Chương 996: ĐỪNG TỚI ĐÂY
Đêm tối, mưa to gió lớn, cây chuối tây bên hồ bờ đong đưa từng hồi, xuyên qua lá tàu xanh bóng loáng, giống như có rất nhiều oan hồn ẩn náu đang kêu gào tiếp nạp! !
Chiếc Rolls-Royce màu bạc và đoàn xe màu đen theo đuôi, từ bên bờ hồ xen kẽ chạy đến, chạy qua con đường nhỏ uốn lượn, không ngừng chạy qua ổ gà lầy lội rãnh sâu, tóe lên rất nhiều nước bùn bẩn thỉu, rốt cuộc xe thắng gấp ở bên cạnh một kho hàng và phòng bí mật nhỏ, cửa xe nhanh chóng mở ra, Diệp Mạn Nghi mặc váy dài màu đen, nắm chặt túi xách màu đen, tay kéo váy dài, lạnh lùng cứng rắn giống như nữ vương bước đi.
Vệ sĩ xung quanh, im lặng nhanh chóng cùng bà bước đi về phía trước.
Mười mấy người canh giữ ở bên ngoài phòng bí mật, nhìn thấy Diệp Mạn Nghi, bọn họ cùng cung kính im lặng gật đầu.
“Mở cửa!” Diệp Mạn Nghi tức giận lạnh lùng nói to! !
“Vâng! !” Hai đàn ông giữ ở ngoài cửa, lấy được Lãnh Mặc Hàn đi tới dùng ánh mắt ra hiệu, phịch một tiếng, cánh cửa lập tức mở ra! !
Như Mạt mới vừa bị thứ thuốc kia chơi đùa sống không bằng chết, run rẩy co rúc trên mặt đất, đầu tóc rối bù, tràn lệ, vài sợi tóc rũ xuống ở trước hai mắt cô run rẩy hoảng sợ, cô thở dốc, nghe được tiếng cửa mở, thân thể hoảng sợ run lên bần bật, mặt dính vào trên vách lạnh băng, hơi nhấc mí mắt, nhìn thấy Diệp Mạn Nghi, lòng của cô chợt run lên, cũng không dám rên, chỉ là tay nắm lấy mặt đất, vẫn muốn giữ một chút tàn nhẫn và tôn nghiêm. . . . . .
Cả người Diệp Mạn Nghi tràn đầy tức giận, khuôn mặt lạnh lẽo cất bước đi vào phòng bí mật, vẻ mặt căm hận nhìn Như Mạt nằm trên mặt đất, dáng vẻ run rẩy, bà hừ lạnh một tiếng, không chút đồng tình giọng khiển trách đi đến trước mặt cô, ánh mắt cứng lại, sắc bén kêu lên: “Từ lúc cô còn nhỏ, lần đầu tiên nhìn thấy cô, tôi đã không thích cô! Dáng vẻ mong manh yếu ớt, giống như mọi người đều thiếu nợ cô! Nếu không phải bởi vì Thiên Lỗi thích cô, loại người như cô xứng vào cửa chính nhà họ Tưởng tôi? ! Vốn nghĩ tới thân phận cô đáng thương, bị buộc gả cho Vĩ Nghiệp, nhưng thứ đê tiện như cô, không ngờ tự mình đi không có đường trở về, ngược lại còn muốn quyến rũ Thiên Lỗi! ! Lần đó hai người các người đính hôn, tôi đã không cam lòng ! ! Nghĩ tới con trai tôi đường đường là Tổng Giám đốc Hoàn Cầu lại vì cô, nhân nhượng cầu toàn đến mức này! ! Thứ đê tiện như cô, không quen nhìn người khác tốt đẹp, quay đầu lại, còn muốn khi dễ Khả Hinh? Cô nói cho tôi biết, cô biết bao nhiêu chuyện? Nói! !”
Như Mạt run rẩy co rúc vào trên sàn nhà lạnh lẽo, hai mắt run rẩy nước mắt kích động, trực tiếp cắn răng nghiến lợi, giận dữ oán hận nói: “Nên biết, cũng đã biết! Mặc kệ Khả Hinh gả cho người nào cũng khó thoát số mạng là con dâu nhà họ Tưởng bà! Tôi chính là không để cho cô ta có một kết quả tốt! Tôi muốn làm cho tất cả mọi người không có kết quả tốt! Đừng vọng tưởng cứu cô ta! Cô ta không cứu được!”
Diệp Mạn Nghi trừng mắt, vẻ mặt tức giận đến run rẩy căng cứng, tay lập tức siết túi xách, giọng khiển trách gọi to: “Người đâu! !”
Hai nam vệ sĩ nhanh chóng đi tới, vẻ mặt căng thẳng nhìn bà chủ! !
Diệp Mạn Nghi tức giận đến lồng ngực muốn vỡ tung, gào lớn: “Xách cô ta lên cho tôi, tát mạnh cô ta mười mấy bạt tai, xem cô ta có còn dám lớn lối mạnh miệng như vậy hay không!”
“Vâng!”
Một nam vệ sĩ nhanh chóng đi tới, không nói hai lời, liền khom người kéo cổ áo của Như Mạt, cứ như vậy kéo cả người cô lên, dùng tất cả sức đàn ông, vung tay lên tát trên mặt Như Mạt, chát một tiếng ! !
“Chát. . . . . .” Một tiếng âm thanh bén nhọn từ trong phòng vang lên, Như Mạt gào khóc một tiếng, cả người không chịu nổi sức mạnh này, khóe miệng tràn ra một ngụm máu, ngã tại góc tường, trên trán đụng phải chảy máu tươi, cô run rẩy co rúc vào trên mặt đất, má trái đau rát, đầu óc hôn mê, lỗ tai bắt đầu không ngừng kêu ong ong, nam vệ sĩ không đợi cô kịp phản ứng, lập tức kéo cả người cô, giận dữ đưa lên tay tát mạnh trên mặt của cô ! !
“A . . . . . . ” Cả người Như Mạt lại ngã ở bên tường, má phải đau như bị bỏng, thậm chí mắt không chịu nổi sức mạnh mà rỉ máu, tai phải lại từng hồi kêu to, toàn bộ thế giới là tiếng kêu ong ong vang lên không dứt, cô hoảng sợ ngẩng đầu lên, nhìn khung cảnh xung quanh, cảm giác mình dần dần nghe không rõ thế giới này.
Vệ sĩ không nói hai lời, lại một tay nắm lấy Như Mạt thoi thóp, kéo lên, tát trái tát phải, tát mạnh cho cô hơn mai mươi bạt tai, nhiều lần đều dung sức thật nặng, đánh cho cô mắt nổ đom đóm, đầu choáng váng lệch đi! !
Lãnh Mặc Hàn im lặng đứng ở ngoài cửa, nhìn cảnh tượng này, vẻ mặt lạnh nhạt, cũng không lên tiếng, chỉ quay mặt sang nhìn rừng chuối phía trước, cảm giác có mấy cái bóng đen giống như dã thú chạy như bay qua, hai mắt anh chợt lóe lên, liền vung tay lên, Mỹ Linh và Thanh Bình lập tức giống như chim yến bay, dẫn mọi người đeo kính sát tròng màu lục, xông thẳng vào trong rừng chuối! !
Anh một mình đi vào trong phòng tối, nhìn Như Mạt mới bị tát tai xong, đã thoi thóp ngã lăn trên đất, khóe miệng không ngừng phun máu, khổ sở đến nói không ra một câu, vẻ mặt lộ ra bình tĩnh, lập tức đi tới sau lưng Diệp Mạn Nghi nói: “Bà chủ! Thời gian đã không còn sớm, thời tiết cũng không phải quá tốt, nếu muốn trừng phạt cô ấy, lúc nào cũng có thể! Hay là bà trở về nghỉ ngơi trước, nơi này giao lại cho chúng tôi.”
Diệp Mạn Nghi vẫn không hết hận nhìn Như Mạt cả người khổ sở nằm trên đất, bà lại cắn răng nghiến lợi nói: “Cho dù cô chết một trăm lần cũng không thể bồi thường cháu trai của hai nhà Tưởng Trang chúng tôi! ! Nếu như Khả Hinh có chuyện gì ngoài ý muốn, tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho cô ! ! Cô vọng tưởng đụng đến một tóc gáy của hai đứa con trai tôi! Tối nay chỉ cho cô dạy dỗ nho nhỏ, tương lai cô sẽ hiểu được! !”
Bà nói xong, lập tức nhanh chóng xoay người đi khỏi.
Lãnh Mặc Hàn nghiêng mặt nhìn Diệp Mạn Nghi đi khỏi, anh lập tức ngồi xổm người xuống, cầm lên một ống kim thuốc trong rương! !
Như Mạt nằm trên đất, nhìn Lãnh Mặc Hàn lại lạnh lùng tàn khốc vô tình như vậy, cầm ống tiêm lên, hai mắt của cô lộ ra ánh sáng sợ hãi, liên tiếp lui về phía sau, hoảng sợ đến nói không nên lời, khổ sở mới vừa rồi, suốt cuộc đời cô cũng không muốn trải qua nữa, hoảng sợ đến hai mắt run rẩy nước mắt, khổ kêu lên: “Anh muốn làm gì?”
Lãnh Mặc Hàn giơ ống tiêm, nhìn Như Mạt, vẻ mặt lộ ra nhàn nhạt, nói: “Cô biết sợ sao? Tôi cho rằng cô không có cảm giác sợ hãi. Hễ mà một người không tin nhân quả báo ứng, cũng nhất định không có kết quả tốt! Thuốc nước này có thể làm cho da thịt của cô hưởng thụ tuyệt đối khổ sở, sau đó khuôn mặt co rúc lại, trở nên không giống như cô nữa! Cho dù có người muốn tới cứu cô, cô cảm thấy dáng vẻ của cô, ai sẽ nhận ra cô?”
Như Mạt mở trừng hai mắt, lập tức hoảng sợ thở hổn hển, nhìn anh.
Lãnh Mặc Hàn híp mắt nhìn vẻ mặt Như Mạt, anh chậm rãi mỉm cười nói: “Thì ra cô còn ôm vọng tưởng, cảm thấy sẽ có người tới cứu cô? ?”
Anh nói xong, lập tức giơ ống tiêm lên . . . . . .
Tiêu Yến lập tức đi tới, nhận lấy ống tiêm, không nói hai lời, liền đi tới Như Mạt vừa co rúm lại khổ sở thét chói tai, căm hận đâm thẳng ống tiêm vào trên cánh tay của cô, lại cắn răng nhanh chóng đẩy mạnh nước thuốc! !
“A . . . . . . ” Như Mạt cảm thấy khổ sở kêu lên, cả người giống như bị lửa thiêu, đau đến như mình tự thiêu, sống không bằng chết, co rúc vào trên đất, theo bắp thịt dần dần co rúc lại, thậm chí đổi màu, đôi tay cô kéo mạnh mặt của mình, thậm chí không biết đau kéo lê từng đạo vết máu, gọi: “Giết tôi đi! ! Giết tôi đi! ! Các người không được chết tử tế! ! Không được chết tử tế! !”
Ánh mắt sắc bén của Lãnh Mặc Hàn chợt lóe, nhớ tới em gái chịu khổ sở, anh lập tức cắn răng đứng dậy, biết trong vòng ba phút, mặt mũi của cô sẽ trở nên khác với quá khứ, anh lập tức nghiêng mặt nói: “Lập tức mang cô ấy từ đường hầm bí mật đi khỏi cho tôi!”
“Vâng!” Tiêu Yến và Giang Thành lập tức gật đầu, lập tức kéo Như Mạt khổ sở kêu la, đi về phía một cánh cửa khác phòng bí mật, từ đường bí mật đi khỏi! !
Lãnh Mặc Hàn một mình đi ra phòng bí mật, nhìn rừng chuối lay động trong mưa bão, hai mắt của anh chợt lóe, ngược lại có vẻ bình tĩnh đi về phía xe của mình, căn dặn tài xế đi khỏi!
Bão táp vẫn không lặng ! !
Phòng trọ nhỏ màu trắng! !
Lằn mưa giống như suy nghĩ miên man, từng đường chảy xuống cửa sổ sát đất.
Cả gian phòng u ám yên tĩnh, bày một lò xông hương ba chân lớn chừng bàn tay, bên trong một chút mùi thuốc quanh quẩn lượn lờ bay ra, màn cửa sổ màu trắng nhẹ nhàng không tiếng động, rất yên tĩnh. . . . . . Đường Khả Hinh nằm ở trên giường nệm màu xanh, vẫn khổ sở đổ mồ hôi, bác Phúc căn dặn, bởi vì thân thể cô suy yếu, không thể dùng thuốc thật mạnh để tránh ảnh hưởng thân thể của cô khôi phục, liền đốt ngải cứu cho cô, để cho cô ở trong phòng kín, không để cho bất cứ ai quấy rầy, một mình oi bức bài tiết mồ hôi, hiệu quả sẽ tốt hơn. . . . . .
Một cơn gió lạnh xuyên vào, giống như tiếng thở dốc của đàn ông. . . . . .
Đuôi váy mỏng màu xanh dương đậm, đón gió bay lên, phơi bày chân dài trắng nõn hấp dẫn. . . . .
Cả người Khả Hinh nóng ran, trên trán tràn mồ hôi, hai mắt đóng chặt, nhất thời có chút cảm giác không khí xung quanh căng thẳng chặt chẽ, giống như trong bóng tối, có mấy đàn ông tất cả mặc quần áo màu đen, im lặng đi tới bên mình, vươn tay vuốt nhẹ chân dài trắng nõn hấp dẫn của cô, thậm chí vươn tay nhẹ nhàng đưa vào trong đuôi váy màu xanh, muốn tìm kiếm giữa hai chân của cô. . . . . .
Tiếng thở dốc mãnh liệt của đàn ông, mang theo hưởng thụ, nhanh chóng khuếch tán khắp phòng, giống như cơn sóng tình khát khao. . . . . .
Anh là ai?