Mục lục
Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 856: YÊU BẢN THÂN MÌNH HƠN

Sáng sớm hôm sau.

Phòng ngủ yên tĩnh, người đàn ông nằm ở trên giường, phơi bày nửa người trên màu đồng to lớn, nghiêng mặt dán vào gối đầu màu trắng, hai mắt nhắm lại, ngủ rất sâu. . . . . .

Ngoài cửa sổ bay vào làn gió mát sâu kín, tỏa ra mùi thơm lá sen.

Anh vẫn hết sức mệt mỏi ngủ thiếp đi, nhưng đôi mắt đóng chặt vẫn hơi di động, giống như còn đắm chìm trong mộng đẹp, trạng thái ngưng thần, mang theo một chút mùi vị bản tính nguyên thủy. . . . . .

“Cha, mẹ! !”

Tiếng nói của một cậu bé trai truyền đến.

Đó là một khu vườn nho bát ngát vài cây số, đang thời gian thu hoạch vào mùa thu, từng chùm nho Cabernet Sauvignon màu tím đậm, mang theo nước mưa đêm qua phát ra ánh sáng trong suốt, lấp lánh dưới ánh mặt trời, có một đứa bé trai mặc áo sơ mi kẻ ô màu xanh nhạt, quần short màu trắng, trong tay cầm một quả bóng bay màu xanh đậm, cười thật vui vẻ nắm chặt sợi dây chạy về phía trước, chạy qua gốc cây nho, đạp ở trên đường nhỏ giữa ruộng bậc thang, hoa dại màu tím, màu trắng, màu vàng theo gió đong đưa. . . . . .

Có một đôi vợ chồng đang đứng ở một đầu kia vườn nho, nhìn đứa bé trai, cười hiền hòa.

Đứa bé trai cũng vui vẻ cầm quả bóng bay chạy về phía trước, không ngờ đột nhiên bị một rễ cây vấp trúng chân, cậu ôi một tiếng ngã xuống, nhất thời phát hiện cả đại não từng trận tách rời, đầu óc của cậu từng hồi xé rách, vẻ mặt lộ ra khổ sở ngẩng đầu lên, nhìn thấy cha mẹ giống như trúng độc, ngã xuống trong vườn nho, tay nắm chặt khuôn mặt chậm rãi bốc cháy, hai chân càng không ngừng đạp thẳng, thật khổ sở gào thét, cuối cùng tiêu mất lý trí cào mạnh mặt của mình, kéo tóc của mình, thậm chí ngẩng mặt tuyệt vọng nhìn bầu trời. . . . . .

“Cha mẹ! !” Đứa bé trai nằm trên mặt đất, kêu gào nhìn cha mẹ, kêu to: “Cha mẹ. . . cha mẹ . . . .”

Bác Dịch lập tức mở mắt, ngưng mặt nhìn hoàn cảnh xung quanh, lại không khỏi nhớ lại giấc mộng này, hai tròng mắt nặng nề chớp chớp, ngạc nhiên suy nghĩ, tại sao lại gặp giấc mộng này? Anh cau mày nằm ở trên giường, nhớ tới đêm qua cùng Trang Ngải Lâm triền miên một trận, cô cuộn người giống như mèo rúc vào trong ngực của mình ngủ, lần đầu tiên lấy dáng vẻ của cô vợ nhỏ, hai mắt anh lóe lên, trên mặt hiện lên một chút nụ cười, lập tức xoay người, lại thấy bên gối đã trống không!

Soạt ! ! !

Bác Dịch lập tức ngồi dậy, nghi ngờ nhìn xung quanh, một mảnh yên tĩnh, cũng không có bóng dáng Trang Ngải Lâm, anh lập tức nhấc chăn lên, trầm mặt bình tĩnh đi về phía phòng tắm, đẩy cửa ra gọi: “Ngải Lâm?”

Phòng tắm trống không, còn có hồ nước xuân đêm qua.

Bác Dịch cởi trần, chỉ mặc quần tây màu đen, đứng ở bên cửa, mày nhíu chặt nhìn bên trong một cái, lại xoay người, nhìn thấy váy dạ hội và có đồ trang sức ở trên giường, toàn bộ đều không thấy, hai mắt của anh xoay tròn, lại trầm mặt đi đến trong áo, mở ra, thấy bên trong trống rỗng, anh thật ngạc nhiên xoay người, nghi ngờ nghĩ: “Cô ấy đi đâu?”

Anh không suy nghĩ nhiều, lập tức trở lại bên giường, cầm một cái T-shirt màu đen tay ngắn, vừa mặc, vừa nghĩ đến đêm qua hai người ở chung một chỗ, không ngừng kích tình, vừa tiến vào vừa hôn môi, phối hợp vô cùng ăn ý, không còn có một người phụ nữ nào giống như cô, lúc ở chung một chỗ nhiệt tình như lửa, anh giống như muốn thiêu đốt ở trong thế giới của cô! !

Cửa bị nhanh chóng mở ra! !

Bác Dịch sửa sang quần áo ngay ngắn, sau khi rửa mặt xong, nhanh chóng đi ra khỏi phòng, trải qua hành lang thật dài, nhìn không gian xa hoa xung quanh, cau mày suy nghĩ người phụ nữ này đã đi đâu?

Phía trước truyền đến tiếng ca hát vui vẻ.

Bác Dịch nhanh chóng đi ra khỏi phòng, thấy Ân Nguyệt Dung mặc một chiếc váy dài bằng lụa mỏng màu vàng nhạt, mái tóc xoăn buộc lên, dùng kim cương Phượng Hoàng màu trắng cài nhẹ hai bên trái phải, trong tay đang cầm một đóa hoa màu xanh nhạt, khẽ nở nụ cười, tâm trạng vui vẻ đi tới. . . . . . Anh lập tức hơi lộ ra một chút lúng túng, bởi vì tối hôm qua anh ngủ với con gái người ta, ho nhẹ hai một tiếng, mới có chút ngượng ngùng cười nói: “Bà Trang, chào buổi sáng.”

Ân Nguyệt Dung tay cầm một giỏ đầy thược dược, nhìn thấy Bác Dịch, nhất thời ánh mắt sáng lên, lập tức nở nụ cười sáng lạn, nhìn anh vui mừng kêu lên: “Bác Dịch, con tỉnh rồi? Mẹ đã bảo Dì Lý chuẩn bị cho con điểm tâm, nhanh ăn đi!”

“. . . . . . . . . . . .” Bác Dịch im lặng nhìn dáng vẻ Ân Nguyệt Dung như vậy, nhất thời có chút sững sờ nhưng cười nói: “Cám ơn bà Trang. . . . . . Nhưng người trong nhà. . . . . . Đều đi đâu hết rồi? A, Chủ tịch Trang đâu? Còn có. . . . . .”

Ân Nguyệt Dung giống như có chút ngạc nhiên nhìn Bác Dịch mỉm cười nói: “Ba Trang của con đã đi Hoàn Cầu, tên súc sinh Hạo Nhiên buổi sáng không thấy qua dùng điểm tâm! Hôm nay mẹ và con dùng điểm tâm hả ! Thế nào?”

Hai tròng mắt Bác Dịch chớp chớp, suy nghĩ xem chẳng lẽ phụ nữ kia lại leo cửa sổ chạy mất?

Ân Nguyệt Dung híp mắt nhìn dáng vẻ của Bác Dịch hơi băn khoăn, bà lập tức xách theo giỏ hoa, đến gần anh, hé miệng khẽ nhíu mày, hơi tức giận nói: “Có phải tối hôm qua Ngải Lâm chạy vào phòng con đánh con hay không? Con bé đáng chết! Mẹ đã sớm nên dùng keo 502 dán chặt cửa sổ!”

“À. . . . . . Không có!” Bác Dịch vội nói.

“Không có?” Ân Nguyệt Dung nghe nói như vậy, vẻ mặt bình tĩnh nhìn Bác Dịch bật cười nói: “Vậy con nhanh dùng điểm tâm đi! Biết hôm nay con phải về Hoàn Cầu, lại không thể nghỉ ngơi thêm một ngày, bị ngựa đạp đây là chuyện rất đáng thương mà?”

Bác Dịch chỉ đành phải khách sáo, cười nói: “Không có việc gì. . . . . . À, dì, con có việc phải đi ra ngoài một chút, không cần ăn điểm tâm . . . . . .”

Anh nói xong, liền nhanh chóng nhìn bà gật đầu một cái, đã đi ra ngoài! !

Nhưng Ân Nguyệt Dung lại giống như xảy ra chuyện lớn, hai mắt trợn to, nhìn bóng lưng Bác Dịch, vẻ mặt kích động.

Dì Lý đang bưng điểm tâm đi ra, thấy bà chủ như vậy, liền tò mò hỏi: “Bà chủ? Bà làm sao vậy?”

“Bà có phát hiện hôm nay Bác Dịch có cái gì khác hay không?” Ân Nguyệt Dung cũng không biết chuyện tối hôm qua, nhìn Dì Lý vội vàng nói.

“A. . . . . . Có cái gì khác ?” Dì Lý ngạc nhiên hỏi.

“Cậu ấy gọi tôi bằng dì ! Cậu ấy không có gọi tôi bằng bà Trang !” Vẻ mặt Ân Nguyệt Dung lập tức lộ ra kích động nhìn bóng lưng mạnh mẽ của Bác Dịch đi ra trước vườn hoa, cực kỳ cảm khái nói: “Tôi . . . . . Tôi . . . . . Tôi có thể được ôm cháu ngoại ! !”

Dì Lý lập tức có chút ghét bỏ, bất đắc dĩ nhìn bà chủ.

Ân Nguyệt Dung vẫn sống ở trong thế giới của mình, tay nhấc nhẹ đuôi váy, vui vẻ khoái trá xoay tròn ở trong phòng khách, không ngờ xoay xoay, không có cẩn thận đụng phải một tờ báo trên ghế sa lon. . . . . .

Người giúp việc trẻ mới vừa đi tới, muốn nhặt lên, đặt lên ghế sa lon. . . . . .

“Chờ một chút…! !” Khuôn mặt Ân Nguyệt Dung đột nhiên biến sắc, xoay người nhìn nội dung tờ báo, kích động gọi: “Mang tờ báo tới cho tôi !”

Nữ giúp việc nghe nói như vậy, nghi ngờ liếc mắt nhìn tờ báo trong tay, vừa nhìn nội dung tờ báo, sắc mặt của cô lập tức tái nhợt, hoảng sợ đến nói không ra lời! !

Ân Nguyệt Dung nhanh chóng đi tới, quát to một tiếng đoạt lấy tờ báo này, nhanh chóng xem nội dung phía trên, trong lúc nhất thời, cặp mắt đẹp mộng ảo lập tức kịch liệt lóe lên, khổ sở, tức giận khóc thút thít! !

Trường đua ngựa!

Một thớt ngựa màu trắng ở trường đua rộng rãi chạy như bay, cô gái với tư thế hiên ngang oai phong mặc quần áo kỵ sĩ màu trắng, đội mũ kỵ sĩ màu đen xinh đẹp, tay cầm dây cương, cho con ngựa yêu của mình nhanh chóng phóng đi ! !

Một người đàn ông nước ngoài đẹp trai, cũng mặc quần áo kỵ sĩ màu đen, tựa vào bên cạnh chuồng ngựa, nở nụ cười ngẩng đầu lên, nhìn Trang Ngải Lâm cưỡi ngựa rất hấp dẫn và xinh đẹp, mặc kệ nhìn bóng dáng của cô như thế nào, cũng rất xinh đẹp và huyền thoại!

Bác Dịch nghi ngờ chậm rãi đi tới trước chuồng ngựa, không thể tin ngẩng đầu lên, nhìn Trang Ngải Lâm cưỡi ngựa, tràn đầy sức sống như vậy, nhớ tới đêm qua hai người ôm nhau tiến vào, cuối cùng cô nằm nghiêng ở trên giường, mồ hôi lạnh ướt đẫm, rất tiêu hồn. . . . . . Anh đứng ở bên ngoài chuồng ngựa, ngẩng đầu lên nheo mắt nhìn Trang Ngải Lâm nơi xa, lại nghiêng mặt liếc mắt nhìn người đàn ông ngoại quốc đẹp trai. . . . . .

Người đàn ông ngoại quốc đẹp trai cũng nghi ngờ quay đầu, nhìn anh.

Lúc này, tay Trang Ngải Lâm cũng cầm dây cương, cưỡi tuấn mã, chạy qua trước chuồng ngựa, giống như nữ vương lạnh lùng cúi nhìn Bác Dịch!

Bác Dịch cũng chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn cô.

Trang Ngải Lâm lạnh lùng nhìn chòng chọc anh thật lâu, rốt cuộc nhảy xuống, tay vỗ lưng ngựa một cái, để cho con ngựa yêu đi tản bộ phía trước, tay bưng mũ kỵ sĩ cởi ra, lộ ra mái tóc xoăn khêu gợi, theo gió bay bay. . . . . . Cô xoay người nhàn nhạt nhìn anh!

Bác Dịch cũng bình tĩnh nhìn cô.

“Anh tới đây làm gì? Tìm tôi sao?” Trang Ngải Lâm bình tĩnh cầm quần áo kỵ sĩ, nhàn nhạt hỏi.

“. . . . . . . . . . . .” Bác Dịch lại im lặng nhìn cô.

“Tôi đã cho anh một cơ hội ở tại phòng làm việc của anh !” Trang Ngải Lâm giống như giải quyết công việc nhìn anh.

“. . . . . . . . . . . .” Bác Dịch khẽ cắn răng nhìn cô.

Trang Ngải Lâm lại vô cùng bình tĩnh nhìn anh, sâu kín nói: “Tối hôm qua hai chúng ta cũng chỉ là cần lẫn nhau! Anh cũng không có yêu thích tôi.”

Bác Dịch híp mắt nhìn cô.

Trang Ngải Lâm hết sức bình tĩnh nhìn anh, nói: “Lý do anh không thể yêu tôi có quá nhiều.”

Bác Dịch hơi giật mình nhìn cô.

Trang Ngải Lâm hơi ngẩng mặt, tay cầm mũ kỵ sĩ, lại bình tĩnh cứng rắn nhìn anh, nói tiếp: “Tôi nói rồi! Tôi không thích đàn ông xoay người! Chứng minh tình cảm của anh ta đối với tôi không tôn trọng và nhu nhược! Cho nên hai chúng ta sẽ không bởi vì lên giường một buổi tối, sẽ có thay đổi gì ! Anh đừng suy nghĩ nhiều! Tôi là loại người xem lý trí quan trọng hơn tình yêu! So với anh, tôi yêu bản thân mình hơn!”

Bác Dịch hơi thở dốc, ngẩng đầu lên, hai mắt lóe lên nhìn cô.

Trang Ngải Lâm cũng nhìn anh một cái , ngay sau đó xoay người, cất bước muốn đi về phía con ngựa của mình! !

“. . . . . . . . . . . .” Hai mắt Bác Dịch lóe lên, muốn gọi cô lại !

Sắc mặt Trang Ngải Lâm thâm trầm lạnh lùng, cất bước đi khỏi, không để ý tới anh nữa! !

Bác Dịch lập tức quay mặt đi, nhìn chăm chú rừng núi phương xa, giống như nhìn thấy rừng nho của mình, nặng nề thở gấp mấy hơi.

Trang Ngải Lâm dừng ở giữa chừng, hơi nghiêng mặt, giống như nhìn thấy nửa khuôn mặt cứng rắn của người kia, cô cười nhạt một tiếng, tay thoải mái khêu nhẹ tóc dài trên trán, tiếp tục cất bước đi về phía trước! !.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK