Chương 519: QUỈ
Vitas cũng lập tức đứng lên, sắc mặt cứng ngắc, lúc ban đầu Hoàn Cầu mời mình chủ trì tất cả công việc Bộ rượu, nói rõ mình có quyền quyết định!
“Vĩ Quốc. . . . . . Chờ một chút. . . . . .” Một giọng nói hết sức ôn hòa truyền đến.
Tưởng Vĩ Quốc đứng tại chỗ, ngẩng đầu lên, nhìn Trang Tĩnh Vũ trong màn hình, lạnh lùng nói: “Thế nào, ông muốn phản đối ý kiến của tôi? Ông cảm thấy tuyển thủ trước mắt đối với tập đoàn không hề có cống hiến, không có khổ cực bỏ ra so với các chuyên gia hầu rượu ưu tú đến từ các nơi trên thế giới mà được đặc cách tuyển vào? Vòng tranh tài thứ nhất cũng đã làm lớn như vậy, tương lai còn phải như thế nào? Người khác sẽ nhìn Hoàn Cầu chúng ta như thế nào?”
Laurence chậm rãi đứng dậy, nhìn Tưởng Vĩ Quốc, bình tĩnh mỉm cười nói: “Chủ tịch Tưởng, xin ngài bình tĩnh một chút, chúng tôi chịu trách nhiệm ở Bộ rượu Tổng Công ty Hoàn Cầu, cho nên chúng tôi vẫn nêu cao tinh thần thi đấu, cũng sẽ không mở rộng cửa trong một cuộc tranh tài, vị tuyển thủ này ban đầu hầu rượu Ủy viên Trương, thật ra nhóm tranh tài đã bắt đầu. Mà cuộc tranh tài ngày đó, vị này tuyển thủ này đã thắng. Tôi còn muốn nói một chuyện là dựa vào kết quả tranh tài của vị tuyển thủ này, lúc đầu Vitas tiên sinh còn đưa ra phiếu chống. Cho nên cũng không có như tưởng tượng của ngài, chúng tôi sẽ nhận người yêu thích, mà bỏ qua nhân cách và tinh thần thi đấu.”
Tưởng Vĩ Quốc lạnh lùng nhìn Laurence, nói: “Nếu thật là như vậy, lập tức hủy bỏ tư cách của tuyển thủ này! Không cần thảo luận nữa! Trận đấu nghiêm túc không cần người kiểu cách! !”
Ông ta nói xong, lập tức xoay người đi khỏi.
Laurence sửng sốt.
“Vĩ Quốc. . . . . .” Rốt cuộc Trang Tĩnh Vũ mỉm cười, nhìn ông bạn thân nhiều năm, chậm rãi nói: “Ông chờ một chút, khó được đi họp, phải cho tôi cơ hội nói mấy câu.”
Tưởng Vĩ Quốc dừng bước lại, lạnh lùng cứng rắn ngẩng đầu lên, nhìn Trang Tĩnh Vũ, trong màn hình, gằn từng chữ nói: “Ông còn gì để nói?”
Trang Tĩnh Vũ nhìn Tưởng Vĩ Quốc, chậm rãi cười nói: “Tôi chỉ muốn nói một câu, chúng ta có thể mất đi một chuyên gia hầu rượu, một tuyển thủ, nhưng mà tôi lại không thể mất đi Vitas.”
Hai mắt Tưởng Vĩ Quốc ngưng tụ.
Vitas đứng tại chỗ, khuôn mặt lộ ra lạnh lùng cứng rắn.
Cả Hội đồng quản trị, còn có Ban Tổ chức cũng im lặng không lên tiếng.
Trang Tĩnh Vũ nhìn người trong màn hình, mọi người cũng im lặng không nói, hai mắt ôn hòa phát ra một chút tươi cười, tiếp tục chậm rãi nói: “Giống như Vitas tiên sinh nói, thế giới không biết lớn hơn so với thế giới đã biết, đúng vậy, từ xưa đến nay, chúng ta cũng lý trí quản lý tập đoàn, nhưng việc có liên quan với rượu đỏ, chúng ta đều hiểu, đây là một chút thăng hoa nghệ thuật, phải chuẩn bị tinh thần sáng lập, hơn nữa Vitas tiên sinh và Laurence tiên sinh tiến vào trong giới rượu đỏ nhiều năm, là bậc thầy có tiếng tăm trên thế giới, cách nhìn tuyển thủ nhất định tốt hơn so với chúng ta nghĩ. Không trong nghề không biết tình hình nghề, cũng xin các vị hiểu cho những người lãnh đạo như chúng tôi, khi mọi người phát huy tinh hoa trí tuệ của mọi người thì suy nghĩ xem thật ra chúng tôi cũng một lòng phục vụ tập đoàn mà thôi, nếu như quy chế cuộc tranh tài không công bằng, thành viên khác của Hội đồng quản trị nhất định sẽ mất hứng, tuyển thủ cũng sẽ mất hứng, dư luận càng không cần phải nói rồi, thật ra áp lực của chúng tôi mọi người không tưởng tượng nổi. Mở một cánh cửa thật sự không dễ dàng. Sau khi mở ra, trước mặt, sau lưng bao nhiêu người chỉ trích, ảnh hưởng cả tập đoàn, mở quá nhỏ, còn nói chúng ta là những ông già cổ hủ, cứng đầu, thông thái rởm, thậm chí cổ hủ không có tài cán gì. . . . . .”
Có một số thành viên hội đồng quản trị và Ban Tổ chức cúi đầu mỉm cười.
Sắc mặt của Vitas hơi dịu lại.
Trang Tĩnh Vũ càng tự giễu bật cười nói: “Tôi cùng với chủ tịch Tưởng, hai cái lão già gần như gây sức ép cho tất cả mọi người, nhất là chủ tịch Tưởng, nếu ông ấy không có tác phong cứng rắn, chống lên một vùng trời của tập đoàn này, các vị cũng không nhất định có thể ở giữa thể hiện tài hoa.”
Mọi người đều không lên tiếng.
Trang Tĩnh Vũ thấy Tưởng Vĩ Quốc và Vitas đều vẫn cứng rắn đứng ở nơi đó, ông liền mỉm cười giơ một tay lên nói: “Được rồi, đều ngồi xuống, đều ngồi xuống. Vì công việc có tranh cãi, đây là điều bình thường, đừng động một chút là đứng lên, vỗ bàn đi khỏi, đây là việc làm của người phương tây.”
Thư kí trưởng và thư ký của Vitas, hai người lập tức đi tới, mời hai người ngồi trở lại vị trí một lần nữa.
Trang Tĩnh Vũ lại mở tài liệu ra, liếc mắt nhìn hình cô gái trẻ tuổi trên sơ yếu lý lịch tuyển thủ số tám, hết sức linh động khả ái, do dự một chút, liền mỉm cười ngẩng đầu lên nói: “Nếu hôm nay là ngày thật tốt gặp các vị tuyển thủ, tuyển thủ số tám cô ấy đã lọt vào danh sách, cũng đúng bởi vì thành công hầu rượu Ủy viên Trương, mang đến ích lợi to lớn cho tập đoàn, đồng nghĩa cánh cửa này cũng phải mở ra, so với đơn rượu đỏ mấy triệu, văn bản phê duyệt khách sạn dưới nước mang đến hợp đồng gần 100 tỷ đô. Chủ tịch Tưởng, hai cái lão già chúng ta hãy để cho bậc thầy rượu đỏ làm một lần chủ thôi.”
Mọi người không dám lên tiếng, Ban Tổ chức cũng chậm rãi quay đầu, nhìn Tưởng Vĩ Quốc.
Tưởng Vĩ Quốc vẫn lạnh lùng, im lặng suy nghĩ thật lâu, mới quay đầu nhìn thành viên Ban Tổ chức, hỏi: “Mọi người có ý kiến gì?”
Bậc thầy mới trong giới rượu đỏ, Fiona chủ trì 12 buổi tiệc rượu đỏ hàng đầu thế giới là một phụ nữ bốn mươi tuổi, ôn hòa lại có nhiệt tình vô hạn với rượu đỏ, chỉ thấy bà mặc quần áo rất thời thượng, ngồi tại chỗ, ngẩng khuôn mặt tươi cười nói: “Tôi cảm thấy mọi người nên nhìn thẳng vào quy chế trong vòng thi đấu đầu tiên, lần này thi đấu là doanh thu đơn rượu đỏ, nếu là doanh thu đơn rượu, tất nhiên có liên quan đến phòng ăn, hơn nữa lúc ấy chúng ta đặt ra quy chế cuộc tranh tài, vốn muốn nhằm vào di dân của người địa phương và tỉ lệ bình quân kinh tế của địa phương để quyết định chiến thắng cuối cùng. Theo tôi được biết, phòng ăn Bách Hợp là một phòng ăn đã hoang phế gần mười năm, đến nay không có chuyên gia hầu rượu nào có thể ở đó làm ra bất kỳ một chút thay đổi, nhằm vào chuyện này, tôi hết sức tò mò, tuyển thủ số tám sẽ mang lại cho chúng ta cái gì, loại thay đổi này, thường thường kích động lòng người nhất. Bởi vì cuộc hành trình kỳ diệu này, mở ra một cánh cửa Harry Potter? Nếu như cô ấy thật sự không có bất kỳ thay đổi, quyết định của chúng ta cũng sẽ không cần tranh cãi nữa.”
Mọi người nhao nhao gật đầu.
Trang Tĩnh Vũ mỉm cười cúi đầu, cầm lên bút máy, ghi chép một phần tài liệu, pha trò nói: “Nếu như tôi nhớ không tệ, Fiona, buổi tiệc rượu đỏ lần thứ 11, chủ đề của cô chính là thứ năm của Harry Potter, dùng Cabernet Sauvignon làm máu tươi, dọa sợ không ít người.”
Mọi người đều cười, không khí lập tức khá hơn.
“Tốt. . . . . .” Trang Tĩnh Vũ ngẩng đầu lên nhìn mọi người mỉm cười nói: “Nếu các vị đều nói như vậy, trước hết chúng ta xem vị tuyển thủ này một chút, có thể mang đến cho chúng ta thay đổi gì hay không.”
Thư ký nghe nội dung như thế, liền hiểu ý, cầm hộp điều khiển từ xa, mở hình ảnh người cuối cùng trong màn hình, bắt đầu thu số liệu mới nhất.
Mưa phùn thê lương, giống như màn lụa mỏng, nhẹ nhàng bao trùm địa phương huyền thoại Cambridge.
Một chiếc xe hơi màu đen, chậm rãi dọc theo con đường nhỏ, chạy tới nhà hàng.
Cánh hoa anh đào rơi, dọc theo đường vẫn rơi rơi, tung bay ở trên mặt đất ướt át, tạo thành tấm thảm màu hồng.
Hoa anh đào ở Trung Quốc đã qua mùa hoa, nhưng ở nước ngoài lãng mạn vẫn kéo dài, có đôi khi, chúng ta phát hiện mình căn bản không thay đổi được cái gì, nhưng khi bạn thay đổi chính mình thì nhận được thế giới.
Dẫn đầu là một nam một nữ, sắc mặt lộ ra tinh thần chuyên nghiệp nghiêm túc, đồng thời thấy xe chạy nhanh đến hết con đường nhỏ nông thôn, dừng lại dưới tán cây quế, nhìn bờ sông bờ bên kia, có một nhà hàng ở trong mưa, giống như phong cảnh Cambridge, phát ra màu sắc cổ điển hấp dẫn, hai mắt bọn họ sửng sốt. . . . . .
Phòng họp Trung Quốc.
“Màn hình đã truyền tới!” Thư kí trưởng nói một câu, liền đưa số liệu vào trong máy vi tính, để cho hình ảnh tiếp nhận thay đổi triệt để.
Mọi người rối rít ngẩng đầu lên, nhìn màn hình lớn.
Trong màn hình nhất thời xuất hiện cơn mưa phùn mờ mịt, một phòng ăn nhỏ tinh xảo cổ điển, nhất thời xuất hiện tại trong màn hình, phòng ăn Bách Hợp đã từng bại lụi, lại giống như được một cơn mưa xuân tẩy rửa, rực rỡ hẳn lên, mặc dù mưa phùn mờ mịt nhưng vẫn cảm thấy nó lóe sáng, nóc nhà xinh đẹp, cửa chính phòng ăn kiểu Châu Âu hết sức hữu tình, treo màn cửa màu tím xinh đẹp, ngoài phòng ăn, hai bên hành lang phong cách rất England, chia ra đặt bàn tròn nhỏ, cùng ghế nhỏ xinh xắn, thậm chí cuối bên trái bên, để bình sứ thanh hoa Trung quốc, còn có ghế nằm màu tím, gối ôm màu đỏ thẫm, tăng thêm một chút cảm giác ấm áp của mùa xuân.
Dưới tàng cây Tiểu Hồng hai bên Phòng ăn, để hai xích đu màu tím có lều che mưa, một con mèo mập ú trắng như tuyết nằm ở trong ghế, lười biếng cúi đầu ngủ.
Ánh mắt của Trang Tĩnh Vũ sáng lên, mặt lộ ra nụ cười vui mừng.
Mọi người cũng rối rít kinh ngạc nhìn cảnh tượng này.
Vitas nhìn phòng ăn Bách Hợp trong mưa, ở một buổi sáng xinh đẹp, lấy tư thái hết sức lãng mạn, mới mẽ xuất hiện trước mặt của mình, nhớ tới cô gái kia tuyệt vọng cầu cứu muốn rời khỏi chỗ này, vẫn chưa hết 48 giờ, hai mắt ông không nhịn được sáng lên khen ngợi và đau lòng, nở nụ cười an ủi, vẻ mặt tràn đầy vui sướng.
Laurence cũng kích động gật đầu, cười khẽ.
Tưởng Vĩ Quốc nhìn hình ảnh kia, khuôn mặt lạnh lẽo lộ ra nghi ngờ.
Ống kính dần dần đưa tới gần.
Trên mặt cỏ xanh biếc, dùng thanh gỗ màu trắng tạo thành đường cong trên mặt đất hết sức nghệ thuật hấp dẫn, làm cho phòng ăn cổ điển càng sáng ngời.
Trang Tĩnh Vũ không nhịn được bảo thư ký đưa mắt kính tới, mang lên, lấy ánh mắt chủ tịch nhìn màn hình lớn hết sức chăm chú.
Một nam một nữ chống cây dù, cùng nhau nhanh chóng đi lên bậc thang phòng ăn, mở bức màn màu tím, đi vào.
Cả phòng ăn giống như được thay máu mới, rực rỡ hẳn lên, vách tường điêu khắc tao nhã hấp dẫn, khăn trải bàn màu tím lãng mạn, trong đĩa thủy tinh trong suốt, bay lên ánh nến màu hồng, xanh, cửa sổ sát đất bên trái, màn cửa sổ màu trắng mở ra, ghế nằm màu tím đặt ở một bên, một đôi gối ôm màu đỏ thẫm, tăng thêm sắc thái nồng đậm, làm nổi bật gốc cây đỏ ướt đẫm ngoài cửa sổ, phát ra ánh sáng hết sức mê người mà lãng mạn.
Mọi người lại kinh ngạc nhìn màn hình lớn.
Fiona càng thêm không thể tin, giơ bút, hướng màn hình lớn, nói lên kinh ngạc nghi vấn: “Vị chuyên gia hầu rượu này ở Luân Đôn, sáng sớm ngày hôm trước đến Cambridge chứ?”
“Đúng vậy.” Thư kí trưởng lập tức nói: “Theo như thời gian báo cáo, khoảng 10 giờ Luân Đôn ngày hôm trước đã tới phòng ăn Cambridge.”
“Trời ạ. . . . . .” Fiona lại kinh ngạc nhìn cả phòng ăn, mỉm cười nói: “Phòng ăn rực rỡ hẳn lên không phải việc khó, nhưng rực rỡ hẳn lên ở trong khoảng thời gian ngắn, chứng tỏ người này thật có năng lực. Điểm này mới là quan trọng nhất. Tôi muốn trông thấy cô gái nhiệt tình đó.”
Hai mắt Vitas chợt lóe, so với bình thường căng thẳng nhiều hơn một chút nhìn học trò nhỏ nhiều ngày không thấy.
“Baby, get up!” Niky mặc đồ ngủ, cả khuôn mặt híp híp, vừa gãi sau lưng, vừa đi ra ngoài, mới vừa muốn đi tìm con mèo, sau đó nhìn thấy một nam một nữ mặc đồng phục màu đen, giống như quỷ nhìn mình, cô hoảng sợ đến trợn to hai mắt, há to mồm ah một tiếng, đưa ra mười ngón tay, run rẩy kêu lên, hô to: “God! ! ! ! ! !”
Đường Khả Hinh chợt bị giật mình tỉnh giấc, ngẩng đầu lên, nheo mắt đau nhức, đầu bù tóc rối, cằm còn nhỏ giọt máu, mơ hồ nhìn một nam một nữ giống như quỷ đứng ở trước mặt của mình, cô lập tức bình tĩnh hít vào một ngụm khí lạnh, cũng trợn to mắt, dùng hết huyệt Dũng Tuyền, kêu to: “Quỷ . . . . . . . . ”
Bốp ! ! ! Cô cầm lấy đĩa thủy tinh, lúc mọi người còn không có phản ứng, nhắm trên đỉnh đầu người nam đập thẳng xuống! ! !