hiện địa phương, gần như đi tới thôn trang gọi là thôn Thanh Đàm, tuy nhiên nhìn dãy núi xung quanh, phía dưới vùng nào đấy toàn bộ dầy đặc cây nông nghiệp, vùng nào đấy hiển nhiên đã thu hoạch, lộ ra một mảnh đất rộng, chỉ có từng mảng cỏ đuôi chó kéo dài tận phương xa. . . . . ngoài đàn bò nào đó xa xa, không hề có người ở! !
Mấy chiếc xe cùng đậu ở ven đường, vẻ mặt lộ ra kinh ngạc và khó khăn đi ra, ngẩng đầu lên nhìn xung quanh dãy núi trùng trùng điệp điệp nhìn thấy giật mình, trực tiếp ngạc nhiên nói: “Rốt cuộc có phải thôn thanh đàm ở chỗ này hay không? Chúng ta lái xe thật lâu, cũng không có nhìn thấy người ! !”
“Sớm biết vậy mang Tiểu Nhu theo! Cô ấy có thể quen thuộc nơi này!” Vẻ mặt Tào Anh Kiệt trực tiếp lộ ra vẻ khó khăn nói.
“Đừng nhắc cô ấy với em! Thật vất vả nghỉ ngơi một lần, vui vẻ nhất chính là không muốn thấy cô ấy !” Trần Mạn Hồng vừa mặc bộ váy Chanel mấy chục ngàn đi xuống xe, vừa theo bản năng nhấc giày cao gót tránh từng khối bùn đất, có chút ghét bỏ vươn tay, phủi phủi bụi rơi trên người, cọ cọ chân, tâm trạng không tốt một cách khó hiểu, nói: “Mọi người cũng đừng nhắc tới cô ấy với tôi! ! Tôi nghe đến tên của cô ấy liền buồn bực !”
Nói xong, nơi xa truyền đến từng trận âm thanh vịt kêu cạp cạp cạp ! !
Mọi người cùng theo âm thanh nhìn sang, quả nhiên thấy nơi xa trong một mảng cỏ đuôi chó thật lớn, lắc lắc đi ra một đàn vịt trắng như tuyết, có số ngoài miệng còn treo móc một chút rêu xanh, đoán chừng là mới vừa ăn no, thật thỏa mãn đưa mỏ đi về phía trước, một số bộ dáng đi, thật sự huấn luyện hết sức nghiêm chỉnh, không đến bao lâu, mọi người nhìn thấy một bóng dáng nho nhỏ, cô mặc một cái áo liền quần, chải hai bím tóc, trên đỉnh đầu đội nón cỏ cực lớn, che mất cả khuôn mặt nhỏ bé của cô, trong tay của cô còn cầm một cái roi nhỏ, vừa bước qua đám cỏ đuôi chó, vừa đi theo đàn vịt đi về phía trước, âm thanh mềm mại trong vắt truyền đến, nói: “Đi nhanh một chút! Tôi còn phải nhanh trở về bệnh viện! Đều ăn uống no bụng chưa? Hai ngày nay chị của tôi và anh rể của tôi không có thời gian cùng mấy đứa mày ra ngoài ăn cái gì, ha ha…! Ngoan ngoãn đi về phía trước, đúng rồi, đừng đi lệch nha. . . . . .”
“Tôi có thể ở từng tuổi này hoa mắt hay không?” Trần Mạn Hồng không thể tin nổi vươn tay, quạt thẳng mặt, tức tức giận xoay người, kêu lên: “Tại sao đến nơi này, tôi cũng vẫn có thể nghe được tiếng của con bé chết tiệt kia? Thật sự là gặp quỷ! !”
Đám người Tào Anh Kiệt và Tô Lạc Hoành lập tức kinh ngạc trợn to hai mắt, nhìn cô gái ở trong mảng cỏ đuôi chó phía trước đi ra, người thấp bé, khuôn mặt rất thật thà đáng yêu, bọn họ cũng thất thần, cũng cho rằng mình hoa mắt, nhưng Đường Khả Hinh lại đón gió đi xuống xe, nghe được tiếng của Tiểu Nhu, lập tức vui vẻ bật cười nói: “Tiểu Nhu?”
Tiểu Nhu rõ ràng đang vội vàng lùa vịt đi về phía trước, nghe tiếng gọi này, cô lập tức mở to mắt, đầu đội nón cỏ lớn, xoay người lại, nhìn đám người Tô Lạc Hoành, mọi người đều kinh ngạc đứng ở nơi đó, cô lập tức cũng rất kinh ngạc vui vẻ giơ tay lên, kêu to: “Quản lý! Phó tổng, mọi người tới rồi! Bác Phúc nói hôm nay mọi người sẽ tới, bảo tôi ở trong thôn một chút nữa đưa Khả Hinh đi thôn Ôn Tuyền ! Nơi đó cũng xinh đẹp! Hiện tại có rất nhiều người đều ngâm suối nước nóng ở nhà nghỉ nước nóng, rất nhẹ nhàng thoải mái . . . . . .”
Trần Mạn Hồng lập tức thất thần chấp nhận, xoay người nhìn nơi xa, quả nhiên là Tiểu Nhu, con bé đáng chết ném cái mũ, liều mạng chay qua bên này, cô muốn khóc. . . . . .
“Làm sao mọi người đến bây giờ mới tới?” Tiểu Nhu thật vui vẻ từ trên cỏ chạy như bay tới, nâng khuôn mặt trái xoan trêu chọc chết người ! Cô rất vui vẻ, có thể ở trong thôn và trong nhà của mình gặp được mấy Phó tổng ! !
“Ôi chao! Chúng tôi nhìn thấy cô, cũng biết được cứu rồi!” Đám người Lâm Sở Nhai lập tức ngẩng mặt vui vẻ nhìn Tiểu Nhu nói: “Chúng tôi muốn tìm người ở vùng này, thế nhưng xung quanh cũng không có một người nào !”
Bọn họ phải nắm chặt thời gian, bởi vì nghe nói ngày mai đám người Thẩm Quân Dụ cũng sẽ lên đường tìm đến ông chủ họ Chu đó ! !
“Ồ!” Ánh mắt Tiểu Nhu lập tức sáng lên, rất đắc ý vui vẻ nhìn bọn họ hỏi: “Mọi người muốn tìm ai! Mau nói cho tôi biết! Tôi nhất định biết! Tôi đưa mọi người đi tìm họ !”
Chậc!
Trần Mạn Hồng tức giận đến thở gấp, dùng tay quạt gió ào ào, vẻ mặt xem thường nói: “Người kia, cô quen biết không nổi !”
“Thật sao?” Tiểu Nhu nghe xong, vẻ mặt thật thà đáng yêu, nhìn bọn họ hỏi: “Ai vậy?”
Lâm Sở Nhai lập tức căng thẳng đi lên trước, nở nụ cười nhìn cô, nói: “Chính là tên Chu. . . . . . Chu. . . . . . Chu cái gì?”
Anh lập tức quay đầu, nhìn Tô Lạc Hoành! !
Tô Lạc Hoành nghe xong, lập tức cười nói: “Tên Chu Trường Dũng! ! Là ông chủ lớn ở vùng này !”
Tiểu Nhu lập tức giống như nghe được lời nói hết sức kinh ngạc, con ngươi sáng lên! !
“Cô có biết không?” Đám người Tô Lạc Hoành và Lâm Sở Nhai căng thẳng nhìn cô, hỏi! !
Trần Mạn Hồng cũng nghiêng mặt nhìn cô, lại tức giận chắt lưỡi một tiếng. . . . .
“Biết chứ! ! Dĩ nhiên biết! !” Tiểu Nhu lập tức nở nụ cười ngọt ngào nhất, tay che ngực một cái, thật rất ngây thơ kêu lên: “Ông ấy chính là cha của tôi !”
“Hả . . . . . . . . . . ” Mọi người cùng nhau mất hồn nhìn cô, kêu lên: “Cha của cô! ?”
Trần Mạn Hồng lập tức cảm giác kinh ngạc, không thể tin nổi nhìn cô, con ngươi trừng to! !