Chương 1200 : HUYỀN CƠ
Đường sân bay!
Trang Hạo Nhiên lái xe thể thao Mercesdes A45 màu bạc, dần dần từ đường sân bay chạy về phía vòng xoay lớn đường cao tốc, tay vừa cầm vô lăng, vừa hơi nghiêng mặt nhìn Bác Dịch cả người ướt đẫm ngồi ở ghế kế bên tài xế, cả người giống như đã chết, sắc mặt tái nhợt, hai tròng mắt ngây ngốc nhìn chăm chú một điểm nào đó ở phía trước, không biết đang suy nghĩ gì, nhưng cứ yên lặng như vậy làm cho anh bi thương. . .
“Ôi. . .” Trang Hạo Nhiên vừa lái xe, vừa nhìn con đường cao tốc quanh co ở phía trước, rồi đến chuyển khúc cua 180 độ, anh chậm rãi buông lỏng chân ga để cho xe lướt êm, muốn nói mấy câu an ủi nhưng không biết mở miệng từ đâu, lúc nảy Bác Dịch mới vừa nói chuyện ở trong phòng phát thanh, mình cũng có nghe được, quả thật tình cảm sâu đậm, nhưng cố tình người phụ nữ anh yêu lại là chị của mình, người chị quật cường. . . Bất đắc dĩ, anh đành mở miệng nói chuyện: “Được rồi, đừng buồn nữa, tất cả cũng chỉ là hiểu lầm, giải thích rõ là được. . . Hai người tạm thời tách ra một chút cũng tốt, trước hết để cả hai yên tĩnh một chút. . .”
Bác Dịch ngơ ngác ngồi ở ghế kế bên tài xế, mặc cho nước mưa trên trán trượt xuống mí mắt, hai tròng mắt tràn đầy ánh sáng thâm tình mất mát, cả người giống như bị hút rỗng, cũng không nói ra được lời nào. . .
Trang Hạo Nhiên nhìn dáng vẻ của anh, thật sự sốt ruột, lại muốn mở lời an ủi, nhưng lúc này nghe được điện thoại di động đổ chuông, anh hơi giật mình, trực tiếp nhấn tai nghe bluetooth, nhàn nhạt đáp: “Ừm!”
Trong bầu trời thành phố này, một đường cao tốc khác! !
Một chiếc Ferrari màu đen như tên bắn vọt thẳng về phía trước, Lãnh Mặc Hàn ngồi ở trước ghế lái, một tay vừa cầm điện thoại di động, một tay nắm vô lăng xe, hai tròng mắt phát ra ánh sáng sắc bén, vội nói: “Tìm được Hách Dục Hải rồi ! !”
Hai tròng mắt Trang Hạo Nhiên nhanh chóng chớp lóe! !
Lãnh Mặc Hàn vừa nhanh chóng lái xe, vừa trầm giọng nhanh chóng mạnh mẽ nói: “Tôi xác định biệt thự của Như Mạt có tài liệu rất quan trọng của Hách Dục Hải, nếu không phải, ông ta làm sao hai lần ba lượt trở lại nơi đó? Điệp Y đang theo dấu bọn họ, tôi lập tức chạy tới! !”
Trang Hạo Nhiên không nói lời nào, khuôn mặt chăm chú, ánh mắt lại lộ ra bình tĩnh giống như Diêm Vương.
Lãnh Mặc Hàn nhanh chóng cúp điện thoại, đôi tay nắm chặt vô lăng, chân dậm mạnh chân ga, cho xe đạt tốc độ 200 km/h, trong từng trận mưa đập vào, chạy như bay xông thẳng về phía trước . . .
Biệt thự đỉnh núi !
Mưa to gió lớn lập tức lung lay chấn động cả rừng núi, vô số quạ đen vì không biết gì, kinh hoảng bay tán loạn, những con cú mèo ẩn núp ở trong rừng, con mắt màu xanh lục lúc nào cũng phát ra ánh sáng sắc bén từ trong lá tùng chiếu ra, có một bóng dáng màu tím giống như bóng ma đột nhiên từ trong rừng như mũi tên lao thẳng ra, sắp bay nhanh vào biệt thự!
Ba bóng dáng màu đen từ nóc nhà đột nhiên nhảy ra, nhắm ngay bóng dáng màu tím, bắn liền mấy phát súng! !
Cả người Điệp Y ướt đẫm, khuôn mặt lại lộ ra ánh sáng như băng hàn, bình tĩnh giống như thần chết, tựa vào trước bụi cây cao lớn, mặc cho nước mưa giá rét rơi vào trên người, mặc cho nhánh cây đón gió không ngừng cắt trên người của mình, cô giống như xác chết, cũng không nhúc nhích. . .
Ba bóng đen nhanh chóng giống như mãnh thú vọt vào trong rừng, thề phải tìm ra Điệp Y, bất đắc dĩ bóng dáng cô giống như đã biến mất, từ trong rừng cây rậm rạp cũng không thể bị bắt được một chút hơi thở sự sống, bọn họ nhìn nhau một cái, lập tức muốn rút túi vải màu trắng ra, muốn thả ra rắn nhỏ màu vàng độc nhất ở trong rừng, không ngờ một cô gái mới vừa muốn giũ thân rắn ra, đột nhiên nghe được một tiếng mèo kêu, bọn họ hơi giật mình, lập tức ngẩng đầu lên. . .
Bóng dáng Điệp Y đã như Linh Thú, vô tình quỷ dị lao thẳng tới, cô dùng tốc độ không phải người thường, móng vuốt càu nát khuôn mặt ba dạ hành nhân, mười ngón tay kẹp tiêu ngắn, lấy tốc độ tia chớp đâm thẳng vào huyệt vị của bọn họ, máu tươi bắn ra . . .
“A . . . ” Trong rừng đón bão táp, truyền đến một trận tiếng kêu đau đớn khủng bố! !
Bên trong biệt thự! !
Bóng đen trên ghế sa lon đỏ thẫm hơi nghiêng mặt, khuôn mặt gầy gò của ông ta giống như rắn độc, hai tròng mắt sắc bén vẫn giống như trước kia, hai tay ông ta không nhịn được nắm chặt hai thành ghế, lâi chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn hoàn cảnh xung quanh hiện đầy mạng nhện, vẫn gấp gáp nhìn kỹ, suy nghĩ xem chiếc chìa khóa bảo hiểm kếch xù ở nơi nào? Nghĩ xem tài liệu của mấy quan chức kia ở nơi nào? Đây là lợi thế giao dịch duy nhất của ông ta !
Phụtt!
Ông ta đột nhiên cúi đầu nôn ra máu ngụm máu, khuôn mặt lộ ra vẻ căm hận khủng bố !
“Ông chủ!” Mười nam nữ áo đen cùng tiến lên, căng thẳng nhìn ông ta ! !
Hách Dục Hải chỉ khẽ cúi đầu, đè nén đau đớn giống như vặn gảy các bộ phận trong thân thể trong thân thể, mặc cho máu tươi từ khóe miệng trào ra, bàn tay giống như móng vuốt chim ưng rốt cuộc run rẩy vươn ra chậm rãi đè chặt vết thương trong lồng ngực, khuôn mặt ông ta lộ ra vẻ thần bí căng cứng, hai tròng mắt sắc bén kịch liệt lóe lên, bắt đầu nắm bắt một chút trí nhớ lúc trước, nhớ tới lúc đánh nhau với Lãnh Mặc Hàn lần cuối cùng, hai người cách tường thủy tinh đấm nhau một quyền! !
Máu tiếp tục trào ra!
Lúc này khuôn mặt ông ta mới lộ ra một chút khổ sở, hai tròng mắt cũng không nhịn tràn đầy tia máu, nhớ tới một quyền vô cùng uy lực của Lãnh Mặc Hàn, hoàn toàn đánh vỡ các bộ phận trong thân thể bên trong thân thể mình, ngày đó gần như bỏ mạng giữa ban ngày! !
“Ông chủ! !” Mười nam nữ áo đen gấp rút đến gần Hách Dục Hải, căng thẳng nói: “Chúng ta nhất định phải lập tức đi khỏi! ! Bọn họ sắp đến rồi !”
Hai tròng mắt sắc bén của Hách Dục Hải lóe lên, ngón tay đè chặt nơi ngực gần như vỡ ra, căm hận nghĩ tới Lãnh Mặc Hàn, dáng vẻ lẫm liệt không chỗ nào sợ hãi, hai tròng mắt ông ta nhanh chóng di chuyển, cuối cùng vẻ mặt lộ ra căm hận run rẩy, lại nhìn một vòng hoàn cảnh xung quanh, còn có rất nhiều con hạc giấy treo trên không trung, nghĩ tới đến bây giờ vẫn không cách nào liên lạc được với con gái, rốt cuộc tài liệu cô để ở đâu?
Một tiếng mèo kêu quỷ dị truyền đến! !
Bóng dáng màu tím của Điệp Y giống như ánh trăng lập tức phá hủy thủy tinh, mặc cho mảnh vụn bắn ra, hai tròng mắt sắc bén nhắm chính xác bóng dáng Hách Dục Hải tung tới một quyền. . .
Hai tròng mắt sắc bén của Hách Dục Hải lóe lên, lập tức xoay người, khí thế giống như dời núi lấp biển, lúc vung nắm đấm lên, một trận gió lẫm liệt bay tới, lập tức đụng với quả đấm của Điệp Y, đẩy cả bóng dáng màu tím của cô bay thẳng ra ngoài, nhưng ông ta lại đưa tay che nơi lồng ngực, cúi đầu khuôn mặt lộ ra vẻ thống khổ, miệng phun máu tươi. . .
“Ông chủ!” Vài người nhào tới ông ta, vài người căm hận đang muốn đuổi theo!
“Không nên đuổi theo! Các người đánh không lại cô ta!” Hách Dục Hải đón một quả đấm của Điệp Y, cũng biết sự lợi hại của cô, tay lập tức đè chặt lồng ngực, nhanh chóng ra lệnh: “Đi!”
Ngoài cửa sổ, bóng dáng màu tím giống như áng mây bị ném đi thật xa. . .
Điệp Y đón một quyền dời núi lấp biển của Hách Dục Hải, cả người cô bay về phía sau rời rừng núi, trong lúc thân thể của cô lại tung bay trong mưa và rừng nhiệt đới rậm rạp, dây thép trong tay như mũi tên bay thẳng ra, móc câu bạc trực tiếp đâm vào một cây tùng cao lớn, thân thể giống như mèo tay bấu chặt thân cây, mãnh liệt nhanh chóng xoay tròn một cái, người lại hướng lầu hai biệt thự phóng tới ! !
Phịch một tiếng! !
Lúc thân thể cô lại xẹt vào trong phòng khách, hai tròng mắt của cô lóe lên, khuôn mặt căng thẳng lạnh lẽo như bóng ma, chậm rãi nhìn phòng khách đột nhiên yên lặng lạnh tanh, lúc nảy Hách Dục Hải ngồi ở trên ghế sa lon đỏ thẫm, hơi thở vẫn còn bồng bềnh ở xung quanh, nhưng không ngờ người nhanh chóng chạy mất? Lông mày của cô căng thẳng, chậm rãi di chuyển bước chân, từng chút từng chút tìm khắp nơi. . .
Đột nhiên một bóng đen chợt tiến vào phòng khách, cô lập tức vươn ngón tay giống như móng vuốt mèo, muốn đoạt mạng người. . .
“Ôi, ôi, ôi! Đừng làm loạn, tôi là Mỹ Linh!” Mỹ Linh bị Điệp Y nắm chặt cổ, đè lên tường, cả người cô gần như muốn không thở nổi, mặt dồn máu đỏ bừng, không ngừng nặng nề thở dốc từng hơi, chỉ sợ cô “Cách” một cái, vặn gảy cổ họng mình!
Hai tròng mắt Điệp Y căng thẳng, nhìn thấy rõ là Mỹ Linh, cô mới hơi ngẩng mặt, chậm rãi buông tay ra . . .
Lúc này, Lãnh Mặc Hàn cùng đám người Thanh Bình nhanh chóng đi tới, nhìn Điệp Y, căng thẳng hỏi: “Hách Dục Hải !”
Điệp Y không lên tiếng, dùng xúc giác và khứu giác mạnh mẽ của mình, khuôn mặt cô lạnh băng, thân thể đứng yên nghe tiếng gió và tiếng mưa ngoài cửa sổ, rốt cuộc tại con đường mòn nào đấy nghe được âm thanh không tầm thường, bóng dáng cô lập tức giống như mèo, cũng không nói câu nào trực tiếp lách mình đi . . .
“Này! ! Cô đi đâu vậy?” Mỹ Linh nhìn cô, gọi.
“Đừng để ý đến! !” Lúc này Lãnh Mặc Hàn cũng đứng ở trong phòng khách thủy tinh văng khắp nơi, hai tròng mắt chậm rãi di chuyển, nhìn chiếc TV cũ, ghế sa lon màu đỏ thẫm, bàn trà và ghế gỗ đỏ bao phủ mạng nhện, còn có con hạc giấy treo ngược ở bên cửa sổ thủy tinh, từng con giống như không nhìn ra năm tháng, hết sức mới lộ ra ở cửa sổ sát đất, hai tròng mắt anh nhíu lại, nhìn con hạc giấy, chậm rãi, lạnh lẽo nói: “Mọi người có cảm giác con hạc giấy này hết sức thú vị hay không?”
Mỹ Linh và Thanh Bình hơi giật mình ngẩng đầu nhìn Lãnh Mặc Hàn nói: “Cái gì thú vị? Đây không phải là con hạc giấy bình thường sao? Chẳng lẽ bên trong có huyền cơ?”
Ánh mắt của Lãnh Mặc Hàn nhíu lại, nhìn con hạc giấy treo trên không trung, hơi thở cả người càng lúc càng lớn, bắt đầu từ từ tập trung. . .
Mỹ Linh và Thanh Bình nhìn dáng vẻ Lãnh Mặc Hàn, cũng bắt đầu có chút ngạc nhiên lại gần con hạc giấy treo trên không trung, thậm chí vươn tay hơi chạm vào một trong những con hạc giấy, bắt đầu cảm thấy không có gì đặc biệt, đúng lúc này, tò mò nhìn nước mưa ngoài cửa sổ nhỏ bắn vào, không ngờ con hạc giấy này cũng không ướt, bọn họ lập tức kêu lên: “Trời ạ. . . Cái này thật có bí mật à?”
“Có bí mật, không phải con hạc giấy! !” Lãnh Mặc Hàn trực tiếp bình tĩnh, sâu kín nói! !
“Vậy là cái gì?” Mỹ Linh và Thanh Bình cùng quay mặt sang, nhìn Lãnh Mặc Hàn ngạc nhiên hỏi!