Chương 740: CON NGƯƠI MÀU LỤC
Hành lang dài xuyên qua cảnh sắc trúc xanh thăm thẳm.
Trang Hạo Nhiên im lặng không lên tiếng nắm chặt tay Đường Khả Hinh, né tránh phòng nghỉ ngơi của cha mẹ, trực tiếp từ hành lang phía bên phải, đi về phía gian phòng của mình. . . . . .
Đường Khả Hinh giống như bị ma chú, ngây ngốc đi theo phía sau anh, thỉnh thoảng muốn rút tay về.
Trang Hạo Nhiên lại nắm chặt bàn tay nhỏ bé, dắt cô, nhanh chóng đi về phía cuối hành lang, lập tức đẩy cửa ra, một cơn gió nhẹ nhàng khoan khoái, bồng bềnh thổi đến. . . . . . Đường Khả Hinh lập tức cảm thấy thư thái, đứng ở cửa, nhìn phòng ngủ to lớn, nửa trước là phòng khách theo phong cách Châu Âu, ở giữa bày ghế sa lon, bên kia là lò sưởi trong tường, phía trên lò sưởi trong tường có một bức tranh, lại bị vải trắng che kín . . . . .
Cô sửng sốt nhìn bức tranh kia.
Trang Hạo Nhiên lại im lặng xoay người, nhìn vẻ mặt của Đường Khả Hinh, lại nhẹ nhàng kéo cô đi vào gian phòng, sau đó đè xuống khóa tâm.
Khuôn mặt của Đường Khả Hinh hơi đỏ bừng, có chút căng thẳng ngẩng đầu lên nhìn Trang Hạo Nhiên, hơi lo lắng nói: “Tổng Giám đốc. . . . . . Thật ra anh không cần đưa tôi . . . . . Tôi có thể đi về một mình . . . . . . Tôi có xe. . . . . .” .
Trang Hạo Nhiên chăm chú nhìn cô một cái, mới bật cười nói: “Em tặng cho anh đồng hồ nổi tiếng 1,2 triệu, anh làm sao có thể để cho em một mình trở về?”
Đường Khả Hinh bất đắc dĩ ngẩng đầu nhìn anh.
“Ngồi đi. . . . . .” Trang Hạo Nhiên kéo bàn tay nhỏ bé của cô, dắt cô đi tới bên giường nằm, trực tiếp để cho cô ngồi ở trên ghế dựa trước cửa sổ sát đất, ngắm trúc xanh ngoài cửa sổ, mình xoay người, im lặng cởi bỏ cúc áo. . . . . .
Đường Khả Hinh hơi có chút run rẩy, thở dốc một hơi, quay đầu đi không nói lời nào.
Trang Hạo Nhiên không tiếp tục để ý đến cô, chỉ cởi bỏ áo sơ mi màu đen của mình, phơi bày tấm lưng cường tráng, ngọn lửa đỏ tươi ở trong làn da màu đồng lộ ra! !
Đường Khả Hinh lập tức nhìn ngọn lửa này, giống như cảm thấy nó đang cháy hừng hực, hai mắt của cô cực nhanh đỏ bừng, trong não lập tức nhớ tới câu nói: nếu như phát hiện người có ngọn lửa giống như cô phải quý trọng anh ta! Cô đột nhiên cảm giác lồng ngực hít thở không thông, vươn tay chống trán, nhíu mày thật chặt, cố sức nắm bắt nó, trong đầu xuất hiện một khu vườn nho khó hiểu, có một người đàn ông từ phía sau ôm mình, lập tức cúi xuống hôn nhẹ khuôn mặt của mình. . . . . .
Mặt của cô lập tức đỏ bừng, lại nhíu chặt mày, nhớ lại! !
Một cơn gió thổi qua, vải trắng phía trên lò sưởi trong tường vẫn còn đang phất phới! !
Cô không khỏi ngẩng đầu lên, nhìn màn vải trắng bồng bềnh, trong đầu không khỏi nhớ lại cha nói: con tuyệt đối không thể ở bên cậu ấy! ! Tuyệt đối không được! ! Hai mắt của cô nhanh chóng chớp lóe, lại nghi ngờ nắm bắt một chút trí nhớ! Nhưng cho dù cô suy nghĩ như thế nào cũng không nhớ được, trong đầu vẫn trống rỗng, cô thở dài một hơi, không khỏi quay đầu, nhìn phía ngoài cửa sổ, chợt phát hiện dưới lầu có một bóng đen chợt lóe lên rồi biến mất, cô hoảng sợ đến lập tức đứng lên, nhất thời lui về phía sau, giật mình kêu to: “Trời ạ!”
Có người mãnh liệt ôm cô vào trong ngực, cúi xuống, ở bên tai của cô, hấp dẫn hỏi: “Chuyện gì vậy?”
Đường Khả Hinh lập tức quay đầu, thấy Trang Hạo Nhiên đã tắm rửa xong, mặc áo sơ mi trắng, quần tây màu đen, tóc hơi ẩm ướt, hai mắt nóng bỏng nhìn mình, mặt của cô chợt đỏ bừng, mới vừa muốn tránh thoát ngực của anh. . . . . .
Trang Hạo Nhiên lại mạnh mẽ ôm chặt cô! !
“Quá khứ . . . . Tôi cũng . . . . thân mật với anh như vậy sao?” Đường Khả Hinh không khỏi cảm thấy bi thương, nước mắt tràn mi, ngay cả mình cũng không hiểu rõ.
Trang Hạo Nhiên im lặng không lên tiếng, chỉ từ phía sau ôm chặt thân thể của cô, nhớ nhung bị đè nén ba tháng lập tức thiếu đê, hai mắt tràn đầy nước mắt, lại đè nén thật chặt.
Đường Khả Hinh đang bị bi thương khó hiểu, kích thích đại não đau đớn, không khỏi ngẩng đầu lên, nhìn người đàn ông trong cửa sổ thủy tinh sát đất trước mặt, anh đang thâm tình ngắm nhìn mình, hai mắt tràn lệ, cô lập tức giật mình rơi lệ xoay người, nhìn anh.
Trang Hạo Nhiên mỉm cười nhìn Đường Khả Hinh, cũng không có gì khác thường.
“Anh mới vừa. . . . . . Anh mới vừa. . . . . .” Đôi mắt Đường Khả Hinh đẫm lệ không khỏi nhìn chằm chằm Trang Hạo Nhiên nghẹn ngào nói: “Anh. . . . . . Anh. . . . . . trong mắt anh mới vừa ngấn lệ. . . . . . vì sao?”
Vẻ mặt Trang Hạo Nhiên chỉ nhàn nhạt nhìn Đường Khả Hinh, cười nói: “Có sao? Không có chứ. . . . . .”
Đường Khả Hinh bị nổi bi thương khó hiểu, nước mắt ào ào lăn xuống, thậm chí thở dài một cái, không hiểu suy nghĩ rốt cuộc có chuyện gì?
Lúc cô xoay người trong thoáng chốc, hai mắt nóng bỏng của Trang Hạo Nhiên càng khó đè nén, tràn đầy nước mắt, nhìn bóng lưng của cô. . . . . . Nhớ tới Lãnh Mặc Hàn đã nói: cô ấy mất trí nhớ cũng tốt, có lẽ là ông trời cũng muốn bảo vệ cô ấy, hoặc có lẽ thông qua biện pháp này, cô ấy tạm thời an toàn.
Đường Khả Hinh xoay người, đột nhiên cảm thấy gấp rút nhìn Trang Hạo Nhiên, kích động rơi lệ hỏi: “Rốt cuộc trong quá khứ chúng ta xảy ra chuyện gì? Tại sao tôi bi thương như vậy? Anh nói cho tôi biết đi! ! !”
Trang Hạo Nhiên chỉ nhàn nhạt nhìn cô, mỉm cười nói: “Không có chuyện gì. . . . . .”
“Tôi không tin!” Đường Khả Hinh lập tức từ túi trong túi xách màu đen, lấy ra tấm hình kia, rơi lệ nhìn Trang Hạo Nhiên, kích động bật khóc, nói: “Giữa chúng ta rốt cuộc là quan hệ như thế nào? Tại sao tôi nhìn thấy được tấm hình này, tôi bi thương thật lâu! ! Tôi nhìn nó, khóc thật lâu thật lâu! ! Tôi . . . . . Tôi . . . . . Đột nhiên muốn làm cho anh chút chuyện! Tôi không khỏi nhớ tới, có một thời gian, cảm thấy anh đeo đồng hồ rất đẹp mắt! ! Nói cho tôi biết, giữa chúng ta rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”
Trang Hạo Nhiên chỉ chăm chú nhìn Đường Khả Hinh, hai mắt nhấp nháy, rốt cuộc lộ ra mấy phần tình cảm, vươn tay vuốt nhẹ khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, muốn nói gì đó, nhưng không nói được gì. . . . . .
“Trang Hạo Nhiên! !” Đường Khả Hinh không khỏi kêu tên của anh, nước mắt chảy xuống.
Trang Hạo Nhiên mới vừa tràn dâng kích động, nhưng điện thoại di động vang lên, anh lập tức nắm chặt bả vai của cô, hơi trấn an, nhận lấy điện thoại, nghe người gọi tới nói gì đó, ánh mắt rét lạnh! !.
***
Rừng trúc! !
Một bóng đen giống như quỷ, lập tức xuyên qua trong rừng, muốn xông về phía mặt hồ!
Điệp Y bỗng nhiên xuất hiện trên mặt hồ, hơi nghiêng mặt nhìn người tới.
Bóng đen lập tức chuyển phương hướng, lại giống như cơn gió hướng phía trước, trong suốt xuyên đi!
Lúc này, Lãnh Mặc Hàn chợt cũng hóa thân thành dã thú, hai tròng mắt ở trong bóng tối biến thành màu lục, anh mang kính sát tròng lấp lánh trong đêm, ban đầu chỉ chậm rãi đạp cành lá trong rừng trúc, từng bước đi lại, cuối cùng tại phía trước rừng trúc nhìn thấy có một bóng người vọt ở phía trước, con ngươi màu lục của anh lập tức chợt lóe, vèo một tiếng, cả người như tia chớp, bay về phía trước ! ! !
Bóng đen tiếp tục vọt nhanh ở trong bóng đêm! !
Cả người Lãnh Mặc Hàn giống như dã thú nổi giận, bay về phía trước, bước chân di chuyển thật nhanh, thân thể nhảy một cái, chân đạp một cây trúc, mượn tính đàn hồi của trúc, nhảy lên lật người bay đi ở trên trúc, Điệp Y cũng trong chớp mắt, tốc độ như tên bắn, chân lao về phía mục tiêu đi tới! Đôi song sinh cũng lập tức xuất hiện, từ phía sau đánh bọc tới, một người ở trên trúc bay vọt đến, một người từ bên này chạy như bay đến!
Một ánh sáng nhỏ như đôm đốm đột nhiên từ trong rừng trúc bay ra ! !
Tiểu Vi ngẩng đầu lên, nhìn ánh sáng đôm đốm này, lập tức huýt sáo một cái! !
Tô Lạc Hoành lập tức hết sức đẹp trai ngồi xuống ghế sa lon phía trước sàn nhảy, nắm máy vi tính trong lòng bàn tay, các ngón tay nhanh chóng điều khiển hệ thống mạng trong rừng trúc, phá giải đánh rơi bomb đôm đốm thân máy bay! !
Lâm Sở Nhai vẫn đứng ở đầu kia, cùng Tiêu Đồng cuồng nhiệt khiêu vũ, lại chăm chú nhìn Tô Lạc Hoành! !
Tô Lạc Hoành ngẩng đầu lên, nhìn anh một cái, đưa tay làm dấu ok! !
Mấy chục trái bomb kiểu đôm đốm chợt bị dập tắt, rơi xuống trên mặt đất, bóng đen tiếp tục vọt đi! !
“Không thể để cho anh ta chết! ! Người trong tổ chức Dạ hành nhân chết sẽ đưa tới nhiều đối thủ hơn! !” Lãnh Mặc Hàn nói xong, người đã bay vọt lên một lần nữa, đạp thân trúc, tung người lên, rốt cuộc nhìn thấy bóng đen cách chỗ mình gần nhất, anh lập tức rút súng lục giảm âm thanh, nhanh như tia chớp bóp cò!
Một tiếng kêu rên! !
Điệp Y thừa dịp chân người này trúng đạn, lập tức giống như bóng ma, nhào tới trước mặt của anh ta, giữ chặt nơi cổ họng anh ta, nhưng không khỏi nghe được nơi cổ họng, mình không có nhã sức thì đã gảy lìa, cô sửng sốt! !
Đôi song sinh lập tức chân đạp thân trúc, tung người lên, tìm người còn lại!
Lãnh Mặc Hàn tung người nhào tới người trước mặt, lại phát hiện đã chết, anh lập tức nhìn Điệp Y! !
Điệp Y lạnh lùng nói: “Lúc tôi mới vừa kẹp cổ họng anh ta, đã có cục đá đang âm thầm đánh trúng sau gáy anh ta, đánh gãy cổ của anh ta ! !”
Hai mắt Lãnh Mặc Hàn chợt lóe, thở dốc một hơi.
Đôi song sinh giống như chim yến, chạy như bay ở phía trên rừng trúc, truy tìm dạ hành nhân khắp nơi, lại phát hiện dạ hành nhân này quả nhiên giống như ẩn hình, bọn họ cắn chặt răng, lại đạp thân trúc, muốn tung người lên, Tiểu Hà chợt ngửi được mùi kim loại, lập tức ôm chặt em gái, nhanh chóng xoay tròn tránh ám khí, ngã người xuống đất, trong tay cầm kim châm, ném bốn phía! ! !
Ngón tay Tô Lạc Hoành lưu loát hoạt động máy vi tính trong lòng bàn tay, lợi dụng hệ thống chống trộm, kích phát ánh sáng đôm đốm, hướng về phía bên kia cất cánh lao đi! !
Lãnh Mặc Hàn ở trong rừng cây, thấy một ánh sáng đôm đốm, bay về phía bên kia, anh lập tức thở phào nhẹ nhõm, nói với đôi song sinh không hiểu: “Đừng đuổi theo!”
Đôi song sinh lập tức quay đầu lại, nhìn Lãnh Mặc Hàn.
Điệp Y cũng nhìn thấy đốm lửa kia, liền lạnh lùng tránh ra.
Con ngươi màu lục của Lãnh Mặc Hàn chợt lóe, từ trong túi tây trang móc ra đèn pin nhỏ, bật lên nhìn người đàn ông đã chết ở trước mặt, cũng không phải người trong hình, anh liền im lặng, nện mạnh xuống đầu của anh ta, xoay người đi khỏi.
Đôi song sinh cũng tạm thời thu tay, liếc mắt nhìn người chết nằm dưới đất, lạnh lùng xoay người đi khỏi.
***
“Rốt cuộc quản lý đi đâu rồi?” Tiểu Nhu mới vừa cùng mọi người trò chuyện thật tốt, nhưng chỉ trong chốc lát, lập tức phát hiện đã không thấy quản lý, lúc này, tiệc tối sắp kết thúc, cô muốn về nhà, nếu không, cha sẽ mắng, cho rằng mình quan hệ lung tung với bạn trai. . . . . . Cô đi thẳng tới rừng trúc, đang trợn to hai mắt, nhìn khắp nơi, gọi nhỏ: “Quản lý? Quản lý? Chị ở chỗ nào? Tôi muốn về nhà. . . . . .”
“Tôi đưa cô đi. . . . . .” Một giọng nói lạnh lùng truyền đến.
Tiểu Nhu lập tức hoảng sợ, ngẩng đầu lên, nhìn thấy một bóng dáng màu đen, bỗng nhiên xuất hiện tại trước mặt của mình, con ngươi màu lục đang lóe lên giống như quỷ hút máu, cổ họng cô lập tức giống như nuốt một trứng vịt, miệng há to, phá vỡ huyệt Dũng Tuyền, hoảng sợ đến mất hồn mất vía, ngước mặt kêu to: “A . . . . . . . .”