Mục lục
Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 528: BÍ MẬT TRANG THỨ NHẤT

Đêm thật sâu sâu, là lúc vạch trần bí mật?

Tiếng mưa vẫn rơi tí tách xuống đất.

Nghe nói trong hầm rượu có rất nhiều chuyện bí ẩn, ví dụ như bạn đi qua con đường hầm sâu thẳm trăm năm, thỉnh thoảng có thể nghe được có người tiếng hô hoán đào bới đường hầm. . . . . . Loại âm thanh này, không chân thật, trái ngược với thời gian.

Hai người cùng đi vào phòng ăn, nhìn thấy gian phòng của Niky mở ra, bóng tối rất khủng bố.

Cả người Khả Hinh không nhịn được lạnh run một cái, cảm giác mới vừa thoát ra, lần nữa bị đường hầm sâu thẳm bí ẩn hút linh hồn, trái tim của cô nhảy lên thình thịch.

“Hi?” Ellen vươn tay, vỗ nhẹ bả vai của cô.

“À?” Cả người Đường Khả Hinh hơi run rẩy, ngẩng đầu lên có chút hoảng sợ nhìn anh.

“Are you ok?” Ellen nhìn cô, có chút quan tâm hỏi.

Sắc mặt của Đường Khả Hinh tái nhợt, nuốt cổ họng khô khốc một cái, nhìn cánh cửa nhỏ, hai mắt kiên định chợt lóe, gật đầu nói: “Ok”

Ellen nhìn cô một cái, gật đầu liền đỡ cô cùng nhau im lặng đi về phía gian phòng.

Niky đã ngủ rồi, suy nghĩ của cô rất đơn thuần, cho nên ngủ rất sâu.

Ellen nhẹ nhàng kéo cánh cửa gỗ nhỏ hầm đất, lập tức cảm nhận được cơn gió lạnh lẽo ẩm ướt nhào lên, anh im lặng đi xuống cầu thang, từng bước từng bước đi xuống, sau đó dắt Đường Khả Hinh đi xuống.

Tiếng nước nhỏ lặng lẽ vang lên.

Đường hầm dưới lòng đất thật dài, ngẫn nhiên còn có tiếng gió gào thét, loại cảm giác này giống như kết thúc một chuyện xưa, còn có chuyện xưa kế tiếp.

Ellen đỡ nhẹ Đường Khả Hinh đi xuống cầu thang nhỏ, sau đó dọc theo hành lang sâu thẳm đi tới, hai bên ngọn đèn vàng quả quít trên tường tản ra ánh sáng nhàn nhạt, càng lúc càng lạnh.

Sắc mặt của Khả Hinh cũng càng lúc càng tái nhợt, tựa vào trong ngực Ellen, từng bước từng bước đi về phía trước, sau khi đi qua mấy cua quẹo, rốt cuộc nhìn thấy cánh cửa chính cũ kỹ của kho rượu, dầy cộm nặng nề, bên cạnh là cánh cửa gỗ khắc hoa văn cổ xưa, một cảm giác âm u lùa đến, Sắc mặt của Đường Khả Hinh trắng bệch, nhìn chòng chọc cánh cửa kia, nhớ tới mình nhìn thấy người đàn ông ở thế kỷ cổ xưa, kinh khủng như âm hồn đột nhiên đi ra, nhìn về phía mình giơ tay gọi nhỏ: “Jenny. . . . . .”

“Ai?” Đường Khả Hinh lập tức xoay người, hoảng sợ nhìn con đường đá sâu thẳm, thật sự phát hiện mình muốn tìm tòi nghiên cứu bí mật là một sai lầm! Cô lập tức hoảng sợ muốn đi. . . . . .

“No” Ellen đột nhiên nắm chặt tay của cô, nhìn sắc mặt cô tái nhợt, ánh mắt sợ hãi, vội vàng nói: “Chúng ta không thể đi lúc này, chúng ta từng nghe nói qua vô số chuyện xưa kinh khủng, nhưng lý do cuối cùng chúng ta không sợ hãi là tìm ra sự thật!”

“Anh nói cái gì?” Đường Khả Hinh thật rất sợ, lắc đầu một cái, căng thẳng kháng cự run rẩy nói: “Tôi không muốn đi, chỗ đó quá đáng sợ! Thật ra chúng ta không cần tự mình đi thăm dò, có lẽ chúng ta nên hỏi Bruce một chút. . . . . .”

“Tôi không biết. . . . . .” Một âm thanh như âm hồn từ phía sau lưng truyền đến.

“A . . . . . . ” Đường Khả Hinh nghe được âm thanh này, lập tức ôm đầu thét chói tai.

Ellen lại càng hoảng sợ xoay người, nhìn thấy Bruce mặc áo ngủ, tay cầm đèn pin, vẻ mặt tức cười đứng ở một bên, bất đắc dĩ nhìn mình, anh nhất thời thở phào nhẹ nhõm, nuốt một ngụm nước bọt, kêu nhỏ: “God! Bruce!”

Đường Khả Hinh đang run rẩy, nghe được tiếng gọi, vội vàng ngẩng đầu lên, cũng đã thấy vẻ mặt bất đắc dĩ của Bruce, đi qua bên cạnh mình, nói: “Tôi không biết trong gian phòng nhỏ này xảy ra chuyện gì, bởi vì từ trước đến nay tôi cũng không có đi vào, chỉ theo quy củ của Hoàn Á, phái người đúng giờ đi quét dọn gian phòng này, tôi cũng rất muốn hiểu rõ bên trong rốt cuộc có bí mật gì? Nghe nói con trai của một vị tướng quân đã từng ở nơi này, trong thời kỳ chiến loạn chạy trốn tới nơi này. . . . . .”

“À?” Đường Khả Hinh không hiểu rõ lời nói của ông ta.

Ellen im lặng nghe, liền cầm tự điển tiếng anh, nhanh chóng đánh lên một dòng chữ để cho cô hiểu, càng quyết định đi vào gian phòng nhỏ đó xem rõ ngọn ngành.

“Go” Ông già Bruce đã trải qua hơn nửa thế kỷ, trong tay cầm đèn pin, ở trước mặt hai người trẻ tuổi, đi tới trước cánh cửa kia, mặc dù có chút căng thẳng, nhưng vẫn muốn đẩy. . . . . .

Tiếng gió lạnh nhẹ nhàng thổi đến.

Đường Khả Hinh giật mình, núp ở sau lưng Ellen, liều mạng kéo lấy ống tay áo của anh, khuôn mặt nhỏ nhắn dính vào cánh tay của anh, không dám nhìn về trước nữa.

Ellen khẽ mỉm cười, tay vỗ vỗ lưng bàn tay nhỏ bé của cô, bày tỏ cô an tâm, dắt cô đi thẳng tới phía trước, đi tới cạnh cửa, cùng Bruce nhìn vào gian phòng nhỏ u ám, ánh đèn pin cầm tay chiếu sáng một góc nào đó, vừa lúc rơi vào trên chiếc giường nhỏ kia. . . . . .

Đường Khả Hinh liếc trộm đến chiếc giường nhỏ, liền nhớ lại giấc mộng, anh thâm tình khẽ hôn mình, ngay lúc đó mình giống như bị mê hoặc, mê loạn, khổ sở, đau thương. . . . . . Không nở, lúc này cô hai mắt càng thêm run rẩy nước mắt, căng thẳng nhìn chiếc giường nhỏ. . . . . .

Ellen lại nhất thời phát hiện không ổn cau mày, thân thể không khỏi cứng ngắc.

Bruce đi vào gian phòng nhỏ, tách một tiếng, bật ngọn đèn ố vàng, gian phòng cổ kính bí ẩn bày trí trang nhã nhất thời sáng lên, chiếc giường nhỏ mấy trăm năm, tủ quần áo khắc hoa văn, bút lông chim dài. . . . . .

“Gian phòng này có vấn đề!” Sắc mặt của Ellen nhất thời ngưng trọng nói rất chắc chắn.

“Cái gì?” Bruce ngạc nhiên nhìn anh.

Đường Khả Hinh cũng hoảng sợ nắm chặt cánh tay của anh, sắc mặt tái nhợt, thở gấp, nhìn anh, hỏi: “Có gì không ổn?”

Hai mắt thâm thúy của Ellen nhẹ xoay tròn, nhìn một chiếc gương trong tủ treo quần áo cổ xưa, phản chiếu ra ba khuôn mặt khác nhau, lại chậm rãi nhìn ghế nằm màu đỏ thẫm bên cạnh cùng tủ sách cổ xưa, chiếc giường nhỏ màu sắc vẫn tươi đẹp, người bình thường không có ngửi ra mùi vị thứ ba, nhưng đầu bếp thiên tài này ngửi được. . . . . .

“Nơi này có một loại mùi thơm kỳ dị. . . . . .” Ellen im lặng đi tới trước bàn đọc sách cổ xưa, nhìn phía trên bài biện đơn giản, còn có hộp mực nước mấy chục năm không đổi, có thể hoàn hảo không chút tổn hại. . . . . . Anh tỉ mỉ xem xét, rốt cuộc nhìn thấy được bản nhật ký, đặt ở trên mặt bàn, anh nghi ngờ cầm bản nhật ký kia lên, nhẹ nhàng mở ra. . . . .

“No!” Bruce đột nhiên đi ra, đưa bàn tay đè lên quyển nhật ký, sắc mặt trầm trọng nhìn Ellen nói: “Đây là nhật ký! ! Chúng ta không nên tùy ý lật xem nhật ký của người khác, chính là phi thường vô lễ.”

Ellen im lặng nhìn Bruce luôn luôn ôn hòa, khó được nghiêm túc, thế nhưng anh vẫn trầm trọng nói: “Chúng ta cũng không muốn tìm tòi nghiên cứu tâm tư của người khác, nhưng Khả Hinh bị kinh sợ kì quái, tôi nghĩ có chút nguyên nhân, có lẽ có liên quan đến chủ nhân căn phòng này, sự tình qua đi nhiều năm, tại sao không thể tìm hiểu nguyên nhân?”

Bruce im lặng nhìn anh.

Đường Khả Hinh nhìn hai người bọn họ giằng co, sắc mặt của cô cứng rắn, chợt vươn tay ôm bản nhật ký vào trong ngực! !

Hai người đàn ông đồng thời nhìn cô.

“Người đàn ông này hôn tôi ở trong mộng! Cho nên tôi . . . . . Có tư cách biết xảy ra chuyện gì!” Đường Khả Hinh dũng cảm ôm nhật ký vào trong ngực, có chút căng thẳng nhìn bọn họ nói.

“What?” Bruce và Ellen đồng thời kinh ngạc nhìn cô.

Đường Khả Hinh không lên tiếng nữa, ôm lấy nhật ký bước nhanh đi ra gian phòng nhỏ, vừa đi vừa sợ, nhưng vẫn đi thật nhanh về phía trước, thậm chí thùng thùng thùng thùng  nhảy lên cầu thang, nhanh chóng trở về mặt đất.

Niky bị tiếng động đánh thức, không khỏi ngồi dậy, dụi mắt, nhìn thấy một bóng trắng đung đưa trước mặt, cô ah một tiếng, lại đưa ra mười ngón tay run rẩy thét chói tai! !

Đường Khả Hinh ôm nhật ký, đứng ở bên cửa, nhìn bộ dáng Niky hoang mang sợ hãi, có chút buồn cười, cô không nhịn được bật cười phốc một tiếng, sau đó ôm nhật ký đi ra gian phòng nhỏ, nhìn đồng hồ treo tường trước mặt, đã ba giờ sáng, hai tròng mắt của cô lạnh lẽo, đi trở về gian phòng của mình thật nhanh, phịch một tiếng đóng cửa lại, nhanh chóng mở ngọn đèn nhỏ sáng ngời trong phòng, đặt nhật ký lên bàn, sau đó hai mắt lạnh lùng đi tới lò sưởi trong tường bên, ném vài gốc củi đốt vào lò sưởi trong tường, bỏ một chút dầu đốt, đốt lửa, cả lò sưởi trong tường sang lên.

Ánh lửa nhanh chóng cháy hừng hực, ánh lửa chiếu khuôn mặt nhỏ nhắn Đường Khả Hinh, cô ngồi xổm ở bên cạnh, nhìn lửa mạnh bên trong, kiên định tin tưởng trên thế giới này không có quỷ! ! Không có quỷ!

Cô lập tức đứng lên đi vào phòng tắm, tắm nước nóng, mặc váy ngủ tơ tằm màu trắng dài quá gối, bên ngoài khoác áo ngủ màu đỏ thẫm Nhã Tuệ mua cho mình, nhẹ nhàng buộc lại, mới vừa ôm nhật ký muốn ngồi ở trên ghế dựa ấm áp bên cạnh lò sưởi trong tường, tiếng gõ cửa vang lên, cô nghi ngờ đi về phía bên cửa phòng, mở ra. . . . . .

Ellen dịu dàng đẹp trai đứng ở bên cửa, nhìn mình khẽ mỉm cười, cảm tính nói: “Tôi nghĩ cô cần một phiên dịch, bởi vì rất nhiều việc tự điển không giải thích được, gồm có một chút tuyệt hảo, dấu chấm than. . . . . .”

Tối nay, Đường Khả Hinh có chút hiểu rõ, cô đứng ở bên cửa, nhìn Ellen chằm chằm, người đàn ông này tác phong nhanh nhẹn, tao nhã, biết nấu ăn, có nhiều thiên phú. . . . . . Hai tròng mắt của cô dịu dàng, lộ ra nụ cười ngọt ngào, nhẹ nhàng hỏi: “Rốt cuộc anh là ai?”

Ellen im lặng nhìn Đường Khả Hinh, cô gái đáng yêu xinh đẹp động lòng người, khẽ mỉm cười, nói: “Tôi tên là Ellen. . . . . .”

“. . . . . . . . . . . .” Đường Khả Hinh im lặng không lên tiếng, nhìn anh rất lâu, rốt cuộc mỉm cười nói: “Vào đi. . . . . .”

Ellen mỉm cười đi vào gian phòng, Đường Khả Hinh nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại, nhìn anh đã đứng ở bên cạnh lò sưởi trong tường, nhìn lửa cháy hừng hực bên trong lò, hai mắt sâu thẳm hiện lên một chút ánh sáng ưu buồn.

Đường Khả Hinh nhìn anh thật sâu.

Lò lửa vẫn cháy hừng hực, thỉnh thoảng phát ra tiếng chi chi.

Cô gái nằm ở trên ghế dựa bên cạnh lò sưởi trong tường, đang đắp cái chăn màu xanh dương, mặt nhẹ dán vào trên nệm tơ lụa mềm mại, nhìn ngọn lửa cháy hừng hực. . . . . .

Ellen ngồi trên sô pha nhỏ bên cạnh lò sưởi trong tường, cuối cùng nhẹ nhàng mở trang thứ nhất quyển nhật ký, lặng lẽ đọc: “My Jeane. . . . . .”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK