Mục lục
Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 867: ANH KHÁT NƯỚC KHÔNG?

Tưởng Thiên Lỗi và Trang Hạo Nhiên đồng thời im lặng nhìn Đường Khả Hinh một cái, mới vừa muốn chào cô. . . . . .

“Tổng Giám đốc! !” Tiêu Đồng và Đông Anh nhanh chóng đi tới, nhìn hai vị Tổng Giám đốc gấp rút nói: “Phòng thư kí Thủ tướng phái người tới đây, kiểm tra nhà hát kịch một lần cuối! Hiện tại Cục Cục Trưởng Cục cảnh sát cùng Trưởng đội đặc cảnh đều chờ anh. . . . . .”

Tưởng Thiên Lỗi và Trang Hạo Nhiên nghe xong, liền gật đầu, im lặng cẩn thận nhanh chóng bước đi.

Giám đốc dẫn cả đám lãnh đạo cấp cao của khách sạn Á Châu cũng cất bước đi theo chân bọn họ đi khỏi! !

Cả người Đường Khả Hinh đứng ngơ ngác ở đại sảnh, cảm giác hai Tổng Giám đốc vời vợi trên cao sắp bận rộn, cô thở dài một cái, cũng lập tức xoay người đi tới nhà hát kịch! !

Nhà hát kịch chia làm bốn cửa, ở trên đỉnh các vị thần nhìn ra các hướng, bữa tiệc bố trí phía sau nhà hát kịch, cửa trước đối diện tòa nhà Chính phủ, đường phố trung tâm, cửa lớn khí thế huy hoàng, vô số phóng viên cầm máy chụp hình, quay chụp hình ảnh liên quan, bộ phận lễ nghi tân, mọi người mặc lễ phục màu trắng bó sát người, buộc búi tóc trang nhã, tay cầm bảng chia khu vực chỗ ngồi nhà hát kịch, đi kiểm tra hết lần này đến lần khác, rất nhiều nghệ sĩ nổi tiếng trên thế giới, mặc trang phục kì lạ, đứng ở trước nhà hát kịch, nhảy vui vẻ nhảy múa, tượng thần phương tây hai bên nhà hát kịch giống như đứng trang nghiêm! !

Tưởng Thiên Lỗi và Trang Hạo Nhiên ngồi xe chuyên dụng của khách sạn, đi tới cửa chính nhà hát kịch, nhìn thấy Cục Trưởng Cục cảnh sát, đội Trưởng đội đặc nhiệm, còn có thư kí trưởng của Thủ tướng, cùng Thị Trưởng, nhân viên chính phủ cùng nhau chờ đợi, bọn họ lập tức nhanh chóng xuống xe, cài cúc áo tây trang xong, bắt tay với Thị Trưởng trước, sau đó bắt tay với đám người Cục Cục Trưởng Cục cảnh sát, nói vài lời khách sáo và ngại ngùng, mọi người liền cùng nhau mỉm cười đi vào bên trong nhà hát kịch! !

Bên trong nhà hát kịch sang trọng, nhân viên đang bận rộn trong ngoài, trước sân khấu, đạo diễn đang đứng ở giữa sân khấu, chỉ huy bộ phận kỹ thuật ánh sáng điều chỉnh ánh đèn màu vàng ở giữa, vô số ghế ngồi nhung màu đỏ thẫm, sắp yên ổn ở tất cả chỗ ngồi nhà hát kịch, nhân viên làm việc bên trong nhà hát kịch, đang thật cẩn thận đặt xuống tên của tân khách tại chỗ ngồi hạng nhất ở lầu một xong! Nhân viên Bộ phận cây cảnh, thậm chí đem từng giỏ từng giỏ hoa bách hợp đặt xuống ở chính giữa. . . . . .

Nhân viên đặc cảnh, cảnh sát võ trang, quân đội, còn có vệ sĩ chính của lãnh đạo tối cao, mặc tây trang màu đen, đeo tai nghe, nghe máy kiểm tra các nơi truyền tới, muốn xác định quan sát tân khách đi vào sân, ngoại trừ điện thoại di động, đồ trang sức, vật phẩm tùy thân đặc biệt, còn lại dụng cụ kim loại, cùng với chất lỏng cũng không cho phép mang vào, vô số cảnh sát cao cấp trong tay cầm máy kiểm tra, cẩn thận quét ở phía dưới mỗi chỗ ngồi, hết lần này đến lần khác! !

Trang Hạo Nhiên và Tưởng Thiên Lỗi lấy thân phận của chủ nhà, đi cùng đám người lãnh đạo chính khách, cùng nhau trò chuyện vui vẻ đi vào nhà hát kịch, vừa vặn nhìn thấy chính giữa sân khấu, có một buổi luyện tập, màn lụa màu xanh lá tượng trưng nguồn nước cuộc sống không ngừng chảy, cô gái cả người mặc váy màu trắng xinh đẹp nhẹ nhàng, để mái tóc thẳng, trong sạch, đang ở trên không trung không ngừng vẫy lên nguồn nước cuộc sống. . . . . . .

Một tràng tiếng vỗ tay vang lên.

Tưởng Thiên Lỗi và Trang Hạo Nhiên, cùng đám người Thị Trưởng cùng nhau mỉm cười vỗ tay, tỏ vẻ khích lệ và thưởng thức.

Trên sân khấu, diễn viên múa nhất thời dừng lại, hướng về phía đám người Tổng Giám đốc khom người.

Tưởng Thiên Lỗi xoay người, hơi giơ tay dẫn mọi người kiểm tra từ chính giữa sân khấu đi lên, đầu tiên nhìn chỗ ngồi của Thị Trưởng thành phố và quan chức quan trọng của Chính Phủ, sau đó là nhân viên đại sứ quán của các nước, rối rít hài lòng cách bố trí, gật đầu, sau khi nghe người phụ trách nhà hát kịch giải thích, mới đi đến phía sau sân khấu nhà hát kịch, nhìn cả đám diễn viên, bao gồm các đứa trẻ viện mồ côi đang trò chuyện vui vẻ náo nhiệt ở phía sau sân khấu, sau khi chuẩn bị xong, liền cùng nhau đến lầu phụ nhà hát kịch dùng cơm! !

Trang Hạo Nhiên nở nụ cười tiến lên, ôm lấy một trong những cô bé đáng yêu, nhìn bảo bối này, mặc quần áo múa thiên nga màu trắng thuần khiết, đội vòng hoa màu trắng, cột búi tóc nhỏ, dáng vẻ luôn tươi vui, hai mắt thật to lóe lên, khuôn mặt tươi cười rất tinh nghịch nhảy lên nhảy xuống, anh càng nhìn càng thích, ngón tay nắm cằm cô bé này, tràn đầy cưng chiều hỏi: “Bảo bối, mệt không? Cô giáo có nói lúc có thể ăn cơm hay không?”

“Cô giáo nói mặt trời rớt xuống, cũng có thể đi ăn cơm rồi !” Cô bé nhanh nhẹn khéo léo cười nói.

“Ha ha ha. . . . . .” Trang Hạo Nhiên ngẩng mặt sảng lãng cười to, hung ác hôn trên khuôn mặt nhỏ nhắn của bảo bối, mới nói: “Nếu như mặt trời rớt xuống thì phiền toái rồi! ! Phải nói, mặt trời đi du lịch ở một nơi khác, qua một buổi tối, nó sẽ lại trở về !”

“Nó không mệt mỏi sao? Mỗi ngày đi nơi khác?” Cô bé ngây thơ mơ mộng hỏi.

Trang Hạo Nhiên lại nở nụ cười, trêu chọc cô bé nói: “Dĩ nhiên không mệt! ! Bởi vì ở một chỗ khác của địa cầu, còn có thật nhiều người bạn nhỏ đáng yêu đang chờ nó. Cho nên, bảo bối nhất định phải học tập tốt, mau cao lớn lên, như vậy mới có thể đi một chỗ khác trên thế giới, xem mặt trời ở nơi đó làm gì? Có được không?”

“Vâng! ! !” Cô bé cao hứng bừng bừng, non nớt cười đáp.

Tiếng cười từ phía sau sân khấu truyền đến, mọi người nghe hai người bọn họ đối thoại, cũng không khỏi phì cười.

Cục Trưởng Cục cảnh sát nở nụ cười nhìn Trang Hạo Nhiên, thật sự kinh ngạc nói: “Không ngờ Tổng Giám đốc Trang trên một người, dưới ngàn người, có bộ dáng dỗ đứa bé như vậy. Tương lai anh nhất định là một người cha tốt!”

Trang Hạo Nhiên nghe cũng nở nụ cười, để cô bé xuống, mới bất đắc dĩ nói: “Tôi cũng muốn ! Nhưng Tổng Giám đốc Tưởng không hy vọng tôi sinh!”

Tất cả diễn viên ở phía sau sân khấu, còn có một số nhân viên làm việc khác cũng không nhịn được bật cười.

Tưởng Thiên Lỗi thật sự không còn cách nào với anh, cũng đành phải hơi đùa, cau mày nói: “Cậu thật sự rất không sợ mất mặt, tại trước mặt nhiều người như vậy còn muốn nói đùa !”

“Ôi chao, tin tức toàn bộ thế giới cũng đồn đãi quan hệ giữa tôi và anh!” Trang Hạo Nhiên tuyệt đối không để ý,cười nói.

Mọi người càng cười lớn hơn.

“Xin mời. . . . . .” Tưởng Thiên Lỗi không để ý đến anh, mà theo Cục Trưởng Cục cảnh sát cùng người của phòng thư kí tiếp tục kiểm tra ! !

Mọi người cùng đi đến tất cả khu vực chỗ ngồi nhà hát kịch, vừa nghe người phụ trách giải thích, sau đó gật đầu một cái, lại đi dọc theo cầu thang xoắn ốc mạ vàng hai bên, đi tới trước VIP phòng tầng hai, kiểm tra bài biện bên trong, thấy Phó quản lý bộ phận PR đang chỉ huy nhân viên đặt chậu hoa ở bên trong không gian xa hoa, còn có giá rượu cổ điển, một chút nữa dùng để trưng bày rượu đỏ quý giá. . . . . .

“Chào hai vị Tổng Giám đốc! Chào quý khách!” Tất cả nhân viên lập tức đứng dậy, cung kính  khom người chào.

“Vất vả. . . . . .” Tưởng Thiên Lỗi và Trang Hạo Nhiên mỉm cười nói xong, tiếp tục kiểm tra sảnh VIP khác, rồi đến trên lầu, trong phòng nghỉ ngơi của Thủ tướng, nhìn không gian rộng rãi, sang trọng, thanh nhã, kết hợp phong cách Trung- Tây làm chủ, bàn trà gỗ mun thượng đẳng, lư hương cửu đỉnh bằng tử đàn, gối ôm kiểu phương tây không chính thống, ghế sa lon nhung màu đỏ. . . . . Kết hợp hết sức đặc biệt thoải mái, bởi vì từ trước đến giờ Thủ tướng nhắc đi nhắc lại không cần quá xa hoa, như vậy vừa đúng thích hợp.

Bọn họ đồng thời gật đầu một cái, nhìn cũng đã phái đặc cảnh trông coi phòng VIP từ đêm qua, hết sức cẩn thận, liền yên lòng đi ra ngoài!

Bên ngoài sảnh tiệc nhà hát kịch, nhân viên làm việc đang như dầu sôi lửa bỏng, một chiếc xe tải lớn màu trắng đang chậm rãi lái khỏi hiện trường, cần cẩu màu vàng đang phối hợp theo trình tự, ở dưới sự chỉ huy của Nhã Tuệ và Kỹ sư Trưởng mang vô số tảng băng dài điêu khắc thành tượng băng có hình thù kỳ lạ khác nhau, đặt xuống ở cạnh bể bơi!

“Tượng băng ?” Cục Trưởng Cục cảnh sát nhìn vô số tượng đá, kinh ngạc kêu lên! !

“Ngày hè dùng cơm ở bên ngoài rất nóng bức, đặt tượng băng có thể giải nhiệt, cũng có thể thưởng thức. . . . . . Hơn nữa sau khi băng tan, còn có huyền diệu ở bên trong. . . . . .” Tưởng Thiên Lỗi nói xong, cũng đã thấy Nhã Tuệ đang sai người tạm thời ép bọt bong bóng ở bên ngoài tượng băng, sau đó bắt đầu khởi động máy tạo khí lạnh ở phía dưới tượng băng! !

Lúc này Đường Khả Hinh cũng mau nhanh chóng căn dặn nhân viên, tập hợp khăn giải rượu, sắp xếp gọn gàng, mới chịu đi ra, căn dặn Tiểu Thanh mang dụng cụ giải rượu tới tới, vừa vặn nhìn thấy Tưởng Thiên Lỗi cùng Cục Trưởng Cục cảnh sát đang đứng ở trước tượng đá, đang bàn luận chỗ ngồi dự tiệc của Thủ tướng, còn có các món ăn liên quan cũng sẽ trải qua chuyên gia và nhân viên cảnh sát nội bộ thử món ăn, mới món ăn lên. . . . . .

Trang Hạo Nhiên hơi tao nhã khom người xuống, đứng ở trước một tượng đá, cau mày, khẽ cắn răng giúp nhân viên làm việc cố hết sức đẩy mạnh máy tạo khí lạnh vào!

Đường Khả Hinh đứng ở trong mặt cỏ, nhìn một mình Trang Hạo Nhiên đứng ở trong đám người, rất chăm chú hỏi thăm nhân viên chuyện có liên quan tượng băng, hết sức tỉ mỉ lắng nghe Kỹ Sư  giải thích, thỉnh thoảng gật đầu một cái, Tiêu Đồng săn sóc đưa tới khăn tay trắng cho anh, anh vừa nhận lấy, vừa nghe nhân viên nói máy tại khí lạnh cũng không thể làm cho tượng băng kéo dài thời gian hơn, anh hơi suy nghĩ một chút, mới dùng khăn tay lau bùn dính tay, đưa ra ý kiến: “Nếu là vậy, tăng thêm máy tạo khí lạnh, thời gian kéo dài không lâu, nhất định phải bảo đảm tình trạng nước chảy thông suốt !”

“Nước đá của chúng ta cũng sẽ chảy vào trong đài phun nước, như vậy còn có hiệu quả làm cho gió mát kéo dài hơn, xem như vòng tuần hoàn.” Kỹ Sư cười nói.

Trang Hạo Nhiên nghe xong, hài lòng gật đầu một cái, vươn tay vỗ vỗ bờ vai của anh, cười nói: “Vất vả rồi. . . . . .”

“Không có chi. . . . . .” Kỹ Sư đứng dậy, đi tới chỗ khác làm việc.

Trang Hạo Nhiên đứng đó, vô cùng nghiêm túc nhìn bàn đặt bộ dụng cụ ăn in hoa thủy tiên, còn có chén nước thủy tinh, bên kia bartender căng thẳng bày tất cả các loại đĩa cocktail, có một số cocktail đã pha chế xong, anh lập tức đi tới, lấy thái độ người chuyên nghiệp, cầm một cái ly màu xanh nhạt, rót một ly Cocktail, khẽ hớp vài ngụm, trầm ngâm mím môi nghe mùi vị. . . . . .

Đường Khả Hinh đứng tại gốc cây đa nào đó ở lầu phụ, nhìn Trang Hạo Nhiên nghiêng mặt bưng Cocktail uống nhẹ, nuốt xuống cổ họng, hầu kết khêu gợi, ở trên cổ áo sơ mi màu xanh dương hơi nhảy lên, hết sức hấp dẫn. . . . . . Cô không nhịn được nắm thân cây thô nhám, nhìn người đàn ông hoàn mỹ trước mặt, mặc kệ nhìn từ góc độ nào, cũng rất hấp dẫn, hai tròng mắt của cô không nhịn được đỏ bừng. . . . . .

Trang Hạo Nhiên cầm ly rượu xoay người, nghe được Tiêu Đồng nói hôm nay tiểu thư của nhà họ Diệp sớm tới Câu lạc bộ đua ngựa, muốn mời anh dùng bữa ăn tối, anh mỉm cười từ chối, Tiêu Đồng lập tức nói đùa, một lúc nữa cô ấy đến phòng làm việc tìm anh, lần trước anh ở trường đua cưỡi ngựa, chào hỏi cô ấy một tiếng, cô ấy liền ngất xỉu !

Đường Khả Hinh lập tức rất gấp gáp nắm chặt thân cây, vội vàng nhìn Trang Hạo Nhiên nở nụ cười sảng lãng, chỉ hỏi Tiêu Đồng: “Phòng làm việc tạm thời ở chỗ nào của lầu phụ?”

Tiêu Đồng cười đáp: “Tại lầu hai, phòng bên trái!”

“Mang tài liệu liên quan bữa tiệc hôm nay, đưa đến phòng làm việc của tôi!” Trang Hạo Nhiên không nói hai lời, liền xoay người đi về phía phòng làm việc tạm thời ở lầu hai !

“Vâng!” Tiêu Đồng lập tức xoay người đi một bên khác! !

Trang Hạo Nhiên không để cho thư ký đi theo, nghĩ tới đám người Cục Trưởng Cục cảnh sát có đám người Tưởng Thiên Lỗi đi cùng, anh liền cất bước đi về phía đại sảnh lầu phụ, đi qua trước quầy tiếp tân, ngón tay bắn ba viên chocolate, rơi vào trên quầy của các cô, mới nói: “Tổng Giám đốc Tưởng mời mọi người ăn chocolate, nói mọi người cực khổ!”

Ba nữ tiếp tân cầm viên chocolate hình trái tim của Pháp, lập tức mỉm cười gật đầu biết ơn: “Cám ơn Tổng Giám đốc Trang! Cám ơn Tổng Giám đốc Tưởng!”

Trang Hạo Nhiên khẽ mỉm cười, thân thể cao lớn đi trên cầu thang xoắn ốc, đi tới phòng làm việc tạm thời ở lầu hai, nhìn thấy nhân viên phòng hành chánh đang bận rộn, anh liền hơi giơ tay để mọi người tiếp tục làm việc, mình mới đẩy cửa đi vào Văn phòng Tổng Giám đốc, thở dài một hơi, căn dặn An An ở sau lưng bảo Lãnh Phó tổng tới đây gặp mình, An An lập tức gật đầu đi ra ngoài. . . . . .

Trang Hạo Nhiên hơi có vẻ mệt mỏi, cởi tây trang nhung xuống, ném sang trên ghế sa lon ở một bên, đứng ở trước cửa sổ sát đất, nhìn nhân viên bên ngoài, nhắc cổ tay, cúi đầu sửa sang lại cúc áo. . . . . .

Bóng dáng của Đường Khả Hinh chậm rãi xuất hiện tại đại sảnh lầu hai, sâu kín nôn nóng nhìn cánh cửa Văn phòng Tổng Giám đốc đóng chặt, trái tim của cô lập tức nhảy thình thịch, hai mắt chớp lóe, ngón tay khẽ nắm chặt mặt tường bóng loáng, nhớ tới Trang Hạo Nhiên mới vừa đứng ở bên bàn Cocktail, lúc uống rượu, ánh mắt hấp dẫn khẽ chớp, cô cắn chặt môi dưới, nhưng vẫn không đè nén được, nhanh chóng tiến lên, lập tức đẩy ra cửa phòng làm việc Tổng Giám đốc, sải bước đi vào, phịch một tiếng đóng cửa lại, sau lưng dựa cửa, cúi xuống, im lặng không lên tiếng! !

Trang Hạo Nhiên sửng sốt đứng ở trước cửa sổ sát đất, xoay người nhìn Đường Khả Hinh! !

Đường Khả Hinh cắn chặt môi dưới, vẫn dùng phần lưng nặng nề chống mạnh vào cửa, chỉ sợ có người chạy vào, trái tim đập thình thịch. . . . . .

“. . . . . . .” Trang Hạo Nhiên hơi lộ ra thâm tình, nghi ngờ nhìn Đường Khả Hinh.

Đường Khả Hinh chớp mắt, cảm thấy nước mắt cũng lộ ra vô hạn thâm tình và chua xót, cô phát hiện càng ngày mình cũng không có cách nào kiềm chế được, thật sự rất vô dụng . . . . Cô có chút hối hận, cảm giác mình thật sự quá mất mặt, hai mắt nhanh chóng xoay tròn, đôi tay nắm chặt ổ khóa mạ vàng ở sau lưng muốn kéo cửa đi ra ngoài, nhưng lại rất không nở. . . . .

“. . . . . . . . . . . .” Trang Hạo Nhiên vẫn đứng ở bên cạnh, kích động nhìn cô.

Đường Khả Hinh do dự thật lâu, thật lâu, rốt cuộc nhanh chóng cất bước đi tới trước mặt của anh, vươn tay lập tức cài lại một cúc áo trước lồng ngực bởi vì anh nóng bức mà buông lỏng cúc áo, mới căng thẳng trống ngực đập thình thịch nói: “Gần đây. . . . . . Gần đây thời tiết nóng bức, anh không cần rảnh rỗi, liền đi ăn cơm với người ta! Về nhà ăn đi!”

Trang Hạo Nhiên nhìn cô, vẻ mặt lộ ra mấy phần kích động, cưng chiều.

Đường Khả Hinh thật sự không nhịn được rồi, nhanh chóng hỏi: “Anh. . . . Anh. . . . có khát không?”

“. . . . .” Trang Hạo Nhiên nhìn cô thật sâu, qua một lúc lâu, mới sâu kín gật đầu, đáp: “Ừ. . . .”

Mặt của Đường Khả Hinh đỏ bừng, lập tức đi tới tủ lạnh bên trái phòng làm việc, lấy một chai rượu băng Kim Toản, lập tức mở ra, giống như muốn tăng thêm dũng khí, ngẩng đầu lên cầm rượu băng uống ừng ực ừng ực! ! !

Nước mắt từ khóe mắt nhỏ xuống ! !

“. . . . . . . . . . . .” Trang Hạo Nhiên hoảng sợ nhìn cô.

Đường Khả Hinh uống một chai rượu băng lớn, làm cho lý trí của mình tỉnh táo một chút, bộp một tiếng, nện chai rượu xuống, lau rượu nơi khóe miệng, bước nhanh đi tới trước mặt Trang Hạo Nhiên, nhón chân lên, ôm cổ của anh muốn hôn anh! !

“Không! !” Trang Hạo Nhiên nắm chặt hông của cô, tránh nụ hôn của cô, kiên quyết nói! !

Nước mắt Đường Khả Hinh từng viên chảy xuống, ngẩng đầu lên nghẹn ngào nhìn anh, kích động nói: “Anh từ chối em? Không chừng tối nay em xảy ra chuyện? Có thể đây là nụ hôn cuối cùng! !”

“Khả Hinh! ! Không nên nói bậy! !” Trong lòng Trang Hạo Nhiên đau nhói, nắm chặt bả vai của cô, ngón tay vỗ về, mới trầm trọng nói: “Ông ấy là cha của em! ! Là người quan trọng nhất trong đời em !”

“. . . . . . . .” Đôi mắt Đường Khả Hinh đẫm lệ nhìn chằm chằm vào Trang Hạo Nhiên.

Hai mắt Trang Hạo Nhiên khẽ hiện nước mắt, lắc đầu một cái.

“Em chán ghét anh! Em chán ghét anh! ! Mỗi một ngày yêu anh, cũng là ngày cuối cùng trong đời! Thật hy vọng tất cả khổ sở, kiếp nạn, tổn thương đều xảy ra trong một ngày! Sau đó chết đi, cuối cùng cũng có lý do hôn anh! Anh có thể từ chối em như vậy, cho dù em hôn anh, cũng biết không thể đến với anh được ! Cũng biết không thể yêu anh ! Anh quá tàn nhẫn!” Đường Khả Hinh nói xong, lập tức buông ra cổ của anh, mặc cho nước mắt chảy xuống, lại xoay người nhanh chóng đi ra ngoài! !

Trang Hạo Nhiên muốn đuổi theo, nhưng hai chân nặng nề đứng tại chỗ, đau lòng nhìn cô gái trước mặt biến mất ở trước mắt, trái tim cảm thấy đau đớn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK