Chương 724: SINH MẠNG NHƯ THIẾU NỮ
Bác Dịch nhanh chóng điều chế gói thuốc xong, ở dưới sự giúp đỡ của Tiểu Nhu, Lãnh Mặc Hàn, nhanh chóng chia thành ba gói, sau đó đi lên lầu hai, đi tới bên cạnh Đường Khả Hinh, nhanh chóng nhắc cổ tay cô, đắp lên vị trí sưng đen! !
Đường Khả Hinh cảm thấy đau đớn, mồ hôi lạnh tuôn ra, cảm giác khổ sở khó chịu làm cho linh hồn cũng giãy giụa muốn thoát ra thân thể của mình, cô nặng nề thở hổn hển.
Trang Hạo Nhiên ôm chặt thân thể của cô, nhìn gói thuốc nóng bỏng đến khiến người ta lo lắng, anh đau lòng hỏi: “Tại sao phải dùng gói thuốc nóng như vậy?”
Bác Dịch để cho Tiểu Nhu từ từ đun sôi hai gói thuốc khác, quan sát vị trí sưng đỏ của Đường Khả Hinh, mới vội nói: “Vết thương nơi ngón cái của cô ấy đã khép lại, độc tính đã chạy lên cánh tay, nếu như không dùng gói thuốc nóng, dược tính hoàn toàn không có biện pháp đi vào!”
Anh nói xong, lại nhanh chóng thông qua kim châm, đâm tới huyệt nhân trung của Đường Khả Hinh! !
Đường Khả Hinh cảm giác ý thức của mình càng lúc càng mơ hồ, sắc mặt càng lúc càng tái nhợt, mặt nghiêng sang một bên, mồ hôi nóng từng dòng chảy xuống.
Tiểu Nhu nấu xong thuốc, lại đi lên, thật lo lắng cho nhìn Đường Khả Hinh, trong lòng đau xót, nước mắt liền rớt xuống.
Trang Hạo Nhiên ôm chặt thân thể Đường Khả Hinh, hai mắt lộ ra ánh sáng nóng bỏng, tay vỗ vỗ mặt của cô, lại đau lòng hôn lấy!
Bác Dịch căng thẳng nhắc cổ tay, nhìn thời gian đã gần 8 giờ tối, Tô Thụy Kỳ điều chế ong mật xong, ra nước thuốc, lại phải kiểm nghiệm, có thể cần 24h, hai mắt của anh mãnh liệt xoay chuyển, mới căng thẳng nhìn nơi sưng đen trên cánh tay Đường Khả Hinh, cũng hết tiêu sưng!
Tiểu Nhu cắn chặt ngón tay, thật lo lắng cho nhìn Đường Khả Hinh.
Lãnh Mặc Hàn cũng đứng ở một bên, căng thẳng không lên tiếng.
Bọn Lâm Sở Nhai làm xong việc, cũng nhanh chóng trở lại, nghĩ đến hôm nay Nhã Tuệ phải bận rộn, nếu để cho cô biết chuyện của Khả Hinh, nhất định sẽ lo lắng, nên cũng không dám thông báo, nhưng mọi người nhìn thấy tình trạng của Đường Khả Hinh, tim của mọi người đều vặn thành một khối, lo lắng chờ đợi.
Đến 9 giờ, ý thức của Đường Khả Hinh từ từ mơ hồ, ngừng chảy mồ hôi nóng, nhưng càng lúc càng rơi vào trạng thái hôn mê.
“Đi bệnh viện!” Trang Hạo Nhiên nhanh chóng ôm lấy cô, đưa ra quyết định!
Bác Dịch lại nắm chặt tay của anh, nhìn anh nói: “Nếu như đi bệnh viện có thể cứu! ! Tôi không cần chờ tới bây giờ! !”
Trang Hạo Nhiên nhìn anh, không lên tiếng.
“Buông lỏng! Tin tưởng tôi, tôi sẽ hết sức!” Bác Dịch không nói hai lời, lại từ trong túi kim châm lấy ra châm dài, lại đâm tới huyệt nhân trung của Đường Khả Hinh ! !
Trang Hạo Nhiên cúi đầu, nhìn khuôn mặt Đường Khả Hinh tái nhợt, anh lại đau lòng ôm cô vào trong lòng, mặt dán chặt khuôn mặt nhỏ nhắn dịu dàng của cô, cắn chặt răng không lên tiếng.
Đường Khả Hinh im lặng, chỉ còn lại một chút cuối cùng ý thức, nước mắt chảy xuống, cảm thụ một bên mặt của người đàn ông kia, dán nhẹ vào khuôn mặt nhỏ nhắn của mình, hai mắt anh có chút ướt át, ấm áp khuôn mặt của mình, ngón tay của cô khẽ nhúc nhích, muốn ôm anh một chút, nhưng cả người tê dại, cũng không thể động đậy. . . . . . Nhưng ảo giác đang kéo dài, cô giống như nhìn thấy được một con đường cái nào đó, bầu trời xanh thẳm, mây trắng bồng bềnh, banh vải nhiều màu bay khắp nơi, một người đàn ông mặc áo sơ mi trắng, quần tây màu trắng, ôm chặt một cô gái trông rất vui vẻ, nhìn nhau, nở nụ cười yêu thương ngọt ngào. . . . . .
Cô giống như nhìn thấy được hình ảnh đó, giống như rót vào trong thân thể lạnh lẽo của mình một chút ấm áp, nước mắt chảy xuống, nhưng trên mặt lại hiện lên nụ cười như hư ảo.
Trang Hạo Nhiên đang bưng mặt của Đường Khả Hinh, nhìn ánh mắt cô, hai mắt của anh nhanh chóng ướt át, đau lòng nói: “Khả Hinh. . . . . . Nếu như có thể, bây giờ anh có thể dùng mạng của anh đổi mạng cho em. . . . . . Bởi vì yêu một người, không phải muốn có cô ấy, mà hi vọng cô ấy hạnh phúc. . . . . . Cho nên mặc kệ bây giờ em yêu người nào, vì người kia, phải sống thật tốt . . . . Bởi vì em xảy ra chuyện, anh ấy sẽ sống không bằng chết!”
Em yêu anh. . . . . . Em yêu anh. . . . . . Em yêu anh. . . . . .
Nước mắt Đường Khả Hinh chảy xuống, tầm mắt mơ hồ, trong làn nước mắt nhìn Trang Hạo Nhiên, muốn mở miệng nói ra ba chữ kia, nhưng phát hiện mình đang hỗn loạn không nói nên lời, cô muốn hỏi ông trời, tại sao muốn đối với mình như vậy, hết lần này đến lần khác tàn nhẫn trừng phạt mình như vậy. . . . . . Thân thể của cô khẽ co quắp, nước mắt từng viên chảy xuống, lại rất thâm tình nhìn Trang Hạo Nhiên. . . . . . Ngón tay khẽ động, muốn vươn tay vuốt nhẹ khuôn mặt của người đàn ông kia, nhưng không thể động đậy, ánh mắt bởi vì mơ hồ, tuyệt vọng sắp nhắm lại, cáo biệt thế giới này. . . . . .
Trang Hạo Nhiên cố nén nước mắt, nhìn cô, cảm giác khổ sở xông tới, cúi xuống cụng trán cô, thở dốc, khổ sở co quắp nói: “Em đừng ngủ, anh nói cho em biết một bí mật nho nhỏ, hả?”
Đường Khả Hinh chịu đựng thân thể co giật khổ sở, dùng hết một chút hơi sức cuối cùng, đôi mắt đẫm lệ nhìn chằm chằm anh, không nói gì. . . . . .
“Đây là lần đầu tiên trong đời, anh phá hư nguyên tắc làm việc, nói cho em biết một bí mật nhỏ. . . . . .” Trang Hạo Nhiên nâng chặt mặt của cô, sợ sinh mạng cô biến mất, rơi lệ run rẩy nói: “Thật ra anh là một trong những giám khảo ra đề thi trong vòng thứ hai này. . . . Em có muốn nghe một chút đề thi anh ra cho em hay không. . . . Nếu như em không ngủ, anh nói cho em biết. . . . đề thi này 20 phút. . . . .”
Trong đầu Đường Khả Hinh hỗn loạn, dùng ý thức mạnh mẽ ghi nhớ, rơi lệ nhìn anh.
Nước mắt Trang Hạo Nhiên rơi xuống, sâu kín mở môi mỏng, khổ sở nói: “Ở Phương tây, rất tôn sùng đối với Thần rượu Bacchus, Nietzsche đã nói về truyền thuyết Thần rượu, trong “Nietzsche toàn tập” Quyển thứ năm, trang thứ chín. . . . . . ví dụ về sinh mạng!”
Bác Dịch nghe nói như vậy, vốn muốn hạ châm, hốc mắt lại chợt ướt át!
Đường Khả Hinh càng khổ sở co quắp nhìn anh, nước mắt chảy xuống.
Tiểu Nhu đứng ở một bên, mặc dù không hiểu, nhưng không biết vì sao, không nhịn được rơi lệ, vừa lau nước mắt, vừa khóc.
“Biết đáp án không?” Trang Hạo Nhiên khổ sở nhìn cô, nghẹn ngào hỏi.
Đường Khả Hinh gật đầu một cái, nước mắt chảy xuống.
“Em biết? Không được nghịch ngợm. . . . . . Không được lừa gạt!” Trang Hạo Nhiên khổ sở nhìn cô, lại run rẩy nói.
Đường Khả Hinh thâm tình nhìn anh, nặng nề gật đầu.
Trang Hạo Nhiên nhìn cô, giống như tin tưởng gật đầu, nói: “Tốt. . . . . . Anh tin em. . . . . . Vậy chúng ta nói ra một lượt. . . . . . Hả?”
Đường Khả Hinh rơi lệ nhìn anh, thân thể bắt đầu mãnh liệt run rẩy, nhưng vẫn gật đầu một cái.
Trang Hạo Nhiên giống như nghe được giọng nói ngọt ngào của cô, nước mắt lại chảy xuống, nghẹn ngào nói: “Sinh mạng giống như một cô gái, một cô gái quyến rũ, cô ấy không bền lòng, ngang bướng, tùy hứng, hứa hẹn rời lại từ chối, e lệ và giễu cợt, đồng tình rồi lại nghi hoặc bạn, cho nên càng có sức hấp dẫn. Cô ấy khiến cho bạn chịu khổ, nhưng tại sao bạn lại không muốn chịu khổ vì cô ấy? Cho nên chịu khổ cũng là một loại vui vẻ. Cô ấy quả thật có tội lỗi của mình, nhưng khi cô ấy thoát khỏi tội lỗi thì cô càng quyến rũ. Có lẽ bạn sẽ hận cô ấy, nhưng khi bạn hận cô ấy, thì thật ra bạn yêu cô ấy nhiều hơn. . . . . .”
Anh nói xong câu đó, cúi xuống đau khổ gục lên cái trán cô gái trước mặt, rơi lệ nói ra đoạn thoại kinh điển truyền lại cho đời sau.
Đường Khả Hinh đột nhiên khàn khàn một chút âm thanh, bật khóc.
Bác Dịch lập tức thấy được hi vọng, vui mừng căng thẳng nhìn Đường Khả Hinh! !
Thân thể Đường Khả Hinh co quắp, mãnh liệt run rẩy, vươn tay chậm rãi nắm chặt áo Trang Hạo Nhiên, muốn từ trong thân thể phát ra âm thanh, nói cho người đàn ông này, bất đắc dĩ nơi cổ họng bị thiêu đốt. . . . . . âm thanh buồn bã chỉ có thể theo thế giới này phát ra: “Ở trong tình yêu, luôn có sự điên cuồng. Yêu nhiều không cần báo đáp, ngược lại chỉ cần đền đáp. Cuộc đời đã dâng hiến mình cho chúng ta, lúc nào chúng ta cũng nên nghĩ tới đền đáp cao nhất. Chỉ có người mang theo ác ý, mà không phải thích quan sát cuộc sống, mới có thể oán trách cuộc đời mang cho họ hạnh phúc quá ít. Mình đối với hạnh phúc không hề cống hiến, cũng không nên muốn hạnh phúc. Cống hiến này, chính là tình yêu đối với cuộc sống. Nếu như nói cuộc sống là nguồn suối hạnh phúc, như vậy, yêu nguồn suối chính là cuộc sống hạnh phúc. Cám ơn anh, Trang Hạo Nhiên. . . . . Anh dùng tất cả để bày tỏ tình yêu vĩ đại nhất trên đời với em . . . . . Cám ơn anh. . . . . . Nếu như em có thể sống sót, cầu xin Thượng đế cho phép em dùng sự sống dốc hết tất cả để yêu anh. . . . . .”
Cô gái này đang lặng lẽ khẩn cầu, đang khóc.
Trang Hạo Nhiên khổ sở nâng chặt khuôn mặt nhỏ nhắn cô, nhẹ nhàng cúi mặt hôn trên môi của cô, rơi lệ nói: “Đáp đúng, điểm max!”
Nước mắt Đường Khả Hinh chảy xuống, trong lòng chợt kích động, lưu luyến không thôi liếc mắt nhìn người đàn ông trước mặt, sau đó chậm rãi nhắm mắt lại, cổ tay rũ xuống một bên.
Trang Hạo Nhiên đột nhiên giật mình, nhìn cô gái trong ngực mình giống như hoa rơi, lòng anh lập tức bị xé nứt, khổ sở kêu to: “Đường Khả Hinh . . . . . . . . ”
“Nietzsche toàn tập” “Khám phá hồng trần – đây là tác giả vĩ đại của mọi mệt mỏi và diệt vong.”
Thật ra cô gái này vẫn dùng tánh mạng để giải thích câu chuyện xưa thật chân thật, đối mặt với nguy nan, cho tới bây giờ cô cũng không có buông tha, cũng chưa từng có oán hận, cô tha thứ là bởi vì quý trùng sinh mạng, sinh mạng tức là yêu, yêu tức là sinh mạng, cô vì yêu thế giới này mà đến, cho nên cô muốn dùng tình yêu báo đáp người khác. . . . . . Số mệnh cuốn cô vào vòng xoáy tất cả quyền lợi, tội ác, phản bội, hết lần này đến lần khác cô bò ra ngoài, là bởi vì trong lòng có tình yêu. . . . . . Cô chưa từng tuyệt vọng đối với thế giới này, một mét ánh sáng mặt trời, tức là toàn bộ thế giới. Có ai có thể làm được điều này đây?