Mục lục
Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1262: KẾT THÚC (Hai), CẢM ƠN TỐT ĐẸP

Sáng sớm, thấy ánh sáng rực rỡ đầy màu sắc hiếm thấy xuyên qua tầng mây, chiếu rọi tươi đẹp rạng rỡ! !

Nơi xa xa truyền đến tiếng rít, hai con đại bàng màu đen từ rừng núi xa xa đón gió bay tới, hai tròng mắt sắc bén giống như đang nhìn chòng chọc vào con mồi, mục tiêu chuẩn xác muốn xông thẳng tới đối phương, nhưng trong giây phút hội tụ, lại giương rộng đôi cánh bay thẳng về phía bầu trời, một lần nữa giống như vui sướng rít lên. . .

Trên đỉnh núi nào đó, một tòa biệt thự có thể sánh với hoàng cung đứng ở trong sân cỏ bị ánh mặt trời rực rỡ chiếu rọi càng cao quý, xa hoa!

8 giờ sáng, hai cánh cửa tòa biệt thự ầm ầm mở ra, lại nghe được tiếng một con vật hí vang, Truy Phong giống như nghe nói chủ nhân bị án oan được giải tội, xúc động chạy chồm ra, theo âm thanh “Lách cách lách cách”, rất nhiều chiếc Mercedes-Benz màu đen bảo vệ chặt một chiếc Rolls-Royce phiên bản dài màu trắng chậm rãi lái ra, quản gia cùng người giúp việc mặc đồng phục màu đen rối rít cung kính cúi đầu chào ông bà chủ! !

Trang Tĩnh Vũ và Ân Nguyệt Dung cùng Trang Ngải Lâm ngồi chung với nhau nhìn chiếc xe chậm rãi lái ra biệt thự, dọc theo mặt cỏ xanh xanh, chạy về phía con đường lớn rừng phong đỏ rực ở phía trước, từng chỗ đi qua, lá phong như lửa đỏ giống như theo giờ phút vui sướng này cũng rối rít kích động lay động, Ân Nguyệt Dung khó được mặc sườn xám màu trắng, vấn búi tóc trang nhã, khuôn mặt tuyệt đẹp, rốt cuộc lúc con trai đi vào Cục cảnh sát, hơi lộ ra mỏi mệt ưu nhã tang thương, dáng vẻ người mẹ hiền hòa làm cho người ta nhìn cũng phải cảm động, nhìn hai tròng mắt bà rưng rưng, từ đêm qua cũng đã trông sao, trông trăng sáng, mong đợi sao mai lên sớm, đi chờ tòa án xét xử tuyên án. . .

Chiếc xe từ từ chạy tới đường lớn lá phong càng lúc càng đỏ rực, chỗ bánh xe nghiền qua vẫn còn dính nước ướt đẫm đêm qua, giống như nước mắt kích động chưa khô.

Một đôi bàn tay nhỏ nhắn thon dài trắng nõn, đan nhau thật chặt! !

Hai tròng mắt Ân Nguyệt Dung rưng rưng, đôi tay bởi vì run rẩy mà đan nhau thật chặt, vẻ mặt lộ ra thật kích động, vội vã nhìn xe xuống núi, chạy càng lúc càng nhanh, thậm chí nghe trong tiếng gió thổi mạnh vù vù, bà thở dốc, vẫn không thể tin được khi nghe một sự thật khác, trong đầu thoáng qua khuôn mặt hấp dẫn của con trai, bà lập tức nghẹn ngào quay đầu nhìn con gái, kích động hỏi: “Ngải Lâm! ! Con nói cho mẹ xem! ! Mau nói cho mẹ xem, em trai của con có thể ra ngoài, đúng không? Nó sẽ có thể được tự do, đúng không? Mẹ không phải đang nằm mơ chứ?”

Trang Ngải Lâm ngồi ở bên cạnh mẹ, rất đau lòng nhìn mẹ mấy ngày gần đây vì em trai đã khóc hết nước mắt, hôm nay vẫn rất căng thẳng và không thể tin, cô cũng nghẹn ngào cười cười, hơi vươn tay vỗ nhẹ bả vai của mẹ, tâm trạng cũng rất kích động nhìn chiếc xe đã từ từ xuống núi, rất nhanh sắp lái vào đoạn đường cây du đồng, cô mới hơi lộ ra vui sướng xúc động nở nụ cười, an ủi nói: “Đúng vậy! Em trai nhất định sẽ không có chuyện gì, mẹ yên tâm đi. . . Mẹ. . .”

Ân Nguyệt Dung nghe con gái nói như vậy, mới hơi lộ ra an ủi và yên tâm, nhưng trong nháy mắt lại căng thẳng, quay mặt sang nhìn chồng, kích động nghẹn ngào nói: “Ông xã! Con trai chúng ta thật. . . Thật. . . Sẽ không có chuyện gì, đúng không? Mặc dù nó không cho chúng ta vào tòa án chờ xét xử! Sẽ không lại xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, đúng không?”

Trang Tĩnh Vũ đau lòng nhìn vợ như vậy, đêm qua mình cũng lo lắng đến cả đêm không ngủ, nghĩ tới cuộc điện thoại cuối cùng vào sáng nay của Mr-Jonh, Tổng cố vấn đoàn luật sư cấp cao của Hoàn Cầu, khuôn mặt vẫn lộ ra kích động đau lòng nở nụ cười, kéo chặt vợ, xúc động nói: “Không có chuyện gì, tất cả đều sẽ qua. . . Chúng ta tới tòa án trước rồi nói!”

“Nếu như con trai trở về, sau này cũng để cho nó ăn cơm trên bàn, đừng đánh nó nữa! Ngàn vạn lần không được đánh nó nữa! Em không chịu nổi con trai đau đớn và tổn thương. . . Ô ô ô ô ô. . .” Ân Nguyệt Dung kéo khăn tay, khóc thật buồn bã và đau đớn.

“Không đánh, không đánh! Em cũng không phải không biết, anh rất thương yêu đứa con trai này! Chỉ cần nó ra ngoài, sau này anh sẽ thương nó thật nhiều. . .” Trang Tĩnh Vũ lại ôm chặt vợ, tâm trạng kích động nghẹn ngào nói.

Ân Nguyệt Dung nghe nói như vậy, vừa rơi lệ vừa liên tiếp ngẩng đầu, vội vàng nhìn chiếc xe dần dần chạy vào con đường nhựa du đồng ướt đẫm, trái tim của bà đập thình thịch, không nhịn được kêu lên: “Rốt cuộc lúc nào mới đến tòa án vậy? Tại sao lái xe chậm như vậy?”

Tài xế nghe bà chủ nói như vậy, lập tức cài số, tăng ga cho xe chạy nhanh về hướng đường lớn Tân Hải. . .

Khách sạn Á Châu! !

Ánh mặt trời mãnh liệt chiếu xuống, theo gió biển từng trận phả vào mặt, lá cờ Hoàn Cầu cùng lá cờ Khách sạn Á Châu rối rít kích động đón gió tung bay, thậm chí truyền đến từng trận âm thanh “phần phật” kích động lòng người! !

Rất nhiều xe hơi màu đen sang trọng chậm rãi chạy về phía đường lớn Tân Hải, toàn bộ đều là thành viên Hội đồng quản trị hết sức quan trọng của Hoàn Cầu, còn bao gồm tất cả lãnh đạo cấp cao, rối rít từ các nơi trên thế giới chạy về, trong đó Giám đốc khách sạn Á Châu, Hoắc Minh cũng có may mắn được sắp xếp vào trong đám lãnh đạo cấp cao, sau đó cùng nhau đi tới tòa án, mà hôm nay Tưởng Thiên Lỗi mặc tây trang kẻ sọc màu đen, kết hợp áo sơ mi đen hấp dẫn, trước cổ áo cài bông hoa tơ tằm màu xanh đậm, cả người lộ ra khí thế mạnh mẽ kinh người, dẫn tám Phó tổng của Hoàn Cầu, cùng đám người Đông Anh, Tiêu Đồng, Trương Thục Dao, hết sức cẩn thận long trọng cất bước ra thang máy, trong sự cúi người chào thật sâu của các lãnh đạo cấp cao, nghiêm nghị phong độ đi qua đại sảnh huy hoàng, đứng trước thảm đỏ, đã nhìn thấy xe Rolls-Royce của hai nhà Trang Tưởng đã chậm rãi lái tới, Trang Tĩnh Vũ và Ân Nguyệt Dung cùng Trang Ngải Lâm cùng mọi người từ từ cất bước đi ra, mà Tưởng Vĩ Quốc và Diệp Mạn Nghi, cùng Uyển Thanh đã trải qua điều trị, càng lúc càng xinh đẹp, Tuyết Nhi trong sáng động lòng người. . . Cũng rối rít xuống xe, đón gió biển mãnh liệt, nhìn ở trước mặt đông nghẹt các thành viên Hội đồng quản trị cùng lãnh đạo cấp cao. . .

“Hai vị chủ tịch, bà chủ!” Tưởng Thiên Lỗi bằng thái độ trang trọng nhất, dẫn tám Phó tổng, vẻ mặt hết sức nghiêm túc đi tới trước mặt bọn họ, cúi đầu thật sâu một cái.

Cả nhà Trang Tĩnh Vũ nhìn Tưởng Thiên Lỗi khẽ mỉm cười, lúc Trang Hạo Nhiên vào nhà giam, anh trai vì em trai cố gắng hết sức, chạy ngược chạy xuôi ở khách sạn Westin, đủ thấy anh em bọn họ tình thâm. . . Tưởng Vĩ Quốc vẫn như trước kia, thâm trầm hỏi: “Tất cả mọi người đã đến đủ chưa?”

“Cũng đã đến đông đủ, chúng ta có thể lên đường!” Tưởng Thiên Lỗi nhìn về phía cha cung kính gật đầu nói.

“Ừ. . . Vậy đi thôi. . . Đoán chừng đã mở phiên tòa xét xử rồi !” Tưởng Vĩ Quốc khẽ gật đầu, liền đỡ Diệp Mạn Nghi cùng con gái lên xe. . .

Trang Tĩnh Vũ cũng vội đỡ vợ chuẩn bị lên xe, cũng đang lúc sắp xoay người, dừng động tác, nghi ngờ liếc mắt nhìn đám người xung quanh một vòng, mới hơi lộ ra kinh ngạc hỏi: “Đúng rồi. . . Sao lại không thấy Khả Hinh?”

Tưởng Thiên Lỗi nghe Trang Tĩnh Vũ nói vậy, anh hơi lộ ra cung kính lập tức khẽ gật đầu, mới sâu kín nói: “Cô ấy xuất phát từ Tổng Công ty Hoàn Cầu!”

“. . .” Trang Tĩnh Vũ hơi ngẩng mặt nhìn Tưởng Thiên Lỗi một cái, có lẽ hiểu được suy nghĩ của cô gái này, vẻ mặt liền lộ ra nụ cười thưởng thức, khẽ gật đầu, mới nói: “Vậy chúng ta đi. . .”

Tưởng Thiên Lỗi lập tức đi tới trước mặt Ân Nguyệt Dung, đưa hai tay ra hơi đỡ bà lên xe xong, lúc này mới hơi trầm mặt xoay người, nhìn Tô Lạc Hoành và Lãnh Mặc Hàn cùng đám phó tổng, lúc này mới lấy dáng vẻ Tổng Giám đốc nghiêm nghị  nói: “Đi thôi!”

“Vâng! !” Mọi người lập tức gật đầu, sau đó tất cả đều lộ ra thái độ nghiêm túc cẩn thận ngồi vào xe của mỗi người, lúc ba chiếc Rolls-Royce tượng trưng thân phận tối cao chậm rãi khởi động, các xe khác nghiễm nhiên nghiêm túc xếp thành hàng, chậm rãi chạy tới phía trước. . .

Tòa cao ốc Hoàn Cầu! !

Tiểu Thanh mặc đồng phục màu đen, nhìn đã đến giờ, cô dẫn ba nhân viên trợ lý nhanh chóng đi ra đại sảnh Hoàn Cầu, đứng ở trước bậc thang nhìn tài xế đã dừng Mercedes màu đen ở trước, xung quanh tất cả đều là vệ sĩ bảo vệ chặt chẽ, từng người bọn họ đều mặc tây trang màu đen, đeo tai nghe, chia ra xung quanh xe hơi màu đen, cũng lo lắng chờ đợi . . .

“Thời gian không nhiều lắm, Đường tiểu thư sắp đi ra! Tài xế Trần, chút nữa anh trực tiếp đi đường lớn Tây Hoàn, không cần tới Khách sạn Á Châu nữa!” Tiểu Thanh nhanh chóng căn dặn.

Tài xế lập tức gật đầu một cái, nhưng vẫn có chút căng thẳng hỏi: “Vậy. . . Lúc nào Đường tiểu thư ra ngoài?”

Tiểu Thanh nghe nói như vậy, mình cũng có hơi sốt ruột nhắc cổ tay, nhìn đồng hồ  thời gian đã gần chín giờ, mới vừa nghĩ xem khi nào Đường Khả Hinh có thể đi xuống, lúc này cũng đã nghe được một tràng âm thanh giày cao gót hết sức chậm rãi vang lên, cô lập tức kích động xoay người, nhìn người tới. . .

Đại sảnh huy hoàng giống như bùng lên một ngọn lửa màu đỏ thẫm, một bóng dáng nhẹ nhàng chậm rãi quét tới.

Đường Khả Hinh mặc váy dài Pra¬da màu đỏ thẫm, buộc tóc đuôi ngựa thật cao, thoa nhẹ phấn, dẫn theo đám quản lý Phòng kinh doanh rượu rối rít cất bước đi ra, cô mang giày cao gót crystal 12 cm, giống như ngọn lửa đỏ thẫm hừng hực tung bay, đuôi váy dài rộng rãi phân nhánh quyến rũ hấp dẫn cũng lập tức theo gió bay lên, lộ ra chân dài bên trái trắng nõn hấp dẫn. . . Cô giống như được trao cho sự sống một lần nữa, luồng máu mới ở trong thân thể dồn dập tán loạn, khuôn mặt trái xoan hoàn mỹ cũng vô tình ửng hồng, hai tròng mắt cô giống như ánh sao dịu dàng, kích động lóe sáng, xao động vô hạn tình ý, chỉ cần nghĩ tới sắp đi đón hai người quan trọng nhất cuộc đời, trên mặt của cô không khỏi lộ ra nụ cười nghẹn ngào kích động. . .

Tiểu Thanh nhìn Đường Khả Hinh nhiều ngày nay, hôm nay lần đầu nở nụ cười hạnh phúc như vậy, cô cũng không nhịn được nở nụ cười cảm động. . .

Đường Khả Hinh theo váy dài tung bay, từ từ cất bước đi ra trước bậc thang đại sảnh, nhìn tài xế lập tức mở cửa xe sau cho mình, cô ẩn nhẫn một lúc, lúc này mới chậm rãi xoay người nhìn tất cả quản lý cao cấp cùng nhân viên thư kí Phòng kinh doanh rượu ở trước mặt!

Mọi người lập tức nhìn cô cung kính khom người, tiễn cô đi khỏi.

Đường Khả Hinh khẽ mỉm cười, cảm thấy máu trong thân thể của mình càng lúc càng sôi trào, tán loạn làm cho trái tim của cô đập thình thịch, loại hạnh phúc không thể tưởng tượng, không dám mong đợi, không biết có chợt sụp đổ hay không? Cô dịu dàng hơi di chuyển hai tròng mắt, trầm tư một lúc, nhưng vẫn từ từ cất bước đi xuống bậc thang, theo vệ sĩ hộ tống, cô chậm rãi ngồi vào xe, vốn muốn đi cùng Nhã Tuệ, nhưng bạn thân lại không dám dính đến giờ phút long trọng như vậy, tình nguyện theo cha mẹ của mình đến tòa án trước để chờ đợi, nghĩ tới đây, khuôn mặt cô lại nở nụ cười dịu dàng, cuối cùng căn dặn tài xế nói: “Đi thôi!”

Tài xế ngồi ở ghế lái, nghe được Đường Khả Hinh căn dặn, liền gật đầu một cái, lập tức cầm tay lái, khởi động máy cho xe chậm rãi chạy về phía trước. . .

Đường Khả Hinh ngồi ở sau xe, cảm giác xe cũng đã khởi động, trái tim của mình cũng trở nên càng lúc càng kịch liệt, hai tròng mắt run rẩy ánh sáng kích động, thở dốc, trong lòng nghĩ thật sâu. . . Cha. . . Hạo Nhiên. . . Em tới đón mọi người rồi. . .

Câu nói thật dịu dàng, lời nói có tình yêu, giống như gió đông ấm áp, nhẹ nhàng bay khắp nơi! !

Tòa án! !

Vụ cháy ở khách sạn Westin mười hai năm trước, hôm nay mở phiên tòa lần cuối, Tổng cố vấn Đoàn luật sư cấp cao của Hoàn Cầu, Mr-Jonh, dẫn đầu đoàn luật sư ưu tú nhất trên thế giới, căn cứ vào chứng cứ do Lãnh Mặc Hàn cùng Uyển Thanh từ từ cung cấp đầy đủ sau này, quyết định kháng cáo một lần cuối cùng, mà rất nhiều phóng viên nhao nhao canh giữ ở trước tòa án trang nghiêm mà yên tĩnh, đang cầm máy chụp hình căng thẳng chờ đợi, đều đang bàn tán xôn xao, hôm nay phán quyết kết quả một lần cuối cùng, đúng lúc này, mấy chiếc Rolls-Royce chậm rãi lái tới, mà rất nhiều xe hơi màu đen của Hoàn Cầu cũng rối rít chạy nhanh đến, theo người hai nhà Tưởng Trang chậm rãi đi ra xe, vẻ mặt bọn họ cũng lộ ra nghiêm túc cất bước xuống xe, giống như quân đội oai nghiêm, hết sức chỉnh tề đứng ở một bên, chờ đợi. . .

Ân Nguyệt Dung cùng Diệp Mạn Nghi, hai bà mẹ cùng căng thẳng và sốt ruột đứng chung một chỗ, nhìn tòa án bảo vệ nghiêm ngặt, lúc này cửa chính vẫn đóng lại chặt kín, không có lộ ra một chút thông tin, bọn họ cũng lo sợ đến sắc mặt khẽ tái nhợt, mà ngược lại, Tưởng Vĩ Quốc và Trang Tĩnh Vũ cùng Tưởng Thiên Lỗi vẫn có vẻ tương đối bình tĩnh, hai tròng mắt lóe ra ánh sáng kịch liệt, nhìn tới trước, thỉnh thoảng cũng nói khẽ một chút ý kiến, mà Hội đồng quản trị Hoàn Cầu cùng đám người Vitas cũng có vẻ hơi nghiêm túc im lặng đứng ở một bên, chờ đợi. . .

Nhưng vào lúc này, một chiếc Mercedes màu đen chậm rãi chạy tới.

Đường Khả Hinh nhanh chóng đi xuống xe, theo cái nhìn chăm chú kích động của mọi người, khuôn mặt cô cũng lộ ra kích động nghẹn ngào, nhanh chóng cất bước đi vào trong đám người đông nghẹt. . .

Tất cả mọi người đều biết sự thật mười hai năm trước, cũng biết Đường Khả Hinh là con gái của vị chủ tịch thứ ba của Hoàn Cầu, lập tức rối rít cung kính nhường đường. . .

Tưởng Vĩ Quốc và Diệp Mạn Nghi, vợ chồng Trang Tĩnh Vũ cùng mọi người, rối rít kích động nhìn Đường Khả Hinh, Tưởng Thiên Lỗi cũng xoay người nhìn Đường Khả Hinh hôm nay như ngọn lửa rất xinh đẹp, trang trọng đi tới, khuôn mặt anh cũng lộ ra nụ cười an ủi và đau lòng. . .

Đường Khả Hinh im lặng nhìn về phía tất cả người lớn cung kính gật đầu một cái, liền theo thư kí trưởng nâng đỡ, đứng ở giữa hai vị chủ tịch, thật căng thẳng kích động nhìn tới trước. . .

Mọi người cũng lập tức kích động căng thẳng nhìn tới trước! !

Thời gian từng phút từng phút trôi qua, rốt cuộc đã hơn 9 giờ sáng, cuối cùng cũng gần đến 10 giờ trưa, không đến bao lâu, đồng hồ cuộc đời lại chậm rãi trượt đi, rốt cuộc lúc kim chỉ giờ chỉ ngay 12 giờ đúng thì kết thúc chung thẩm vụ cháy mười hai năm trước, rất nhiều bồ câu trắng mang theo hy vọng giương cánh bay về phía bầu trời xanh thẳm, đoàn luật sư đã truyền tin tức ra ngoài, mặc dù mười hai năm trước Đường Chí Long làm giả chứng cứ, nhưng bị ngồi tù oan mười hai năm, kết quả phán quyết cuối cùng của tòa án, phóng thích tại chỗ! Mà Trang Hạo Nhiên trong vụ cháy tuy rằng hành vi có sai lầm, cũng không cấu thành quan hệ trực tiếp và quan hệ liên đới đối với vụ cháy, kết quả chung thẩm cũng tha tại chỗ! !

Bên ngoài tòa án, mọi người nghe được tin tức này, rối rít kích động vui mừng kêu lên, Ân Nguyệt Dung cùng Diệp Mạn Nghi khóc tại chỗ, Đường Khả Hinh đứng ở trong đám người hưng phấn vui vẻ, hai tròng mắt cũng rưng rưng nở nụ cười, đôi tay cô lập tức run rẩy nắm chặt, đi trước mọi người một bước, rất vội vã nhìn cửa chính tòa án! !

“Ầm” Cửa chính tòa án lập tức mở ra, đám phóng viên lập tức kích động như bầy ong tràn tới, Tịnh Kỳ cùng Phương Di lại dẫn rất nhiều đặc cảnh, đẩy mở mọi người nhường một lối đi nối thẳng tới cửa tòa án, Đường Khả Hinh lập tức mở to hai mắt, gấp gáp nhào đến đám người Lý Tú Lan, Lưu Chí Đức và Nhã Tuệ kích động nhìn xem. . .

Không đến bao lâu, thời gian trôi qua một chút, cuối cùng nghe được tiếng bước chân nặng nề ở bên trong nhưng lại nhịp nhàng có sức sống! !

Mọi người vô cùng mong đợi nhìn. . .

Rốt cuộc. . .

Thời gian kích động vui mừng giống như dừng lại, Trang Hạo Nhiên mặc áo sơ mi trắng cùng quần tây dài đen, bóng dáng phong độ nghiêm nghị chậm rãi xuất hiện, trên mặt anh nở nụ cười kích động mà cảm động, đôi tay đỡ Đường Chí Long mặc tây trang đen, ôm thân thể ông hơi lộ ra còng xuống, từ từ bước ra cửa chính tòa án, dưới ánh đèn flash của đám phóng viên, cùng ngẩng đầu lên, nhìn cổng tòa án rộng lớn . . .

Đường Khả Hinh đứng ở trong đám người, ở chính giữa nhất, nhìn hai người đàn ông quan trọng nhất trong cuộc đời, cùng tự do xuất hiện trước mặt của mình, hai tròng mắt của cô nhanh chóng kích động tràn nước mắt, cảm giác máu trong sinh mạng mình cũng từng trận sôi trào vui sướng, cảm giác hạnh phúc nghẹn nơi cổ họng, muôn ngàn lời muốn nói theo nụ cười nghẹn ngào, trở thành muôn trùng lớp sóng biển tuôn trào, tràn lan từng góc thế giới. . .

“Chủ tịch Đường . . . Tổng Giám đốc Trang . . . ” Tất cả thành viên Hội đồng quản trị Hoàn Cầu, kể cả tất cả lãnh đạo cấp cao của Hoàn Cầu, theo phút giây thần thánh, rối rít cung kính khom người cúi chào, cuồn cuộn kích động kêu: “Hoan nghênh trở lại Hoàn Cầu! ! !”

Cả người Đường Chí Long vẫn rung động, đứng không vững ở bên cạnh Trang Hạo Nhiên, nhìn thấy một cảnh tượng như vậy giật mình và cảm động, hai tròng mắt ông nhanh chóng tràn nước mắt, nói không ra lời. . .

Tưởng Vĩ Quốc và Trang Tĩnh Vũ, cùng đám người Tưởng Thiên Lỗi nhìn ông, cũng rối rít kính trọng nở nụ cười! !

Đôi tay Trang Hạo Nhiên vẫn đỡ chặt Đường Chí Long, ngẩng đầu lên nhìn cảnh tượng này, hai tròng mắt anh cũng tràn đầy nước mắt vui sướng.

Lúc này, Đường Khả Hinh đang ở trong trời đất kích động, hai tròng mắt cô lập tức rơi lệ, không thể tiếp tục kiềm chế, khuôn mặt lộ ra nụ cười như nức nở, đón gió đông ấm áp, kích động cất bước chạy như bay tới phía trước, mặc cho váy dài bồng bềnh, mặc cho nước mắt bay tán loạn trong không trung, ở trong giây phút vô cùng hạnh phúc, cuối cùng cô cất bước đến trước mặt hai người đàn ông quan trọng nhất trong cuộc đời, kích động nặng nề thở gấp, đôi mắt đẫm lệ mở to, vẫn thật không tin nhìn bọn họ. . .

Trang Hạo Nhiên và Đường Chí Long cùng kích động nhìn Đường Khả Hinh, hai tròng mắt nhanh chóng rưng rưng. . .

Vạn vật trên đời, tất cả mọi thứ đều tĩnh lặng, giống như ngay cả thượng đế cũng cảm động nhìn cảnh tượng này! !

Đường Khả Hinh đón gió thổi mạnh, mặc cho váy dài bồng bềnh, bộc lộ hết dáng vẻ xinh đẹp nhất trong đời mình, chăm chú nhìn hai người đàn ông yêu quý nhất trong cuộc đời, cô đè nén tâm trạng kích động, hai tròng mắt rưng rưng chăm chú nhìn cha của mình, lại chậm rãi quay đầu nhìn Trang Hạo Nhiên cũng đang thâm tình nhìn mình, cuối cùng hai tròng mắt cô run rẩy chảy nước mắt, thật kích động nghẹn ngào nhìn bọn họ, nức nở gọi: “Cha . . .  Hạo Nhiên . . . Rốt cuộc em đã chờ được mọi người ra ngoài rồi! ! Cám ơn trời đất! Hai người đàn ông yêu quý nhất trong cuộc đời em!”

Cô nói xong, cũng không nhịn được nữa, vươn tay kéo mạnh thân thể của hai người đàn ông, bi thương đè nén mười mấy năm qua, rốt cuộc trút hết một lần, thật kích động, rơi lệ hạnh phúc kêu lên: “Ông trời ơi! Đây có phải đang nằm mơ hay không! Con có thể cùng ôm được hai người bọn họ rồi! Thượng Đế ơi. . . Cám ơn Thượng Đế! Cám ơn Thượng Đế! Cám ơn đã cho con tất cả khổ sở trong quá khứ! ! Cám ơn đã cho con tất cả nổi đau trong quá khứ! ! Cám ơn số mạng đã ban tặng cho con món quà tốt đẹp nhất trong cuộc đời! !”

Trang Hạo Nhiên và Đường Chí Long cùng ôm Đường Khả Hinh, cũng lập tức kịch liệt xúc động rơi lệ, nhưng vẫn kích động nở nụ cười. . .

Lúc này tất cả ngôn ngữ đều nhạt nhòa, tất cả hạnh phúc đều mỏng manh, bởi vì so với hy sinh, so với quá khứ, so với tất cả mọi chuyện, vào lúc này cảm ơn tốt đẹp, thế giới quả thật kinh ngạc! Từng trận tiếng khóc, cũng như gió, như lá, như hoa. . . thật tốt đẹp. . . Người hai nhà Trang Tưởng, người của Hoàn Cầu, bao gồm tất cả những người thương yêu bọn họ, cũng nhao nhao kích động rơi lệ nở nụ cười. . .

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK