Chương 840: PHÁO HOA
Ban đêm, ánh sao lấp lánh.
Gió thổi thật to, rừng trúc lay động, tạo thành bóng đổ dầy cộm nặng nề.
Một chiếc chiếc Rolls-Royce màu bạc chậm rãi từ trong bóng đêm lái tới, cuối cùng dừng ở trước hai cánh cửa sắt, đèn xe trước đã tắt, xung quanh nhất thời rơi vào bóng tối.
Cửa xe cô đơn mở ra.
Trang Hạo Nhiên mặc tây trang màu trắng, cổ áo hơi mở ra, cả người có vẻ như không còn hơi sức và tiều tụy, bước chân hơi say đi ra xe, căn dặn tài xế không cần đi theo, liền một mình im lặng đi về phía trước hai cánh cửa sắt, vẻ mặt trầm lặng, nhấn mật mã cửa, đẩy cửa ra đi vào bên trong vườn. . . . . .
Tài xế có chút lo lắng đứng ở bên cạnh cửa xe, nhìn bóng lưng tiều tụy của Trang Hạo Nhiên, thở dài.
Bên trong vườn, hoàn toàn yên tĩnh, sân cỏ xanh xanh bay ra một mùi bùn đất tươi mát, rừng trúc nơi xa, tiếp tục lay động, truyền đến âm thanh “xào xạc” cô đơn.
Trang Hạo Nhiên bước trên sân cỏ mềm mại, trong đầu trống rỗng, càng lộ ra mấy phần tiều tụy và tịch mịch, mệt mỏi không còn hơi sức đi về phía trước. . . . . .
Ầm! !
Một tiếng phá hủy ầm ầm truyền đến! ! !
Trang Hạo Nhiên giật mình, lập tức ngẩng đầu lên, một làn pháo hoa màu đỏ thẫm, từ trước đài phun nước bay lên, vọt thẳng vào bầu trời đêm tối tăm, ầm một tiếng, phá vỡ không trung, pháo hoa hư ảo lóe ra một hình trái tim, ở trên bầu trời nhiệt liệt thiêu đốt, sau khi pháo hoa cháy hết, lại chạy như bay đến từng đóa pháo hoa khác, pháo hoa bay ra hình trái tim, tiếp tục tỏa sáng trong bầu trời đêm cô đơn. . . . . .
“. . . . .” Trang Hạo Nhiên kinh ngạc đến ngẩng đầu lên, nhìn bầu trời tối tăm, lập tức bay ra từng đóa pháo hoa như tinh linh, đốt sáng cả thế giới cô đơn.
Trong nháy mắt, chỉ là trong nháy mắt, từng pháo hoa hình trái tim ở trên trời tản ra, ánh đèn ẩn ở trong mặt cỏ chợt sáng lên, từng bó hoa Lavender màu tím, đang đón gió ngọt ngào nhấp nhô lay động, mùi thơm kì ảo mang theo một chút mùi vị hạnh phúc tự nhiên bay đến. . . . . .
Trang Hạo Nhiên lập tức rất kích động nhìn sân cỏ khổng lồ, không ngờ toàn bộ cắm đầy hoa Lavender màu tím, bồi bạn với chúng là ngọn đèn nhỏ ấm áp màu tím, giống như lập tức tiến vào thế giới cổ tích, anh kinh ngạc và bối rối, pháo hoa đã theo thời gian tắt ngấm, toàn bộ xung quanh giống như lại rơi vào trong bóng tối và yên tĩnh, chỉ có từng bó hoa Lavender hạnh phúc đón gió, thật yên tĩnh làm bạn cùng mình. . . . . . . . . . . . .
Người đàn ông này, vẫn dừng ở trước sân cỏ, kinh ngạc nhìn cảnh sắc bày trí, hai mắt ướt át, giống như đoán được cái gì, nín thở yên lặng chờ đợi . . . . . .
Quả nhiên. . . . . .
Ở giữa từng đóa hoa Lavender trong sân cỏ, phụt một tiếng, không ngờ bay lên từng đốm lửa màu xanh dương như ma thuật, ấm áp trôi nổi ở giữa không trung.
Trang Hạo Nhiên khiếp sợ ngẩng đầu, nhìn từng đốm lửa, không khỏi nhớ lại ngọn lửa màu xanh lam đêm hôm đó trôi dạt đến trước mặt của Tưởng Thiên Lỗi, rơi xuống, lúc đó giống như đã xác định rõ ràng duyên phận bí ẩn.
Một chút tiếng bước chân dịu dàng, “Loạt soạt” truyền đến.
Trang Hạo Nhiên lại kích động nhìn tới trước.
Một bóng dáng trắng như tuyết, giống như từ trong ngọn lửa ma thuật chậm rãi đi đến, giống như tinh linh trong rừng. . . . . .
Cô mặc chiếc váy lụa dài cúp ngực trắng như tuyết, ánh kim cương lấp lánh điểm xuyết vóc dáng hoàn mỹ của cô, đuôi váy trang nhã, bày ra nửa vòng tròn bao trùm ở trên mặt cỏ xanh xanh, đi qua từng đóa hoa Lavender màu tím, tóc dài đen mượt xõa đến eo, tỏa hương thơm Lavender, trên đầu đội vòng hoa hồng trắng, vòng hoa rũ xuống khăn lụa mỏng trắng tinh cất giữ nhiều năm, năm tháng trôi qua lâu như vậy, nó vẫn mới tinh. . . . . .
Cô gái này giống như cô dâu, có chút xấu hổ cúi đầu, tay nâng hoa cầu màu trắng, khẽ nở nụ cười ngọt ngào, cất bước đi tới. . . . . .
Trang Hạo Nhiên lập tức trào dâng cảm xúc, hơi giật mình nhìn cô gái trước mặt.
Đường Khả Hinh cầm bó hoa cầu, nở nụ cười có chút ngượng ngùng, bước chân dịu dàng cuối cùng đi tới trước mặt Trang Hạo Nhiên, giống như em gái nhỏ, hơi ngưỡng đầu, nhìn anh mềm mại, dịu dàng gọi nhỏ: “Anh trai lớn. . . . . .”
Trang Hạo Nhiên nghe tiếng gọi như thế, lập tức khiếp sợ, nhìn cô.
Đường Khả Hinh hơi ngẩng đầu, cánh hoa hồng màu trắng trang trí ở trên trán, khuôn mặt thuần khiết giống như đứa bé sơ sinh, mắt to lấp lánh, động lòng người nhìn Trang Hạo Nhiên. . . . . .
Ánh mắt Trang Hạo Nhiên lóe lên, nhìn cô gái trước mặt, nhớ tới quá khứ em gái nhỏ mặc váy trắng đứng ở trong rừng trúc, nở nụ cười ngọt ngào, tinh nghịch, hình ảnh kia cả đời ngưng kết ở trong đầu của mình, chưa từng đi khỏi . . . . . .
Ánh mắt Đường Khả Hinh di động, lại gấp gáp nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, nhớ tới thời thơ bé, anh ngồi ở trước đàn piano, khảy bài hát “Clinetimen”, lại nghĩ đến anh hôm nay, thỉnh thoảng cô đơn ngồi ở trước đàn piano, vẻ mặt chăm chú và hồi tưởng, khảy bài hát “Clinetimen”, hai tròng mắt của cô không nhịn được đỏ bừng, chưa từng nghĩ tới, người đàn ông này lúc khảy đàn Piano, lại nhớ đến mình. . . . . .
Trang Hạo Nhiên kích động nhìn Đường Khả Hinh, khuôn mặt run rẩy, muốn mở miệng gọi cô gái trước mặt, nhưng không biết gọi thế nào, cuối cùng vẫn còn kích động gọi. . . . . .”Em gái nhỏ. . . . . .”
Đường Khả Hinh đột nhiên trở nên kích động nhìn Trang Hạo Nhiên, nước mắt chảy xuống, bật khóc nói: “Năm ấy. . . . . . Anh đi đâu. . . . . . Tại sao. . . . . . đi cũng không trở lại. . . . . .”
Trang Hạo Nhiên kích động cúi xuống, nhớ tới tình hình lúc đó cha và mẹ gấp rút chuyển nhà đi nước Anh, vẻ mặt anh khó nhịn áy náy, cố nén nước mắt. . . . . .
“Có phải bởi vì. . . . . .” Đường Khả Hinh bật khóc nhìn anh, nước mắt từng viên chảy xuống, khóc nói: “Có phải bởi vì. . . . . . Em gái nhỏ của anh còn nhỏ, không đủ chống đỡ tình cảm cuộc đời của anh hay không. . . . . . Cho nên. . . . . . Thỉnh thoảng lúc nhớ tới cũng chưa từng muốn tìm cô ấy sao? Cô ấy vẫn giữ Phong Tín Tử của anh, chờ đợi anh thật lâu. . . . . .”
Trang Hạo Nhiên cắn chặt răng, nắm chặt quả đấm, cố nén rơi nước mắt.
Đường Khả Hinh lại nhớ tới anh, bật khóc nói: “Anh không biết, bởi vì đêm hôm đó, anh trở lại theo em đi hết hôn lễ, em vẫn cố chấp tin tưởng, chỉ cần em cố gắng làm một việc, chờ đợi một người, anh nhất định sẽ trở lại. . . . . . Giống như em chờ đợi Tưởng Thiên Lỗi. . . . . . Em nghĩ nếu anh ấy là anh. . . . . . Anh ấy sẽ trở lại. . . . . . Anh cũng sẽ trở lại . . . . . . Nhưng khi đó, anh không có. . . . . Anh không biết, em chăm sóc chậu Phong Tín Tử, vẫn luôn chờ đợi anh! ! Mỗi ngày trôi qua, mỗi năm trôi qua, hoa nở từ năm này rồi đến năm khác, cho đến khi thật sự quên anh. . . . . .”
Trang Hạo Nhiên kích động ngẩng đầu lên, nhìn em gái nhỏ trước mặt. . . . . .
“Nhưng làm sao em có thể quên anh. . . . . .” Đường Khả Hinh lại nhìn anh, bật khóc nói: “Anh trai lớn của em rất tốt, nở nụ cười chân thành. . . . . . Đàn Piano rất dễ nghe. . . . . . Em vẫn tự nói với mình, anh không trở lại, nhất định có lý do của mình, em không muốn tin tưởng anh vi phạm lời hứa. . . . . . Đã rất nhiều năm, mỗi lúc em nhìn thấy chong chóng gió, cũng nhớ tới anh. . . . . . Anh trở lại là thời gian hạnh phúc nhất trong cuộc đời em. . . . . . Em không tin anh đã quên . . . . . Anh nói cho em biết, rất nhiều năm qua, có thật đặt em ở trong lòng hay không! ! Có không?”
Trang Hạo Nhiên im lặng ẩn nhẫn, đau lòng rơi lệ nhìn cô.
“Anh nói đi! ! Anh nói đi! !” Đường Khả Hinh khóc, cầm hoa cầu, đánh mạnh bả vai anh, đau lòng kêu lên: “Nói cho em biết! ! Anh có quên em không! ! Nói cho em biết! !”
Trang Hạo Nhiên nghe nói như vậy, rốt cuộc cố nén nước mắt chảy xuống, từ trong túi tây trang của mình, rút ra tấm ảnh trắng đen hơn mười năm trước, giơ ở trước mặt cô. . . . . .
Đường Khả Hinh rơi lệ nhìn Trang Hạo Nhiên giơ tấm ảnh trắng đen, là một cô bé mặc váy trắng, vẻ mặt khả ái, theo gió trong veo, đứng ở bên thảm cỏ Lavender, hướng về phía ống kính, xấu hổ nở nụ cười ngọt ngào, cô trở nên kích động, bật khóc, nhìn anh kêu lên: “Anh nói cho em biết! ! Cô ấy là em gái nhỏ của anh! ! Hay là cô dâu của anh? Nói cho em biết! ! !”
Bầu trời đêm sáng ngời, Trang Hạo Nhiên cầm tấm nắm hình, run rẩy rơi lệ nhìn Đường Khả Hinh.
“Nói cho em biết! !” Nước mắt Đường Khả Hinh chảy xuống từng viên, lại kích động, khóc hỏi: “Rốt cuộc cô ấy là cô dâu của anh hay em gái nhỏ?”
Sắc mặt Trang Hạo Nhiên run rẩy, ẩn nhẫn thật lâu thật lâu, cuối cùng nước mắt chảy xuống, thâm tình nghẹn ngào nói: “Cô dâu. . . . . .”
Đường Khả Hinh nghe nói như vậy, lại trở nên kích động rơi lệ thất thanh khóc rống. . . . . .
Trang Hạo Nhiên không nói chuyện nữa, chỉ thâm tình, đau lòng bước lên trước, ôm Đường Khả Hinh vào trong lòng, tay nhẹ phủ tóc cô, ngửi mùi hương hoa hồng giống như nhiều năm trước, hai mắt nhắm lại, nước mắt chảy xuống. . . . . .
Đường Khả Hinh tựa vào trong ngực Trang Hạo Nhiên, nhớ tới đã từng tựa vào trên lưng anh trai lớn, đi qua thảm cỏ Lavender, phần lưng của anh rất rộng rãi và ấm áp. . . . . . Cô liền không nhịn được nhón chân lên, ôm chặt cổ Trang Hạo Nhiên, khóc kêu to: “Anh trai lớn! ! Anh trai lớn . . . . . . em rất nhớ anh! Em chưa bao giờ nghĩ, anh chính là anh trai của em! Vẫn mang cho em ấm áp, anh trai lớn! ! Cám ơn anh! ! Cám ơn anh, lúc đối mặt với cuộc sống không trọn vẹn của em, không hề từ bỏ em ! Cám ơn anh đi nước Pháp, vì em đặt xuống từng đóa hoa hồng! Cám ơn anh đuổi theo em đến nước Anh! ! Cám ơn anh cho em một buổi tối ở Cambridge! ! Cám ơn tình yêu của anh! Cám ơn anh! Em thích anh trai lớn nhất! !”
Trang Hạo Nhiên nghe lời tỏ tình nồng nàn, lập tức ôm chặt thân thể kích động của cô, cảm động khẽ hôn trên mái tóc cô, nước mắt lần nữa thâm tình chảy xuống. . . . . .
Lập tức, gió mát bồng bềnh, làn pháo hoa kịch liệt bay lên lần nữa, vọt vào bầu trời đêm cô đơn u tối, ánh lửa biến ảo thành từng hình trái tim, lãng mạn lan ra toàn bộ thế giới. . .