Mục lục
Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1136: CHỊU ĐỰNG

Hoa nho nhỏ đến đáng thương, hơn nữa màu xanh nhàn nhạt, làm cho người ta luôn lãng quên sự tồn tại của nó, cũng có rất nhiều người cho rằng cây nho không cần nở hoa, chỉ cần kết trái… Nó vẫn lặng lẽ nở ra xen kẻ những chiếc lá có hình dáng như lòng bàn tay đàn ông, hết sức bí mật, theo gió thổi qua, một chút mùi hương nhẹ nhàng … Sẽ bay đi. . . . . Bay đi…

Nhưng mùa hoa của nó rơi xuống, luôn báo hiệu rượu vang đã kết thúc sôi trào, cả thế giới lại sắp nghênh đón quả nho lớn chồng chất! Đó là sự hồi sinh mới! !

Nhà họ Chu.

Bác Phúc đột nhiên cầm một cây kim châm ngắn lấp lánh ánh sáng, dừng ở trước ánh mắt sắc bén của mình, cẩn thận liếc mắt nhìn, lúc này mới hơi xoay người, hai mắt âm trầm nghiêm túc, nhìn Đường Khả Hinh hôn mê trong ghế nằm, cô khuôn mặt tái nhợt nghiêng một bên, đôi môi mím chặt, khóe miệng vẫn cắn chặt một chút tia máu tím đen, tay không hề ý thức rũ xuống một bên, thoi thóp, ông nhíu mày, tay lập tức cầm kim châm ngắn, khom người xuống, bắt đầu ở các huyệt vị Đại Chung, Hiệp Cốc của cô gái này, nhịp nhàng, có lực chậm rãi ghim kim, mỗi lần ghim kim, từ trong da thịt rút ra liền nhìn thấy cây kim phát ra ánh sáng màu bạc, ánh mắt ông không có lộ ra quá nhiều tin tức, tiếp tục ghim kim cho cô…

Nhã Tuệ cùng đám người Lâm Sở Nhai, Trần Mạn Hồng, Tô Lạc Hoành rối rít căng thẳng đứng ở một bên, nhìn bác Phúc ghim kim, Trang Hạo Nhiên bảo vệ chặt ở một bên, rất gấp gáp và đau lòng nhìn hôn mê Đường Khả Hinh, nhớ tới mới vừa ở bên trong vườn nho, mình chọn được một chùm nho Muscat đã chín, đang muốn đi về phía giàn nho không ngờ nhìn thấy Đường Khả Hinh giống như đóa hoa rơi rụng ngã xuống ở trên ruộng bậc thang, tay nắm chặt, đầy bùn đất, phun máu đen, nhìn rất kinh khủng …

Lúc này nhớ lại, trái tim cũng đau đớn tê dại và khó thở! !

Anh nắm chặt quả đấm, hai tròng mắt xốc xếch lộ ra ánh sáng đau lòng, nhìn Đường Khả Hinh! Nghĩ đến, rốt cuộc xảy ra chuyện gì, vốn người còn thật tốt…

Lúc này Lâm Bạch Bạch cũng đã hoảng sợ đến sắc mặt tái nhợt, mất hồn, tay bưng chén thuốc lúc nảy bác Phúc sai người sắc xong, hàm răng đánh canh cách, run rẩy thở phì phò đứng ở một bên, suy nghĩ xem có phải là vì mình châm cứu cho Đường Khả Hinh xong, cô mới ngất đi hay không… Hai mắt của cô nhanh chóng xoay tròn, trong ánh sáng rối loạn nhớ tới hôm nay lúc mình châm cho cô, hoàn toàn dựa theo các huyệt vị Bác Phú đã căn dặn? Chẳng lẽ mình nhớ nhầm huyệt vị nào đó? Nghĩ tới đây, mồ hôi lạnh từng giọt lăn xuống, cô hoảng sợ đến không dám có cử động nhỏ nào, gần như muốn khóc…

Bác Phúc không nói gì, tay tiếp tục rút kim châm ngắn, ghim tất cả huyệt vị cho Đường Khả Hinh, thời gian từng phút từng phút trôi qua, rốt cuộc ông đã rút một cây kim châm ngắn cuối cùng, ngừng trên không trung, mặc cho nó phát ra ánh sáng màu bạc lấp lánh, lúc này mới chậm rãi  cầm kim, nhẹ nhàng hạ châm xoay tròn ở huyệt Thừa Khấp của cô, sau khi chờ một chút thời gian, lại rút mạnh kim ra!

Sau khi châm cứu xong, thân thể cô gái này giống như nhận được thư thái cực lớn, nằm ngửa ở trên ghế dựa, rốt cuộc hơi thở nơi lồng ngực lắng xuống, nhìn khuôn mặt từ từ hồng hào, môi đỏ mọng đầy đặn hé mở, hai mí mắt từ từ di động, lông mi khẽ chớp. . . . .

Mọi người nhìn thấy sắc mặt của cô từ từ chuyển biến tốt, cũng không khỏi buông lỏng thở phào một hơi…

Trang Hạo Nhiên lại không dám thư giãn, lập tức ngồi ở bên cạnh Đường Khả Hinh, đau lòng nắm bàn tay nhỏ bé của cô, cúi xuống, cẩn thân nhìn chòng chọc khuôn mặt cô vẫn hỗn loạn, rất căng thẳng và vội vàng gọi: “Khả Hinh?”

Hai mắt Đường Khả Hinh vẫn khép chặt, trên mặt lộ ra vẻ đau đớn khó chịu, nghe tiếng gọi thâm tình này, chợt cảm thấy thân thể mất hồn nghiêm trọng, cảm giác nặng trĩu, trời đất quay cuồng, xoay vòng cho cô từng trận mê man, không nhịn được hơi di động mí mắt, hai mắt nhẹ nhàng mở ra, hé ra một chút ánh sáng…

Một luồng ánh sáng trắng chói lóa, giống như ánh sáng thiên đường vẫn mênh mang bao phủ ở trước mắt của mình…

Hai tròng mắt của cô có chút bi thương, đau xốn, di động, cảm giác luồng ánh sáng trắng xóa lại muốn cắn nuốt mình, cô theo bản năng nhắm hai tròng mắt rối loạn, nuốt mạnh một chút máu tanh nơi cổ họng khô khốc, mới chậm rãi mở hai mắt ra… Trong thoáng chốc, cảm giác luồng ánh sáng trắng xóa trước mắt có thể chậm rãi di chuyển giống như đám sương sáng sớm theo thời gian dần dần tan đi thần bí, bày ra trước mặt mình từng chút, từng chút màu sắc trên thế giới, cùng hình dáng mặt mũi của một số người quen biết, trong lòng của cô khẽ động, lập tức nhấc lông mi thật dài, hơi lộ ra mấy phần kích động nhìn người trước mặt. . . .

Trang Hạo Nhiên căng thẳng cúi mặt, đau lòng nhìn Đường Khả Hinh, lo lắng có phải thân thể của cô xảy ra chuyện gì rồi hay không! ?

Đường Khả Hinh lại trợn to hai mắt, mang theo vài phần không thể tin nổi nhìn bóng dáng mơ hồ trước mặt, trái tim đập thình thịch, cảm thấy không thể, nhưng không kịp chờ đợi, rất mong đợi… Rốt cuộc… Rốt cuộc… rốt cuộc màn sương mù từ từ tan đi hết, tất cả thế giới trong ánh sáng mãnh liệt phản chiếu, lập tức rõ ràng, ánh mắt thâm tình của người đàn ông lập tức chiếu rọi ánh mắt mình! ! Hai tròng mắt của cô lại nhấp nháy ánh sáng thật mãnh liệt, theo bản năng muốn nhìn rõ người đàn ông trước mặt! !

Anh mặc áo sơ mi trắng, rất gấp gáp nhìn mình, cổ áo hơi mở ra, hơi lộ ra lồng ngực kiên cố màu đồng, khuôn mặt của anh vẫn hoàn mỹ như điêu khắc, mang theo cảm giác bí ẩn của người đàn ông phương Đông, hai tròng mắt hấp dẫn phát ra ánh sáng thâm tình, vội vàng, sống mũi cao thẳng, hết sức mê người, môi mỏng khêu gợi khẽ mở, hơi thở nặng nề…

Cha nói, phải trải qua bao nhiêu thế sự đổi thay, bao nhiêu số kiếp thần thánh, bao nhiêu bàn tay thời gian, mới có thể điêu khắc ra một người đàn ông giống như ngài? Cha còn nói, cho dù là ai cũng không thể quá ích kỷ muốn có được cả người đàn ông này.

Cô gái này, chớp động hai tròng mắt dịu dàng, chăm chú nhìn người đàn ông trước mặt, anh đang đau lòng, thâm tình nghiêng người nhìn mình, cả người buông thả hơi thở tình yêu cuồng nhiệt thật sâu, trong lòng của cô đau nhói, run rẩy ứa nước mắt…
“Khả Hinh! ! Em không sao chứ?” Trang Hạo Nhiên cảm giác khuôn mặt cô vẫn tiều tụy, liền vươn tay, nâng nhẹ mặt của cô, đau lòng hỏi: “Có chỗ nào khó chịu hay không! Lúc nảy em như vậy thật sự làm anh rất lo sợ ! !”

Khuôn mặt của Đường Khả Hinh cũng dần dần co quắp cảm động và đau lòng, mặc cho từng viên nước mắt nóng bỏng tuôn ra, hai tròng mắt vẫn lộ ra một chút dịu dàng và thâm tình, thật chăm chú nhìn khuôn mặt thâm tình của Trang Hạo Nhiên, chỉ sợ đây là một giấc mộng, trong nháy mắt cảm giác hạnh phúc và hình ảnh trước mặt vụt mất, cô cứ nhìn như vậy, nước mắt lại chậm rãi chảy xuống… Rốt cuộc âm thanh khàn khàn, lại lộ ra vô hạn tình ý nói: “Không có việc gì…”

Lúc này Trang Hạo Nhiên mới thở phào một cái, theo bản năng nhìn vào ánh mắt cô, mới mỉm cười nói: “Không có việc gì là tốt! ! Thân thể… Có còn cảm giác nôn mửa hoặc cảm giác khác hay không?”

Hai tròng mắt dịu dàng của Đường Khả Hinh vẫn nhìn chằm chằm vào anh, nước mắt chảy xuống, lắc đầu một cái…

“Vậy thì tốt! ! Bác Phúc đã sắc cho em một chén thuốc rồi! Anh đút cho em uống!” Trang Hạo Nhiên lại yên lòng mỉm cười, lập tức xoay người, nhìn Lâm Bạch Bạch, sắc mặt căng cứng, hai mắt lộ ra một chút kì quái không tin nổi ! !

Đường Khả Hinh thật dịu dàng, rất quyến luyến nhìn bóng lưng của anh, trong lòng lại đau nhói, lệ nóng từng giọt chảy xuống…

Trang Hạo Nhiên lập tức xoay người, lồng ngực phập phồng kích động, cúi mặt xuống, ánh mắt nóng bỏng nhìn cô gái trước mặt, giống như nắm bắt linh hồn, chăm chú nhìn hai tròng mắt của cô! !

Hai tròng mắt Đường Khả Hinh tràn đầy nước mắt, lập tức đau xốn, cũng không chịu nổi, chớp nhẹ, chỉ thật gấp gáp nhìn ánh mắt anh, cuối cùng khuôn mặt giống như lộ ra một chút nụ cười thâm tình…

“Khả Hinh! Em…” Trái tim Trang Hạo Nhiên như bị người chợt nện một cái, rất kích động và không thể tin nổi nhìn cô gái trước mặt, hai tròng mắt dịu dàng lộ ra quá nhiều ánh sáng suy tư có thể nhìn thấy, thậm chí lộ ra cái nhìn chăm chú dịu dàng mình rất quen thuộc, rất quen thuộc … Mặt của anh lập tức lộ ra một chút ánh sáng vui sướng và vẫn không thể tin nổi, cao giọng nói: “Em… Em có thể nhìn thấy, đúng không? Thật không?”

Lời này vừa nói ra, mọi người cùng nhau kinh ngạc nhìn Đường Khả Hinh! ! Chỉ có một mình bác Phúc, vẻ mặt ngưng trọng nhìn Đường Khả Hinh thật lâu, rốt cuộc từ từ nở nụ cười…

Đường Khả Hinh cũng không nhịn được nở nụ cười thâm tình, kích động, nhìn người đàn ông trước mặt.

“Em trả lời anh đi ! Có phải em có thể nhìn thấy hay không! ! Đúng không?” Trang Hạo Nhiên lại đưa tay ra, hơi nắm chặt bả vai gầy nhỏ của cô gái này, hai mắt không khỏi rưng rưng, nghẹn ngào hỏi: “Mau nói cho anh biết! Có phải em có thể nhìn thấy hay không?”

Đường Khả Hinh đột nhiên co quắp khóc thút thít một trận, chớp hai tròng mắt đầy lệ dịu dàng và thâm tình, nhìn người đàn ông trước mặt, cuối cùng mở miệng bật khóc gọi: “Hạo Nhiên… Vài ngày không gặp, anh đã hốc hác…”

Lời này vừa nói ra, cả người Trang Hạo Nhiên chấn động mạnh một cái! ! Không thể tin nổi nhìn cô gái trước mặt! !

“Thật xin lỗi… Từ quá khứ không thương cho đến bây giờ yêu nhau… Anh vẫn chịu đựng nổi thống khổ em không nhìn thấy anh… Thật xin lỗi…” Đường Khả Hinh run rẩy đau khóc thành tiếng một trận, ngẩng đầu lên, cuối cùng nhìn người đàn ông thâm tình trước mặt, dùng ánh mắt dịu dàng và thâm tình cho anh một chút khát vọng đã lâu  …

Hai mắt Trang Hạo Nhiên lại lóe lên nước mắt, nhìn cô gái trước mặt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK