Chương 710: MÊ ĐẮM
Một tiếng sấm sét điên cuồng đánh xuống, vang lên ầm ầm! !
Gió lớn quét cuồng loạn, bóng cây đung đưa, mưa điên cuồng trút xuống! !
Đường Khả Hinh hơi thở nặng nề, chạy như bay về phía trước, nhớ tới Trang Hạo Nhiên mới vừa ôm Tiêu Hào Oánh đi vào biệt thự, trái tim của cô như bị xé nứt, cảm giác không thể tin, sắp làm cho mình hít thở không thông, cô vừa chạy vừa khóc, để lại một câu: Trang Hạo Nhiên! ! Anh thật yêu em sao? Em đã từng thưởng thức anh tự nhiên phóng khoáng, không ngờ hôm nay đối mặt với tình cảm của em, anh có thể xoay người nhanh như vậy! !
Tiếng khóc buồn bã vang lên, kinh động chim nhỏ đậu nơi đâu, vỗ cánh bay đi khắp nơi ! !
“Khả Hinh. . . . . .” Tiểu Nhu vẫn đứng ở tại cây dừa, nhìn Đường Khả Hinh đau lòng đi khỏi, hai mắt cô cũng đỏ bừng, tức giận ngẩng đầu lên, nhìn bức tường, nói: “Thật quá đáng! ! Thật quá đáng!”
Không biết từ nơi nào, cô lập tức ôm một tảng đá lớn, ném vào bên trong !
***
Trong phòng ngủ truyền đến tiếng thở dốc.
Tiêu Hào Oánh lập tức ngã xuống giường, say rượu lập tức kéo Trang Hạo Nhiên ngã trên người của mình . . . . . .
“Ôi!” Trang Hạo Nhiên lập tức đè ở trên người của cô, hơi nâng thẳng người, ở trong ánh đèn màu xanh, nhìn Tiêu Hào Oánh. . . . . .
Hai mắt Tiêu Hào Oánh cũng lóe ra nước mắt, ôm chặt cổ của anh, khẩn cầu nói: “Bây giờ trong lòng anh tạm thời không có người khác, chẳng lẽ lúc này không thể tiếp nhận tình yêu ngắn ngủi sao? Tôi chấp nhận. . . . . . Một buổi tối cũng được. . . . . . Tôi khát vọng anh. . . . . .”
Trang Hạo Nhiên im lặng nhìn cô, khẽ mỉm cười, nói: “Cô say rồi.”
“Tôi không có!” Tiêu Hào Oánh thật lòng nhìn anh nói: “Mấy ly rượu không làm tôi say nổi, tôi cũng không muốn giả vờ say rượu, tôi chỉ muốn biết, tối nay chấp nhận ở lại với tôi không? Nếu như anh cho tôi một buổi tối, tôi sẽ bỏ ra tất cả vì anh. . . . . . Tôi muốn làm tình người duy nhất của anh ở trong thế giới đầy mưu mô toan tính này.”
Trang Hạo Nhiên đột nhiên mỉm cười, cảm thán nói: “Thật ra thế giới đầy mưu mô toan tính, không có gì không tốt, bởi vì cô có thể chỉ lo cho thân mình, ngược lại là một chuyện tốt đẹp. Vấn đề rượu đỏ giao cho tôi. Tối nay nghỉ ngơi thật tốt, cám ơn cô bỏ ra!”
“Tại sao?” Tiêu Hào Oánh lập tức ôm chặt anh, hai mắt rưng rưng nói: “Tại sao anh mãi mãi đều lịch sự nho nhã như vậy, cho tới bây giờ tính tình cũng không có sai lệch! ! Đời này của anh còn có thể vì một phụ nữ điên cuồng, ghen ghét đố kỵ sao? Nếu quả thật có, tôi sẽ ghen chết mất! ! Tôi chỉ nghĩ đến, anh sẽ giống như tất cả những người yêu nhau trên thế giới này, mê đắm vì tình yêu, tôi yêu anh yêu muốn phát điên rồi!”
“Cô say rồi, nghỉ ngơi thật tốt đi.” Trang Hạo Nhiên thở dài một hơi, để cho cô nằm ở trên giường xong, kéo chăn cho cô, nhanh chóng đứng dậy, muốn đi ra khỏi phòng. . . . . .
“Tổng Giám đốc Trang! !” Sau lưng đột nhiên truyền đến giọng nói mãnh liệt! !
Trang Hạo Nhiên lập tức xoay người, nhìn Tiêu Hào Oánh đứng ở trước mặt mình, dùng sức kéo váy lụa dài màu đỏ xuống, thân thể trần truồng, hoàn mỹ hiện ra ở trước mặt của mình, hai mắt của anh chợt lóe, chỉ nhìn chòng chọc vào mặt của cô!
Có lẽ Tiêu Hào Oánh thật có chút say, nhìn anh, sâu kín nói: “Mấy mươi năm trước, tôi vẫn tò mò vì sao ông cụ Tưởng có thể đem một phần tài liệu che giấu bên trong chai rượu đỏ, không chút nào bị phát hiện, đối với chuyện này tôi hết sức tò mò, nghiên cứu rất nhiều lần, rốt cuộc phát hiện nguyên nhân ở trong!”
“. . . . .” Trang Hạo Nhiên yên lặng nhìn cô, không hiểu những lời này.
Tiêu Hào Oánh thầm hạ quyết tâm nhìn anh, áy náy bất đắc dĩ, rồi lại hưng phấn kích động nói: “Lúc nảy ở bên trong chai rượu anh mở, có tình cảm của tôi. . . . . . Có cảm thấy có chút choáng váng hay không ? Tôi muốn anh ở lại . . . . . . Tối nay. . . . . . ở lại. . . . . .”
Ánh mắt Trang Hạo Nhiên nhất thời sáng lên, lại cảm thấy cái ót quả thật có chút hôn mê.
***
Đại sảnh khách sạn Á Châu, đèn đuốc sáng rực, vẫn có không ít khách lui tới.
Thân thể Đường Khả Hinh ướt đẫm, mềm nhũn không còn hơi sức, bước chân trôi nổi đi vào đại sảnh, nhìn khách lui tới, cùng đồng nghiệp đang cười nói, sắc mặt của cô tái nhợt, tiều tụy khổ sở cất bước đi vào, từng bước từng bước đi tới sảnh tiệc . . . . . .
Lúc này, nhân viên làm việc bộ phận tổ chức tiệc đã tan việc. Cực khổ mấy ngày chuẩn bị tiệc thử rượu, rốt cuộc ngày mai đã bắt đầu rồi, tại sao lúc này mình đau đớn, không có chút nào vui sướng như thế? Tay của cô mềm nhũn không còn hơi sức, đi về phía cầu thang xoắn ốc cũng cảm giác mình muốn chết. . . . . . Trong lòng của cô chỉ cần thoáng qua hình ảnh Trang Hạo Nhiên ôm lấy Tiêu Hào Oánh đi vào nhà, trái tim của cô giống như rỉ máu. . . . . .
Ba đồng nghiệp bộ phận tổ chức tiệc đang trò chuyện vui vẻ đi xuống, thấy Đường Khả Hinh, lập tức mỉm cười gọi: “Đường tiểu thư!”
Đường Khả Hinh chỉ cảm giác trái tim mềm yếu không còn hơi sức, gật đầu, sau đó liền chậm rãi lên trên. . . . . .
Mấy đồng nghiệp nghi ngờ nhìn cô, suy nghĩ có chuyện gì?
Đường Khả Hinh từng bước từng bước đi về phía trước, rốt cuộc mất hơi sức thật lớn mới đi đến sảnh tiệc phía trước mặt, nhìn hai bảo vệ trông coi, cô không nói gì, chỉ lấy ra thẻ của mình, mới đẩy cửa đi vào, nhìn bố trí hoa lệ ở trong bóng tối, cũng xinh đẹp như vậy. . . . . . Cô chậm rãi quay đầu, nhìn thấy nhân viên kho rượu đang coi chừng thật chặt ở nơi đó, cô không còn hơi sức nói: “Mọi người đi ra ngoài trước đi. . . . . . Tôi muốn yên lặng một lát. . . . . .”
“Vâng!” Nhân viên làm việc nghe vậy, lập tức đáp lời, xoay người cùng đi ra ngoài, lại chậm rãi đóng cửa sảnh tiệc cho cô, toàn bộ không gian nhất thời tối tăm.
Đường Khả Hinh đứng ở giữa sảnh tiệc, nhìn mọi thứ xung quanh, rốt cuộc ánh mắt rơi vào chiếc đàn thủy tinh trên sân khấu, cô chăm chú nhìn chiếc Piano thật lâu thật lâu, rốt cuộc chậm rãi đi tới, vừa đi vừa nhớ đến khi còn bé, nhưng tháng ngày xinh đẹp và ngây thơ, thật chẳng lẽ không thể nào làm lại nữa sao? Hai tròng mắt của cô đỏ bừng, đi qua từng cổng vòm kết hoa, đi lên sân khấu, đi tới trước chiếc Piano, cúi đầu, nhìn vào bên trong lóe ra ánh sáng màu xanh biếc, hai mắt của cô ứa nước mắt, lại phát hiện đã không còn hơi sức rơi lệ.
Một tiếng thở dài mệt mỏi truyền đến.
Cả người Đường Khả Hinh ngồi ở cầm trên ghế, tay nhè nhẹ đặt lên phím đàn, nhìn phím đàn xen kẽ trắng đen, lòng của cô lại chợt đau xót, nhớ tới lúc Trang Hạo Nhiên đàn Piano luôn có một chút u buồn tản ra, rất hấp dẫn. . . . . Cô chậm rãi vươn tay, nhẹ lướt qua phím đàn, trong đầu nhớ lại bài hát lúc đó, lòng của cô đột nhiên căng thẳng, đã không nhớ rõ đàn như thế nào. . . . .
Có phải bởi vì người thay đổi, bài hát cũng thay đổi hay không. Thế giới này, rốt cuộc còn có cái gì, đáng để mình tin tưởng đây?
Cô gái này tiều tụy ngồi tại chỗ, trong lòng nổi lên chua xót, đau đớn, nhưng vẫn đưa ngón trỏ ra, làm trái với quy định của khách sạn, ở sảnh tiệc không có mở tiệc thì không được khảy đàn Piano. . . . . . Ngón tay nhẹ nhàng rơi lên phím Piano, nhẹ nhàng nhấn xuống, chỉ dùng kỹ thuật đơn giản, một tay nhẹ nhàng đánh bài “Clementine”. . . . . . Tiếng nhạc sâu kín buồn bã, bi thương chợt vang lên. . . . . .
Trong hành lang cũng vang vang bài hát đơn giản lại đau thương.
Đồng nghiệp bộ phận lễ tân, thậm chí bao gồm khách khứa cũng ngạc nhiên nhìn khắp nơi tìm nguồn gốc tiếng nhạc.
Đường Khả Hinh im lặng không lên tiếng, ngón tay vẫn khẽ nhúc nhích, một mình trên phím đàn gãy bài hát bi thương êm tai, vừa đàn vừa không còn hơi sức nhớ lại quá khứ, bởi vì đã mờ nhạt. . . . . . Ngay cả hình ảnh khi còn bé, anh trai lớn cõng mình về nhà, đến gian phòng nào đó, đẩy cửa ra, vì mình dùng chiếc piano thủy tinh đàn bài hát, cũng từ từ biến mất theo số mệnh. . . . . .
Cô không tin những thứ này, cũng không bao giờ tin tưởng nữa ! !
Trái tim đè nén buồn bực khó chịu! !
Đường Khả Hinh thật bi thương không có nơi trút bỏ, giống như toàn bộ thế giới đều là bóng tối, cô có thể nhịn chịu đựng bị Tưởng Thiên Lỗi phản bội, nhưng cô không thể chịu đựng bị Trang Hạo Nhiên phản bội, cô không thể, cô không thể! ! Bởi vì Trang Hạo Nhiên là anh trai lớn! ! Cô đột nhiên cảm thấy phiền não, nặng nề đưa đôi tay, cắn chặt răng đập mạnh vào bàn phím, cả sảnh tiệc chợt vang lên từng trận âm thanh tan vỡ khó nghe, cô đỏ mặt tiếp tục đàn, cố sức đàn, tay không ngừng đập trên phím đàn ! ! Tang tang tang! !
“. . . . . . . . . . . .” Tiếng khóc truyền đến.
Đường Khả Hinh lập tức nằm ở trên phím đàn, mệt mỏi khổ khổ đau đớn bật khóc, đột nhiên suy nghĩ, mình uất ức là vì cái gì?
Không gian chợt yên lặng lại.
Chỉ còn lại tiếng nức nở của cô gái đáng thương, thật lâu thật lâu. . . . . . Cô giống như nằm ở trên phím đàn ngủ thiếp đi. . .
Phía trước chợt đè xuống một bóng đen, chậm rãi bao trùm cô gái trước mặt.
Đường Khả Hinh bỗng nhiên ngẩng đầu, đôi mắt đẫm lệ quay đầu, qua ánh đèn màu xanh, nhìn thấy Trang Hạo Nhiên đang đứng ở phía sau mình, im lặng cúi xuống nhìn mình. . . . . . Trái tim cô ầm một tiếng, giống như sống lại, trừng to mắt nhìn anh một lúc! nói không ra lời! !
“. . . . . .” Trang Hạo Nhiên nhàn nhạt nhìn cô nói: “Nếu như em mất hứng, không cần lấy Piano trút giận, nó không có chọc giận em. . . . . .”
Đường Khả Hinh vẫn không thể tin nhìn anh, cho rằng mình đang nằm mơ, thậm chí cô gấp gáp vươn tay, nhéo mạnh mặt của mình, đau quá! ! Cô lại trợn to hai mắt, lập tức đầy tràn nước mắt, nhìn anh! !
“Không biết đàn cũng đừng đàn, làm cho âm thanh cổ quái, đã quấy rầy khách ở đại sảnh dưới lầu.” Trang Hạo Nhiên nói xong, đôi tay xinh đẹp đặt ở trên phím đàn, hỏi: “Muốn nghe bài gì? “Clementine”?”