Mục lục
Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1259: HÌNH ẢNH

Lưu Chí Đức thấy bọn họ kích động như thế, ông kinh ngạc dừng lại một lúc, mới nói: “Ở phòng làm việc của ông ấy!”

“Phòng làm việc?” Lãnh Mặc Hàn cùng Uyển Thanh lập tức kinh ngạc kêu lên: “Không thể nào đâu? Chúng tôi quay lại hệ thống cameras chứng cứ năm đó cũng không có phát hiện phòng làm việc của chủ tịch Đường có cái muỗng canh kia!”

Vẻ mặt Lưu Chí Đức cũng không nhịn trở nên nặng nề nói với bọn họ: “Đó là bởi vì các cô cậu không hiểu bếp trưởng của chúng tôi, từ trước đến giờ đối với giải thưởng hoặc vật phẩm vinh dự, ông ấy cũng không quá coi trọng, ông ấy đã có cống hiến rất lớn đối với ẩm thực phương tây, nhận được rất nhiều giải thưởng quốc tế, nhưng những chiếc huy chương đó. . . Chúng tôi gần như cũng không nhìn thấy qua, càng không cần nói đến, đối với phần thưởng ông ấy không thèm để ý tới, quả thật chỉ tùy ý đặt xuống ở một góc nhà mà thôi. Nhưng cái muỗng inox tượng trưng cho đầu bếp Trưởng đối với ông ấy mà nói quả thật không giống, cho nên. . . Ông ấy đặt cái muỗng inox trong cái khung thủy tinh ở giá sách đầu tiên dựa vào cửa sổ sát đất trong phòng làm việc của ông ấy! Nếu như ấn tượng của tôi không sai, phía dưới giá sách này hẳn có cánh cửa nhỏ bằng gỗ đỏ!”

Mỹ Linh nghe nói như vậy, lập tức ngồi xổm ở trước máy tính, nhanh chóng kiểm tra camera, mọi người cùng căng thẳng nhìn hình ảnh trong màn hình, lại xuất hiện phòng làm việc đơn giản của Đường Chí Long, sau đó hình ảnh dần dần dời về phía giá sách cổ bên cửa sổ sát đất, quả nhiên dưới giá sách tinh xảo cũ kỹ, có một cái khung gỗ đỏ nho nhỏ, bên trong có hai cánh cửa nhỏ khóa chặt, ổ khóa kim loại phát ra ánh sáng tinh tế không giống với giá sách cũ kỹ! !

Uyển Thanh liếc mắt nhìn cánh cửa nhỏ này, lập tức kích động ngẩng đầu lên, nhìn Lưu Chí Đức căng thẳng nói: “Bác Lưu! Vậy tôi muốn hỏi bác, thông số kỹ thuật cái muỗng inox của chủ tịch Đường có giống với cái muỗng inox của các đầu bếp sử dụng không?”

“Không giống!” Lưu Chí Đức nhanh chóng nhìn Uyển Thanh, dùng thái độ đầu bếp, hết sức chuyên nghiệp nói: “Cái muỗng inox của Chủ tịch Đường có bán kính lớn nhất, tượng trưng cho sức mạnh cánh tay do đầu bếp khổ luyện nhiều năm!”

Uyển Thanh thở dốc, kích động nhìn Lưu Chí Đức hỏi: “Như vậy. . . Bác Lưu, bác đã nhìn thấy cái muỗng inox này chưa?”

“Tôi đương nhiên đã nhìn thấy. . . Lúc bếp trưởng đi nhận muỗng inox, là tôi đi cùng đấy!” Lưu Chí Đức mỉm cười nói.

“Bây giờ bác còn nhớ chính xác thông số kỹ thuật cái muỗng inox của chủ tịch Đường không?” Uyển Thanh lại căng thẳng kích động nhìn Lưu Chí Đức hỏi!

“Nhớ chứ! Cái muỗng inox của bếp trưởng chế tạo đặc biệt lớn hơn so với muỗng bình thường! Thông số kỹ thuật là bảy gram, toàn bộ đường kính bốn mươi phân, đầu tay cầm bằng gỗ!” Lưu Chí Đức nhanh chóng nói ra chính xác thông số kỹ thuật.

Mỹ Linh nghe nói như vậy, đôi tay lập tức đặt xuống bàn phím, dùng hiệu ứng 3D nhấn in cái muỗng inox đặc chế của Đường Chí Long, Thanh Bình cũng từ một máy tính khác lập tức quét copy hình ảnh trắng đen lúc nảy Lãnh Mặc Hàn cầm trong tay, nhấn nút chụp màn hình chụp lấy đường kính cái muỗng inox đen kịt bị lõm xuống, bắt đầu chuẩn bị ghép thông số kỹ thuật của hai cái muỗng inox! !

“Bác Lưu!” Uyển Thanh thừa dịp thời gian trống, sắc mặt nghiêm túc, hai tròng mắt sắc bén nhìn Lưu Chí Đức, nói ngay: “Tôi mới vừa chú ý đến, dưới giá sách của chủ tịch Đường, tức là cánh cửa nhỏ để cái muỗng inox dùng một ổ khóa kim loại khóa lại! Như vậy. . . Tôi cảm thấy, người bình thường không thể tùy tiện mở cánh cửa nhỏ này ra, đúng không?”

“Đúng vậy!” Lưu Chí Đức nhanh chóng gật đầu, mỉm cười nói: “Cánh cửa nhỏ này để vật quan trọng nhất của bếp trưởng, ngoài ổ khóa bằng thép không gỉ, còn có một cái hòm sắt nho nhỏ!”

“Hòm sắt?” Uyển Thanh hơi híp mắt nhìn Lưu Chí Đức lần theo manh mối này, hỏi tiếp: ” Bên trong. . . Cái hòm sắt đó. . . Có thứ gì quý giá?”

“Tôi không biết. . .” Lưu Chí Đức chậm rãi lắc đầu một cái, thẳng thắn nói: “Tôi đoán chừng. . . Cũng chỉ có bản thân chủ tịch Đường biết, nhưng tôi lại biết cái chìa khóa này đặt ở nơi nào?”

“Đặt ở nơi nào?” Uyển Thanh nhanh chóng nhìn Lưu Chí Đức hỏi.

“Ở nhà! !” Lưu Chí Đức nhìn Uyển Thanh tiếp tục nói ra: “Hiển nhiên bếp trưởng Đường rất giữ gìn cái muỗng inox cùng đồ vật trong hòm sắt, cho nên ông ấy đặt chìa khóa ở nhà, nhưng tôi cảm thấy. . . Dùng thân phận và địa vị của bếp trưởng ngay lúc đó, người bình thường không dám vào phòng làm việc của ông ấy, trừ khi là người nhà của ông ấy!”

” . . .” Uyển Thanh nghe nói như vậy, hai tròng mắt nhanh chóng xoay tròn, trong nhà chủ tịch Đường còn có Lý Tú Lan, Đường Khải Văn, Đường Khả Hinh! !

Lãnh Mặc Hàn cũng nhanh chóng cất bước đi tới, trầm mặt suy nghĩ chuyện này!

“Này, này, này!” Lưu Chí Đức giống như cảm thấy tâm trạng của bọn họ thay đổi, sợ mình nói oan người khác, liền nhanh chóng giải thích nói: “Mọi người ngàn vạn lần không được hiểu lầm điều gì! Người nhà Chủ tịch Đường cũng không tệ! Mặc dù sau này bà Đường có hơi thay đổi, nhưng chính xác là một người phụ nữ có tư tưởng và thân phận đều hết sức cao quý! Cậu Đường nổi tiếng nhút nhát, chuyện gì cũng không dám dính đến, cho dù ở mặt thành tích cũng rất không tốt, cho nên chủ tịch Đường vẫn vì chuyện của cậu ấy phiền não trong lòng! Còn Khả Hinh càng không cần phải nói. . . Lúc ấy con bé còn nhỏ!”

Lãnh Mặc Hàn hơi ngẩng mặt, chậm rãi nhớ lại vẻ mặt tinh thần của Lý Tú Lan khóc rống ở bệnh viện ngày hôm qua. . .

Uyển Thanh chưa từng thấy qua Đường Khải Văn, lại nghe người bên cạnh nói là anh trai của Khả Hinh, quả thật tính tình anh trai của cô là người cũng không ngay thẳng thật thà, hơn nữa hèn mọn nhát gan sợ phiền phức, cô nặng nề thở dốc một hơi, lại sâu kín xoay người, nhìn Lưu Chí Đức vội nói: “Tôi nghĩ! Mặc kệ có phải là người nhà của chủ tịch Đường hay không, muốn mở ổ khóa kia ra cũng không dễ dàng đâu? Cho dù đặt ở trong nhà, dường như con cái cũng không dám lấy! ?”

“Đúng vậy!” Lưu Chí Đức gật đầu một cái.

“Vậy. . . Cái chìa khóa này có thể đã từng mất trộm hay không?” Uyển Thanh lại nghi ngờ hỏi Lưu Chí Đức!

“Tôi không rõ lắm. . .” Lưu Chí Đức nói xong, lại nghi ngờ nhìn mọi người nói: “À. . . Tình huống như thế nào rồi? Có phải vụ cháy có sự thật khác hay không? Những chuyện này có tác dụng gì không?”

Lãnh Mặc Hàn nghe nói như vậy, chậm rãi xoay người nhìn Lưu Chí Đức, mặt nở nụ cười nói: “Bây giờ chúng tôi tạm thời chưa phát hiện bất cứ điều gì. . . Nhưng tôi nghĩ vụ cháy mười hai năm trước đoán chừng sự thật không chỉ bấy nhiêu thôi, để tránh đổ oan cho người tốt, cho nên chúng tôi càng suy nghĩ cẩn thận một chút, điều tra một vụ án lần nữa! Do vậy vào thời điểm mấu chốt có thể sẽ phải làm phiền bác trai!”

“Ừ! Được. . .” Lưu Chí Đức nghe xong, liền vội vàng cười theo nói: “Nếu có chuyện gì, mọi người có thể tìm tôi bất cứ lúc nào.”

“Tốt. . . Hiện tại đêm đã khuya, mời bác trai trở về nghỉ ngơi trước, rất xin lỗi!” Lãnh Mặc Hàn bởi vì áy náy, liền tự mình mời Lưu Chí Đức đi ra phòng bệnh, lại để cho vài vệ sĩ tự mình bảo vệ đưa ông trở về chung cư. . .

Uyển Thanh nhớ lại lời của Lưu Chí Đức vừa rồi, sắc mặt của cô càng lúc càng nặng nề, một mình lẩm bẩm nói: “Nếu như chúng ta xác nhận cái muỗng inox tại hiện trường vụ cháy đó chính là cái muỗng inox của chủ tịch Đường, như vậy chúng ta có thể biết rõ, người này nhất định đi vào phòng làm việc của chủ tịch Đường! Hơn nữa. . . Anh ta lấy cái chìa khóa mở cánh cửa nhỏ! ! Sẽ là ai chứ? Ai có thể không chút kiêng kỵ đi vào phòng làm việc của đầu bếp Trưởng như vậy?”

Cô nói xong, lại nhanh chóng mở xem video phòng làm việc Đường Chí Long, cô chậm rãi nhìn các vật dụng bài biện trong phòng làm việc. . .

Trương Thục Dao cũng không hiểu nhìn Uyển Thanh, nói ngay: “Này, tôi không hiểu! Bên trong phòng làm việc của Chủ tịch Đường không có camera, đây là sau khi vụ cháy qua đi, Chu Lịch Bình vì tìm chứng cứ đã sai người quay hình lại! Bây giờ cô ở đây xem chẳng có tác dụng gì! ! Chúng ta có nên tra xét nơi có camera ở bên ngoài phòng làm việc hay không?”

Uyển Thanh nghe nói như vậy, hai tròng mắt sắc bén tiếp tục chậm rãi xem hoàn cảnh bố trí các nơi trong phòng làm việc, vừa xem vừa chậm rãi nói: “Bên ngoài phòng làm việc của Chủ tịch Đường chỉ có một camera, nhắm ngay cửa Phòng hành chính! Sau đó đến bên ngoài chính là hành lang nối thẳng đến phòng bếp. . . Ba cameras khác lúc ấy cũng bị Tổng Giám đốc Trang mười tám tuổi động tay động chân trong khoảng thời gian khác nhau, chúng ta căn bản cũng không có biện pháp tìm ra người nào đã từng đi vào phòng làm việc của chủ tịch Đường! Nếu như phát hiện thật dễ dàng như vậy, Tổng Giám đốc Trang đã sớm bị bắt rồi!”

Trương Thục Dao nghe nói như vậy, lại im lặng không lên tiếng, cúi mặt nhìn Uyển Thanh đang chậm rãi xem hoàn cảnh bên trong phòng làm việc của Đường Chí Long, cô bất đắc dĩ nói: “Nhưng. . . Cô xem cái này cũng vô dụng! Cũng không phải là lúc xảy ra vụ cháy, cũng không biết đây là hình ảnh quay chụp lúc nào!”

Uyển Thanh không để ý đến cô mà xem tới xem lui hai lần ba lượt các loại hình ảnh trong phòng làm việc. . .

Lúc này Lãnh Mặc Hàn cũng mới vừa tiễn Lưu Chí Đức xong, cất bước đi vào phòng bệnh, lập tức nghe được một tiếng kêu to: Có kết quả rồi, anh lập tức căng thẳng quay mặt nhìn. . .

Mỹ Linh và Thanh Bình cùng thở hổn hển ngẩng đầu nhìn đám người Lãnh Mặc Hàn nói ngay: “Chúng tôi đã xác định, cái muỗng inox của chủ tịch Đường có thông số kỹ thuật hoàn toàn giống với cái muỗng trong vụ cháy! Điều này chứng minh, quả thật có người cầm cái muỗng inox của chủ tịch Đường đi đến phòng bếp gây ra vụ cháy!”

Lãnh Mặc Hàn nghe nói như vậy, hai tròng mắt nhanh chóng lóe lên, tìm được thêm một manh mối, sẽ sâu thêm một tầng, tiếp tục tìm kiếm. . .

Nhưng lúc này, Uyển Thanh nhìn camera chụp lại ánh sáng trắng tại bàn trà bằng đá cẩm thạch, mang theo vài phần kinh ngạc kêu lên: “Anh! ! Anh qua đây nhìn một chút!”

“Cái gì?” Lãnh Mặc Hàn cũng nhanh chóng đi trước mặt tới em gái, cúi người nhìn một điểm trắng nào đấy tại bàn trà, hai tròng mắt của anh híp lại, sâu kín trực tiếp nói: “Giống như là. . . Thẻ làm việc nào đó?”

“Thẻ làm việc nào đó?” Trương Thục Dao cũng thật nghi ngờ cúi người nhìn mép góc nghiêng của bàn đá cẩm thạch màu đen, quả thật phản chiếu một đoạn ánh sáng trắng, giống như phản chiếu chính xác một tấm thẻ làm việc nào đó, cô liền có chút căng thẳng kêu lên: “Cái này có phải do là người thứ ba để lại hay không?”

“Mỹ Linh! Nhanh! !” Uyển Thanh trực tiếp gọi Mỹ Linh, để cho cô lập tức phục hồi mặt nghiêng của bàn trà phản chiếu một tấm thẻ làm việc ở dưới ghế sa lon nào đó, nói: “Nhanh lên!”

Mỹ Linh vừa nghe, lập tức gật đầu mạnh một cái, sau đó nhấn phần mềm lập trình trong laptop của mình, nhận một đoạn hình ảnh trên bàn trà Mỹ Linh gửi tới, nhìn điểm phản chiếu, cô bắt đầu nhanh chóng dùng phần mềm, cố gắng phục hồi hình ảnh trong phạm vi lớn, cũng trực tiếp nhấn xuống một phím nào đó để cho lập trình của mình xuất ra quá trình giải mã hình ảnh, truyền đến màn hình tinh thể lỏng cỡ lớn trong phòng bệnh! !

Lãnh Mặc Hàn cùng Uyển Thanh, Trương Thục Dao rối rít ngẩng đầu lên, nhìn trong màn hình LCD to lớn phát ra hình ảnh phân tích, chỉ thấy một đường màu xanh lá chậm rãi quét hình ảnh phản chiếu từ trên xuống dưới. . .

Mỹ Linh dùng các chương trình giải mã, nhanh chóng lợi dụng tia khúc xạ phân tích mặt ánh sáng trắng phản chiếu ra, báo cáo căn cứ vào sợi, kết cấu, hướng ngang, vật liệu, môi trường và các loại số liệu khác nhau, phân tích hình ảnh cơ bản vì mặt giấy cứng. . . Hai tròng mắt cô lập tức lóe lên, đôi tay nhanh chóng hoạt động, cắt 3700 loại chất liệu giấy nhập vào lập trình giải mã phân tích, lập trình giải mã dùng tốc độ ánh sáng lập tức loại bỏ số liệu của tất cả chất liệu giấy, chỉ thấy số liệu này đang tinh tinh tinh xuống dòng, loại bỏ xuống . . .  Cô vừa căng thẳng vừa mệt mỏi nhìn số liệu liên tục xuống dòng loại bỏ, gấp đến độ trán đổ mồ hôi, sau khi nhanh chóng lau đi, lại dùng lập trình giải mã tách mặt ánh sáng trắng nổi ở phía trên, màu sắc hình ảnh của nó mơ hồ, đang nhanh chóng phân tích . . .

Mưa rơi ngoài cửa sổ càng lúc càng kịch liệt, rào rào rơi xuống! !

Thời gian mới qua nửa giờ! !

Lãnh Mặc Hàn cùng Uyển Thanh cũng đã gấp đến độ lồng ngực đau nhói, đều có chút không kềm chế được, thở dốc một cái, Trương Thục Dao cũng ngồi ở trên ghế sa lon, đôi tay ôm cái gối, sắc mặt thật nghiêm túc, căng thẳng chờ đợi. . .

Thời gian lại giống như quay về hình ảnh phòng làm việc mười hai năm trước, tích tắc trôi qua. . .

Mỹ Linh nặng nề thở hổn hển, gần như là một hơi, nhanh chóng hoàn thành các loại lập trình, theo thời gian kết thúc, cô lập tức nhấn Enter, kích động nói: “Giải quyết xong, xuất hình ảnh rồi! !”

Lời này vừa nói ra, mọi người lập tức xoay người, hai mắt trợn to nhìn hình ảnh trong màn hình tinh thể lỏng thật lớn. . .

Trong màn hình, thẻ làm việc theo lập trình giải mã, từng đoạn, từng đoạn chỉnh lý, kết hợp, phân tích, hình ảnh càng lúc càng rõ ràng, càng lúc càng rõ ràng, cuối cùng mọi người trợn to mắt nhìn hình ảnh kia, cũng không nhịn được kinh ngạc, Thanh Bình lập tức cảm thấy xương cốt cũng rã rời, hai mắt trợn to nhìn hình ảnh kia kêu lên: “Không thể nào? Lại là ông ấy?”

Lãnh Mặc Hàn cùng Uyển Thanh cũng không tin nổi nhìn hình ảnh trong màn hình, không ngờ xuất hiện thẻ làm việc của Lưu Chí Đức, hơn nữa ngày phát thẻ làm việc đó, chính là ngày xảy ra vụ cháy! Nhìn khuôn mặt vốn thật thà trung hậu của ông, trong nháy mắt hình ảnh dần dần rõ ràng mà trở nên trẻ tuổi và kì dị. . .

“Điệp Y . . . ” Một giọng ra lệnh từ bên trong phòng bệnh phát ra! !

Điệp Y giống như động vật thần quái, đội mưa đêm tối tăm lạnh lẽo, dùng tốc độ nhanh nhất trong đời chạy ra ngoài phòng bệnh, hai tròng mắt sắc bén của cô vô cùng tàn nhẫn giống như muốn chính tay đâm kẻ thù. . .

Đêm khuya, bên trong nhà tiếng chuông có chút gấp rút vang lên! !

Nhã Tuệ mặc đồ ngủ màu trắng, khoác một cái áo khoác xanh nhạt, cảm thấy lạnh lẽo từ lầu hai nhanh chóng đi xuống, đi về phía cửa chính phòng khách, cả người lim dim mệt mỏi khó chịu vươn tay mở cửa, lập tức nhìn thấy khuôn mặt quỷ dị, cô kinh ngạc há hốc, hoảng sợ đến lui về phía sau một bước, trợn to hai mắt nhìn rõ người đứng trước mặt chính là Điệp Y mặc váy dài màu tím, cô thở phào một cái, mới bất đắc dĩ nói: “Điệp Y. . . Đã trễ thế này cô tới nhà tôi, có chuyện gì sao?”

“Bác Lưu có ở đây không?” Giọng của Điệp Y lạnh lùng hỏi, không mang theo một chút tình cảm. . .

“À. . .” Nhã Tuệ nghe hỏi như vậy, cô liền ngạc nhiên, trực tiếp hỏi ngược lại Điệp Y: “Cô lại tìm cha của tôi? Nhưng. . . Ông ấy cùng mọi người đi ra ngoài rồi. . . Đến bây giờ. . . Vẫn chưa trở về!”

Điệp Y nghe nói như vậy, hai tròng mắt nhanh chóng lóe lên!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK