Chương 1194: ĐẶT TRƯỚC
Hành lang kiểu cung đình thật dài tối đen, gió biển đập vang lên từng hồi ! !
Cả người Đường Khả Hinh hoảng sợ đến nói không ra lời, cổ tay của cô bị người trước mặt mạnh mẽ nắm chặt như móng vuốt chim ưng, ra sức kéo mình bước đi, cô vừa mang giày cao gót khó đi loạng choạng đi về phía trước, vẻ mặt vừa kích động nhìn bóng lưng nghiêm nghị của người nào đó, biết là anh tới, mặc dù chưa tỉnh hồn, nhưng vẫn có chút không nhịn được sôi trào nở nụ cười.
Khuôn mặt Trang Hạo Nhiên cứng rắn, kéo Đường Khả Hinh nhanh chóng đi về phía trước, cho đến khi đi tới gian phòng tối đen nào đó cuối hành lang, anh trực tiếp kéo Đường Khả Hinh đi vào, ầm một tiếng đóng cửa lại, để Điệp Y ở bên ngoài coi chừng, anh mới không khách sáo nện cô lên mặt tường!
“A!” Cả sau lưng Đường Khả Hinh bị nện mạnh ở trên tường, hoảng sợ đến vẻ mặt có chút thay sắc nhìn người trước mặt ! !
Trang Hạo Nhiên hết sức tức giận, khuôn mặt cứng rắn đứng ở trước mặt của Đường Khả Hinh, lạnh lùng thô bạo cúi xuống, rút khăn tay trắng, hết sức ghét bỏ lau nắm tay phải của mình mới vừa đánh người, vừa lau, vừa nghĩ tới lúc nảy Tưởng Văn Phong thiếu chút nữa hôn Đường Khả Hinh, anh liền cảm thấy tức giận muốn giết người, nhất là nghe được Đường Khả Hinh nhắc tới Tưởng Thiên Lỗi, thái độ vẫn bi thương thì anh càng tức giận! !
Đường Khả Hinh đứng ở trong bóng tối, tay nắm nhẹ tranh thêu mềm mại trên tường, cọ sát vang lên “soạt soạt”, có chút mềm yếu, nhưng vẫn nhìn tức giận Trang Hạo Nhiên.
Rốt cuộc Trang Hạo Nhiên lau sạch nắm tay, mới hơi nhấc mí mắt, hai tròng mắt lộ ra một chút ánh sáng sắc bén, nhìn Đường Khả Hinh.
Đường Khả Hinh nhìn dáng vẻ của anh, lại không nhịn được cười.
“Còn cười?” Anh ở trong bóng tối, hơi nghiêng mặt nhíu mày, nhìn cô.
Khuôn mặt Đường Khả Hinh càng lộ ra dịu dàng nhìn người trước mặt, chỉ cần anh xuất hiện, toàn bộ thế giới của mình lập tức trở nên ngọt ngào nhộn nhạo, cô không nhịn được nhìn anh, lại nở nụ cười dịu dàng, nói: “Nếu như không cười, chẳng lẽ phải gây gổ với anh sao?”
“Gây gổ với anh! ? Anh làm sai chuyện gì?” Trang Hạo Nhiên vẫn không khách sáo nhìn cô, hai tròng mắt lại lộ ra ánh sáng có chút sắc bén, chợt nhíu mày, tay hơi chỉ chỉ ra bên ngoài, mới căm hận nói: “Lúc nảy tên súc sinh đó thiếu chút nữa hôn em !”
“Anh ấy không có hôn em, em đoán chừng anh ấy trêu chọc em thôi!” Khuôn mặt Đường Khả Hinh lại nở nụ cười, nhìn Trang Hạo Nhiên nói.
“Trêu chọc thôi ! ! ?” Trang Hạo Nhiên tức giận nhìn Đường Khả Hinh, cao giọng nói: “Anh cũng có thể trêu chọc với một phụ nữ như vậy không?”
Sắc mặt của Đường Khả Hinh hơi thu lại, nhìn dáng vẻ Trang Hạo Nhiên tức giận, mình cũng không khỏi tức giận và so đo, cô lập tức cũng cao giọng nói: “Anh được rồi! Chuyện này hề có một chút quan hệ với em ! Tại sao anh tức giận với em! Anh không có nhìn thấy em vẫn từ chối anh ấy sao? Nếu như anh tìm em để gây gổ, vậy chúng ta cũng không cần nói chuyện!”
Cô không nói hai lời, liền đẩy anh ra, muốn kéo cửa đi ra ngoài. . .
“Em đi đâu ?” Trang Hạo Nhiên lập tức nắm chặt cổ tay của cô, hỏi!
Đường Khả Hinh tức giận lập tức hất tay của anh ra, vừa mạnh mẽ kéo cửa đi ra ngoài, vừa vội nói: “Em trở lại bận công việc tiệc tối, anh thật cho là em nhàn rỗi!”
Cửa phịch một tiếng đóng lại ! !
Đường Khả Hinh trực tiếp thở hổn hển đứng ở trước cánh cửa phòng đóng chặt, liếc Điệp Y mặc váy dài bồng bềnh đứng ở hành lang cách đó không xa, đang chăm chú nhìn mình, hai tròng mắt của cô nhanh chóng chớp lóe, không ngờ cảm thấy sau lưng không có một chút tiếng động, trái tim nhất thời chợt lạnh, cô đột nhiên cảm thấy lúng túng xoay người, không thể tin nổi hai mắt mở to nhìn cánh cửa phòng đóng chặt, suy nghĩ người này sẽ không hẹp hòi như vậy chứ? Lúc nảy người nọ không phải cũng không có hôn sao? ? Có cần tức giận như vậy không?
Cô lập tức kéo đuôi váy, đứng trong gió lạnh, đi cũng không được, không đi cũng không được, nhất thời cảm giác trái tim giống như bánh quai chèo uốn éo thành một khối, trên mặt hiện lên mấy phần mâu thuẫn mất mặt, vẻ mặt tức giận, liều mạng cắn chặt môi dưới, hơi quay đầu đi cố ý có chút cao giọng nói: “Em đi đây ! Anh tuyệt đối tuyệt đối dừng xuất hiện kéo em, kéo em cũng sẽ không trở lại! Em mới vừa thi đấu xong, người cũng đã cực kỳ mệt mỏi! Nhưng anh cũng không một chút thông cảm cho em.”
Bên trong cũng không có một chút tiếng động ! !
“Anh . . .” Đường Khả Hinh lập tức cảm thấy đau lòng, đôi tay nắm chặt đuôi váy, liều mạng hai mắt mở to nhìn cánh cửa phòng đóng chặt, không có cách nào trực tiếp tức giận kêu lên: “Kiếp trước là cá vàng đầu thai sao! ! Độ lượng nhỏ như vậy! ! Đi thì đi, có gì đặc biệt hơn người! Hừ!”
Cô nói xong, liền cảm giác đau lòng khổ sở xoay người, mới vừa muốn cất bước đi khỏi. . .
Không ngờ hai bên hành lang thật dài lập tức sáng lên từng ngọn đèn nhỏ giống như ánh sao, trải ra giống như dãy ngân hà, bắt đầu lãng mạn chuyển động, mà cách đó không xa lập tức truyền đến từng trận âm thanh đập cánh, không đến bao lâu, ở trong bầu trời đêm xa xôi không ngờ bay tới một sinh vật nho nhỏ, nó đang giơ cái đầu đội vương miện xinh đẹp màu trắng trong miệng ngậm một lá thư nho nhỏ bay về phía Đường Khả Hinh. . .
Đường Khả Hinh dừng ở hành lang lên, thật kích động nhìn dãy “Ngân Hà” hai bên đang di chuyển, nghe được tiếng đập cánh, lúc cô ngẩng đầu lên có thể nhìn thấy con vẹt phủ Thủ tướng, chính là cái con “Tiểu Hinh Hinh” đáng yêu, trong miệng ngậm một lá thư màu xanh dương bay tới trước mặt của mình, dường như muốn đưa lá thư cho mình, trái tim của cô chợt ấm áp, mang theo một chút nghi ngờ và rung động, nhận lấy lá thư màu xanh dương con vật nhỏ đưa tới trong tay, nhìn phía trên lá thư, dùng nét chữ hết sức phóng khoáng và thâm tình viết: “Gửi vợ hứa hôn. . . .”
Hai tròng mắt của cô lập tức hiện lên nước mắt, mặc dù trong lòng ngàn vạn mãnh liệt xúc động nhưng vẫn đè nén thật chặt, thật dịu dàng và cẩn thận mở lá thư ra, duỗi ngón tay ngọc thon dài vào bên trong, rút ra tấm vé máy bay đi từ Trung Quốc tới Luân Đôn Anh, khoang hạng nhất ! Ngày phía trên biểu hiện là ngày thứ nhất kết thúc vòng thi đấu thứ ba!
Vẻ mặt Đường Khả Hinh thật kích động tay cầm tấm vé máy bay, nương theo ánh đèn có chút mê người, nhìn ngày tháng trên vé máy bay, thật cảm động sôi trào . . . .
Phía trước lại có âm thanh đập cánh truyền đến.
Đường Khả Hinh lại thật kích động ngẩng đầu, không ngờ nhìn thấy “Tiểu Hinh Hinh” lại bay tới, trong miệng của nó lại ngậm một lá thư màu xanh dương, cô vội vàng không nhịn được mỉm cười nhận lấy, lại không kịp chờ đợi mở ra, lại thấy vé máy bay đi từ Trung Quốc đến Luân Đôn, là ngày thứ hai sau trận đấu chung kết. . . Cô không nhịn được, hai tròng mắt lại tràn lệ nở nụ cười. . .
Không đến bao lâu, “Tiểu Hinh Hinh” lại ngậm tới từng tấm vé máy bay đi từ Trung Quốc đến Luân Đôn Anh, tổng cộng ba mươi tấm, toàn bộ nồng đậm tình ý đưa đến trong tay cô gái này, một chút ngôn ngữ không tiếng động lại đại biểu anh sắp bắt đầu thực hiện lời hứa của mình, cho cô vé máy bay đi đến điểm cuối hạnh phúc! !
Hai tròng mắt Đường Khả Hinh không khỏi rũ xuống, nhưng khuôn mặt không nhịn được hiện lên nụ cười rất kích động, nhận lấy một lá thơ cuối cùng “Tiểu Hinh Hinh” đưa cho mình, bên trong không có tấm vé máy bay, chỉ là lá thơ Trang Hạo Nhiên viết cho vợ hứa hôn: Vợ hứa hôn yêu quý của anh, trong quá khứ không có quá nhiều thời gian yêu em. Từ nay về sau, anh muốn đặt trước vé máy bay mỗi ngày cùng em đi đến hạnh phúc tương lai, dùng tình yêu trong cuộc đời anh, làm bạn bên cạnh em. . . Cho dù ngày mây ngày nắng ngày mưa, anh đều chấp nhận đứng ở lối vào sân bay chờ em. . . Vợ hứa hôn của anh, em đồng ý cho anh đặt trước không? Nếu như chấp nhận. . . . . Xin xoay người lại. . . . .”
Đường Khả Hinh xem phần cuối lá thư, không nhịn được nở nụ cười, nước mắt kích động rơi xuống, không nhịn được xoay người, nhìn cánh cửa phòng đóng chặt, lúc này cuối cùng chậm rãi mở ra. . .
Bên trong tối đen, lúc này đã hiện đầy từng ngọn nến màu tím đậm lãng mạn, chai “Montrachet” năm 1982 cũng đặt ở trước bàn trà ghế sa lon cung đình, dịch rượu màu vàng bay ra hương vị ngọt ngào tinh tế giống như mật ong, chiếc giường nệm màu tím đậm nơi xa, lụa mỏng bồng bềnh. . . Mà Trang Hạo Nhiên, anh mặc tây trang kẻ sọc màu xanh dương đậm, lộ rõ quý tộc đẹp trai đứng ở giữa ánh nến, khuôn mặt anh lộ ra ẩn nhẫn, hai tròng mắt nóng bỏng và thâm tình, bất đắc dĩ nhìn cô gái ngoài cửa, đau lòng nói: “Đứa ngốc ! Em thi đấu còn chưa kết thúc, anh có thể đàng hoàng rõ ràng đi ra không? Vì anh xoay người một lần không được sao? Em cũng đã tha thứ cho Thiên Lỗi rất nhiều !”
Đường Khả Hinh không nhịn được rơi lệ nở nụ cười!
Trang Hạo Nhiên đau lòng nhìn Đường Khả Hinh nở nụ cười, cuối cùng khó nén kích động và khát vọng trong lòng, dang đôi tay, nói: “Cưng ơi, thi đấu cực khổ. Chúc mừng em lên cấp !”
Trong lòng Đường Khả Hinh trở nên kích động sôi trào, lập tức hạnh phúc và ngọt ngào cất bước đi vào gian phòng, nhào tới trong ngực Trang Hạo Nhiên, cũng không chịu nổi vươn tay kéo cổ của anh, nhón chân lên, ngẩng mặt lên rất khẩn cấp và chủ động hôn môi của anh, Trang Hạo Nhiên lập tức vươn tay kéo chặt eo nhỏ của cô, cúi xuống hôn mạnh môi đỏ mọng ngọt ngào của cô, chậm rãi khép cửa phòng lại. . .
Hai bóng dáng cuồng nhiệt hôn nhau, cứ như vậy biến mất ở trong ánh đèn giống như dãy ngân hà lấp lánh.
Lúc này, một cơn gió lạnh thổi qua, cuối mùa thu tới, tầng lầu cuối thật sự rất lạnh, rất lạnh. . .
Dần dần, dần dần, trên tầng lầu truyền đến một chút âm thanh, nói: “Làm xong chưa?”
“Làm xong chưa? Ông đây sắp lạnh chết rồi ! ! Phương pháp dạy dỗ con súc sinh đó, để cho con vẹt ngậm lá thư, ông đây bắt anh ấy thiến cho rồi !” Cả người Tô Lạc Hoành cuốn rúc vào lầu chót, đôi tay ôm vai, ở trong gió biển lạnh đến tận xương, kéo da miệng bắt đầu trách móc! !
“Được rồi, được rồi!” Lâm Sở Nhai cũng ở trong gió rúc vào một góc, lạnh đến tóc dựng đứng, run run gọi: “Đi nhanh thôi ! Dù sao lá thư làm xong rồi ! ! Ôi chao, lạnh muốn chết! ! Lão đại là người điển hình có phụ nữ không cần anh em! Biện pháp ác như vậy cũng nghĩ ra được!”
Hai người liền thùng thùng thùng thùng chạy xuống lầu! !