Chương 730: THÍCH KHÔNG
Thời gian từng phút từng phút trôi qua.
Người trong hồ bơi đã bơi toàn bộ 40 phút rồi, Đường Khả Hinh mới có chút vội, nhắc cổ tay, liếc mắt nhìn thời gian, lại liếc người đàn ông trong hồ bơi càng lúc càng gần, chợt phát hiện anh nhún người nhảy sang hướng bên kia, nước ướt đẫm lướt qua tấm lưng, có một hình xâm ngọn lửa, trái tim của cô chấn động mạnh, hai mắt chợt lóe lên. . . . . .
“Nếu như cô gặp phải người có hình xâm giống như cô, phải quý trọng anh ta!”
Đường Khả Hinh vội lắc đầu một cái, lập tức theo thói quen đưa ngón tay chống huyệt Thái Dương, mày nhíu chặt, suy nghĩ những lời này, giống như nghe đã qua từ nơi nào, cô lại nghi ngờ nhìn anh đã bơi tới đầu kia, thân hình khỏe mạnh, biết anh thật rất thích vận động, hai mắt cô lại xoay tròn, cố gắng suy nghĩ những lời kia, nghe được từ nơi nào!
Người trong bể bơi rốt cuộc bơi xong, trong nước một lưu loát vọt lên, lập tức đi tới bên thành bể bơi, đôi tay nắm chặt cột thép trong nước, tung người một cái, bọt nước ào ào chảy xuống, dọc theo làm da rắn rỏi và khêu gợi, từng dòng chảy xuống, cơ bụng sáu múi hiện ra, người đàn ông này khỏe mạnh và mạnh mẽ, thật sự hấp dẫn mê người, mặt của Đường Khả Hinh hơi hồng, lập tức quay đầu đi. . . . . .
Thân thể Trang Hạo Nhiên ướt đẫm, đứng ở bên bể bơi, chỉ nhàn nhạt nhìn Đường Khả Hinh một cái, mới cầm áo choàng tắm màu trắng trên ghế nằm, im lặng mặc vào.
Cả hồ bơi, chỉ có âm thanh mặc quần áo cực nhanh.
Đường Khả Hinh thở phào một hơi, sắc mặt hơi hồng xoay mặt đi, hai mắt chớp nhẹ, khẽ cắn môi dưới, nhìn hướng bên kia.
Trang Hạo Nhiên kéo dây áo choàng tắm xong, hơi nhăn mặt vươn tay, giũ mái tóc ướt đẫm của mình một chút, hơi mệt mỏi ngồi ở trên ghế dựa, nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Đường Khả Hinh đứng ở một bên, cảm thấy bên cạnh hơi không có tiếng động, liền có chút xấu hổ khẽ cắn môi dưới, hơi quay mặt sang, liếc về phía người bên kia. . . . . .
Trang Hạo Nhiên vẫn nhắm mắt lại, có thể vì bơi mệt nên đang thở dốc, áo choàng tắm hơi mở ra, cơ ngực hấp dẫn khẽ mở ra, thả ra vô hạn khí nóng.
Đường Khả Hinh lập tức quay mặt đi, không dám lên tiếng.
Trang Hạo Nhiên nhắm mắt lại, tay đột nhiên giơ lên không trung.
Đường Khả Hinh ý thức được có chút không tầm thường, liền hơi quay đầu nghi ngờ nhìn cử chỉ của anh, kêu nhỏ: “À?”
“Tài liệu . . . . . .” Trang Hạo Nhiên nhắm mắt lại, có chút mệt mỏi nói.
“À, vâng . . . . .” Đường Khả Hinh lập tức cầm tài liệu, bước lên hai bước, thật cẩn thận đặt tài liệu vào trong tay của anh.
Trang Hạo Nhiên nhận lấy tài liệu, mới chậm rãi mở mắt, nặng nề thở dốc một hơi, cầm tài liệu ngồi dậy, mặc cho tóc ướt đẫm rũ xuống, lại im lặng lật ra một tờ tài liệu, chăm chú xem nội dung phía trên, hết sức nghiêm túc. . . . . .
Đường Khả Hinh không nhịn được ngẩng đầu lên, len lén nhìn một nửa khuôn mặt của anh. . . . . .
“Tại sao hai lần báo cáo công việc trước đó, không tham gia cuộc họp liên tuyến?” Trang Hạo Nhiên vừa lật xem tài liệu, vừa hỏi.
“À. . . . . .” Đường Khả Hinh nghe nói như vậy, mặt hơi hồng, nhìn anh hơi xin lỗi nói: “Hai lần trước là bởi vì đúng lúc tôi họp ở Phòng kinh doanh rượu. . . . . .”
“Đây không phải là lý do. Báo cáo công việc là báo cáo cho cấp trên em đang làm gì trong thời gian này, để cấp trên hiểu được công việc của em, nhiệt tình của em, còn có năng lực em. Nghe nói lúc em quản lý cấp dưới, luôn nhắc đi nhắc lại hợp tác chặt chẽ, hẳn là nên hiểu đạo lý này.” Trang Hạo Nhiên tiếp tục lật xem một tờ tài liệu khác, lạnh nhạt nói.
“Vâng . . . . .” Đường Khả Hinh chỉ đành phải khẽ gật đầu, cung kính đáp lời.
Rốt cuộc Trang Hạo Nhiên hơi ngẩng đầu lên, hai tròng mắt sắc bén, hơi có vẻ như chăm chú nhìn cô.
Đường Khả Hinh lập tức cúi đầu.
Trang Hạo Nhiên tựa vào ghế cao, tiếp tục chăm chú xem tài liệu, tay lại đưa về phía bên cạnh ghế nằm, vỗ vỗ nhẹ, lạnh nhạt nói: “Ngồi đi.”
Đường Khả Hinh nghe nói như vậy, do dự một lát, nhưng vẫn im lặng bước tới phía trước một bước, thật cẩn thận ngồi ở bên cạnh ghế nằm, không khỏi có chút căng thẳng, rõ ràng cảm thấy người này, đối công việc hết sức nghiêm túc.
Trang Hạo Nhiên chăm chú nhìn tài liệu, lại giơ tay.
Đường Khả Hinh quay đầu, ngây ngốc nhìn anh.
“Bút!” Trang Hạo Nhiên nhàn nhạt ra lệnh.
“À. . . . . . Vâng!” Đường Khả Hinh lập tức từ ở trong túi nhỏ đồng phục của mình, cầm một bút máy màu bạc, nhẹ nhàng mở nắp, đưa cho anh.
Trang Hạo Nhiên nhận lấy bút máy, tựa lưng vào ghế ngồi, nhấc bút hý hoáy vẽ ở trên tài liệu không biết đang viết cái gì. . . . . .
Đường Khả Hinh nghe âm thanh ngòi viết, cô có mấy phần nghi ngờ quay đầu.
“Xoạt!” Trang Hạo Nhiên đã đưa tài liệu tờ thứ nhất cho cô.
Đường Khả Hinh có chút sững sờ nhận lấy bảng báo cáo của mình, nhìn nội dung báo ở phía trên liên quan đến việc mua bán rượu, đánh dấu tất cả các quản lý bộ phận kinh doanh rượu gây thiệt hại, còn có chỗ quan trọng anh cần phải chú ý, thậm chí phía dưới ghi chú rõ thủ đoạn vượt qua thử thách, chữ viết vung vẫy, cô lập tức có chút không đồng ý quay đầu, nhìn anh.
Trang Hạo Nhiên lại im lặng nhanh chóng cầm bút máy, ở trong bảng báo cáo thứ hai, đối với số lượng nhập khẩu từ thị trường châu Âu, lại đánh dấu Pinor Nero và Sherry nhập khẩu quá nhiều loại nhạy cảm, xoạt một cái đưa cho Đường Khả Hinh.
Đường Khả Hinh lại sững sờ nhận lấy, liếc mắt nhìn chữ viết phía trên, thậm chí còn có ba vòng tròn, đánh dấu lỗi từ đơn tiếng anh của mình, mặt của cô đỏ bừng, chợt quay mặt sang, nhìn Trang Hạo Nhiên, gọi nhỏ: “Tổng. . . . . . Tổng Giám đốc Trang. . . . . .”
Hai mắt Trang Hạo Nhiên nhanh chóng xoay tròn, tay tiếp tục cầm bút máy, phê duyệt tài liệu cho cô, nói: “Tôi hiểu đoạn thời gian, trí nhớ của em cũng không phải quá tốt, nhưng cách xử lý công việc của em, càng ngày càng cứng rắn, hơi giống với Vitas, điều này không ổn!”
“Mời anh chỉ bảo.” Đường Khả Hinh có chút không phục.
Trang Hạo Nhiên nghe nói như vậy, rốt cuộc hơi ngẩng đầu lên, quay mặt sang nhìn Đường Khả Hinh, hai tròng mắt thâm thúy xoay chuyển lộ ra một chút ý tứ nói: “Em biết trên thế giới này, tại sao phải phân chia đàn ông và phụ nữ hay không?”
Đường Khả Hinh nghe im lặng không lên tiếng.
“Chính là vì khác nhau.” Trang Hạo Nhiên nhìn Đường Khả Hinh, lại mạnh giọng nói: “Vitas tuổi tác đã cao, giao cho em xử lý một số công việc quan trọng, cho nên lúc em mới vừa vào Phòng kinh doanh rượu, cổ tay cứng một chút là cần thiết, nhưng theo thời gian trôi qua, cổ tay của em càng ngày càng cứng rắn, người khác sẽ sợ em, nếu như sợ em, cũng sẽ không thổ lộ tình cảm với em nữa.”
Đường Khả Hinh im lặng.
“Một người phụ nữ cổ tay cứng hơn đàn ông, thật ra không phải là một chuyện tốt, em phải biết lợi sự nữ tính của mình, linh hoạt cứng mềm mới được!” Trang Hạo Nhiên lại khổ tâm dạy dỗ.
Đường Khả Hinh cũng bất đắc dĩ mỉm cười, nói: “Bọn họ mỗi ngày giống như con sói dữ, báo hung tàn, tôi thả lỏng một chút, bọn họ liền giương nanh múa vuốt.”
“Cho nên em liền giết chết hai thành viên lâu năm?” Trang Hạo Nhiên nhíu mày nhìn cô.
Đường Khả Hinh nghi ngờ nhìn anh, đang nghĩ chuyện này, anh cũng biết?
“Làm hoàng đế đáng sợ nhất chính là chém công thần, người khác sẽ cho rằng em thấy lợi quên nghĩa!” Trang Hạo Nhiên lại nhanh chóng nói với cô: “Vậy làm sao không khiến cho trái tim người ta băng giá? Tại sao có một số công ty, mặc dù biết có một số người cũ, ngồi không không làm việc, vẫn tiếp tục thuê bọn họ? Chính là ổn định lòng người! Đó cũng là việc bọn họ nên làm đấy! ! Nếu như em thật muốn mời bọn họ đi khỏi, nhất định phải nghĩ biện pháp, để cho bọn họ tự mình đi khỏi.”
“Nếu như bọn họ không chịu đi khỏi thì sao?” Đường Khả Hinh nhìn anh hỏi.
“Đó chính là em không có năng lực!” Trang Hạo Nhiên nói ngay.
Đường Khả Hinh khẽ cắn môi dưới, cúi xuống.
Trang Hạo Nhiên chăm chú nhìn cô một cái, mới tiếp tục xem tài liệu, lật từng tờ từng tờ, ngay cả một dấu chấm câu cũng không bỏ qua, nhanh chóng phê duyệt cho cô.
Đường Khả Hinh bắt đầu có chút uất ức, rốt cuộc không nhịn được mở miệng: “Ổn định lòng người cũng không bao gồm phần thưởng sao? Tôi thật sự rất vất vả vì Phòng kinh doanh rượu. . . . . .”
Trang Hạo Nhiên dừng lại động tác, chậm rãi quay mặt sang, híp mắt nhìn cô.
Đường Khả Hinh hơi cúi xuống, không nói lời nào.
Trang Hạo Nhiên nhìn cô, sau khi nở nụ cười, bất đắc dĩ nói: “Đây là báo cáo công việc, không phải hội nghị phần thưởng! Bây giờ tiền lương của em 50 ngàn, ba tháng thưởng một lần, vẫn là Hoàn Á của anh phát.”
Đường Khả Hinh im lặng.
Trang Hạo Nhiên lại chuyển mắt, nhìn cô một cái, mới tiếp tục lật xem tài liệu, nhanh chóng cầm bút máy, ghi chép nội dung trong tài liệu, vẽ từng vòng từng vòng, nói: “Luôn là lỗi tiếng anh, cũng không để cho người ta xem cho em.”
Đường Khả Hinh thở dài một hơi, nhất thời cảm giác hồ bơi to lớn này thật ngột ngạt sắp hít thở không thông.
“Ăn sáng chưa?” Trang Hạo Nhiên vừa cúi đầu nhìn một phần tài liệu cuối cùng, nhàn nhạt hỏi.
“. . . . . . .” Đường Khả Hinh muốn nói ăn rồi, nhưng không nhịn được chớp mắt, nói: “À. . . . . Chưa. . . . . . Chưa có. . . . . .”
Trang Hạo Nhiên nghe nói như vậy, lại nhàn nhạt quay mặt sang, nhìn Đường Khả Hinh, nở nụ cười một cái nói: “Ăn hay là chưa ăn?”
“Chưa ăn. . . . . .” Đường Khả Hinh chỉ đành phải yếu ớt đáp.
Trang Hạo Nhiên nhanh chóng phê duyệt phần tài liệu cuối cùng xong, đưa cho cô, mới thở phào một cái, đứng dậy hơi bẻ cổ, đi ra ngoài nói: “Cùng ăn đi. . . . . .”
Đường Khả Hinh chậm rãi đứng lên, nhìn bóng lưng Trang Hạo Nhiên chân trần đi về phía trước, đột nhiên tròng mắt hơi híp, cắn chặt môi dưới, có chút không phục hừ một tiếng, nhưng vẫn bước đi theo.
Hành lang thật dài, bởi vì đầy đủ ánh sáng, lúc đi về phía trước, ánh sáng xuyên qua, Trang Hạo Nhiên trực tiếp đi ra phòng khách, đi lên lầu hai, nói một câu: “Ngồi trước đi, chờ anh một chút. . . . . .”
“Vâng . . . . .” Đường Khả Hinh ôm tài liệu, đi ra phòng khách, lúc này tâm trạng mới có chút dịu lại, nhìn một vòng biệt thự phía trên, trong xa hoa không mất phong cách, tất cả phòng khách hai bên đều là thủy tinh, có thể nhìn thấy rõ hai bên sân đánh Golf, thậm chí nhìn thấy phía sau vườn hoa nơi xa xa, có mười mấy con ngựa trắng như tuyết đang luyện tập chạy như bay, cô có chút kinh ngạc nhìn thớt ngựa nơi xa, trong đầu lại lóe lên hình ảnh mãnh liệt, nhưng trong nhất thời không nghĩ ra. . . . .
Đèn thủy tinh giữa phòng khách lớn chợt sáng lên, ti vi tinh thể lỏng màu đen cực lớn, khảm vào trong tường màu trắng, hai bên cạnh đặt hai đèn nhỏ hình lập phương cao hai mét, bên trái một bình phong trong suốt, bên trong nổi lên mô hình khách sạn dưới nước qua hiệu ứng 3D, ngay chính giữa bộ ghế sa lon tròn đặt một ngọn đèn màu xanh nhạt, phát ra ánh sáng, vô cùng sống động, trên bàn trà màu trắng, để một cành Flamingo nho nhỏ. . . . . .
Cô tiếp tục nhìn phía bên trái phòng bếp, không ngờ toàn bộ làm bằng thủy tinh, ngoài cửa sổ là cành trúc xanh biếc, nhẹ nhàng đong đưa rơi vẫy ánh mặt trời. . . . . .
“Thích không?” Một giọng nói sâu kín truyền đến.
Đường Khả Hinh không nhịn được ngẩng đầu lên, nhìn thấy Trang Hạo Nhiên đã tắm rửa, đen áo sơ mi mặc màu, quần tây màu đen, xắn ống tay áo, lộ ra cánh tay to lớn, hơi thở cuồng dã, hai tay nắm thành lan can màu trắng tầng hai, hơi cúi xuống, hai mắt nóng bỏng nhìn mình. . .