Chương 1253: VẾT TRẦY
“Uyển Thanh, em đang làm gì. . .” Lãnh Mặc Hàn chậm rãi đi vào cửa phòng bệnh, nhìn vẻ mặt em gái trầm ngâm như vậy, liền hơi trầm giọng hỏi.
Uyển Thanh không nói gì, chỉ nhàn nhạt ngồi ở trong xe lăn, vẫn khoác cái chăn lông đêm qua, trong tay nắm tấm hình gần như là trắng đen, nhìn thật kỹ bóng trắng ở bên trong, giống như bắt một chút hình ảnh nghi ngờ, tròng mắt hơi híp, dừng lại khá lâu, mới sâu kín nói: “Em sống ở nước Mĩ nhiều năm. . . Mặc kệ là hỗ trợ anh hoặc ở trong văn phòng làm việc của mình tiếp nhận rất nhiều vụ án. . . Mỗi lần sau khi vụ án kết thúc, rốt cuộc em sẽ thở ra một hơi nhẹ nhỏm, cảm thấy chuyện này đã qua. . . Nhưng tại sao. . . Từ lúc em mới vừa biết rõ sự thật kia, em vẫn luôn không có thở phào nhẹ nhỏm như thế. . .”
Lãnh Mặc Hàn đứng ở một bên, im lặng nhìn em gái, sâu kín hỏi: “Vậy em phát hiện ra cái gì?”
Uyển Thanh cầm tấm hình này, trầm mặt nhìn một lúc, hai tròng mắt lại lộ ra nghi ngờ thật sâu, nhưng chậm rãi lắc đầu, nói: “Không có. . .”
Lãnh Mặc Hàn hơi lộ ra mất mát cúi đầu, đầu tiên liếc tấm hình trong tay em gái một cái, mới nghiêng mặt nhìn Thanh Bình cùng Mỹ Linh đã mệt mỏi nằm ở trên bàn trà ngủ thiếp đi, anh im lặng đi tới, cầm cái chăn màu nâu khoác trên ghế sa lon một người, thật cẩn thận khoác lên trên người của hai người, vừa vặn lúc này Mỹ Linh hơi mệt mỏi xoay mặt một cái, cử động tay một cái, chuẩn bị ngủ tiếp, nhưng tay chân lơ đãng đụng phải nút play phát hình trong laptop. . .
Cameras P26 tiếp tục bắt đầu phát hình một lần nữa.
Lãnh Mặc Hàn cũng hơi có vẻ mệt mỏi, hai tròng mắt lóe lên ánh sáng mệt mỏi và đau lòng, nhìn hình ảnh trong màn, bao gồm bàn inox bên ngoài tầng cửa thứ hai, bộ đồ ăn, còn có giá inox, tủ inox, vân vân. . . Hai tròng mắt anh lóe lên, lại tỉ mỉ nhìn từng cái. . . Khi hình ảnh đang từ mấy chục giây ở bốn phút cuối sắp chuyển đi, hai tròng mắt anh hơi ngưng tụ, vươn tay nhẹ nhàng nhấn nút dừng! !
Uyển Thanh lập tức ngẩng đầu lên, nhìn anh trai hỏi: “Có chuyện gì?”
Ánh mắt của Lãnh Mặc Hàn nheo lại, chậm rãi cúi người xuống, ngồi xổm ở trước bàn trà, nhìn kỹ hình ảnh trắng đen trong màn hình máy tính, video bắt đầu phát hình ra hình ảnh lần nữa, anh không nhịn được cúi xuống, chú ý tới ống thép dẫn khí gas có vết đập giống như hạt gạo lộ ra ở bên ngoài, cũng không biết là hình ảnh bị mơ hồ hay là mắt mình quả thật nhạy cảm nghi ngờ, xem những thứ không đáng thành chuyện chính đáng . . . Hai tròng mắt của anh lóe lên, tay không nhịn được đẩy Mỹ Linh đang ngủ say một cái! !
Cả người Mỹ Linh đang buồn ngủ vùi ở trên bàn trà, vĩnh viễn cũng không muốn tỉnh lại, nhưng bởi vì bị đẩy mạnh một cái, mặt của cô vo thành một nắm, hai tròng mắt sưng đỏ giống như quả đào, vừa mệt lại vừa lạnh, khó chịu đến cả người run rẩy lim dim ngẩng đầu, nhìn thấy Lãnh Mặc Hàn đã trở lại, cả người đang ướt đẫm ngồi ở trước bàn trà, ngưng mặt nhìn hình ảnh kia, cô nặng nề ngáp một cái, âm thanh khàn khàn hỏi: “Chuyện gì vậy. . .”
“Ánh mắt của cô tốt, nhìn cho tôi một chút! ! Hình ảnh giống như hạt gạo là thứ gì?” Lãnh Mặc Hàn vươn tay chỉ một điểm sáng nhỏ xíu gần như mắt thường không nhìn thấy được trong màn hình máy tính, hỏi!
Mỹ Linh lại nặng nề ngáp một cái, cả người mơ mơ màng màng, híp hai tròng mắt lim dim ngứa xốn, lại gần trước màn hình máy tính, theo phương hướng Lãnh Mặc Hàn chỉ, nhìn một điểm nào đó trên ống thép khí gas, cô thật sự kinh ngạc bất đắc dĩ, âm thanh khàn khàn kêu lên: “Trời ơi. . . Thứ nhỏ như vậy không ngờ anh cũng nhìn thấy. . .”
“Tỉnh táo một chút! Giúp tôi nhìn xem! Cuối cùng tôi cảm thấy chỗ này không ổn!” Lãnh Mặc Hàn híp mắt nhìn điểm sáng nhỏ xíu này, chậm rãi nói.
Lúc này Uyển Thanh cũng hơi chống thân thể đau đớn, cũng đi tới trước màn hình nhỏ, liếc mắt nhìn điểm sáng nhỏ này, liền nhanh chóng nói: “Điểm sáng này, hẳn là mới vừa. . . tạo thành lúc ấy!”
“Là thế nào?” Lãnh Mặc Hàn quay mặt sang, nhìn em gái hỏi nhanh.
Uyển Thanh nhìn kỹ điểm sáng nhỏ trong màn hình, chậm rãi nói: “Bởi vì máy ảnh thông qua sự vật khúc xạ, phản chiếu ánh sáng trở lại, sau đó được lưu trữ dưới dạng dữ liệu tạo thành tập tin phát ra hình ảnh, anh xem đi, xung quanh chỗ phát ra điểm sáng, đều có tối và sáng rõ ràng. . . Hơn nữa màu sắc ống thép này hơi tối, nhưng độ phản chiếu của điểm sáng này rất sáng! Điều này chứng minh nó mới vừa xuất hiện không lâu! Nhưng điểm sáng này có thể đại biểu cái gì? Nơi phòng bếp thỉnh thoảng có vết trầy cũng là bình thường. . .”
“Không! !” Lãnh Mặc Hàn không biết vì sao, hai tròng mắt nhìn kỹ điểm sáng nhỏ này, sâu kín nói: “Thế giới này, nếu như mọi chuyện đều đúng dịp, cũng không có cái gọi là suy luận! Hiện tại chúng ta vốn muốn từ bên trong tìm ra dấu vết! ! Mỹ Linh! Mau lên! Phóng lớn hình ảnh, tôi muốn nhìn kỹ một chút xem là có chuyện gì? Rốt cuộc đây là do vết trầy hình thành hay do vật gì khác!”
“Ồ!” Mỹ Linh cũng biết chuyện của Trang Hạo Nhiên nghiêm trọng, cô liền hơi tỉnh táo, đôi tay nhanh chóng hoạt động ở trên bàn phím, từ từ phóng lớn điểm sáng trên ống dẫn khí gas, lại dùng lập trình giải mã, giống như mạng lưới tầng tầng càn quét, để cho hình ảnh phóng ra càng lớn, càng rõ ràng. . . Ba người từ từ nhìn điểm sáng nhỏ, từ lúc ban đầu còn là hình ảnh mơ hồ, đến càng lúc càng rõ ràng, càng lúc càng rõ ràng. . .
Lãnh Mặc Hàn cùng Uyển Thanh nhìn hình ảnh này càng lúc càng rõ ràng, hai tròng mắt rõ ràng kinh ngạc cùng trợn to!
Vẻ mặt Mỹ Linh cũng lộ ra kinh ngạc, nhìn điểm sáng trong màn hình máy tính, không ngờ vị trí ở giữa là một vết trầy nho nhỏ, cô nhất thời ngạc nhiên kêu lên: “Đây là vết trầy! Hơn nữa là vết trầy còn mới, tại sao?”
“Cái gì tại sao. . .” Lúc này Thanh Bình cũng bị đánh thức, cả người cũng mệt mỏi đau đớn đứng dậy, mới vừa lim dim mơ hồ mở to hai mắt, lại chợt cảm thấy trước mắt có bóng dao nhanh giống như tia chớp quét qua trên mặt mình, cô ah một tiếng, hoảng sợ đến vỡ gan mật, nhảy ra sau một bước, trừng to mắt nhìn Lãnh Mặc Hàn nắm một con dao găm bén nhọn trong tay, anh đang cúi mặt tỉ mỉ ngắm nhìn lưỡi dao, lúc này cô mới nặng nề thở phào nhẹ nhõm, vẻ mặt gần như muốn khóc, kêu lên: “Lão đại, anh làm sao vậy? Mới vừa rồi làm tôi sợ muốn chết! Thiếu chút nữa tôi rút súng bắn anh!”
Lãnh Mặc Hàn không để ý tới Thanh Bình, tay cầm con dao nhỏ sắc bén, tiếp tục nhìn kỹ góc sắc nhọn của nó. . .
“Đây không phải là vết dao!” Uyển Thanh gần như khẳng định vươn tay chỉ vào vết trầy trong tấm hình này nói: “Anh xem đi! Dao găm sắc bén, một đường trượt xuống, căn bản cũng không thể có vết lớn nhỏ không đều! Nhưng. . . Muốn xoẹt một dao ở trên ống thép nặng như vậy! Đó phải là vật cứng! Suy nghĩ xem chỗ các đầu bếp bình thường làm việc, nhiều người nhiều miệng, lúc bọn họ gặp phải những chuyện không hài lòng cũng sẽ không cầm thứ gì nặng đập vỡ? Đó cũng quá kì quái! Cũng không có hành vi đạo đức nghề nghiệp!”
“Uyển Thanh, em nói không sai!” Lãnh Mặc Hàn tỉ mỉ chăm chú nhìn vết dao sắc bén, sâu kín nói.
Uyển Thanh biết anh trai nói là chuyện này không sai, liền nhàn nhạt hỏi: “Cái gì?”
Lãnh Mặc Hàn thu con dao sắc bén, chậm rãi quay mặt, híp mắt nhìn vết trầy trên ống thép, sâu kín nói: “Mỗi một chuyện đều do rất nhiều nguyên nhân tạo thành! Mặc dù sự thật chỉ có một. . .Nhưng thật ra có rất nhiều. . . Hạo Nhiên có một! Chủ tịch Đường có một! Chúng ta cũng có một. . .”
Thanh Bình cùng Mỹ Linh cả người mơ mơ màng màng nghe những lời này, ngạc nhiên nhìn anh nói: “Lão đại! Rốt cuộc anh đang nói cái gì? Sự thật không phải chỉ có một sao?”
Uyển Thanh chậm rãi xoay mặt, nhìn bọn họ giải thích nói: “Sự thật làm sao chỉ có một? Nếu như chúng ta lần theo phương hướng của cảnh sát, như vậy sự thật chính là lời của cảnh sát! Chúng ta vốn không muốn mỗi người bọn họ đều biết sự thật kia! Chúng ta điều tra đồ của mình! Chỉ là. . .”
Cô vẫn tràn đầy nghi ngờ nhìn anh trai, nói: “Anh! Anh. . . Có nghi ngờ về khía cạnh này sao?”
Lãnh Mặc Hàn nhìn hình ảnh trong màn hình máy tính, hai tròng mắt ngưng chặt, lại sâu kín nói: “Dường như mỗi sự kiện giống như bánh răng kẹp vào nhau thật chặt, nhưng vết trầy này, tại sao. . .”
Uyển Thanh cũng cảm thấy nghi ngờ nhìn vết trầy này, nói: “Đúng vậy. . . Tại sao? Người nào vạch? Lúc ấy. . . Có phải còn có chuyện khác xảy ra hay không?”
Lãnh Mặc Hàn trực tiếp đứng lên, nhanh chóng đi tới ghế sa lon một người của mình, cầm hình ảnh hiện trường sau vụ nổ, xem một lần nữa, vừa xem vừa sâu kín nói: “Bây giờ chúng ta có hai người chứng kiến trận cháy chính xác nhất! Một là Hạo Nhiên! Hai là Chủ tịch Đường! Hiện tại muốn điều tra, có lẽ sẽ nhẹ nhàng hơn một chút! Ít nhất khi chúng ta có chút nghi ngờ, bọn họ có thể giúp chúng ta giải đáp! ! Theo như Hạo Nhiên miêu tả, lúc đó sau khi anh ấy tiến vào thì trực tiếp lấy khay inox nhóm lửa, cũng không có động tác quá lớn! ! Như vậy. . . Người này sẽ là ai?”
Uyển Thanh cũng nhanh chóng cầm một tấm hình, ngồi trên xe lăn, lại tỉ mỉ xem, vừa xem vừa nói: “Đúng vậy! Chúng ta có hai người chứng kiến trận cháy chính xác nhất! ! Cho nên trong lúc chúng ta tra tìm vụ án, chỉ cần có nghi ngờ, hoặc không phù hợp thực tế, chúng ta có thể lập tức được xác minh! ! Bây giờ bắt đầu, chúng ta phải sửa sang lại tất cả tài liệu vụ án! ! Mỹ Linh, Thanh Bình! ! Hai người lập tức mang tất cả tài liệu điều tra của cảnh sát, còn có tài liệu điều tra, suy luận của chúng ta, in ra toàn bộ! ! Mang tất cả video sắp xếp một lần nữa, tôi và anh trai phải xây dựng lại tình tiết vụ án một lần nữa!”
“Được!” Thanh Bình cùng Mỹ Linh lập tức đáp lời! !
Cũng đang trong chớp nhoáng này, Lãnh Mặc Hàn nhìn một hình ảnh đen như mực trong tấm hình sau vụ cháy, hai tròng mắt lóe lên nghi ngờ, không nhịn được gọi em gái: “Uyển Thanh! Em qua đây nhìn một chút!”