Chương 549: MUỐN MỜI
Giai Giai nhìn anh một cái, cũng chỉ cười cười, không nói thêm gì nữa.
Không đến bao lâu, Đường Khả Hinh tiếp tục dẫn hai nhân viên phục vụ, tiếp tục mang thức ăn cho mọi người, quả thật món ăn mới mẻ độc đáo, hấp dẫn chảy nước miếng, Giai Giai khó được mở rộng khẩu vị, càng không ngừng thưởng thức thức món ngon, uống rượu đỏ, Trang Hạo Nhiên ngồi ở một bên, mỉm cười nhắc nhở cô nói: “Em uống một chút thôi, bị say thì sao?”
“Vậy anh cõng em về nhà!” Hôm nay Giai Giai vô cùng vui vẻ, mặt khẽ đỏ ửng, hai mắt lóe ra ánh sáng mập mờ, hơi quyến rũ nhìn Trang Hạo Nhiên.
Trang Hạo Nhiên chỉ mỉm cười, bất đắc dĩ nói: “Em khẳng định để cho anh vào đi sao?”
Đường Khả Hinh mỉm cười tiếp tục rót rượu Pinot Noir đỏ tươi vào trong ly cao cổ cho mọi người, nhìn ánh sáng giống như viên ngọc, chiếu lấp lánh, tâm trạng của cô dần dần tốt lên.
Giai Giai chỉ im lặng mỉm cười, do dự một lát, mới ngẩng đầu lên, hơi nghiêng mặt, giống như có chút say nhìn Đường Khả Hinh, nói: “Khả Hinh?”
“Vâng?” Đường Khả Hinh nâng rượu đi tới trước mặt Trang Hạo Nhiên, vừa rót rượu cho anh vừa nhẹ nhàng đáp.
“Tối hôm nay, chúng tôi có một buổi tụ hội nho nhỏ, tất cả đều là bạn bè thân của tôi và Hạo Nhiên ở Cambridge, hay là cô cùng nhau đi, nhiều người càng náo nhiệt.” Giai Giai mỉm cười ngẩng đầu lên, nhìn Khả Hinh nói.
Trang Hạo Nhiên vừa nghe, hai mắt khẽ lóe lên, ngẩng đầu lên nhìn Đường Khả Hinh.
Khả Hinh sững sờ, suy nghĩ một chút, mới cười nói: “Làm sao không biết xấu hổ? Cám ơn chị muốn mời, chẳng qua tôi và bạn bè của mọi người cũng không quá quen thuộc, không cần.”
Trang Hạo Nhiên lại ngẩng đầu lên, nhìn cô, nhẹ nhàng nói: “Đi đi. Tối nay anh tới đón em, đều là bạn rất thân của anh và Giai Giai.”
“Không cần.” Đường Khả Hinh lại mỉm cười từ chối, sau đó nhìn toàn bộ món ăn trên bàn, mới nói với tất cả khách: “Món ăn đã dọn lên đủ rồi, các vị dùng từ từ.”
Cô nói xong, đã xoay người nhìn khách bên ngoài, bên trong phòng ăn ít dần, chỉ có mấy người khách, Sophie và Joey bận rộn không giúp được, cô liền đi nhanh chóng đi đến bàn ăn, dọn dẹp chén đĩa. . . . . .
Trang Hạo Nhiên ngồi ở một bên, quay sang nhìn bóng lưng Đường Khả Hinh bận rộn, suy nghĩ một lúc, liền nói tiếng excuse me với mọi người, đứng lên, đi về phía Đường Khả Hinh. . . . . .
Đường Khả Hinh nhanh chóng cầm ba cái đĩa đặt lên xe thức ăn, lại đem ly nĩa các loại, đặt ở trong giỏ phụ trên xe thức ăn, muốn nhanh chóng mang cho Niky rửa chén đĩa . . . . . .
Trước bàn ăn, một bóng đen áp xuống.
Đường Khả Hinh sửng sốt ngẩng đầu, thấy Trang Hạo Nhiên mỉm cười đứng ở trước bàn ăn, nhìn mình, có lẽ uống rượu, hai mắt lộ ra vài phần dịu dàng, khuôn mặt kiên nghị càng lộ vẻ sức hấp dẫn mê người, một cơn gió thổi qua, phất trên cổ áo sơ mi của anh, lộ ra chút làn da, mãnh liệt phát ra hơi thở đàn ông, cô dịu dàng nhìn anh, không nhịn được cười nói: “Chuyện gì?”
Trang Hạo Nhiên không lên tiếng, chỉ hơi cúi người, dọn dẹp hai cái ly trên bàn ăn cho cô.
“Anh đừng động vào! Làm dơ tay!” Đường Khả Hinh lập tức đẩy tay của anh ra, sau đó cười cầm hai cái ly này, đặt ở trên xe thức ăn.
“Đi đi. Tối nay tụ hội.” Trang Hạo Nhiên nhìn cô, lại nhẹ nhàng nói.
“Không đi!” Đường Khả Hinh nhẹ nhàng từ chối, mỉm cười thu dọn khăn trải bàn màu tím, cũng nhẹ nhàng nói: “Lúc em hầu rượu, nghe mọi người dùng tiếng anh tán gẫu, thỉnh thoảng em có thể nghe hiểu mấy câu, đều là nói những vấn đề thật cao thâm, còn bàn luận đến kinh tế và tư duy hiện đại, bạn bè của anh, mọi người không phải Havard chính là Cambridge, em làm sao dám đi tiệc bạn bè anh? Em tán gẫu cái gì ? Tán gẫu rượu đỏ à?”
“Những người này đều là bạn bè tốt nhất của anh, anh muốn giới thiệu bọn họ cho em biết. Cô nhóc của anh rất tuyệt!” Trang Hạo Nhiên thật lòng nhìn cô nói.
“. . . . . . . . . . . .” Đường Khả Hinh im lặng không lên tiếng, đem khăn trải bàn đặt ở xe thức ăn, mới nói: “Vẫn không đi. Anh đã có chị Giai Giai rồi, kêu em đi làm gì ?”
“Đi đi!” Trang Hạo Nhiên lại nhìn Đường Khả Hinh, khẽ năn nỉ: “Được không? Cùng đi, bạn bè của anh khẳng định đều hết sức thích em.”
“Không đi!” Đường Khả Hinh xoay người muốn đẩy xe thức ăn.
Trang Hạo Nhiên liền vội vàng tiến lên, nắm nhẹ cánh tay của cô, kêu một tiếng: “Nhóc nhỏ!”
Trong lòng của Đường Khả Hinh chấn động, dừng lại.
Trang Hạo Nhiên mới muốn nói chuyện, lại nghe điện thoại reo, anh ngạc nhiên nhận, là điện thoại của Cố Di, anh liền nhận máy, đáp: “Cố Di?”
Đường Khả Hinh nghe giọng của anh, cũng không nói gì, muốn rời khỏi.
Trang Hạo Nhiên lại nắm chặt cánh tay của cô, không cho phép cô đi, bình tĩnh đối với Cố Di nói: “Bây giờ tôi không có ở Luân Đôn, ừm. Cô chăm sóc đứa bé cẩn thận một chút. Tốt. Đến lúc đó gặp.”
Đường Khả Hinh quay đầu, nhìn Trang Hạo Nhiên, đột nhiên mỉm cười, nói: “Em cũng quên, anh không phải có chị Giai Giai, còn có Cố Di tiểu thư.”
“Em nói cái gì ?” Trang Hạo Nhiên đột nhiên mỉm cười nhìn Đường Khả Hinh nói: “Anh và Cố Di không có quan hệ gì.”
“Không có quan hệ gì? Không phải hai người sắp kết hôn sao? Không phải chị ấy mang thai?” Đường Khả Hinh ngạc nhiên nhìn anh, hỏi.
“Ai nói anh sắp kết hôn! ? Cô ấy mang thai, nhưng không có quan hệ gì với anh!” Trang Hạo Nhiên nhìn cô, nói.
“Không thể nào đâu? Trên báo cũng nói như vậy!” Đường Khả Hinh kinh ngạc nói.
“Chỉ cần không phải đồ của Trang Hạo Nhiên anh thừa nhận, người nào viết cũng không tính!” Trang Hạo Nhiên trực tiếp mạnh mẽ nhìn cô nói.
Đường Khả Hinh im lặng một lúc, mới ngẩng đầu nhìn anh cười nói: “Không trách được! ! Thì ra là không có việc gì với Cố Di tiểu thư, cho nên mới cùng chị Giai Giai ra vào một đôi như vậy !” Làm người ta ghen tị, thiếu chút nữa mua mất đôi giày của em! ! ! ! !
“Anh và em thật sự nói không hiểu! Tại sao chuyện gì em cũng có thể kéo thành một khối?” Trang Hạo Nhiên đột nhiên bật cười nói.
“Em không có thông minh như anh! Ăn xong món ăn của nhà hàng, chi phí em trả,” Đường Khả Hinh nhẹ nhàng tránh thoát tay của anh, liền muốn đi vào trong. . . . . . .
“Này. . . . . .” Trang Hạo Nhiên đứng tại chỗ, có chút bất đắc dĩ nhìn bóng lưng của cô.
Giai Giai ngồi ở một bên, vừa uống rượu đỏ, vừa nhìn về phía anh, khẽ mỉm cười.
Thời gian dần dần trôi qua, Giai Giai và Trang Hạo Nhiên, cùng bạn bè đều hết sức tận hứng thưởng thức món ăn ngon, cho đến hai giờ chiều, bọn họ mới hăng hái đứng dậy ra về.
Đường Khả Hinh và Ellen cùng đi ra phòng ăn, tiễn mấy vị khách này đi khỏi.
“Hoan nghênh ghé thăm lần sau.” Đường Khả Hinh nhìn Giai Giai cùng đám bạn bè của Trang Hạo Nhiên, hết sức lễ phép vànhiệt tình cười nói.
“Khả Hinh!” Giai Giai giống như có chút say, tựa vào trong ngực Trang Hạo Nhiên, xúc động nhìn cô cười nói: “Hôm nay cám ơn cô khoản đãi, có thể biết bạn gái của Hạo Nhiên rất không dễ dàng.”
“Chị đừng khách sáo, có thời gian, tôi mời chị uống rượu.” Đường Khả Hinh nhìn cô, chân thành cười nói.
“Tốt.” Giai Giai gật đầu.
Trang Hạo Nhiên ôm nhẹ Giai Giai, lại im lặng nhìn Đường Khả Hinh và Ellen đứng chung một chỗ, cùng nở nụ cười, anh buộc lòng cười nói: “Chúng ta đi.”
“Tốt!” Đường Khả Hinh và Ellen cùng đưa bọn họ đi qua cây cầu nhỏ, Trang Hạo Nhiên lo lắng ôm nhẹ Giai Giai lên xe, phát hiện hôm nay cô uống nhiều rượu, mặt đỏ bừng, cô có một thói quen, chỉ cần uống rượu có thể sẽ bị sốt nhẹ, anh lo lắng vươn tay, đặt nhẹ ở trước trán của cô, nói: “Không có sao chứ?”
“Không có việc gì. . . . . .” Giai Giai nhìn anh, cười nói.
Trang Hạo Nhiên liền không lên tiếng, ôm nhẹ Giai Giai ngồi lên xe thể thao, cúi người xuống cài nâng dây nịt an toàn cho cô. . . . . .
Đường Khả Hinh yên lặng nhìn anh rất săn sóc, làm tất cả mọi chuyện, cô im lặng bất động hai mắt khẽ chớp . . . . . .
Trang Hạo Nhiên ngẩng đầu lên nhìn Đường Khả Hinh một cái, lại nhìn Ellen ở một bên, không nói chuyện nữa, mà cùng các bạn im lặng ngồi lên xe thể thao, nổ máy xe, nhẹ quay vô lăng chậm rãi đi khỏi. . . . . .
Đường Khả Hinh đứng ở dưới cây nguyệt quế, nhìn chiếc xe thể thao chậm rãi chạy đi, hai tròng mắt của cô khẽ lóe lên, nở nụ cười ôn nhu, nhẹ nhàng xoay người, im lặng đi trở về phòng ăn.
Ellen dừng ở tại chỗ, nhìn bóng lưng Đường Khả Hinh đi một mình, không hiểu cô có tâm sự hay không, vui vẻ hay không vui, bóng lưng của cô cũng rất cô đơn . . . . . .
Hôm nay phòng ăn rất bận, khách liên tục, còn có mấy người khách, một đường mở ra không ít rượu đỏ, Đường Khả Hinh không ngừng chạy qua lại giữa hầm rượu và khách, mặt lộ ra nụ cười hầu rượu, mãi cho đến chín giờ tối, trăng sáng treo trên cao, đêm lạnh như nước, khách mới thưa dần, rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm, đứng ở hành lang, nhìn Sophie và Niky cùng bọn Bruce rối rít bận dọn dẹp chén đĩa, tất cả mọi người có chút mệt mỏi, cô lại thở ra một hơi, vịn hàng rào ngồi xuống, nhẹ nhàng lau mồ hôi trên trán. . . . . .
Lúc này Mick đột nhiên thật im lặng đi ra ngoài, cũng có chút mệt mỏi nhìn Đường Khả Hinh.
Đường Khả Hinh nhìn nó một cái, lập tức bật cười nói: “Có phải mệt mỏi hay không ?”.
Mick gật đầu.
“Đến đây! ! Chị tắm rửa cho em!” Đường Khả Hinh đứng lên, muốn dắt Mick đi vào trong, lại thấy bên kia bờ sông một ánh đèn lóe lên, cô sửng sốt xoay người, nhìn xe hơi màu đen sang trọng, nói: “Không phải lúc này có khách tới chứ?”
Bên trong chiếc xe sang trọng đi xuống một người cô gái phương Đông chừng 30 tuổi, người mặc đồng phục màu đen, trong tay đang cầm hai cái hộp, mặt lộ ra nụ cười đi tới phòng ăn . . . . .
Trong phòng ăn, tất cả mọi người đều rất tò mò nhìn cô, Khả Hinh cũng sững sờ nhìn cô. . . . . .
“Xin hỏi vị nào là Đường Khả Hinh tiểu thư?” Cô gái mỉm cười cầm cái hộp, đạp sân cỏ mềm mại, mỉm cười đi tới hỏi.
Đường Khả Hinh sững sờ, chậm rãi đi lên phía trước, ngạc nhiên nói: “Là tôi . . . . .”
Cô gái nhìn Đường Khả Hinh, lập tức mỉm cười nói: “Tối nay Tổng Giám đốc Trang có một cuộc tụ hội nho nhỏ với bạn bè, muốn mời cô cùng tham gia, bởi vì anh ấy phải tiếp bạn bè, không có cách nào tới đón cô, cố ý để cho tôi mang váy và giày cao gót tới tặng cô. Mời cô nhanh chóng thay đổi quần áo, cùng tôi đi thôi.”
“À?” Đường Khả Hinh la hoảng lên, nói: “Không phải tôi đã nói, tôi không đi sao?”
Cô gái cũng không nói lời nào, mà mỉm cười để hai hộp quà lớn nhỏ ở trên bàn, sau đó nói: “Tôi ở bên ngoài chờ cô, mời cô mau sớm.”
Cô nói xong, người đã đi khỏi.
“Ôi. . . . . .” Đường Khả Hinh đi tới trước hai hộp quà, nhìn cô gái kia đã đi xa, quả nhiên đứng ở bên xe sang trọng, hết sức có lễ phép, cô trợn tròn mắt.
“Oa! Váy lễ! Đời tôi cũng không có nhìn thấy lễ váy nha!” Joey thật kích động tiến lên, đầu tiên nhanh chóng mở cái hộp lớn váy lễ, đột nhiên thấy bên trong có một chiếc váy màu trắng, thật yên tĩnh nằm ở trong hộp quà mộng ảo, cô trợn to hai mắt, khẽ kêu một tiếng: “Váy thật đẹp ! !”
Đường Khả Hinh im lặng và mệt mỏi nhìn thoáng qua chiếc váy, thở dài một cái, nói: “Tôi thật sự không muốn đi. . . . . .”
“Đi đi, chỉ là một buổi tụ họp nho nhỏ, cũng không phải là dạ vũ!” Joey cười đem cái hộp nhỏ, nhét vào trong ngực của cô, nói: “Sẽ không có chuyện cô bé lọ lem ! Mặc dù có hoàng tử nước Anh !”
Phốc!
Đường Khả Hinh không nhịn được bật cười, ôm cái hộp nhỏ, nhìn kí hiệu MuMu quen thuộc ở phía trên, cô đột nhiên sững sờ, vươn tay nhẹ mở nắp hộp màu xanh lá cây, đột nhiên nhìn thấy một đôi giày múa chuồn chuồn xanh lá ở bên trong, yên tĩnh, sinh động nằm ở trong hộp vải, giống như truyện cổ tích huyền bí, cô há hốc kinh ngạc, trợn to hai mắt kêu lên: “A! ! ! Chuồn chuồn xanh lá của tôi! ! !”