Mục lục
Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 839: HÂM MỘ

Đêm!

Mưa phùn bay bay !

Chiếc Rolls-Royce màu bạc, từ thành thị nhộn nhịp, như là mũi tên chợt lóe lên.

Trang Hạo Nhiên mệt mỏi ngồi ở sau xe, khuôn mặt tiều tụy lạnh lẽo, nhìn chăm chú đường phố phồn hoa ngoài cửa sổ, giống như mệt mỏi bị hút mất linh hồn, hai mắt thâm thúy khẽ chớp, nhớ tới Đường Chí Long khi mình khổ sở quỳ gối van xin vẫn rơi lệ, kiên trì hai người không thể ở bên nhau. . . . . . Tròng mắt anh hiện lên nước mắt, lại run rẩy đưa ngón tay, lau nhẹ, đè nén nước mắt. . . . . .

Tài xế có chút lo lắng ngẩng đầu, nhìn bên trong kính xe. . . . . .

Trang Hạo Nhiên thở dài một cái, cúi đầu, từ tây trang trong túi, chậm rãi móc ra ví tiền màu nâu sậm, nhẹ nhàng mở ra, thật ra Đường Khả Hinh cũng không có phát hiện bên trong còn có một tấm hình cất hơn mười năm. . . . . . Anh khẽ chớp đôi mắt tràn lệ, từ bên trong rút ra một tấm hình, đó là tấm hình ở trong thảm cỏ Lavender, trong hình cô bé mặc váy trắng, đối mặt với ống kính, đón gió mát nhẹ nhàng, nở nụ cười thật xinh đẹp ngọt ngào. . . . . .

Anh cầm tấm hình này, không nhịn được hai mắt lóe lên nước mắt, nở nụ cười.

“Cậu chủ, chúng ta muốn đi nơi nào? Về nhà sao?” Tài xế cầm tay lái, hơi nhìn bên trong kính xe hỏi.

Trang Hạo Nhiên im lặng không lên tiếng, vẫn theo ánh đèn đường màu vàng nhạt chiếu vào, nhìn chăm chú cô bé trong hình, đôi mắt sáng ngời động lòng người, còn có nụ cười ngọt ngào, lại nhớ tới hiện tại lúc Đường Khả Hinh đứng ở trước mặt của mình, nở nụ cười tinh nghịch và ngọt ngào, thật sự là trở thành cô gái 18, em gái nhỏ đã trưởng thành. . . . . . Anh không nhịn được nở nụ cười, cầm tấm hình này, nhìn rất chăm chú. . . . . .

Tài xế có chút rất tò mò nhìn bên trong kính xe.

Trang Hạo Nhiên nhìn chăm chú, nhớ tới khi còn bé, hai người còn tổ chức hôn lễ, anh không nhịn được bật cười vui vẻ, nghĩ tới cô gái mà mình liều mạng theo đuổi bao lâu nay, lại là em gái nhỏ khi còn bé vẫn la hét muốn gả cho mình. . . . . . Anh lại cầm hình, cúi đầu nở nụ cười. . . . . . Nụ cười có chút chua, hai mắt nóng bỏng run rẩy nước mắt, vẫn có chút không thể tin. . . . . .

“Cậu chủ, cậu không sao chứ. . . . . .” Tài xế mới vừa nghe Trang Hạo Nhiên muốn mình lái xe đi đón anh, cũng đã vô cùng nghi hoặc, có chuyện gì làm cho anh không còn hơi sức, không lái xe được?

Trang Hạo Nhiên không nói gì, chỉ cầm tấm hình cũ kỹ, ngẩng đầu lên, thân thể run rẩy nở nụ cười, cười rất kích động, cười đến rất xúc động. . . . . . Cuối cùng. . . . . . Cười rất buồn bã. . . . . . Vẻ mặt của anh hiện lên khổ sở và bất đắc dĩ, nghẹn ngào, vươn tay lau mí mắt, vẫn cười không có lý trí, nước mắt từ khóe mắt lăn ra. . . . . .

“Cậu chủ!” Tài xế rất cẩn thận hỏi.

Trang Hạo Nhiên không nói gì, nhớ tới Đường Chí Long phản đối, khuôn mặt anh căng cứng, đôi mắt đẫm lệ lóe lên, hơi ngồi thẳng người, nhìn ngoài cửa xe, có một người cha đang dắt con gái năm tuổi, vừa nói vừa cười đi trên đường, lúc cười đùa với con gái, nụ cười rất hiền lành, anh lại trở nên kích động, rơi lệ. . . . . .

Người đàn ông này vẫn khát vọng làm cha của đứa bé gái, anh chưa trải nghiệm tình yêu sâu đậm của một người cha đối với con gái? Ông phản đối luôn có lý do, mặc kệ là lý do gì. . . . . .

Trang Hạo Nhiên thở dốc một cái, nhắm mắt lại, nước mắt đau khổ chảy xuống.

***

Khách sạn Á Châu.

Trước cửa đại sảnh, ánh đèn lóe lên, huy hoàng chói mắt!

Một chiếc Rolls-Royce màu đen ngừng ở trước đại sảnh khách sạn, Đông Anh nhanh chóng đi tới, mở cửa xe, mỉm cười nói: “Tổng Giám đốc trễ như thế còn để cho anh về khách sạn, thật sự vất vả.”

Tưởng Thiên Lỗi mặc tây trang màu đen, vừa cài cúc áo tây trang, vừa bước xuống xe, mới trầm giọng nói: “Khi nào bắt đầu họp ?”

“Nửa giờ sau. . . . . .” Đông Anh nhẹ nhàng đáp.

Tưởng Thiên Lỗi không nói gì, tiếp tục cất bước đi vào đại sảnh, liếc mắt nhìn chúng nhân viên khom lưng chào mình, hơi gật đầu, mới đi vào đại sảnh đi vào thang máy, Đông Anh cũng đi vào, nhấn nút đóng cửa.

Thang máy nhanh chóng vọt lên.

Tưởng Thiên Lỗi đứng ở bên trong thang máy, hơi ngưng thần suy nghĩ trong chốc lát, mới nhắc cổ tay nhìn đồng hồ, chín giờ tối, hỏi: “Tổng Giám đốc Trang có nói lý do không thể tham gia cuộc họp hay không?”

“Không có. . . . . .” Đông Anh dịu dàng trả lời.

Tưởng Thiên Lỗi hơi cau mày suy nghĩ tới anh một chút, nói: “Thật khó được, cậu ấy cũng có lúc lười biếng.”

Đông Anh hơi nở nụ cười, giống như nhớ ra chuyện gì đó, nói với Tưởng Thiên Lỗi nói: “Mới vừa rồi Thẩm Phó tổng có chuyện muốn tìm anh, nhưng không ngờ anh và Chủ tịch Lưu đi ra ngoài ăn cơm, dường như là có liên quan Như Mạt tiểu thư.”

Tưởng Thiên Lỗi nghe nói như vậy, hai mắt lóe lên im lặng suy nghĩ trong chốc lát, mới nói: “Tôi biết rồi. Nói cậu ấy họp xong tới gặp tôi.”

“Vâng!” Đông Anh gật đầu.

Cửa thang máy đinh một tiếng mở ra.

Tưởng Thiên Lỗi bước ra thang máy, đi qua phòng hành chính yên tĩnh, đi về phía phòng làm việc của mình, nói với Đông Anh ở sau lưng: “Hôm nay cô vất vả, lại phải làm thêm giờ, làm phiền cô giúp tôi pha một ly cà phê.”

“Vâng . . . . .” Đông Anh đáp lời, đi tới phòng nghỉ ngơi của thư kí.

Tưởng Thiên Lỗi liền một mình đẩy cửa phòng làm việc ra, mới vừa muốn mở ánh đèn, lại giống như cảm thấy trên ghế sa lon phía trước có một bóng người nằm rất kiêu ngạo, đang bày ra đôi chân dài tao nhã, gát lên trên thành ghế. . . . . . Anh lập tức nhấn công tác trên tường, cả phòng làm việc lập tức sáng lên! ! !

Trang Hạo Nhiên nhăn mặt, giống như mới vừa tỉnh lại, híp mắt, bay ra một chút mùi rượu, hơi ngẩng đầu lên, âm thanh khàn khàn nói: “Đừng mở đèn sáng như vậy, chói mắt chết rồi. . . . . .”

Tưởng Thiên Lỗi cau mày nhìn anh một cái, không để ý đến lời của anh, mà nhanh chóng nghi ngờ đi tới trước mặt của anh, cúi đầu, nhìn anh mặc áo sơ mi màu xanh dương nhạt, quần tây màu trắng, nằm trên ghế sa lon, lại xoay người đưa lưng về phía ánh đèn, muốn ngủ thật say. . . . . . Trên bàn trà để một chai rượu băng Canada và một ly Tulip chân cao, nhìn tình huống, đoán chừng là uống không ít. . . . . .

“Tại sao cậu uống rượu ở phòng làm việc của tôi? Lại nổi điên gì thế?” Tưởng Thiên Lỗi cau mày nhìn anh, nghi ngờ hỏi.

Trang Hạo Nhiên không để ý tới anh, chỉ xoay người, tay che ánh đèn, tiếp tục ngủ thật say.

“Trang Hạo Nhiên! ! !” Tưởng Thiên Lỗi quát anh một tiếng.

Lúc này Đông Anh đang bưng cà phê đi tới, nghe tiếng quát của Tưởng Thiên Lỗi, nghi ngờ nhìn vào bên trong, không ngờ nhìn thấy Trang Hạo Nhiên uống rượu say, nằm trên ghế sa lon, ngủ say, cô giật mình. . . . . .

Tưởng Thiên Lỗi giống như có chút phiền não giơ tay, bảo Đông Anh đi ra ngoài, mình mới chậm rãi cởi bỏ cúc áo tây trang, vừa cởi tây trang xuống, vừa nhìn anh, tức giận nói: “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Không phải cậu là thiên hạ vô địch sao?”

Trang Hạo Nhiên vẫn không còn hơi sức đưa lưng về phía ánh đèn ngủ, khuôn mặt kiên nghị nhìn ra có chút trẻ con.

Hai mắt Tưởng Thiên Lỗi lóe lên, bất đắc dĩ ngồi ở trên ghế sa lon, nhìn anh.

Trang Hạo Nhiên nhắm mắt, mặt dán ghế sa lon, im lặng ngủ một lúc lâu, rốt cuộc chậm rãi mở miệng: “Anh tới lúc nào ?”

“Cậu ngủ ở phòng làm việc của tôi từ lúc nào? Cậu có nhà không về, cậu có phòng làm việc của mình, tại sao muốn tới chỗ tôi?” Tưởng Thiên Lỗi ngạc nhiên nhìn anh.

Trang Hạo Nhiên lại trầm trầm ngủ một lúc lâu, rốt cuộc nặng nề thở dốc một cái, hơi động chân dài buông xuống dưới, cả khuôn mặt hết sức tiều tụy bật ngồi dậy, mềm nhũn không còn chút sức lực nào, nhìn chai rượu xinh đẹp trống rỗng trước mặt, vươn tay chống nhẹ trán, có chút đau đầu, cười khổ tự giễu, thở dài một hơi mới nói: “Lúc nảy tôi ngồi ở trong xe, chạy rất nhiều vòng trong thành phố, không biết đi đâu. . . . . . Muốn về nhà, lại cảm thấy tịch mịch, muốn trở về phòng làm việc của mình, càng cảm thấy buồn bực và không thoải mái, lúc đó tôi mới nhớ tới anh. . . . . .”

Tưởng Thiên Lỗi hơi cau mày, nhìn anh.

Trang Hạo Nhiên chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn Tưởng Thiên Lỗi, nặng nề nuốt cổ họng một cái, cười có chút chua xót nói: “Tôi và anh đấu với nhau rất nhiều năm, tôi vẫn luôn cảm giác mình không phải là bạn bè của anh, mà là kẻ địch. . . . . . Nhưng lúc tôi xảy ra chuyện, phát hiện cái thành phố này cũng không chứa nổi bi thương của tôi, không tìm được một người mạnh mẽ hơn tôi để cho tôi đối mặt và kể khổ, vào lúc này, tôi lại nhớ tới anh. . . . . .”

Hai mắt Tưởng Thiên Lỗi lóe lên, nhìn anh, giống như thật sự có chuyện.

tối nay đoán chừng Trang Hạo Nhiên quá buồn bực và khó qua, cúi xuống, hai mắt lóe ra nước mắt, vươn tay nắm chai rượu, lại tự rót cho mình một ly rượu băng, uống một hơi cạn sạch, thở dài một cái, mới cười khổ nói: “Tôi cảm thấy ngoại trừ anh ra, có thể có tấm lòng và khả năng chịu đựng một chút thứ linh tinh của tôi, đoán chừng không còn người nào khác. . . . . .”

“Thật hiếm có nghe được loại lời nói như thế ở trong miệng cậu. . . . . .” Tưởng Thiên Lỗi giễu cợt nhìn anh.

Trang Hạo Nhiên lại nở nụ cười ngẩng đầu lên, nhìn anh nói: “Nói thật, khi còn bé tôi thường bị người ta khi dễ, tại sao cho tới bây giờ anh cũng không giúp tôi . . . . .”

“Tại sao tôi phải giúp cậu?” Tưởng Thiên Lỗi ngạc nhiên nhìn anh, nhạo báng nói: “Mấy lần cậu mang bẫy chuột tới kẹp Os¬car của tôi, tôi hận không thể túm mặt của cậu! Tôi còn giúp cậu?”

Trang Hạo Nhiên tiều tụy nở nụ cười, thở dài một hơi, nắm chai rượu, lại rót cho mình một ly rượu, mới sâu kín nói: “Tôi kẹp os¬car là bởi vì anh tình nguyện chơi với nó cũng không chơi với tôi. . . . . . thật ra tôi rất thích người anh trai này. . . . . Ít ra nhìn đủ hung dữ, đủ dọa người. . . . . .”

“Đừng buồn nôn !” Tưởng Thiên Lỗi nói nhanh.

Trang Hạo Nhiên ngẩng đầu lên, nhìn anh cười nói: “Anh không tin?”

“Uống xong cút ngay! ! Tôi không có thời gian nói nhảm với cậu ! !” Tưởng Thiên Lỗi không muốn nói nhảm với anh, đứng lên muốn đi tới bàn làm việc bên kia. . . . . .

“Tôi không muốn tặng Khả Hinh cho anh. . . . . .” Trang Hạo Nhiên sâu kín nói xong, hai mắt lại hiện ra một chút nước mắt.

Tưởng Thiên Lỗi cau mày xoay người, cúi đầu nhìn anh, có chút tức giận nói: “Không phải cô ấy đã lựa chọn cậu sao?”

“Nhưng số mạng không có lựa chọn tôi . . . . .” Trang Hạo Nhiên nặng nề thở gấp mấy hơi đau đớn, cầm ly rượu, hơi ngẩng đầu uống một hớp.

“. . . . . .” Tưởng Thiên Lỗi lại nghi ngờ cúi đầu nhìn anh.

Trang Hạo Nhiên ngẩng đầu lên, cau mày nhìn Tưởng Thiên Lỗi, mang theo một chút đau lòng nói: “Từ nhỏ đến lớn, anh vẫn luôn ưu tú hơn tôi, bàn công việc, bàn tương lai, bàn lý tưởng với hai ông cụ sớm hơn tôi. . . . . . Trong lòng của tôi cũng không phải không có hận ý, càng không phải không có đố kỵ, nhưng tôi không nóng nảy. . . . . . Bởi vì Hoàn Cầu là của tôi và anh . . . . . . Nếu là đồ của tôi, anh muốn giành cũng giành không được. . . . . .”

Tưởng Thiên Lỗi im lặng nhìn anh.

“Nhưng có một ngày. . . . . .” Trang Hạo Nhiên đột nhiên cười khổ một tiếng, thậm chí mang theo đắng chát của cuộc đời, sâu kín nói: “Rốt cuộc anh bắt đầu muốn ra tay cướp đoạt đồ của tôi . . . . . Khi đó, thật ra tôi cảm thấy hưng phấn, anh biết tại sao không?”

Ánh mắt Tưởng Thiên Lỗi tiếp tục xoay tròn, nhìn anh.

Trang Hạo Nhiên chậm rãi ngẩng đầu lên, hai mắt thoáng qua một chút ánh sáng sắc bén, nhìn anh, nói: “Rốt cuộc tôi có một lý do rất đàng hoàng  . . . . . . Có thể giành đồ của anh rồi !”

Tưởng Thiên Lỗi nở nụ cười giễu cợt.

Trang Hạo Nhiên cảm thấy rối trí cúi đầu, nở nụ cười, tay cầm rượu, nhìn chăm chú dịch rượu màu vàng kim, sâu kín nói: “Tôi muốn biết. . . . . . Rốt cuộc số mạng đứng về phía nào. . . . . . Tại sao người trên toàn thế giới đều khen ngợi anh. . . . . .”

Tưởng Thiên Lỗi im lặng.

Trang Hạo Nhiên cười khổ một tiếng, thở dài một hơi nói: “Có phải rất ngây thơ hay không? Bởi vì ý tưởng này là lúc tôi còn nhỏ  . . . . . . Cho đến khi có người nói cho tôi biết, vì lý tưởng, đầu tiên phải học được nhẫn nại, học được dâng hiến. . . . . . Tôi vẫn làm theo ý muốn của ông, làm mỗi một chuyện. . . . . . đều chậm rãi mang đố kỵ của mình tránh khỏi vận mệnh của anh. . . . . . Thật ra lúc đó hai chúng ta đang chiến tranh, không có kết quả mới là kết quả tốt nhất. . . . . .”

Anh giống như có chút say.

Tưởng Thiên Lỗi cau mày nhìn Trang Hạo Nhiên, nghi ngờ gọi: “Trang Hạo Nhiên! !”

Hai mắt Trang Hạo Nhiên lóe lên mấy phần đau đớn, chậm rãi đứng lên, ngẩng đầu lên nhìn người này giống như anh trai, sâu kín cười khổ nói: “Thật ra tôi đi tới hôm nay cũng không dễ dàng, người thân, bạn bè, đồng nghiệp. . . . . Đều là tôi rất vất vả xây dựng. . . . Tôi vẫn cho rằng chỉ cần tôi dụng tâm xây dựng, tôi sẽ đi về phía cuộc sống lý tưởng của tôi. . . . Thoát khỏi số mạng chiến tranh giữa tôi với anh, tìm kiếm một khoảng trời thuộc về Trang Hạo Nhiên tôi. . . . . . tôi chưa từng nghĩ, thế giới này còn có chuyện tôi không làm được, còn có người tôi không có được. . . . . . Cho tới bây giờ cũng không có. . . . . . Cho đến khi Khả Hinh xuất hiện. . . . . . .”

Tưởng Thiên Lỗi hơi lộ ra một chút ngạc nhiên nhìn anh.

Trang Hạo Nhiên sâu kín nhìn anh, hai mắt hiện lệ, mỉm cười nói: “Tôi rất hâm mộ anh, thật rất hâm mộ anh. . . . . . anh không cần rất dụng tâm yêu cô ấy, cũng có thể có được cô ấy. . . . . . Thậm chí nhận được câu nói của cô ấy, chết cũng muốn yêu. . . . . . Tôi cực khổ bỏ ra và  theo đuổi, thật vất vả trông chờ một chút tình cảm. . . . . . Lại bị số mạng cắt đứt. . . . . . Được rồi. . . . . . Tôi thua. . . . . . Tôi thua. . . . . . Tôi thật sự thua rồi. . . . . .”

Người đàn ông này nói xong, liền cảm giác mất mát xoay người, khổ sở đi khỏi. . . . . .

Nhưng Tưởng Thiên Lỗi lập tức nắm chặt cánh tay Trang Hạo Nhiên, cau mày nhìn anh nói: “Trang Hạo Nhiên! ! Cậu đã nói trong tình yêu không có thắng bại! ! Cô ấy đã thật lòng chọn cậu là đấy! !”

Trang Hạo Nhiên xoay người, chăm chú nhìn Tưởng Thiên Lỗi.

Tưởng Thiên Lỗi cau mày, thở dài một cái, mới nói: “Tôi không muốn thừa nhận chuyện này! Nhưng thật sự cô ấy đã lựa chọn cậu, cô ấy cũng đã từng thẳng thắn nói với tôi tình cảm dành cho cậu. . . . . . Cô ấy nói. . . . . . Cô ấy yêu cậu. . . . . .”

Trang Hạo Nhiên cắn chặt răng, cố nén nước mắt trong hốc mắt, khiếp sợ nhìn Tưởng Thiên Lỗi.

Tưởng Thiên Lỗi xoay người, nhìn dáng vẻ anh như vậy, cũng không nhịn được nói: “Nếu quả thật muốn ở bên nhau cậu nhất định phải hiểu rõ tình yêu và vui vẻ còn quan trọng hơn so với rất nhiều đau khổ trên đời. . . . . Nếu muốn yêu, thì dũng cảm một chút thôi. . . . Không nên do dự. . . . Lúc đầu tôi cũng bởi vì một chút do dự này, bỏ lỡ sự quan tâm của số mạng đối với tôi. . . Cậu cố gắng đi, tôi không muốn cô ấy lại chịu đựng tổn thương đoạn cảm tình thứ hai. . . . . .”

Trang Hạo Nhiên chăm chú nhìn Tưởng Thiên Lỗi.

Ánh mắt Tưởng Thiên Lỗi cũng xoay tròn, bất đắc dĩ nhìn Trang Hạo Nhiên, nói: “Tôi không biết giữa hai người xảy ra chuyện gì, nhưng nếu như có việc cần tôi, cậu nói cho tôi biết. . . . . . Khi còn bé không đánh nhau vì cậu, cũng không đại biểu tôi không có giúp cậu. . . . . .”

Trang Hạo Nhiên cúi xuống, hai mắt khổ sở lóe lên nước mắt, suy nghĩ thật lâu thật lâu, rốt cuộc chậm rãi gật đầu một cái, sau đó im lặng xoay người, đi ra ngoài. . . . . .

Tưởng Thiên Lỗi vẫn hơi lộ ra có chút lo lắng xoay người, nhìn bóng lưng Hạo Nhiên cô đơn mất mát, ánh mắt xoay tròn, nghĩ tới điều gì, cầm điện thoại di động lên, gọi điện thoại. . .

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK