Mục lục
Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 974: HUYỆT DŨNG TUYỀN

Người anh trai đi, người em trai lại tới! !

Trang Hạo Nhiên dẫn mọi người đứng ở hành lang này đầu, nhìn dáng vẻ Tưởng Văn Phong vô cùng thoải mái đi về phía trước, cả khuôn mặt anh lộ ra vô cùng bình thản hơn so với người khác, lông mày nhướng lên, lạnh nhạt nói: “Hai ngày nay tại sao cậu ấy đến gần Khả Hinh như vậy?”

Tô Lạc Hoành đi trước, nhìn bóng lưng đẹp trai của Tưởng Văn Phong, giống như rất xúc động nói: “Cũng khó trách, cậu chủ Tưởng bằng tuổi Khả Hinh, người trẻ tuổi nha, đi cùng một chỗ, khẳng định có rất nhiều chuyện.”

Phốc!

Trang Hạo Nhiên híp mắt nhìn anh.

Tô Lạc Hoành nói dứt lời, liền cười cười xoay người, lập tức thấy Trang Hạo Nhiên đang híp mắt nhìn mình, anh lập tức ngẩn ra. . . . . .

“Thứ ăn cây táo, rào cây sung! Nuôi cậu lâu như vậy, ngay cả Os¬car cũng không bằng! ! Nó một ngày chỉ ăn một bữa cơm, cũng vẫy đuôi với tôi rồi ! ! Cậu cũng không chênh lệch tuổi tôi bao nhiêu! ! Tôi mới vừa qua hết ba mươi tuổi, cậu cho rằng Thiên Lỗi là trai tân già không ai muốn sao? Cả ngày lẫn đêm cũng chỉ biết chơi với chó! !” Trang Hạo Nhiên lập tức tức giận lại nói: “Người nhà họ Tưởng này cũng thật kì lạ! ! Cả ngày lẫn đêm, nhìn vợ người khác không thả! ! Sở Nhai! Bảo người thay váy hồng cho Os¬car đi!”

“Ồ!” Lâm Sở Nhai nhịn cười nhìn Trang Hạo Nhiên, hết sức vui vẻ nói: “Rốt cuộc anh công đức vô biên, tha thứ cho nó hả?”

“Thay cho nó một bộ váy trắng, chụp thêm cho nó vài tấm hình! ! Nếu như nó không nghe lệnh, đem thiến nó cho tôi ! !” Trang Hạo Nhiên không khách khí cất bước đi về phía trước, hung tợn nói.

“Anh như vậy, không sợ Tổng Giám đốc Tưởng nổi điên à?” Lâm Sở Nhai vừa đi theo, vừa nhìn Trang Hạo Nhiên bật cười hỏi.

“Lúc đó anh ấy mang theo con súc sinh này đến nhà tôi, tại sao lại không sợ tôi nổi điên? Còn chụp hình của tôi và Khả Hinh vỡ nát, tôi nghĩ tới chuyện này, tôi vẫn chưa hết giận! !” Trang Hạo Nhiên nói xong, nhớ tới hôm nay đã cùng Khả Hinh tách ra mấy giờ rồi, không biết cô đang nghỉ ngơi, học đề kiểm tra chuẩn bị thế nào nào, liền có chút hưng phấn, nhanh chóng đi tới phía trước, mắt nhìn thấy cửa phòng Khả Hinh, mới vừa muốn đẩy cửa ra, bước tới. . . . . .

Không ngờ. . . . . .

Hội trưởng Hiệp hội rượu đỏ, Jackson, Vitas, Laurence cùng mọi người cũng tới đây kiểm tra tất cả phòng nghỉ ngơi, cùng thăm hỏi tất cả chuyên gia hầu rượu. . . . . .

Trang Hạo Nhiên nhất thời dừng bước lại, mở trừng hai mắt, nhìn cái lão ngoan cố Jackson, trời rất nóng vẫn mặc tây trang com lê, trên mặt căng thẳng đi tới, hai mắt càng có vẻ sắc bén, giống như trong một chớp mắt là có thể bắt được tuyển thủ vi phạm nội quy, mà mình hoàn toàn là một trong những giám khảo vòng thi viết thứ ba, tim của anh đập ầm ầm, hai mắt mãnh liệt xoay tròn, trong một chớp mắt, lập tức quay đầu, hết sức căng thẳng nhìn Tô Lạc Hoành! !

Tô Lạc Hoành mới vừa muốn đi vào gian phòng, lại nhìn thấy tất cả mọi người dừng lại, anh chớp mắt, liền ngạc nhiên liếc Trang Hạo Nhiên một cái, nhìn lại phía trước hành lang, Jackson cùng tất cả thành viên Hiệp hội rượu đỏ đều tới, anh lập tức ngẩn ra, quay đầu lại nhìn Trang Hạo Nhiên cùng đám người Lâm Sở Nhai đang gắt gao nhìn mình lom lom, anh lập tức ngẩn ra, nhất thời cả người như bắt được mấu chốt, thân thể khỏe mạnh giống như bị cảm nắng, nghiêng trái nghiêng phải, cứ như vậy ngã trên mặt sàn, ngất đi ! !

“Lạc Hoành! ! Cậu làm sao vậy?” Trang Hạo Nhiên nhất thời hết sức khiếp sợ cúi đầu nhìn Tô Lạc Hoành, đau lòng ngồi xổm xuống, đẩy người anh, kêu lên.

Vitas, Jackson cùng mọi người mới vừa đi về phía bên này, nghe được tiếng kêu gào, rối rít ngẩng đầu, cũng đã thấy cả người Tô Lạc Hoành giống như bị cảm nắng, ngất xỉu ở trên sàn, còn thiếu không có sùi bọt mép, lúc này, Thơ Ngữ và Nhã Tuệ, còn có Lạp Lạp, Tiên Nhi cùng nhau đi ra, nhìn thấy Tô Lạc Hoành như vậy, nhất thời kinh hãi, căng thẳng gọi: “Tô Phó tổng! Anh làm sao vậy?”

Đường Khả Hinh ở bên trong nghe được tiếng kêu, cũng muốn đi ra, đôi song sinh lại ngăn cô lại, chỉ sợ gặp nguy hiểm, không cho phép cô đi ra ngoài! !

“Nhanh nhanh nhanh! !” Lâm Sở Nhai cùng Tào Anh Kiệt không nói hai lời, lập tức đỡ Tô Lạc Hoành lên, muốn kéo vào trong phòng nghỉ ngơi của Đường Khả Hinh, tất cả mọi người cũng đều vô cùng lo lắng đổ xô tới, bao gồm Lâm Bạch Bạch, nghe lời dặn của Bác Phúc, muốn đi qua bắt mạch cho Đường Khả Hinh, cô vẫn đội nón bảo hiểm, không nở tháo xuống, chen qua tới hỏi, hết sức căng thẳng hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”

“Lạc Hoành đã hôn mê! !” Lâm Sở Nhai nói xong, cũng muốn khóc, cùng Tào Anh Kiệt một người kéo tay, một người ngẩng đầu, kéo người đàn ông cao 1m80 vào phòng nghỉ ngơi.

“MR’ SHU?” Jackson ở nước Anh quen biết Tô Lạc Hoành, cũng quan tâm đi theo vào trong! !

“Thật sự là làm cho người ta lo lắng! !” Trang Hạo Nhiên không nói hai lời, dáng vẻ hiên ngang lẫm liệt, muốn nhanh chóng vọt vào phòng nghỉ ngơi! !

Một cây roi thép thật dài, lập tức ngăn trước lồng ngực của anh! !.

Trang Hạo Nhiên ngẩn người, quay mặt sang nhìn Vitas, vẻ mặt lạnh lùng trong tay cầm roi thép, híp chặt mắt nhìn mình, giống như trong bụng mình có mấy con trùng, ông già này cũng biết. . . . . . Anh nhất thời bất đắc dĩ nhìn thầy giáo, giống như cầu khẩn gọi: “Thầy. . . . . . thầy! !”

“Hoàn Cầu các người nhân tài đông đúc, người cứu cậu ấy một bó lớn! Cậu ấy cũng chỉ ngất xỉu, không cần cậu đi vào quan tâm! Hơn nữa cậu ấy cũng không phải phát tác một lần hai lần, lần trước lúc leo cây, cậu ấy sợ tôi hỏi tội, vẫn té xỉu ở trên đất không dậy nổi, cho đến khi tôi đá cậu ấy vài cái, mới bò dậy! Tôi còn tưởng rằng khi đó, cậu ấy hận không thể chết ở nơi đó!” Vitas lạnh lẽo, không chút lưu tình nói.

“Thầy! Thầy nói lời này. . . . . .” Trang Hạo Nhiên nhất thời không có cách nào với Vitas, cười khổ, nói: “Chuyện này cũng bao nhiêu năm trước. . . . . .”

“Chuyện này mới mấy tháng trước!” Vitas không nói hai lời, tiện tay vung roi thép, gạt ra Trang Hạo Nhiên đi khỏi phòng nghỉ ngơi, hai mắt mới nhíu chặt nói: “Nếu như cậu còn dám lấy bất kỳ hình thức nào gặp Khả Hinh, tôi sẽ để cho cha của cậu thương cậu thật tốt!”

“. . . . . . .” Hai mắt Trang Hạo Nhiên lập tức nhấp nháy, nhìn sắc mặt lạnh lùng của Vitas, dáng vẻ nghiêm túc, chính trực, nghiêm minh, cũng mang ra cha rồi, bị buộc phải đi ra, nhưng theo bản năng vẫn muốn đi vào bên trong nhìn, lại chợt nhìn thấy Tiên Nhi, phụ tá quản gia nhà họ Tưởng dáng vẻ hết sức trong sáng động lòng người, tay cầm một cây kim châm thật dài, kẹp ở ngón giữa, nhìn thấy giật mình, anh nhất thời ngẩn ra, duỗi ra ngón tay chỉ cây kim châm này, nhíu chặt mày, nghi ngờ hỏi: “Đây là. . . . . . Đây là. . . . . .”

Vèo! !

Tiên Nhi lập tức hoảng sợ đến sắc mặt tái nhợt, trên trán rịn mồ hôi lạnh, con ngươi trợn thật lớn, giấu cây kim ở ngang lưng, lập tức nuốt nước miếng nói: “Đây là. . . . . . . . . Đây là. . . . . . Đây là tôi . . . . . Tôi dùng để may quần áo đấy! !”

Trang Hạo Nhiên nhất thời sững sờ, thật sự nghi ngờ vươn tay, nhìn cô từ đầu chỉ đến chân, cả người ăn mặc hết sức chỉnh tề, nhất là đồng phục phụ tá, lộ ra thân phận tôn quý nhà họ Tưởng, nhưng cô nói, cô nói. . . . . . May quần áo! Mày của anh không khỏi nhíu chặt, hiện ra uy nghiêm của Tổng Giám đốc, nhìn cô, vô cùng nghi ngờ!

Tiên Nhi lập tức hoảng sợ đến trái tim ngưng đập, thật sự không nhịn nổi, vẻ mặt lập tức ủ rũ nói: “Nhưng thật ra là! ! Tôi . . . . . Tôi . . . . . Tôi bởi vì chăm sóc tiểu thư, thật sự quá mệt mỏi, cho nên. . . . . . Tôi . . . . . Tôi liền không thể làm gì khác hơn là dùng kim ghim mình, tỉnh táo một chút! Như vậy mới có thể chăm sóc tiểu thư tốt hơn!”

Cô nói xong, mình không nói hai lời, liền nhắm mắt lại, vẻ mặt đau khổ, cầm kim hung hăng nhắm cánh tay của mình đâm mạnh xuống, cô nhất thời đau đớn đến kêu lên . . . . . rất muốn kêu mẹ nó!

“. . . . . . . . . . . .” Trang Hạo Nhiên hết sức kinh ngạc nhìn cô gái trước mặt, không ngờ, nhà họ Tưởng ngoại trừ os¬car trung thành, còn có phụ tá trung thành như vậy, trong lúc nhất thời anh nói không ra lời! !

“Tránh ra, tránh ra! Tôi xem một chút rốt cuộc có chuyện gì?” Lâm Bạch Bạch, cô gái rất nhiệt tình, thấy Tô Lạc Hoành hôn mê, cô càng thêm nhiệt tình vác cái hòm thuốc của Bác Phúc đẩy cửa ra xông vào bên trong phòng bệnh, nhất thời liền thấy Tô Lạc Hoành quả thật cả người ngất xỉu ở trên ghế dựa, bị cả đám bu lại, đang muốn đi gọi bác sĩ, cô lập tức đi tới, nện cái hòm thuốc xuống nói: “Bác sĩ đến rồi! !”

Mọi người cùng nhau ngạc nhiên quay đầu, nhìn cô! !

Lâm Bạch Bạch đã không quan tâm ánh mắt kỳ dị của người khác, cô không nói hai lời, dáng vẻ giống như một thầy thuốc trung y, ngồi ở bên cạnh ghế nằm, tay lập tức nắm chặt cổ tay Tô Lạc Hoành, bắt chước Bác Phúc cúi đầu bắt mạch! !

Khả Hinh, Nhã Tuệ, Thơ Ngữ, còn có đám người Jackson, Vitas, cùng nhau tò mò nhìn cô! !

Lâm Bạch Bạch vừa nghe mạch, vừa hơi nhíu mày, thấy Tô Lạc Hoành đã bất tỉnh, mí mắt lại khẽ di động, cô lập tức nói tiếng không tốt, đứng lên, vươn tay lật hai mắt Tô Lạc Hoành, nhìn trong con ngươi chết tiệt nọ, trên mặt cô chợt căng thẳng, vẫn như thầy thuốc, lắc đầu, nói: “Bởi vì anh ấy dầm mưa dãi nắng, không đúng, đúng bởi vì phơi nắng quá nhiều, làm cho khí huyết công tâm, nếu như không kịp thời châm cứu, anh ấy có thể sẽ bị tắc nghẽn cơ tim !”

Cứ như vậy cũng được?

Mọi người hơi sửng sốt nhìn cô.

“Xem tôi ! Tôi lập tức có thể làm cho anh cải tử hồi sinh! !” Lâm Bạch Bạch không nói hai lời, liền đẩy cái hòm thuốc ra, từ trong túi xách rút ra ba cây kim châm dài bằng như gang bàn tay, lại lập tức tay chân lanh lẹ đi tới bên chân của Tô Lạc Hoành, nhanh chóng cởi giày da cho anh, gạt vớ, nâng một cái chân sạch bóng lên, nhìn Tô Lạc Hoành vẫn giống như mơ màng mê mẩn, cô khẽ nhíu mày, vụng trộm nói: tôi muốn giết chết thứ có tuệ căn giả bộ anh! !.

“Cô. . . . . . Cô. . . . . . Cô muốn châm anh ấy à?” Nhã Tuệ không khỏi cảm thấy hoảng sợ kinh hồn bạt vía! !

Tô Lạc Hoành nằm ở trên ghế dựa, đã bắt đầu có chút không bình tĩnh, hai mắt bắt đầu mãnh liệt nhảy lên!

Lâm Bạch không nhìn đến Nhã Tuệ, vô cùng nghiêm túc nói: “Nếu muốn làm cho một người cải tử hồi sanh! ! Nhất định phải châm vào. . . . . Huyệt! ! Dũng ! ! Tuyền! !”

Cô nói xong, liền mở trừng hai mắt, ngón tay đang kẹp ba cây kim dài, lập tức nhắm vào huyệt Dũng Tuyền dưới lòng bàn chân của Tô Lạc Hoành, phụp một tiếng, hung tợn đâm thẳng xuống . . . . . .

“A . . . . . . . . ” Tô Lạc Hoành đau đến thấu tim phổi, giống như sinh con thẳng ngồi dậy, đổ mồ hôi hột, da đột nhiên lõm xuống, liều mạng há miệng gọi ông trời, Phật tổ, mắt trừng muốn rớt ra ngoài, chảy nước mắt kêu khóc: “Ông nội ơi! Đau chết ông rồi! Mau rút ra! !”

Lâm Bạch Bạch lại hung hăng đâm xuống lòng bàn chân của Tô Lạc Hoành mạnh hơn, kêu to: “Anh tỉnh rồi! ! Gọi sai tên rồi! !”

“Bà nội ơi! ! Mau rút ra! ! Tôi sai rồi! !” Tô Lạc Hoành lại cảm thấy đau đến thấu tim phổi, kêu khóc! !

“Vẫn gọi sai ! !” Lâm Bạch Bạch lại đâm kim vào một chút! !

“Anh trai . . . . . .” Tô Lạc Hoành liều mạng kêu khóc, mọi người xung quanh và đồng bọn đều sợ ngây người! Lạp Lạp bởi vì sợ kim châm nhất, ngất đi!

“Gọi sai . . . . . .” Lâm Bạch Bạch lại đâm kim vào một chút! !

“Chị . . . . . . chị tốt. . . . . .” Tô Lạc Hoành lại kêu ô ô rũ xuống một bên, kêu to: “Em gái . . . . . . Lâm muội muội! ! Lâm cô nương! Cô bỏ qua cho tôi đi! ! Tôi sai rồi! !”

Lúc này Lâm Bạch Bạch, cũng đâm vào đầu đầy mồ hôi, nghe được câu này, mẹ nó, thật cảm thấy sảng khoái, cô thở phào một hơi, trong tay vẫn cầm kim châm, nhìn Tô Lạc Hoành, lại nhướng mày, uy hiếp nói: “Sau này nhớ, không nên tùy tiện xem thường người khác! Hơn một chút tuệ căn thì giỏi lắm sao? Chỉ là loại hồ lô nhà tôi! Chị không có bản lãnh cứu người, nhưng giết người là bản lãnh lớn nhất ! ! Biết không? Trúng gió rồi thì nghỉ ngơi thật tốt !”

Cô nói xong, lập tức rút cây kim ra ngoài! !

“A . . . . . . . . ” Tô Lạc Hoành lại đau đến nước mắt chảy ròng ròng, thiếu chút nữa ngồi liệt ở trên ghế dựa, thở hổn hển. . . . . .

Lâm Bạch Bạch đắc ý thu kim châm, nhưng bởi vì lúc thu kim châm không khỏi đụng ngã một cái ly đặt ở bên cạnh chén nước, chén nước đá lập tức rơi xuống đất, cô kêu lên một tiếng, lại nhìn thấy nước đá rơi trên sàn nhà đá cẩm thạch có màu trắng, cô hơi giật mình, lập tức ngồi xổm ở dưới sàn, vẻ mặt hết sức hết sức nghiêm túc ngửi mùi nước kia . . . . . .

“Chuyện gì vậy?” Đôi song sinh cảnh giác rất cao, nhìn cô như vậy, lập tức căng thẳng hỏi.

“Tại sao mùi vị này. . . . . .” Hai mắt Lâm Bạch Bạch xoay tròn, lại cúi đầu ngửi mùi vị này, trí nhớ càng ngày càng rõ ràng, giống như nhìn thấy gì nhanh chóng vọt qua ở trước mặt . . . .

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK