Chương 525: HƠI THỞ
“Thức ăn ngon” nhiếp ảnh gia nhìn mấy người bọn họ, mỉm cười nói.
Bruce bọn họ vừa nghe, hai mắt tỏa sáng, thậm chí nghĩ ra chủ ý, muốn lập tức đòi Tổng Công ty cấp đầu bếp và nhân viên phục vụ.
“No. . . . . .” Đường Khả Hinh lại nhẹ nhàng bác bỏ đề nghị này.
“Why?” Bruce nhìn cô, ngạc nhiên hỏi.
Đường Khả Hinh im lặng xoay người, ngẩng đầu lên nhìn cả gian phòng ăn, rất lãng mạn hoàn mỹ đứng ở trước mặt của mình, hai tròng mắt của cô lóe lên một loại quyết tâm thật sâu, nói: “Chúng ta phải tự mình chọn lựa đầu bếp!”
“What!” Bruce kinh ngạc nói: “Chúng ta tự chọn lựa đầu bếp? Cô điên thật rồi! Chúng ta không thể bỏ qua cơ hội tốt này, đầu bếp tốt, là linh hồn cả phòng ăn, bây giờ cô đang thực hiện tranh tài rượu đỏ, tại sao có thể đưa ra quyết định nguy hiểm như vậy?”
Đường Khả Hinh nghe những lời này, lại khẽ mỉm cười, ở chỗ này, trải qua hơn nửa tháng đắm chìm, người cũng không khỏi trở nên trầm tĩnh, kín kẽ, thậm chí ngay cả suy nghĩ cũng thay đổi cẩn thận và chu đáo, nếu như chủ tịch Hoàn Á chọn đầu bếp cho mình, bọn họ vì mệnh lệnh mà đến, chờ sau khi mình kết thúc cuộc tranh tài rượu đỏ, tất nhiên sẽ quay trở về, nếu sự thật là như vậy, tuổi thọ phòng ăn này chẳng qua cũng ngắn ngủn mấy tháng, đây không phải là Đường Khả Hinh muốn. . . . . .
Nghĩ tới đây, cô càng không giải thích gì, nhưng hai mắt phát ra ánh sáng càng kiên định hơn, nhìn tới trước, cố chấp nói: “Chúng ta phải tự mình chọn lựa đầu bếp! !”
Bruce và Niky đứng ở một bên, nghe được câu này, tất cả đều không hiểu nổi nhìn cô.
Đường Khả Hinh lại vui vẻ hoạt bát nở nụ cười, nhìn bọn họ, tinh nghịch đáng yêu tràn đầy năng lượng nói: “Quyết định như vậy! ! Chúng ta phải tự mình chọn lựa đầu bếp! ! Chọn một đầu bếp đẹp trai! !”
Nói làm là làm ngay ! !
Bọn người Đường Khả Hinh lập tức để nhiếp ảnh gia chụp vài tấm hình, lại thông qua bọn họ công nghệ chỉnh sửa, có được một hình ảnh “Điệp viên 007” thông báo quảng cáo tuyển dụng nhân viên, sau giữa trưa tràn đầy ánh mặt trời, đến từng nơi phát tờ quảng cáo, đây cũng là một trong những kế hoạch của Khả Hinh, mượn phát tờ quảng cáo, ngay cả có thể quảng cáo cho nhà hàng một chút. . . . . .
Lúc đầu, Đường Khả Hinh vẫn có chút lo lắng, có thể tuyển được người hay không, nhưng cô phát hiện lo lắng này thật sự dư thừa, bởi vì người của toàn thế giới, bao gồm nước Anh, đều theo đuổi một cách sống được hoan nghênh nhất, chính là làm thuê! ! Thậm chí sau khi người nhận được thong báo, cũng rối rít muốn thử, bởi vì đây là phương thức sinh tồn !.
Huống chi, Đường Khả Hinh phát hiện ở nơi này, thật sự phát huy cái đầu nhỏ thông minh của mình đến cực hạn, bởi vì cô biết được ở nước Anh, Hoàn Cầu là tập đoàn nổi tiếng, đã có hình tượng hết sức rõ ràng, lúc cô đưa ra điều kiện tuyển dụng, càng cường điệu một chút, loại phương pháp quảng cáo này, quả nhiên hết sức có hiệu quả, sau khi liên tục phỏng vấn ba người, rối rít tới, còn thiếu điều muốn đạp nát cửa chính phòng ăn!
Bruce và Đường Khả Hinh cùng Niky yên lặng ngồi ở trước một bàn ăn, cõi lòng đầy mong nhìn thấy đầu bếp số một, dẫn một phụ bếp của mình đi vào phòng bếp. . . . . .
Mấy người hết sức căng thẳng nhìn cửa ra vào phòng bếp.
Chỉ thấy nam đầu bếp đến từ nước Pháp khoảng chừng hơn 40 tuổi, im lặng đứng trước bếp, đem thịt bò phụ bếp chuẩn bị xong, đặt ở trên tấm thớt, hai mắt sáng quắc mà chăm chú dùng cán dao đập mạnh gân bò mấy cái, sau đó nhúng thịt vào trong chanh. . . . . .
Vẻ mặt phụ bếp nghiêm túc cầm giấy bạ lên, dùng cây kéo cắt thành hình hoa mai, mở ra trên tấm thớt, ở phía trên trải lên một lớp tương XO, đầu bếp lập tức tiến lên, thịt bò từ trong nước chanh, đặt lên giấy bạc, bọc lại, đặt ở trên một vĩ sắt, mở lửa. . . . . .
Phụ bếp lập tức lấy ba trứng gà, nhanh chóng đánh vỡ, gạt lòng đỏ trứng, chỉ để lại lòng trắng, nhanh chóng khuấy đều nhau, đang muốn chế biến bánh ngọt, lại có chút cố kỵ nhìn Mick đã đứng ở cửa, hết sức tò mò nhìn vào, bọn họ lập tức dừng động tác trong tay, nhìn Mick khẽ mỉm cười.
Niky nhanh chóng kéo Mick đi trở về chỗ, ngồi xuống.
Khoảng ba mươi phút sau, rốt cuộc đầu bếp lại để cho phụ bếp, bưng lên beefsteak trên vĩ sắt nóng chín khoảng bảy phần, thơm ngào ngạt đặt trên bàn.
Ba người đồng thời nhìn phụ bếp nhanh chóng tháo giấy bạc bao beefsteak, mở giấy hoa, lộ ra beefsteak có màu sắc vàng óng ánh hết sức đẹp mắt, thậm chí lớp bên ngoài rịn ra chất lỏng, hết sức mê người.
Bruce và Niky vui vẻ nâng dao nĩa tiến lên, cắt beefsteak, phát hiện chín bảy phần có thể không có bị một chút ảnh hưởng, bọn họ vui vẻ đưa beefsteak vào trong miệng nhai mạnh, phát hiện đây mới thật là một món beefsteak cực phẩm, lớp ngoài giòn miệng, lớp bên trong mềm mại, ngon miệng, trơn mềm, cũng không dầu mở. . . . . .
Bruce và Niky đã lâu rất lâu không có ăn beefsteak ngon như vậy, bọn họ rối rít vui vẻ thốt lên.
Mick ăn vô cùng vui vẻ, thậm chí vừa ăn, vừa rất hài lòng nhìn Đường Khả Hinh.
Đường Khả Hinh nhai beefsteak, hai mắt chỉ thoáng qua nụ cười, lại im lặng không lên tiếng.
Phụ bếp mang đồ ngọt.
Món bánh ngọt này chỉ chứa trong chén nhỏ thủy tinh, nhìn như một chén bánh ngọt màu trắng đơn giản, hết sức đơn giản, thậm chí không có bất kỳ trang trí, mấy người cùng cầm muỗng, múc nhẹ một chút bánh ngọt.
Ánh mắt của Niky sáng lên, giơ muỗng, kinh ngạc phát hiện, món bánh ngọt giống như trứng hoa mà không phải trứng hoa, giống như kem mà không phải kem, cũng giống như áng mây, có lẽ một chút suy nghĩ dịu dàng, hòa tan trong miệng mình, thấm sâu trong môi mình, mềm mại như tơ lụa, tựa như một giọt sương sớm đầu xuân. . . . . .
“Is very de¬li¬cious! Thật sự là quá ngon!” Bruce mỉm cười kêu lên.
Đường Khả Hinh cầm muỗng, cũng múc một chút bánh ngọt ăn, nhẹ nhàng mân trong môi, hai mắt khẽ xoay tròn, liền để muỗng xuống, ngẩng đầu lên nhìn vị đầu bếp ưu tú xuất sắc mỉm cười nói: “Cám ơn. . . . . .”
Hai người mỉm cười gật đầu, hiểu ý của cô, liền cáo biệt.
“Cô không hài lòng?” Bruce kinh ngạc nhìn Đường Khả Hinh.
Đường Khả Hinh lắc đầu một cái.
“Why?” Bruce hết sức kinh ngạc hỏi.
Đường Khả Hinh chỉ ngẩng đầu lên nhìn Bruce, hai mắt chỉ khẽ lóe lên, nhưng không có lên tiếng, tiếp tục cho đầu bếp kế tiếp đi vào phỏng vấn. . . . . .
Đầu bếp từng bước từng bước đi tới, rối rít chế biến món ăn ngon nhất của mình, đưa lên bàn.
Bruce và Niky đều thích tất cả, nhưng Đường Khả Hinh cũng không thích, động một chút thì no no no no! ! Làm cho hai người bọn họ cũng muốn phát điên, ngay cả Mick có chút bất đắc dĩ, bởi vì mấy ngày nay bọn họ ăn beefsteak và bánh ngọt, chồng chất chắc có vài con bò rồi, cũng có thể mở một tiệm bánh ngọt rồi, những món ăn ngon này, trải qua từng trận oanh tạc, cũng đã làm cho bọn họ thiếu chút nữa sắp bị bệnh kén ăn, hơn nữa khoản tiền Tổng Công Ty đưa xuống để cho bọn họ tuyển dụng nhân viên, cũng sắp cạn sạch. . . . .
Nhưng Đường Khả Hinh phỏng vấn đầu bếp ngày thứ năm, vẫn không hài lòng, lắc lắc đầu, nói: “No”
Niky nghe xong lời này, lập tức che miệng làm bộ đi tới phòng rửa tay, gần đây cô cùng một đầu bếp dự thi trước đó qua lại thật gần, Bruce vẫn cảm thấy cô và đầu bếp kia có thể ở cùng một chỗ, bây giờ ông nhìn thấy Niky muốn nôn, liền căng thẳng nghĩ, có phải mang thai hay không?
Đường Khả Hinh buồn cười nhìn về phía vẻ mặt khẩn trương của Bruce, đột nhiên cười, nói câu: “She is not pregnant (cô không có mang thai!)
Bruce bất đắc dĩ nhìn về phía Đường Khả Hinh, nhún nhún vai, nói câu: “Ok, went will interview end? (Cô phỏng vấn như vậy, rốt cuộc muốn làm đến lúc nào? Tôi nghĩ cô ấy nôn xong, tôi cũng muốn nôn. Nếu như có thể, sinh cho tôi một đứa con trai đi!)”
Đường Khả Hinh chỉ cười ha ha, cầm giới thiệu vắn tắt của người dự tuyển cuối cùng hôm nay, còn chưa kịp xem hình, chỉ mỉm cười kêu một tiếng: “Bruce?”
Cô sững sờ, lại là cái tên Bruce?
Một bóng dáng dịu dàng đi tới phòng ăn.
Tay cô cầm sơ yếu lý lịch, ngẩng đầu lên, nhìn phía trước có một người đàn ông hơn 20 tuổi, dịu dàng, cao khoảng 1m80, mái tóc vàng hơi xoăn, có nét quý tộc Anh, khuôn mặt đẹp trai hấp dẫn, hai mắt màu nâu dịu dàng, lỗ mũi cao thẳng, môi mỏng hấp dẫn, người mặc áo len màu xanh dương đậm, quần tây màu trắng, đứng ở bên cửa, nhìn mọi người, khẽ mỉm cười, phà tới một chút hơi thở lãng mạn. . . . . .
Thất thần, người khác còn tưởng rằng anh là một hoàng tử tao nhã.
Niky mới vừa từ toilet, nôn mửa ngổn ngang đi tới, ngửi được mùi vị hết sức tao nhã, không nhịn được ngẩng đầu lên, nhìn thấy một người đàn ông dịu dàng đứng ở phòng ăn, đẹp trai đến khiến người ta cảm giác lòng sôi trào, cô lập tức trợn tròn mắt.
Đường Khả Hinh yên lặng nhìn anh một lúc lâu, cảm thấy giống như gặp anh ở nơi nào?
Đôi tay Bluce cắm nhẹ vào túi quần, đứng ở bên cửa, dịu dàng nhìn cô gái phương Đông xinh đẹp ở trước mặt, nhớ tới lúc gặp nhau ở trạm xe lửa Kingscross, ánh mắt anh dịu dàng, giống như phát ra một chút ánh sáng xanh, đôi môi ngượng ngùng nhấp nhẹ, mập mờ giống như là người tình, cả người lộ ra hơi thở nồng nặc ngọt ngào như mộng, nhẹ nhàng bao quanh Đường Khả Hinh. . . . . .