Chương 486: CON VỊT XẤU XÍ VÀ THIÊN NGA TRẮNG
Chiếc xe thể thao Mercedes-Benz chạy như bay ở trên đường.
Trang Hạo Nhiên một tay cầm tay lái, nhìn phía trước có nhiều xe từ từ giảm chân ga, sắc mặt bình tĩnh, hai mắt lại xẹt qua một chút sắc bén.
Đường Khả Hinh thay váy lễ phục, mặc lại thường phục, vẫn buộc tóc đuôi ngựa thật cao, vẻ mặt lộ ra nhàn nhạt, ngồi ở ghế cạnh tài xế, nhẹ nhàng chơi đùa với thiên nga thủy tinh đáng yêu Trang Hạo Nhiên mới vừa mua cho cô, chiếc nhẫn Phong Tín Tử trên ngón giữa, lúc mui xe mở ra ánh mặt trời chiếu vào trong, lấp lánh ánh sáng thật dịu dàng.
Đèn đỏ sáng lên.
Trang Hạo Nhiên dừng xe, tay có chút nhàm chán muốn cầm cần gạt, không ngờ tay đụng phải bàn tay nhỏ bé của Đường Khả Hinh mới vừa buông xuống, anh giật mình, rút trở về, hoảng sợ nói: “Lúc nảy anh không có hôn miệng ! !”.
Đường Khả Hinh quay mặt sang, nhịn cười nhìn anh.
Trang Hạo Nhiên hoảng sợ đến đổ mồ hôi lạnh, tay lau mồ hôi trên trán.
Đèn xanh sáng lên.
Trang Hạo Nhiên vội vàng kéo cần gạt, một làn gió xuân thổi tới, anh lập tức quay đầu, nhìn Đường Khả Hinh, căng thẳng nói: “Nhìn cô nhóc em trở nên đẹp mắt như vậy, thật sự làm cho người ta vui vẻ, hiểu chưa? Anh không phải là anh trai của em sao? Anh trai thân thiết với em gái không được sao?”
Đường Khả Hinh cúi xuống, vẫn chơi đùa con thiên nga thủy tinh trong tay, đột nhiên dịu dàng nói: “Con vịt xấu xí không thể nào biến thành Thiên Nga Trắng được. . . . . .”
Vẻ mặt Trang Hạo Nhiên nghiêm túc, nhìn cô, hỏi: “Có ý gì?”
Đường Khả Hinh quay mặt sang, nhìn Trang Hạo Nhiên cười nói: “Em nói, con vịt xấu xí không thể nào biến thành Thiên Nga Trắng được, mặc dù anh hôn em… em cũng hiểu, xinh đẹp chỉ là nhất thời. . . . . . Em không có giàu tưởng tượng, cảm giác mình thật sự là thiên nga.”
Trang Hạo Nhiên nhìn Đường Khả Hinh, mới vừa muốn nói chuyện, điện thoại di động reo lên, anh sững sờ, nhận máy Bluetooth headset bên trong xe, đeo tai nghe, hỏi: “Là ai?”
“Chết ở nơi nào hả? Cậu lại không có ở công ty?” Giọng nói sắc nhọn của Trang Ngải Lâm truyền đến.
Trang Hạo Nhiên chấn động, cầm chặt tay lái, nói: “Ở bên ngoài. Đón bạn bè, chuyện gì?”
“Xe của tôi bị hư, đến võ đường đón tôi,” Tiếng của Trang Ngải Lâm truyền đến.
Trang Hạo Nhiên nghe xong lời này, bất đắc dĩ nói: “Sao không gọi điện thoại cho tài xế ? Em phái người qua đón chị thôi.”
“Tôi nuôi cậu lớn như vậy, cậu gặp tôi dùng đến tài xế sao?” Tiếng của Trang Ngải Lâm lạnh lùng truyền đến, ngay lập tức truyền đến một tiếng phá hủy!
Cả người Trang Hạo Nhiên run một cái, giống như bị dọa sợ không nhẹ, chỉ đành phải bất đắc dĩ nói: “Được rồi. Em đi đón chị, gửi địa chỉ vào di động của em.”
“Cúp!” Tiếng của Trang Ngải Lâm lập tức biến mất.
Lúc này Trang Hạo Nhiên lái xe, từ từ chạy dọc theo trung tâm thành phố đến đường lớn Tây Lâm, vừa giảm tốc độ, vừa quay đầu nhìn Đường Khả Hinh mỉm cười nói: “Khả Hinh, thật xin lỗi, anh có chút chuyện, không có cách nào đưa em về nhà.”
Đường Khả Hinh quay đầu, nhìn Trang Hạo Nhiên ngạc nhiên hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
Trang Hạo Nhiên bật cười nói: “Không có việc gì, là . . . . . . là. . . . . . Anh phải đi đón chị của anh . . . . .”
Con ngươi Đường Khả Hinh sáng lên, nhìn Trang Hạo Nhiên kinh ngạc nói: “Chị của anh trở về nước rồi?”
“Ừ. . . . . .” Trang Hạo Nhiên lái xe, lái về phía trước một tòa nhà thị chính trung tâm, nơi đó có tấm bảng hiệu tắc xi màu xanh lá.
“Em muốn đi gặp chị! !” Đường Khả Hinh lập tức cười, ánh mắt lóe lên, không biết vui vẻ đến cỡ nào!
Trang Hạo Nhiên lại nở nụ cười khổ, nói: “Có cái gì tốt mà gặp?”
Sắc mặt của Đường Khả Hinh thu lại, hai mắt thoáng qua một chút mất mát, nhìn anh nói: “Có phải loại người có thân phận như em, không với cao tới chị của anh hay không?”
Trang Hạo Nhiên dừng xe ở trước bảng hiệu tắc xi, quay đầu nhìn Đường Khả Hinh cúi đầu, bộ dáng hơi giống cô dâu nhỏ, bật cười nói: “Cưng ơi, em muốn với cao, nhiều lắm là với cao tới anh thôi, đừng với cao tới chị ấy! Chị ấy cũng không phải là gì của em. . . . . .”
Đường Khả Hinh chợt có chút đau lòng ngẩng đầu, nhìn Trang Hạo Nhiên, khổ sở nghẹn ngào nói: “Em vẫn muốn, chị của anh chính là chị của em, cho nên em sẽ rất ưa thích rất ưa thích chị của anh, nhưng không ngờ, anh lại còn nói, chị ấy không phải là gì của em? Cũng chính là em tự mình đa tình?”
“Anh không phải ý này. . . . . .” Trang Hạo Nhiên bất đắc dĩ nhìn Đường Khả Hinh, thở dài một hơi, nói: “Chị của anh không phải người bình thường. Không phải anh đã nói với em sao? Tử Hiền nhìn thấy chị ấy cũng hoảng sợ đến muốn chết. . . . . .”
“Anh nói dối! !” Đường Khả Hinh không tin, ngồi tại chỗ, tỏ ra tức giận nói: “Anh nhất định cũng không muốn cho em gặp mặt chị ấy! Bởi vì anh sợ em làm mất mặt anh!”
“. . . . . . . . . . . . . . . . . .” Trang Hạo Nhiên bất đắc dĩ nhìn xuống cô một cái, thở dài một hơi, nhưng vẫn kiên trì chuyển xe, nghiêng người qua cởi bỏ dây nịt an toàn cho cô, nói: “Được rồi, đừng làm rộn nữa. Mau trở về đi thôi, anh phải vội đến đón chị ấy? mang theo váy của em. . . . . .”
Anh thật từ chỗ ngồi phía sau cầm váy trắng cùng mũ quả dưa mới vừa mua trong cửa hàng Guicci cho cô, nhét vào trong ngực Đường Khả Hinh, muốn đẩy nhẹ cô xuống xe, gọi tắc xi cho cô.
Không nghĩ tới anh có thể như vậy! !
“Này! ! Nhanh xuống xe, thời gian của anh không nhiều lắm, đón chị ấy chậm, chị ấy sẽ tức giận . . . . . .” Trang Hạo Nhiên muốn kéo Đường Khả Hinh xuống xe.
“Không muốn! !” Đường Khả Hinh ôm váy, chính là không muốn xuống xe! !
Trang Hạo Nhiên bất đắc dĩ nhìn cô, thật sự là không có cách nào nói: “Bảo bối! Nghe lời! Nhanh xuống xe! Anh gọi tắc xi đưa em về nhà.”
“Không muốn!” Đường Khả Hinh không muốn, ôm váy, đôi mắt to thật sáng, vô cùng quật cường!
Trang Hạo Nhiên đứng ở bên cửa xe, bất đắc dĩ nhìn cô, thở dài, nói: “Không nên ồn ào, được không? Nhanh xuống xe.”
“Không muốn! Em muốn đi gặp chị! !” Đường Khả Hinh bướng bỉnh!
“. . . . . . . . . . . .” Trang Hạo Nhiên bất đắc dĩ nhìn cô, khẽ nhăn mày, không có cách nào với cô nói: “Em đấy, em nói muốn gặp chị ấy đấy, nếu như. . . . . . Một chút nữa, em bị khi dễ. . . . . .”
“Sẽ không!” Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên, nhìn Trang Hạo Nhiên kêu to!
“. . . . . . . . . . . .” Trang Hạo Nhiên nhìn bộ dáng cô rất tức giận, đột nhiên nhăn mặt, mỉm cười, nói: “Tốt. Vậy thì đi.”
Ánh mắt của Đường Khả Hinh sáng lên, lập tức kéo dây nịt an toàn, cài rất nhanh, ngoan ngoãn ôm váy trắng của mình, ngồi tại chỗ, cười thật dịu dàng động lòng người, không biết xinh đẹp đến cỡ nào!
Trang Hạo Nhiên nhìn bộ dáng cô, chợt mỉm cười, chỉ đành phải ngồi trở lại vị trí, phát động xe, nói: “Đi thôi! Một chút nữa đi qua nhìn thấy chị ấy, mặc kệ xảy ra chuyện gì, em chỉ cần nhớ, im lặng! Miệng của chị ấy độc ác đi nữa, em cũng phải im lặng! Hiểu?”
“Ừm!” Đường Khả Hinh liền vội vàng gật đầu! !
Trang Hạo Nhiên suy nghĩ một chút, ngay lập tức cầm tay lái, hơi đạp chân ga, cho xe chạy thẳng.
Đạo quán võ thuật nằm ở bên cạnh khu tòa nhà chính phủ, ba tầng lầu hết sức oai phong, bên trong thỉnh thoảng lại truyền đến từng trận tiếng la.
Trang Hạo Nhiên nhanh chóng chạy xe đến trước đạo quán, dừng xe.
Đường Khả Hinh kinh ngạc ngẩng đầu lên, nhìn tòa nhà ba tầng, ngạc nhiên hỏi Trang Hạo Nhiên. . . . . .”Chúng ta tới đây làm gì?”
Trang Hạo Nhiên cúi đầu nhìn khuôn mặt Đường Khả Hinh sững sờ, không nhịn được cười nói: “Đón chị ấy. . . . . .”
“Chị của anh tới nơi này làm gì?” Đường Khả Hinh nhìn Trang Hạo Nhiên ngạc nhiên hỏi.
Trang Hạo Nhiên không lên tiếng, chỉ mở cửa xe, nói: “Xuống đây đi, bà cô ơi, chị của anh thích võ thuật, thỉnh thoảng sẽ tới đây rèn luyện thân thể.”
“Ồ. . . . . .” Đường Khả Hinh bật cười, nói: “Hiểu rồi, lúc em còn nhỏ, cha còn để cho em đi học Taekwondo. . . . . .”
Trang Hạo Nhiên từ chối cho ý kiến, chỉ đỡ cô xuống xe, cùng đi vào đạo quán gần 2000 mét vuông, nhân viên làm việc trực tiếp hướng dẫn bọn họ, nói Trang Ngải Lâm ở căn phòng thứ nhất, bên trái tại lầu ba.
Lối đi thật dài, sàn nhà bằng gỗ nguyên chất và các mặt tường, lộ ra một loại không khí thâm trầm.
Trang Hạo Nhiên và Đường Khả Hinh cùng đi lên lầu ba, đạp sàn gỗ, trải qua hành lang thật dài, rốt cuộc đã tới gian phòng thứ nhất.
Đường Khả Hinh hết sức hết sức mong đợi cũng tò mò đứng ở bên cửa, ôm váy trắng của mình, cùng Trang Hạo Nhiên nhìn vào bên trong. . . . . .
“A . . . . . .” Một người đàn ông mặc đạo phục màu trắng, khóe miệng tràn máu, vẻ mặt khổ sở từ chính giữa đạo trường hơn 100 mét vuông, té xuống, nện ở cạnh cửa, tay đè ngực, khổ sở kêu lên.
Đường Khả Hinh nhìn anh ta, có chút hoảng sợ, lập tức ngẩng đầu lên, nhìn thấy một cô gái, tuổi chừng 30, vóc người cao gầy, dáng dấp xinh đẹp, mái tóc xoăn thật dài buộc đuôi ngựa, mặc đạo phục màu xanh dương đậm, nắm chặt hai quả đấm, lườm mắt nhìn về phía ba người đàn ông sắp đi tới, hô to một tiếng, chạy như bay đến, tung người lên, nhanh như tia chớp, hai mắt sắc bén chợt lóe, hướng trước ngực ba người đàn ông, đá liên hoàn ba cước, ở không trung xoay tròn 360 độ, xoay người giơ chân, đạp thẳng vào đầu ba người đàn ông, tiếng bốp bốp bốp vang lên!
“A, a, a! !” Ba người đàn ông đồng thời ngã trên mặt đất, khổ sở ngửa mặt, gào lên.
Con ngươi Đường Khả Hinh trừng to, không thể tin nổi há to mồm.
“A . . . . . . . . . . . ” Người đàn ông cuối cùng nhào tới, giơ tay muốn so chiêu với cô! !
Trang Ngải Lâm khẽ nhíu mày, mỉm cười, trước khi người đàn ông sắp xông tới, lấy tốc độ như tia chớp, cũng lao về phía trước, lộn đầu lật 360 độ, lúc người đàn ông đến gần thì thân thể bay lên không trung, hai chân kẹp chặt cổ của anh ta, ánh mắt chợt lóe, hô to một tiếng, vặn mạnh một cái, hung ác đập người đàn ông xuống đất, cùi chỏ thụt xuống một kích trí mạng, đập giữa tim! ! !
“A . . . . . . . . . . . ” Người đàn ông kia bởi vì khổ sở nôn như điên một búng máu, cuối cùng ngất xỉu.
Cả võ đường, lập tức yên tĩnh, ngoại trừ nghe thấy một chút tiếng kêu gào yếu ớt.
Đường Khả Hinh run rẩy nắm túi giấy, con ngươi muốn rớt ra, nhìn mười mấy đàn ông ngã trên mặt đất, có chút mắt hoa, có chút giãy giụa, ruột gan chấn động cũng rớt xuống rồi.
“Chị. . . . . .” Trang Hạo Nhiên thấy nhưng không thể trách, có chút bất đắc dĩ gọi nhỏ chị gái.
Trang Ngải Lâm nhanh chóng nghiêng mặt, không biết từ khi nào trong tay xuất hiện một con dao nhỏ, nhìn Trang Hạo Nhiên nóng mắt hét to: “Tại sao trễ như thế?”
Một con dao nhỏ bén nhọn, như mũi tên nhọn bay về phía trước nhanh chóng xẹt qua mặt Trang Hạo Nhiên, đâm thẳng vào trong khung cửa, lắc lư lay động sáng ở trước mặt Đường Khả Hinh, cô vừa nhìn con dao nhỏ sắc bén, cách mình cũng chỉ 3 cm, sắc mặt lập tức tái nhợt, lòng bàn tay mềm nhũn, túi giấy rơi xuống. . . . . .