Mục lục
Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 865: ĐỌC SÁCH

“Xảy ra chuyện gì?” Đường Khả Hinh nhanh chóng đi ra kho rượu, nhìn thấy đông đảo nhân viên vây quanh một cô gái nhỏ trên sân cỏ, nửa nằm ở trên cỏ xanh mềm mại, trên trán mồ hôi lạnh càng không ngừng tuôn ra, sắc mặt tái nhợt, đôi môi cũng khô khốc, cô kêu lên một tiếng, nhanh chóng đứng ở trước mặt của nhân viên này, đôi tay đỡ nhẹ cánh tay của cô, mới giựt mình kinh ngạc quan tâm nói: “Tại sao có thể như vậy?”

Tiểu Thanh cũng đau lòng, vội nói: “Hiện tại thời tiết thật sự quá nóng, rất nhiều nhân viên đều cảm thấy có chút choáng váng đầu khó chịu. . . . . .”

Đường Khả Hinh ngồi xổm trên mặt đất, nhìn kỹ sắc mặt tái nhợt của cô gài này, cô lập tức hỏi: “Thông báo cho bác sĩ chưa?”

“Đã gọi điện thoại, bác sĩ phòng y tế lập tức tới ngay!” Tiểu Thanh mới vừa dứt lời, đã thấy bác sĩ phòng y tế mang băng ca tới, cô lập tức gọi mọi người tránh ra, sau đó cùng hai người y tá mang nhân viên này nhanh chóng đặt lên băng ca.

“Tiểu Thanh, cô cùng theo một chút ! !” Đường Khả Hinh lo lắng cho tình trạng của nhân viên này, bảo Tiểu Thanh cùng đi theo đến phòng y tế ! !

“Vâng !” Tiểu Thanh gật đầu, sau đó đi theo băng ca nhân viên, cùng nhau đi khỏi.

Một tia bức xạ nào đó, bí mật quan sát tình huống này! ! !

Trong căn phòng bí mật, mười mấy người vẻ mặt lạnh lùng ngồi trước máy vi tính, vừa nhanh chóng hoạt động ngón tay, vừa nhìn chằm chằm màn hình nói: “Trợ lý này đã đi rồi! Cô ta là trợ lý đắc lực nhất của Đường Khả Hinh, chỉ cần cô ta đi khỏi, các rượu sẽ bị lẫn lộn số liệu, bố trí máy kiểm tra trong người của chúng ta, gần hoàn thành đến bước quan trọng nhất, mở ra sâm banh!”

Cái bóng người trong bóng tối lạnh lùng nhìn chằm chằm Đường Khả Hinh trong màn hình, vừa bận rộn, vừa căn dặn tất cả đồng nghiệp đưa đồ uống tới, anh ta nhếch nhẹ khóe miệng nở nụ cười.

***

Một gian phòng lầu phụ! !

Mỹ Linh ngưng mặt ngồi trước máy vi tính, nhìn biểu hiện màu đỏ đậm trong màn hình, cô nhếch miệng cười cười, mới hoạt động ngón tay nói: “Tôi để cho các người yên ổn ở chỗ này, hưởng thụ bữa tiệc bằng mắt một chút! ! Qua một lúc nữa, chị nắm tóc các người, nhất định phải tát cho các người vài bạt tai thật mạnh !”

Uyển Thanh chống tay trên mặt bàn, nhìn ánh sáng đỏ nhấp nháy giấu ở trong một bụi hoa, ngưng mặt nói: “Đối phương khởi động dữ liệu cameras đã bao lâu?”

Mỹ Linh nhanh chóng hoạt động ngón tay, bắt đầu truy xét nguồn gốc, vừa truy xét vừa ngưng mặt nói nhanh: “Mười lăm phút! ! Vừa lúc có nhân viên bị cảm nắng! Không đến bao lâu dữ liệu của đối phương liền khởi động!”

“Lập tức tìm ra địa điểm của bọn họ ! !” Uyển Thanh căng thẳng nói.

Thanh Bình ngồi ở một bên, cắn kẹo que, nhanh chóng hoạt động ngón tay nói: “Đang tra tìm ! ! Chờ một chút ! !”

Uyển Thanh lập tức xoay người, căng thẳng nhìn trong máy vi tính, nhanh chóng phân giải phần mềm của mình, giống như mạng lưới bao trùm lên tất cả số liệu, ở giữa sáng lên điểm màu đỏ giống như bóng ma nhanh chóng bắt đầu truy tìm ! ! Trước từ nhà hát kịch rồi đến Khách sạn Á Châu, rốt cuộc đèn đỏ sáng lên tại một cửa hiệu vật phẩm gần tòa thành phố ! ! !

Uyển Thanh lập tức cầm lên máy điện đàm, nói nhanh địa điểm nói: “Lập tức đến cửa hiệu AOS  gần tòa nhà Chính phủ! ! Phát hiện tình huống ở chỗ đó! ! Nhất định phải bắt người cho tôi !”

Trong bóng tối, hơn mười người tiếp nhận mệnh lệnh! !

Ba chiếc thương lữ màu xanh đen, nhanh chóng từ một chỗ nào đó trong thành phố xuất phát, chạy dọc theo các cửa hiệu ! !

Lãnh Mặc Hàn đang cùng bọn Lâm Sở Nhai đứng ở nhà hát kịch, kiểm tra một lần cuối cùng, nhìn đám diễn viên đang căng thẳng tập luyện, các đứa trẻ của  viện mồ côi cũng đang vui vẻ chạy tới chạy lui. . . . . . lúc này điện thoại di động vang lên, anh nhanh chóng nghe điện thoại, đáp: “Ừm! !”

Tiếng của đối phương truyền đến.

Hai tròng mắt anh nhanh chóng lóe lên, lập tức nắm chặt điện thoại di động, giống như dã thú ẩn sâu trong rừng đã lâu, nhìn như không có động tác, cũng đã chạy như gió, lạnh lẽo đi ra nhà hát kịch, sâu kín đi về phía bên kia quảng trường, mở cửa xe, ngồi vào chiếc xe của mình, phát động xe, cho nó giống như không khác bình thường, lái đi ra ngoài, trực tiếp lái khỏi nhà hát kịch, anh lập tức đạp mạnh chân ga vọt đi phía trước ! !

Ba chiếc xe thương lữ thắng gấp ở trước cửa hiệu tại con phố náo nhiệt, người lập tức giống như ma quỷ đi ra, nhanh chóng xông vào cửa hiệu ! !

“Ai, xin hỏi mọi người. . . . . .” Một cô gái tuổi chừng hai mươi, mặc đồng phục màu trắng, trợn to hai mắt hoảng sợ đến cả người đổ mồ hôi, không dám nhúc nhích.

Một người áo đen trong tay cầm súng lục Phi Ưng, ngón tay bỏ vào trong chốt, họng súng chống chặt trên trán cô gái, nở nụ cười, hơi nghiêng mặt! !.

Chín người áo đen giống như con báo đốm, nhanh chóng đi về phía phòng thay quần áo, nhanh chóng tìm đến cơ quan ra vào, lợi dụng dụng cụ giải mã, trong ba giây nhanh chóng giải mã, quả nhiên một cánh cửa căn phòng bí mật mở ra, bọn họ lập tức xông vào bậc thang thông lối đi dưới đất!

Một tiếng súng truyền đến! ! Chín người áo đen giống như chim yến, từ cầu thang nhỏ hẹp khắp nơi vọt xuống, ném ra phi tiêu, đâm về phía những người ở trong phòng bí mật đang muốn trốn chạy! !

Rầm! ! Tất cả máy vi tính trong phòng bí lập tức bốc cháy, ba bóng người kinh khủng trong bóng tối, tay chống mạnh mặt bàn kim loại, hoành thân tung chân liền đạp vào ngực ba người áo đen, rầm rầm rầm ba tiếng, người bọn họ vừa chạm đất, tay đã nâng súng lục, nhắm vào đám người áo đen nổ súng! !

Đám người áo đen như con linh báo tránh né đạn, tay nắm phi tiêu, muốn phóng lên ném vũ khí sắc bén về phía đám người ở trong bóng tối phát ra, Uyển Thanh căn dặn: bắt sống tù binh! !

Một chỗ tối trong con đường bí mật, có một tiếng bước chân nhanh chóng đi khỏi ! !

Gian phòng lầu phụ!

Thanh Bình nhai kẹo cao su, ngón tay càng không ngừng hoạt động ở trên bàn phím, lợi dụng phần mềm nhanh chóng bắt đầu truy tìm tình hình xung quanh phòng bí mật này, cô lập tức nhìn thấy một bóng người đi thông ra cái sân yên tĩnh phía sau cao ốc, cô lập tức đè chặt tai nghe kết nối liên tuyến, nói nhanh: “Lão đại! ! Có người đang bí mật chạy trốn từ lối đi! Trốn phía sau cao ốc! !”

Một chiếc Ferrari màu đen thắng gấp ở trước cửa cao ốc! !

Lãnh Mặc Hàn giống như dã thú trong rừng rậm, nhảy ra xe, như mũi tên chạy như bay về phía sau cao ốc! !

Cửa sắt mở ra! ! Một người đàn ông, cả người mặc quần áo màu đen, má trái có vết sẹo, nhanh chóng đi ra cánh cửa sắt! !

Một bóng người màu đen giống như tia chớp, rầm một tiếng, hướng bờ vai của anh ta, đạp mạnh một cái! !

“A! !” Anh ta kêu một tiếng khó chịu, cả người bị chấn động mạnh, đạp văng vào cửa thép! !

Lãnh Mặc Hàn cạch một tiếng, nâng súng lục, nóng mắt nhắm về phía người nọ sập trên cửa, mới vừa muốn bóp cò. . . . . .

Trong căn phóng bí mật lập tức lao ra hai người, giơ đao nhọn, đâm về phía Lãnh Mặc Hàn.

Từ lầu phụ cao ốc Uyển Thanh giống như chim yến bay xuống, hướng trên hai người mới vừa đi ra đá mạnh hai chân, nhanh chóng ném châm thuốc mê, đâm vào trong đầu bọn họ ! !

Lãnh Mặc Hàn nhanh chóng tiến lên, giống như con báo hoang trong rừng rậm bắt đầu đánh ra từng chiêu trí mạng với người trước mặt anh, anh ta ở trong bóng tối, đón từng chiêu trí mạng của Lãnh Mặc Hàn, anh ta cười lạnh lùng, sau khi né tránh được bàn tay, tóc ngắn trên trán rơi xuống mồ hôi lạnh, xẹt qua đôi mắt tràn đầy sát khí của anh ta, chỉ thấy anh ta đưa bàn tay như con rắn quấn vào nhánh trúc xanh biếc, tránh được lòng bàn tay của Lãnh Mặc Hàn thì nhắm ngay bụng anh, bổ tới một bàn tay ! !

Hai quả đấm của Lãnh Mặc Hàn như sấm, nện mạnh xuống cánh tay của anh ta, trở tay gân xanh nổi lên nắm chặt hai tay của anh ta, như con báo nhỏ liều chết vặn mạnh nâng anh ta lên, xoay tròn, đập mạnh xuống đất! !

“A!” Thân thể anh ta đập xuống đất, đầu tràn máu! !

Hai mắt Lãnh Mặc Hàn bốc lên sát khí, bàn tay lập tức lóe ra con dao sắc bén, nhắm đến tay chân của anh ta, như muốn cắt gân của anh ta . . . . . .

“Ầm! ! !”

Một viên đạn nhanh chóng xuyên vào trán anh ta ! !

Lãnh Mặc Hàn lạnh lùng ở một bên, mùi máu tanh nóng ấm tung tóe trên má trái của mình, anh không thể tin nổi quay đầu, nhìn người đàn ông trên đất đã trúng đạn chết, trước khi chết vẫn không tin mình bị bắn, hai mắt trợn to nhìn tới trước! !

Sau đó từng trận tiếng súng lục giảm thanh truyền đến!

Lãnh Mặc Hàn đứng dậy chạy đến bên kia, lại móc súng lục ra, chuẩn xác hướng về phía cửa sổ một tòa nhà, bóp cò! !

Uyển Thanh dẫn mười người áo đen từ căn phòng bí mật đi ra, nhìn cảnh tượng này cũng lập tức chia ra mấy đường, vừa nổ súng vừa xông về phía tiếng súng ! !

Tiếng súng dần dần im bặt ! !

“Đừng đuổi theo! !” Lãnh Mặc Hàn nhất thời thở dốc, nhìn người nằm trên đất, hai mắt lóe lên ánh sáng mãnh liệt!

***

20 tay súng trường bắn tỉa, lập tức từ các hướng nhà hát kịch, hơi lộ ra, nhanh chóng giám sát  tình huống xung quanh cửa! !

Tất cả người áo đen căng thẳng giữ chặt vị trí, nghiêm mật trông coi ! !

Mỹ Linh cũng nâng súng trường bắn tỉa, nghiêng mặt híp mắt nhắm ngay một cánh cửa sổ tòa nhà Chính Phủ, rốt cuộc nhìn thấy người nọ trở lại, cô khẽ nhếch khóe miệng, hai mắt bắn ra sát khí! !

Uyển Thanh nhanh chóng dùng phần mềm theo dõi, bao trùm hiện trường bữa tiệc, ngón tay nhanh chóng hoạt động, 12 máy vi tính giám sát vô số góc!

Chiếc Ferrari màu đen thắng gấp ở trước cửa lầu phụ! !

Tiểu Nhu đang bưng nước trái cây đồng nghiệp cần, trong miệng khẽ cười nhỏ, vui vẻ bước đi! !

Lãnh Mặc Hàn lập tức đẩy cửa xe ra, cầm khăn tay vừa lau máu trên mặt, vừa lạnh lùng đi vào bên trong!

“Lãnh Phó tổng?” Tiểu Nhu có chút kinh ngạc gọi anh.

Lãnh Mặc Hàn vẫn còn trong trạng thái tức giận, lạnh lùng nhìn chòng chọc Tiểu Nhu một cái, liền cùng đám người Uyển Thanh lách mình đi vào lầu phụ!

“À. . . . . .” Tiểu Nhu ngạc nhiên nhìn dáng vẻ của anh như vậy, lập tức có chút mất mát khẽ cắn môi dưới.

“Ầm! !” Lãnh Mặc Hàn đi vào phòng, trên mặt tức giận thở gấp.

Mỹ Linh và Thanh Bình cùng nghi ngờ nhìn anh, nói: “Chưa bắt được! ?”

Uyển Thanh cũng chậm rãi đi vào, tay đóng nhẹ cửa phòng, im lặng không lên tiếng nói: “Người trong căn phòng bí mật, bọn họ biết mình rơi vào ngõ cụt, toàn bộ tự sát! Lão đại đuổi theo tên cầm đầu, lúc đang đánh nhau với anh ta, cũng bị bắn chết!”

“Mẹ nó! !” Mỹ Linh cầm súng cười lạnh.

Lãnh Mặc Hàn khẽ cắn răng, đứng ở trước cửa sổ sát đất, nhìn tòa nhà Chính Phủ ở đối diện, nắm chặt quả đấm, hai mắt mãnh liệt di động, nặng nề suy nghĩ: “Rốt cuộc bọn họ. . . . . . Muốn làm gì? Một bước đột phá cũng không có! !”

Sắc mặt Uyển Thanh cũng nghiêm túc đi về phía trước, hơi ngẩng mặt nhìn tòa nhà Chính Phủ, cũng sâu kín nói: “Đúng vậy, rốt cuộc bọn họ muốn làm gì? Đến nay ngoại trừ chúng ta kiểm tra giám sát chặt chẽ, không có một manh mối nào ! ! Như Mạt tiểu thư không hề cử động, Tần Vĩ Nghiệp càng không có động tác!”

“Hiện tại anh ta đang làm gì?” Lãnh Mặc Hàn quay mặt sang, nhìn Uyển Thanh! !

Uyển Thanh khẽ mỉm cười, bất đắc dĩ nói: “Ở nhà, đoán chừng đang đọc sách! Bình thường anh ra không có việc gì, liền lật sách xem!”

“Đọc sách?” Hai mắt Lãnh Mặc Hàn xoay tròn, suy nghĩ chuyện này! !

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK