Mục lục
Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 797: CÓ HAY KHÔNG CÓ?

Trang Hạo Nhiên và Đường Khả Hinh, hai người lúng túng đi ra phòng khách. . . . . .

Trang Tĩnh Vũ và Ân Nguyệt Dung, còn có Trang Ngải Lâm, ba người đang ngồi ở trên ghế sa lon trong phòng khách xa hoa, uống Hồng Trà người giúp việc mới vừa bưng tới, lão quản gia dẫn tất cả người giúp việc đi tới đi lui như con thoi giữa chủ  nhà, huyết yến Hoàng thất thượng đẳng đã trụng chiên dầu thành bánh, làm ra bánh bào ngư hết sức thơm ngon, khoảng tám cái, đặt vào ở trong một cái đĩa cánh hoa hồng, tỏa ra mùi thơm hết sức mê người. . . . . .

“A! ! Cha đứa bé đi ra!” Trang Ngải Lâm vừa uống trà, vừa không nhịn được cười.

Mặt của Đường Khả Hinh thoạt đỏ bừng.

Trang Tĩnh Vũ ngẩng đầu lên trong nháy mắt, thấy con trai đi ra, vẻ mặt ông lập tức nổi giận, vung gậy bóng chày, muốn đánh anh! !

Trang Hạo Nhiên lùi lại một bước! !

“Ôi chao! ! Khả Hinh, nó cũng có một chút công lao mà! ! Để cho nó ngồi cùng với con dâu em đi!” Hôm nay Ân Nguyệt Dung vui vẻ, buông tha! !

Trang Hạo Nhiên nghe lời này, lập tức nở nụ cười, thật cẩn thận đỡ Đường Khả Hinh ngồi ở trên ghế sa lon bên cạnh, tay kéo nhẹ hông của cô, cầm bào ngư tô người giúp việc đưa tới, dịu dàng mà mập mờ đưa tới bờ môi cô. . . . . .

Mặt của Đường Khả Hinh đỏ lên, vội vàng lúng túng nhận lấy bánh bào ngư, cắn nhẹ một ngụm, cũng nếm không ra được mùi vị gì.

“Ăn ngon không?” Trang Hạo Nhiên cúi xuống, dịu dàng hỏi, hết sức cưng chiều.

Trang Tĩnh Vũ bất đắc dĩ ngẩng đầu lên, nhìn con trai một cái.

Ân Nguyệt Dung lập tức để hồng trà xuống, vui vẻ nhìn Đường Khả Hinh nói: “Khả Hinh ! Tục ngữ có nói, gạo sống nấu thành cơm chín, đây là chuyện đương nhiên! Nếu không, trên thế giới cũng chết đói!”

“Khụ!”

Đường Khả Hinh ăn bánh bào ngư, nghe lời này, cả người sặc mạnh một cái, mặt đỏ lên, chợt ho khan.

“Không có sao chứ?” Trang Hạo Nhiên lập tức vươn tay, vuốt nhẹ phía sau lưng của cô.

Đường Khả Hinh lúng túng âm thầm lấy cùi chỏ đẩy anh ra! !

“Mẹ! Đừng trực tiếp được không như vậy? Khả Hinh vẫn còn nhỏ mà. . . . . . Nói rõ ràng như vậy, người ta xấu hổ . . . . . .” Trang Ngải Lâm cũng không nhịn được ngẩng đầu lên, hài lòng mỉm cười nhìn Đường Khả Hinh, nói: “Tôi phục cô, cô nhóc! ! Từ ngày cô muốn bái tôi làm thầy học võ, tôi biết ngay! ! Cô sẽ thu em trai tôi vào tay!”

Phốc!

Đường Khả Hinh mới vừa nhận lấy trà Dì Lý đưa uống một cái, nghe lời này, lại phụt một tiếng, phun ra, lại ho khan liên tiếp, vừa rồi ở trong phòng, cũng không có cảm thấy mình mang thai, quá mất mặt!

Trang Hạo Nhiên đau lòng vội vàng vươn tay, vuốt nhẹ phía sau lưng của cô, căng thẳng nói: “Có khỏe không. Cẩn thận một chút. . . . . .”

Đường Khả Hinh lại thẹn thùng tức giận đẩy anh ra.

Trang Hạo Nhiên nhìn bộ dáng cô thẹn thùng đáng yêu như vậy, nhớ tới hai người mới vừa hôn môi ở trong phòng, không nhịn được kéo nhẹ hông của cô, để cho thân thể mềm mại của cô dán gần mình. . . . . .

“Súc sinh! ! Con quy củ một chút!” Trang Tĩnh Vũ lại gầm con trai!

Trang Hạo Nhiên nghe lời này, liền không dám lên tiếng, hơi ho khan hai một tiếng, vẻ mặt lộ nụ cười, tao nhã ngồi ở trên ghế sa lon.

“Khả Hinh. . . . . .” Trang Tĩnh Vũ mỉm cười nhìn Đường Khả Hinh hơi lộ ra mấy phần lúng túng nói: “Tình yêu vốn là duyên phận cũng là chuyện vui vẻ, chú hi vọng hai con có thể tìm hiểu lẫn nhau thêm một thời gian nữa, ở cùng nhau, có thể sẽ tốt hơn. Bởi vì tên súc sinh nhà chúng tôi! Thật sự không tốt!”

Trang Hạo Nhiên nhịn cười không dám lên tiếng.

Đường Khả Hinh không nhịn được ngẩng đầu lên, nhìn Trang Tĩnh Vũ.

Trang Tĩnh Vũ bất đắc dĩ cười khổ, nói tiếp: “Nhưng chuyện cũng phát triển đến nước này, chú tin tưởng nó đối với con có cảm tình, cũng biết nó là một đứa bé có trách nhiệm, nếu như con thật mang thai, chấp nhận cho nó một cơ hội sao?”

Trang Hạo Nhiên ngẩng đầu lên, hơi lộ vẻ xúc động nhìn cha. . . . . .

Đường Khả Hinh nghe lời này, khẽ cắn môi dưới, do dự một lát, mới ngẩng đầu lên nhìn Trang Tĩnh Vũ nói: “Chủ tịch! Con cảm thấy chuyện này, thật sự quá đột ngột, ví dụ như. . . . . . Hiện tại đến cùng là con mang thai thật sao? Con có chút không tin. . . . . .”

“Làm sao có thể không có! Chính là mang thai! !” Ân Nguyệt Dung lập tức đặt ly trà xuống, nhìn Đường Khả Hinh hào hứng cười nói: “Mỗi ngày mẹ bảo Hạo Nhiên ngủ mười giờ tối, chính là vì chờ đợi ngày này! ! Làm sao có thể không mang thai?”

Phốc!

Trang Ngải Lâm không nhịn được bật cười.

“Mẹ! !” Trang Hạo Nhiên bất đắc dĩ ngẩng đầu, nhìn mẹ. . . . . .

“Nếu như con cảm thấy đối với chuyện này, còn có ý nghĩ khác, cũng không chắc chắn có mang thai hay không, không bằng chúng ta đi bệnh viện kiểm tra một chút. . . . . .” Trang Tĩnh Vũ bị gãi đúng chỗ ngứa, liền thuận thế nhìn Đường Khả Hinh, đưa ra đề nghị. . . . . .

“. . . . . . . . . . . .” Đường Khả Hinh do dự một lát, cảm thấy còn suy đoán như vậy, không phải biện pháp, liền không thể làm gì khác hơn, cắn răng đỏ mặt, gật đầu, nói: “Tốt! !”

Trang Hạo Nhiên hơi ngẩng mặt, nhìn Đường Khả Hinh, không khỏi kích động.

“Tốt! Cả nhà chúng ta đi theo con một chuyến, nhưng con không cần có áp lực, tất cả không ảnh hưởng sự phát triển của hai người các con  . . . . . .” Trang Tĩnh Vũ nói xong, liền chậm rãi đứng lên, cài cúc áo tây trang xong, nhìn Đường Khả Hinh, thận trọng nói.

Đường Khả Hinh cũng hơi ngẩng mặt, nuốt cổ họng khô rát một cái, tay không tự chủ phủ chặt bụng, thở dốc một hơi.

***

Bệnh viện hàng đầu của Hoàn Cầu tại trung tâm thành phố!

Viện trưởng dẫn Trưởng khoa phụ sản, mỉm cười đứng ở trước bậc thang đại sảnh bệnh viện, nhìn ba chiếc Rolls-Royce nhà họ Trang cùng chạy nhanh tới trước đường lớn, Trang Tĩnh Vũ thật cẩn thận đỡ Ân Nguyệt Dung đi xuống xe trước, sau đó Trang Ngải Lâm mặc áo tay ngắn in hoa màu vàng, váy ngắn, mang giày ý màu đen, vẫn dáng vẻ nữ vương, đeo kính mắt, cất bước đi về phía trước, Trang Hạo Nhiên và Đường Khả Hinh từ bên trong một chiếc Rolls-Royce màu trắng cuối cùng xe đi ra, một người tốt bụng đỡ, một người xấu hổ đưa đẩy anh ra. . . . . . Bọn họ lập tức nhanh chóng đi xuống bậc thang, nghênh đón mọi người. . . . . .

“Chủ tịch, phòng bệnh VIP của chúng tôi đã chuẩn bị xong, bác sĩ khoa phụ sản giỏi nhất thành phố cũng chờ đã lâu. . . . . . Mời. . . . . .” Viện trưởng cung kính mời đám người Trang Tĩnh Vũ bước đi.

“Tốt. . . . . .” Trang Tĩnh Vũ mỉm cười dìu vợ đi về phía trước, thỉnh thoảng còn phải quay đầu lại nhìn Khả Hinh một chút, có được chăm sóc tốt hay không.

“Con ghét nhất tới bệnh viện! ! Mùi thuốc nước kia rất khó ngửi!” Trang Ngải Lâm không khỏi nhớ tới Bác Dịch, từ trước đến giờ anh nhạy cảm đối với mùi thơm, xung quanh sẽ không xuất hiện mùi vị lộn xộn.

“Nhớ Bác Dịch à?” Ân Nguyệt Dung híp mắt cười nhìn con gái hỏi.

“Đúng vậy! ! Rất nhớ! !” Trang Ngải Lâm tức giận nhìn mẹ một cái, mới nhanh chóng đi lên lầu! !

Khoa phụ sản.

Đường Khả Hinh được hai bác sĩ khoa phụ sản mang tới phía trước, chuẩn bị làm một loạt kiểm tra thai, còn phải đến phía trước thử máu. . . . . .

Người nhà họ Trang cùng viện trưởng ngồi tán gẫu ở bên trong phòng làm việc khoa phụ sản, chờ đợi kết quả.

Không đến bao lâu. . . . . .

Đường Khả Hinh lấy máu xong, không để cho y tá giúp đỡ, tự mình, tay cầm bông băng đặt tại trên miệng dấu rút máu, bước ra, lại chạm mặt thấy Trang Hạo Nhiên mặc áo sơ mi màu đen, quần tây màu đen, phong cách hoang dã, lại tao nhã đứng ở trước một cô bé hơn hai tuổi, thật vui vẻ nở nụ cười. . . . . . Chỉ thấy anh vì trêu chọc cô bé trước mặt vui vẻ, ngón tay búng một cái khó hiểu, một ngọn lửa màu xanh lam bay lên. . . . . .

Cô bé dáng dấp giống như búp bê vải, mặc váy nhỏ màu trắng, mang hài nhỏ màu trắng, tóc xoăn màu nâu sậm, mở hai mắt thật to, nhìn ngọn lửa trong tay Trang Hạo Nhiên, há to mồm, rất kinh ngạc. . . . . .

“Nhìn có được hay không?” Trang Hạo Nhiên hơi dịu dàng cúi đầu, nhìn cô bé trước mặt thật sự xinh đẹp, đột nhiên tay chợt thu lại ngọn lửa màu xanh lam, lúc mở ra đã là một cây kẹo que vị táo. . . . . .

“Oa! !” Cô bé nhìn cây kẹo que, nhất thời ánh mắt sáng rực, vỗ bàn tay nhỏ bé, vui vẻ dùng giọng bập bẹ kêu lên: “Tuyệt quá nha! Tuyệt quá nha!”

“Ha ha ha!” Trang Hạo Nhiên không nhịn được vui vẻ bật cười, đưa cây kẹo que cho cô bé trước mặt, hỏi: “Thích không?”

“Thích. . . . . .” Cô bé nhận lấy cây kẹo que, muốn bóc ra . . . . . .

“Đừng bóc! Không nhận biết chú là ai, cho kẹo chỉ có thể chơi thôi! Biết không?” Trang Hạo Nhiên nắm nhẹ bàn tay nhỏ bé của cô bé kia, lại ngẩng mặt, nở nụ cười đẹp trai, nghiễm nhiên giống như người cha. . . . . .

Đường Khả Hinh nghe lời này, nhìn anh không khỏi mỉm cười.

“Tiểu Vũ! ! Mau tới đây! Chúng ta phải đi rồi! !” Có một người mẹ mới vừa cầm phiếu xét nghiệm đi ra, thấy con gái đang đứng ở trước mặt một ông chú đẹp trai, cô liền mỉm cười vẫy tay gọi con gái.

Cô bé nghe được mẹ gọi, lập tức cầm kẹo que chạy đi, giống như bươm bướm bay đi rồi.

Trang Hạo Nhiên thuận thế đứng lên, mới vừa muốn xoay người, lại thấy Đường Khả Hinh đang đứng ở phía trước, anh dừng lại động tác, chăm chú nhìn cô. . . . . .

Hai mắt Đường Khả Hinh khẽ xoay tròn, mang theo vài phần lúng túng đi tới, không khỏi nói: “Nếu. . . . . . Nếu thích con gái, tại sao muốn sinh con trai?”

Đôi tay Trang Hạo Nhiên cắm nhẹ vào túi quần, cúi xuống, dịu dàng mỉm cười nhìn cô, nói: “Bởi vì có người. . . . . . Thích con trai. . . . . .”

Đường Khả Hinh sửng sốt ngẩng đầu, nhìn anh.

Cửa phòng làm việc mở ra! Nghe nói có kết quả!

Viện trưởng nhanh chóng đi về phía trước, vừa lúc nhìn thấy bác sĩ khoa phụ sản đi ra, ông đưa tay nhận lấy phiếu báo cáo xét nghiệm, mở ra xem. . . . . .

Đám người Trang Tĩnh Vũ, bao gồm Trang Hạo Nhiên và Đường Khả Hinh cũng căng thẳng nhìn tới trước. . . . . .

Viện trưởng vừa nhanh chóng xem báo cáo xét nghiệm cuối cùng, vừa đi tới, đứng ở hành lang màu trắng, nhìn mọi người mỉm cười nói: “Xin lỗi các vị, kết quả báo cáo xét nghiệm của Đường tiểu thư, cô ấy không có mang thai.”

Ân Nguyệt Dung lập tức không còn hơi sức ngã xuống sàn!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK