Chương 823: TỐI NAY ĂN CƠM VỚI AI
Chiếc Mercedes màu đen từ khách sạn xa hoa chậm rãi lái tới đường lớn, thì dừng ở trước cửa khách sạn.
Đường Khả Hinh nhìn chiếc xe hơi này, nghĩ tới Trang Hạo Nhiên ở bên cạnh chứng kiến khoảnh khắc này, trong lòng không khỏi kích động.
Trang Hạo Nhiên lấy thân phận Tổng Giám đốc, hơi ngửa mặt, nhìn chiếc Mercedes, nở nụ cười kiêu ngạo tự hào vì cô.
Tài xế nhanh chóng đi xuống xe, cung kính về phía Trang Hạo Nhiên và Đường Khả Hinh khom người chào, nói: “Tổng Giám đốc Trang, Đường tiểu thư, mời lên xe. . . . . .”
“Ừ. . . . . .” Trang Hạo Nhiên mỉm cười lên tiếng trả lời, liền hơi đỡ hông của Đường Khả Hinh, nói: “Lên xe thôi. . . . . .”
Đường Khả Hinh kích động nở nụ cười, tay cầm cái hộp nhung màu xanh dương đậm, kéo nhẹ đuôi váy thật dài, ngồi vào trong ghế xe. . . . . . Trang Hạo Nhiên mỉm cười ngồi chung với cô ở ngồi sau xe, cởi bỏ cúc áo tây trang, vươn tay nhẹ kéo hông của cô, để cho cô dựa vào trong ngực mình, mới nắm cằm của cô, nhớ tới chuyện ở trong đại sảnh lúc nảy, có chút kích động hỏi: “Mới vừa rồi nắm chặt cánh tay anh, có ý gì?”
Mặt của Đường Khả Hinh thoạt đỏ lên, bởi vì ở bên ngoài, có chút ngượng ngùng, muốn giữ khoảng cách một chút.
Trang Hạo Nhiên lại bá đạo ôm chặt cô, kích động nhìn cô, hỏi tiếp: “Có ý gì?”
“Có ý gì chứ. . . . . . Có ý gì chứ. . . . . . Không có ý gì. . . . . .” Khuôn mặt Đường Khả Hinh mắc cỡ đỏ bừng, trái tim đập thình thịch, xấu hổ nói.
Trang Hạo Nhiên lại nắm cằm của cô, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, rất nghiêm túc nhìn cô.
Đường Khả Hinh cũng hơi lộ ra chút dịu dàng nhìn anh, có chút làm nũng cúi đầu, nói: “Không phải anh nói. . . . . . Tôi chưa từng có đứng ở bên cạnh anh sao? Anh nói đây là gì. . . . . .”
“. . . . . . . . . . . .” Trang Hạo Nhiên nóng bỏng nhìn cô.
Trái tim Đường Khả Hinh đập thình thịch, lại không dám lên tiếng, chỉ thở nhẹ một hơi.
“Ngẩng đầu lên! !” Trang Hạo Nhiên ra lệnh.
Đường Khả Hinh nghe nói như vậy, không nhịn được dịu dàng ngẩng đầu lên, nhìn anh.
“Nhóc !” Trang Hạo Nhiên nói xong, lập tức cúi xuống, cuồng nhiệt hôn lên môi của cô, mút đầu lưỡi mềm mại của cô, mới gõ một cái, căn dặn tài xế: “Lái xe! ! !”
Tài xế nghe, lập tức đề máy, lái xe chạy đi.
Tưởng Thiên Lỗi đứng ở trong hành lang, nóng mắt nhìn vào bên trong chiếc Mercedes, Trang Hạo Nhiên bá đạo ôm lấy Đường Khả Hinh, say đắm hôn lên đôi môi đỏ mọng ngọt mềm của cô, mà khuôn mặt Đường Khả Hinh mắc cở đỏ bừng, nghênh đón nụ hôn của anh, lộ ra xinh đẹp, trong nháy mắt giống như dao cắm thẳng vào trái tim, anh lập tức quay mặt đi, hai mắt lóe lên nhìn tới trước, một cảm giác đau đến sắp hít thở không thông, gần như cắn nuốt lý trí và linh hồn của mình, anh nắm chặt quả đấm, liều mạng đè xuống cảm giác đau đớn, cất bước đi về phía trước.
Đông Anh đau lòng nhìn bóng lưng của anh, hai mắt không khỏi bối rối, thương tâm.
Chiếc Mercedes rất nhanh chóng dọc theo hành lang dài ven biển chạy về phía trước.
“Ưmh. . . . . . Đừng. . . . .” Đường Khả Hinh bị Trang Hạo Nhiên hôn đến nóng rực như vậy, làm cho thân thể muốn bốc cháy, mặt mắc cở đỏ bừng, đẩy anh ra, nói: “Người ta đang nhìn đấy. . . . .”
“Nhìn thấy thì có là gì. . . . . .” Trang Hạo Nhiên nở nụ cười, bởi vì thật sự vui mừng, nhìn cô gái trước mặt thế nào cũng tràn đầy ngọt ngào hạnh phúc, lại cúi xuống hôn nhẹ trên môi của cô. . . . .
Lúc này điện thoại di động vang lên.
Đường Khả Hinh còn đang đắm chìm trong nụ hôn ngọt ngào, nghe được điện thoại di động reo, đột nhiên sửng sốt.
Trang Hạo Nhiên từ trong túi tây trang, lấy điện thoại di động ra, mới vừa muốn nghe. . . . . .
Đường Khả Hinh lập tức đoạt lấy điện thoại di động, nhìn anh, khuôn mặt hơi thu lại, vội nói: “Chúng ta phải đi đổi giải thưởng!”.
Trang Hạo Nhiên im lặng nhìn cô, đột nhiên mỉm cười, không thể làm gì khác hơn, nói: “Được, được, được. Chúng ta đi đổi giải thưởng. Không nghe điện thoại!”
Đường Khả Hinh vui vẻ mỉm cười, lập tức như trẻ con cúp điện thoại ! !
“Đứa ngốc. . . . . .” Trang Hạo Nhiên chậm rãi vươn tay, ôm hôn nhẹ hông của cô, để cho cô tựa vào trước lồng ngực của mình, hôn nhẹ ở trên mặt của cô, mới nhận điện thoại di động, liếc mắt nhìn tin nhắn: lão đại! ! Làm ơn! ! Tối nay ngăn chặn Khả Hinh cho tôi! ! Ngàn vạn đừng để cho cô ấy về nhà! !
“Chuyện gì vậy?” Đường Khả Hinh ý thức được có chút không ổn, xoay người nhìn Trang Hạo Nhiên hỏi.
“Không có gì. . . . . . Muốn hôn em. . . . . .” Trang Hạo Nhiên lại nở nụ cười, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, muốn hôn cô. . . . . .
“Đừng. . . . . .” Đường Khả Hinh đỏ mặt tránh anh.
“Chỉ hôn một chút. . . . . .”
“Không muốn. . . . . .”
Âm thanh ngọt ngào bay trên không trung, giống như bong bóng nhiều sắc màu ngọt ngào.
Lúc hoàng hôn.
Thời tiết vẫn nóng bức.
Khu biệt thự Khách sạn Á Châu.
Nhã Tuệ vẫn mặc đồng phục màu đen của khách sạn, cảm thấy ngày nóng quá, xách theo một túi lớn nguyên liệu nấu mì ý mua về từ siêu thị, dọc theo đường nhỏ xanh xanh, thấy phía trước một tòa biệt thự hai tầng màu xám tro, khuất trong bụi cây bốn phía, cuối cùng đã tới, cô khẽ mỉm cười, tiếp tục bước đi về phía trước.
Lâm Sở Nhai vốn muốn cùng cô đến siêu thị, nhưng bởi vì tạm thời có một cuộc họp phải mở, cho nên không thể làm gì khác, bảo Nhã Tuệ đi trước.
Nhã Tuệ xách theo túi đồ, đi vào vườn hoa trước nhà Lâm Sở Nhai, bước trên con đường đá nhỏ đầy khóm trúc xinh đẹp, đi tới trước cửa biệt thự, nhấn nhẹ chuông cửa một cái.
Không đến bao lâu, Lâm Sở Nhai mặc thường phục, mới vừa giặt giủ xong, nhanh chóng đi tới, mở cửa ra, thấy Nhã Tuệ mệt mỏi đứng ở bên cửa, anh lập tức xin lỗi đi lên trước, nhận lấy túi đồ cô cầm theo, vừa lau mồ hôi trên trán cô, vừa đau lòng nói: “Xin lỗi, xin lỗi, có một cuộc họp đột xuất, không thể cùng em đi đến siêu thị, anh cũng mới vừa trở về. . . . . .”
“Em biết rõ. . . . . .” Nhã Tuệ nhìn anh, dịu dàng săn sóc nói: “Công việc quan trọng hơn. Em có thể hiểu. . . . . .”
Lâm Sở Nhai mỉm cười nhìn Nhã Tuệ, mới căng thẳng ôm nhẹ eo nhỏ của cô, nói: “Mau vào đi, bên ngoài rất nóng.”
“Được. . . . . .” Nhã Tuệ mỉm cười gật đầu, sau đó đi vào trong nhà, nhìn cả phòng khách, xa hoa sạch sẽ, nhất là phòng bếp bên kia, chiếu ánh sáng màu xanh, cô khẽ mỉm cười, liền cởi bỏ áo khoác đồng phục, nói: “Thời gian đã không còn sớm, đoán chừng anh cũng đói bụng, em nhanh nấu một ít món cho anh ăn.”
Lâm Sở Nhai im lặng đứng ở sau lưng cô, nhận lấy áo khoác cô cởi ra, nhìn cái cổ nõn của cô, hơi thấm ướt mồ hội, nhỏ giọt xuống, liền cười nói: “Được, em vất vả rồi.”
Nhã Tuệ quay mặt sang, cũng quan tâm nhìn Lâm Sở Nhai nói: “Anh đi tắm trước đi, hôm nay cũng mệt mỏi.”
Lâm Sở Nhai im lặng nhìn Nhã Tuệ, đột nhiên mỉm cười, mới nói: “Quan tâm như vậy?”
Nhã Tuệ chỉ cười nhẹ, liền nhắc túi đồ đi tới phòng bếp. . . . . .
“Vậy anh đi lên tắm trước, lập tức đến giúp em ngay. . . . . .” Lâm Sở Nhai nhìn cô như vậy, trong lòng cũng không khỏi cảm động, nở nụ cười cất bước đi lên lầu.
Nhã Tuệ quay mặt sang, mỉm cười nhìn Lâm Sở Nhai đi lên lầu, cô liền chăm chú từ trong túi đồ của mình, lấy ra mì ý đông lạnh, mở túi ra, đặt vào trong đĩa, lại lấy ra mực tươi, thịt bò, ớt xanh, cùng tương ngọt, đặt xuống ở một bên, đầu tiên nhanh chóng thái sợi ớt xanh, đặt vào trong đĩa màu trắng, lại đặt mực tươi vào trong một cái nồi nhỏ khác, đổ nước vào, trong khoảng thời gian này, cô cầm thịt bò, nhanh chóng thái sợi. . . . . .
Thời gian qua một lúc lâu.
Lâm Sở Nhai tắm rửa xong, mặc T-shirt màu xanh dương nhạt, quần tây màu đen, tóc hơi ẩm ướt đi xuống lầu, nhìn bong lưng xinh đẹp của Nhã Tuệ, vẫn còn di động ở trong phòng bếp, chỉ thấy cô chỉ mặc áo sơ mi trắng, váy ngắn đồng phục màu đen bó sát người, khuôn mặt lộ ra nụ cười dịu dàng thanh nhã, thái sợi ớt, cầm một chút sợi bỏ vào trong miệng nếm thử, nhai mùi vị của nó, xem có hài lòng hay không. . . . . .
“Ăn trộm!” Lâm Sở Nhai lập tức từ phía sau ôm lấy bên hông mềm mại của cô, cúi xuống, mỉm cười nói.
Nhã Tuệ khẽ mỉm cười, cầm nửa sợi ớt ngọt ăn còn dư lại, xoay người đưa tới trên môi anh, dịu dàng nói: “Anh ăn thử một chút? Ớt ngọt này mùi vị không tệ.”
“Anh muốn ăn trong miệng em. . . . . .” Lâm Sở Nhai đã nổi lên kích thích, muốn cúi đầu hôn cô.
“Đừng. . . . . .” Mặt của Nhã Tuệ ửng đỏ, đẩy nhẹ anh ra, nở nụ cười đi tới trước một cái nồi nước sôi, mở ra nói: “Cha mẹ em từ dưới quê gửi lên củ sâm đỏ rất tốt, chỉ có hai củ. Em cắt một củ cho Khả Hinh bổ thân thể, chừa lại một củ cho anh, dùng để nấu canh, mùi vị rất thơm ngon, anh nếm thử một chút. . . . . .”
Cô mỉm cười nói xong, liền cầm muỗng, múc một chút canh đưa đến bên môi Lâm Sở Nhai. . . . . .
Lâm Sở Nhai lại có chút dịu dàng cưng chiều nhìn Nhã Tuệ, cười nói: “Một củ cho anh, một củ cho Khả Hinh, vậy còn em?”
“Em không sao. . . . . . bình thường cha mẹ em rất lo lắng cho em, sẽ gửi tới cho em rất nhiều sơn hào hải vị. Đừng lo lắng. . . . . .” Nhã Tuệ mỉm cười lại múc muỗng, dịu dàng nhìn anh.
Lâm Sở Nhai chăm chú nhìn Nhã Tuệ, không thể làm gì khác hơn, cúi mặt uống muỗng canh cá tươi.
Nhã Tuệ dịu dàng nở nụ cười, tiếp tục xoay người, cầm dao cắt sợi mỳ ý. . . . . .
“Bà xã anh thật tốt. . . . . .” Lâm Sở Nhai từ sau lưng gấp ôm lấy Nhã Tuệ, cúi xuống hôn nhẹ ở trên mặt của cô.
“Đi! Ai gả cho anh!” Nhã Tuệ đỏ mặt nói: “Mạn Hồng nói đùa với anh mấy câu, đừng xem là thật.”
“Em còn muốn chạy thoát? Cũng tới nhà của anh rồi. . . . . .” Lâm Sở Nhai rất cuồng nhiệt hôn mặt cô, vành tai của cô, phà nhẹ hơi nóng nói: “Không làm bà xã anh, không thả em đi!”
Nhã Tuệ không nhịn được cười, đón nụ hôn cuồng nhiệt, cảm xúc dần dần bành trướng.
Lâm Sở Nhai hơi nghiêng mặt nhìn cô một cái, hơi lộ ra dịu dàng, quan tâm hỏi: “Có mệt hay không. . . . . .”
“Không mệt. . . . . .” Nhã Tuệ đỏ mặt, cầm ớt ngọt, bỏ vào trong nước.
“Anh chăm sóc em một chút?” Lâm Sở Nhai nói xong, cũng đã từ phía sau, cắn nhẹ vành tai của cô, đôi tay đã phủ chặt đến trước ngực của cô, rất khát vọng và hưởng thụ xoa nắn, cảm giác bộ ngực cô không phải đầy đặn bình thường. . . . . .
Nhã Tuệ tay dừng ở trong nước, cảm thấy vô cùng xúc động nhắm mắt lại, cổ họng rên khẽ.
“Nhã Tuệ. . . . . .” Lâm Sở Nhai nói xong, cũng đã nhanh chóng cắn vành tai của cô, tay càng không ngừng ở trước ngực của cô, xoa nắn bộ ngực đầy đặn của cô, thậm chí cách áo lót, cũng có thể lập tức bóp điểm nhỏ màu hồng của cô. . . . . .
“Ưmh. . . . . .” Nhã Tuệ hơi ngẩng mặt, nhắm mắt lại rên nhỏ.
Lâm Sở Nhai cúi xuống, nhìn cô một cái, không kịp chờ đợi, hôn trên môi của cô, thoát ra đầu lưỡi nóng bỏng thì cũng đã xoay thân thể của cô, vừa để cho cô tựa vào trước tủ bếp, vừa đưa tay tiến lên, buông lỏng cúc áo sơ mi của cô. . . . . .
“Đừng. . . . . .” Nhã Tuệ đột nhiên đỏ mặt, kêu nhỏ một tiếng, cô biết sắp xảy ra chuyện gì. . . . . .
Lâm Sở Nhai thở dốc, cúi đầu, hai mắt nóng bỏng nhìn cô hỏi: “Em không yêu thích anh sao?”
Nhã Tuệ mắc cở đỏ bừng mặt, ngẩng đầu lên, hai mắt mê ly dịu dàng nhìn anh.
“Đừng sợ, anh sẽ thương em thật nhiều. . . . . .” Lâm Sở Nhai nhìn cô dịu dàng thẹn thùng như thế, cũng đã không cách nào ức chế, lại cuồng nhiệt hôn lên môi của cô, tay nhanh chóng cởi bỏ hai viên cúc áo áo sơ mi trước ngực cô, nhân tiện kéo áo lót của cô, hai bầu ngực đầy đặn, đốm nhỏ màu hồng hiện ra trước mắt, anh xoa nắn bộ ngực đầy đặn, cúi xuống, hé miệng, cắn mạnh đốm nhỏ màu hồng ấm áp. . . . . .
“A. . . . . .” Nhã Tuệ không nhịn được nhắc nhẹ chân sau, đón cảm giác rất kích thích, như trôi trên mây.
“Nhã Tuệ. . . . . . Vóc người của em thật đẹp. . . . . .” Lâm Sở Nhai vừa nhanh chóng cúi đầu, hôn bộ ngực đầy đặn co dãn của cô, tay đã nhanh chóng duỗi tới ngang lưng, muốn kéo xuống váy ngắn của cô.
“Đừng. . . . . .” Nhã Tuệ có chút xấu hổ kêu: “Đây là phòng bếp. . . . . .”
Lâm Sở Nhai cảm giác xúc động nhìn bộ dáng cô, giống như nhận được khích lệ, lập tức bế ngang cả người cô đi lên lầu.
Lúc này, điện thoại di động lại vang lên.
***
“Ôi, em làm gì thế?” Trang Hạo Nhiên lập tức nắm chặt điện thoại của Đường Khả Hinh, nhìn cô cười hỏi.
“Gọi điện thoại cho Nhã Tuệ! !” Đường Khả Hinh nhìn anh, cười nói: “Tối nay đổi giải thưởng xong, em muốn đi ăn cơm với chị ấy !”
Trang Hạo Nhiên nghe nói như vậy, híp mắt, lại gần Đường Khả Hinh, hai mắt nóng bỏng gần như đụng vào chóp mũi của cô, mập mờ, ngọt ngào phà nhẹ hơi nóng nói: “Tối nay. . . . . . ăn cơm với cô ấy ?”