Chương 718: TIỂU NHU
Một chiếc Land Rover màu đen thắng gấp ở trước đại sảnh khách sạn! ! !
Tô Thụy Kỳ nhanh chóng nhảy ra xe, phịch một tiếng đóng cửa lại, tay cầm cái hòm thuốc màu đen, thật nhanh chạy lên sảnh tiệc lầu hai, trải qua cửa sảnh náo nhiệt, lại theo phương hướng chỉ dẫn của Tiểu Vi và Tiểu Hà, nhào tới phòng nghỉ ngơi nhân viên ở phía sau, anh đẩy mạnh cửa chính ra phòng nhân viên, nhìn thấy có mấy nhân viên đang ngồi ở nơi đó nghỉ ngơi, nghi ngờ nhìn mình. . . . . . Anh thở dốc, mồ hôi đầm đìa quay đầu, nhìn thấy bên trái có gian phòng nhỏ màu đỏ thẫm, anh lập tức nóng mắt chạy như bay về phía trước, phịch một tiếng mở cửa! !
Sắc mặt Đường Khả Hinh đã tái nhợt, mặc váy dài trắng tinh xinh đẹp, nằm ở trên ghế dựa, giống như đang thoi thóp nhìn Tô Thụy Kỳ, ánh mắt mờ mịt thê lương, rất mảnh mai yếu đuối.
Tiểu Vi và Tiểu Hà ở bên cạnh cô, nhanh chóng ngẩng đầu lên.
Trái tim của Tô Thụy Kỳ đập mạnh, hai mắt lập tức lộ ra đau đớn, thở gấp, chạy như bay tới đứng ở trước mặt cô, lập tức nắm cổ tay, vừa nghe mạch cho cô, vừa trách móc nhìn cô nghẹn ngào nói to: “Rốt cuộc em làm gì? Em biết bây giờ em nguy hiểm đến cỡ nào không? Em kiên trì ở lại vì cái gì? Em nói đi! ! !”
Đường Khả Hinh nghiêng mặt tựa vào trên ghế dựa, buồn bã bất đắc dĩ tràn lệ nhìn Tô Thụy Kỳ, hơi thở mỏng mong như tơ, dịu dàng làm cho người ta đau lòng, nói: “Anh đừng tức giận. . . . . .”
“Anh có thể không tức giận sao?” Tô Thụy Kỳ lại tức tối nhìn Đường Khả Hinh, rống giận: “Em biết anh là bác sĩ! ! Mỗi ngày ở trong bệnh viện anh nhìn thấy có bao nhiêu người muốn sống, vẫn không sống được! ! Em biết sinh mạng quý giá bao nhiêu không? Không ngờ em có thể khổ sở chống đỡ một thời gian, lại giao cho tình cảm của mình?”
Trong lòng Đường Khả Hinh đau xót, hai mắt chợt đỏ bừng, nước mắt từ khóe mắt lăn xuống! !
Tô Thụy Kỳ vừa gấp gáp nghe mạch, vừa ngẩng đầu lên tức giận nhìn Tiểu Vi và Tiểu Hà, lần đầu tiên tức tối trách mắng: “Không có ích gì! ! Các người để cho cô ấy trúng độc, các người cũng đã không làm tròn trách nhiệm !! Bảo vệ một nguyên thủ quốc gia, cũng lơ là như vậy? Rõ ràng tình thế đã tạo thành, phải lập tức mang cô ấy đi, lại để cho cô ấy ở lại! ! Nếu như cô ấy có chuyện gì, tôi muốn các người chết! ! !”
Tiểu Vi và Tiểu Hà không dám lên tiếng, cúi đầu.
“Tô Thụy Kỳ. . . . . .” Sắc mặt Đường Khả Hinh tái nhợt, lại vội vàng lo lắng nâng một cái tay khác, nắm nhẹ cổ tay của anh, nghẹn ngào nói: “Anh không nên trách bọn họ, là lỗi của em . . . . . Là lỗi của em . . . . .”
“Đương nhiên là em có lỗi! !” Tô Thụy Kỳ lập tức vứt bỏ bàn tay kia của cô, đau lòng nói: “Em biết trái tim của em thiếu chút nữa bị moi ra, ngày ấy, anh giải phẫu cho em, em đã suýt chết? ! Nếu như không phải Tổng Giám đốc Trang liều chết truyền máu cho em, em còn sống không tới hôm nay sao! Lúc ấy em sắp chết rồi, anh ấy bởi vì truyền máu, cũng suýt chết! ! Lúc anh mỗ thân thể của em, nhìn thấy trái tim đẫm máu ở bên trong vẫn còn đập, em biết khoảnh khắc ấy, anh cám ơn Thượng Đế biết bao nhiêu không? Trên thế giới này, nếu như mất mạng, cũng sẽ mất tất cả! ! Mỗi ngày cơ quan nội tạng vất vả vận động đến cỡ nào, mới đổi lấy cho em một ngày sống sót? Lúc này em có thể thở, có thể nói chuyện có thể cảm nhận từng bộ phận trong thân thể em hoạt động! ! Em không phụ lòng chính em sao?”
Đường Khả Hinh đau lòng rơi lệ, khổ sở nhìn anh.
“Em thật sự làm cho anh quá thất vọng! !” Tô Thụy Kỳ tức giận nhìn cô một cái, nắm bàn tay khác của cô bắt mạch cho cô!
Đường Khả Hinh nằm nghiêng ở trên giường, biết rõ mình có phần nguy hiểm, lúc này càng rất bình tĩnh, sâu kín nhìn vẻ mặt tức giận của anh, yếu mềm như tơ nói: “Em đột nhiên hiểu ra, có chút cuộc sống, vốn không thuộc về mình. . . . . .”
Ánh mắt Tô Thụy Kỳ lóe lên, lại không có để ý tới cô, tiếp tục bắt mạch!
Hai mắt Đường Khả Hinh trợt xuống nước mắt, nhìn anh lại chậm rãi nói: “Cha thường nói, người làm thức ăn, chính là hy sinh mình, cống hiến mồ hôi cần cù vất vả và sinh mạng trí tuệ . . . . Em vẫn không hiểu được những lời này, nhưng hôm nay, rốt cuộc em hiểu được, quá khứ em bỏ ra rất nhỏ bé . . . . Em hoàn thành tiệc thử rượu, cũng chỉ cảm thấy, đây là một việc nhỏ trong cuộc đời em, em vượt qua được . . . . . Nhưng khi em nhận được rất nhiều tiếng vỗ tay và cảm thán thì em chợt hiểu ra, thì ra . . . . Mỗi một ngày . . . . Em đều hy sinh thời gian, cống hiến sinh mạng. . . . .”
Sắc mặt của Tô Thụy Kỳ hơi dịu lại, ngẩng đầu lên dịu dàng nhìn cô gái này.
Đường Khả Hinh nhìn Tô Thụy Kỳ, nước mắt chảy xuống, nghẹn ngào nói: “Đây là một việc long trọng và ý nghĩa đến cỡ nào?”
“Đứa ngốc. . . . . .” Tô Thụy Kỳ bất đắc dĩ nhìn cô.
“Hôm nay nhận được rất nhiều tiếng vỗ tay, thật ra em cảm động nhất chính là câu nói, rốt cuộc em có thể làm nũng với cha của em rồi. . . . . .” Đường Khả Hinh rơi lệ xúc động nói: “Nhiều năm qua, từ lúc em vài tuổi, em cứ cắn răng kiên trì đến giờ, trong gian nan và khổ sở, chỉ có một mình em mới hiểu được tư vị đó, em chưa bao giờ dám buông lỏng một phút giây cuộc sống của em đối với cha, bởi vì chỉ cần thở một cái, cũng sẽ bị thương. Em mong đợi thời khắc này đến cỡ nào, cha của em sẽ kiêu ngạo và tự hào vì em. . . . . . Đây là sự hiếu thuận lớn nhất của đứa con gái như em có thể cho ông ấy. . . . . Thật sự em tham luyến một chút tiếng vỗ tay. . . . . . Bởi vì cuộc đời em cho tới bây giờ đều bị khi dễ, xem thường và tổn thương. . . . . .”
Cô gái này nói dứt lời, sắc mặt tái nhợt, nhắm mắt lại, nước mắt chảy xuống, mới nghẹn ngào nói: “Cám ơn tình yêu của Trang Hạo Nhiên, để cho em ở lại. . . . . . Để cho em hiểu ý nghĩa trong đó, cũng để cho em vì anh ấy có thể làm một chuyện đáng kiêu ngạo và tự hào. . . . . . Anh ấy và cha là hai người mang cho em lý tưởng trong cuộc đời của em. . . . . . Em chấp nhận vì bọn họ cống hiến khoảnh khắc hạnh phúc trong cuộc đời em. . . . . Em muốn ở lại. . . . . . Em muốn ở lại. . . . . . Tô Thụy Kỳ. . . . . . Giúp em một chút. . . . . .”
Tô Thụy Kỳ bất đắc dĩ nhìn cô, thở dài một cái, nhưng vẫn nhanh chóng căn dặn: “Lập tức đi tìm ông chủ vườn nho Bác Dịch tham gia tiệc thử rượu, tới đây! !”
Đường Khả Hinh nhìn Tô Thụy Kỳ, nước mắt chảy xuống, nghẹn ngào hỏi: “Tìm anh ấy làm gì?”
Tô Thụy Kỳ nhìn cô, tức giận vội nói: “Anh ấy không chỉ là ông chủ vườn nho, mà còn là thầy thuốc trung y nổi tiếng trong nước ta! ! Mẹ của anh ấy cũng đã từng là thầy thuốc trung y số một trong nước và toàn thế! Ở phương diện trị liệu độc trùng, càng là chuyên gia! Anh đã từng nghe qua Bác Dịch được chân truyền của mẹ! Lúc nảy anh bắt mạch cho em, cũng từ tình huống Tiểu Hà và Tiểu Vi thuật lại, rất có khả năng em bị trúng nọc ong! Nhưng bởi vì dùng thuốc mạn tính, để cho phát bệnh thình lình, chuyện này có người ra tay quá tàn độc! !”
Anh nói xong, nghiêng mặt nhìn tới trước một chút, hai mắt ngưng tụ, vẻ mặt lộ ra tức giận! !
Tiểu Vi và Tiểu Hà không dám chậm trễ, lập tức xoay người đi ra ngoài! !
Tiểu Nhu đứng ở cửa, nhìn các cô lập tức giật mình!
***
Sảnh tiệc!.
Bác Dịch đang bình phẩm rượu, lại nhìn thấy Trang Ngải Lâm đang cùng một tân khách ngoại quốc mặt dán mặt, sau đó bàn tay của người đàn ông kia, đặt ở trên lưng Trang Ngải Lâm xoa nhẹ, ánh mắt của anh nhíu lại, sau lưng bị người đụng, anh lập tức không vui xoay người, nhìn người tới hỏi: “Người nào!”
Tiểu Vi bước lên trước, ở bên tai của anh nói khẽ một câu.
Sắc mặt của anh nóng lên, để ly rượu xuống, lập tức bước nhanh đi khỏi!
Mấy người mới vừa đi ra sảnh tiệc, giỏ hoa hồng tại đại sảnh lầu một đã chuẩn bị xong, do nhân viên phục vụ mang giỏ lên, hoa hồng sâm banh màu trắng xinh đẹp, rất xinh đẹp.
“Tránh ra, tránh ra một chút!” Mười nhân viên tay nâng mười giỏ hoa hồng, bước nhanh lên lầu, theo lời Nhã Tuệ căn dặn, đặt xuống ở trước bàn của 12 cựu thành viên, lại theo thứ tự đặt xuống đất.
Bên trong phòng khách!
Tuyết Nhi mặc váy bồng ngắn cúp ngực, mái tóc dài hơi xoăn, đang ở bên cạnh mẹ chơi gấu bông của mình, đúng lúc này, hai mắt chợt lóe lên, nhìn thấy đám người náo nhiệt trong sảnh tiệc, có mười nhân viên tay nâng hoa hồng sâm banh, đang tiếp xúc với nhân viên bên ngoài sảnh tiệc, hai mắt của cô nhấp nháy, tinh thần đột nhiên kích động, cả người lập tức ôm lấy gấu bông, chạy như bay đi ra ngoài.
“Đúng đúng đúng! Tiệm hoa Lệ Giang phụ trách cắm hoa đưa tới, tốt. . . . . .” Ông chủ nhận lấy hóa đơn của nhân viên, ký tên, liền căn dặn nhân viên sau lưng, nói: “Đưa giỏ hoa vào! !”
“Vâng!” Mọi người vừa nghe, lập tức cầm giỏ hoa, mới vừa muốn đi vào trong.
Tuyết Nhi lại giống như rất tức giận đẩy nhân viên kia đi ra, thậm chí chụp hoa hồng trong tay của anh ta! !
“Này! ! Cô gái này làm gì vậy hả?” Ông chủ tiệm bán hoa kinh ngạc nhìn Tưởng Tuyết Nhi giật mình kêu lên.
Tưởng Tuyết Nhi không để ý đến lời của anh ta, chỉ cắn răng nắm gấu bông của mình, liều mạng quất vào giỏ hoa trong tay những nhân viên kia, kêu to: “Tôi không thích những thứ hoa này! ! Tôi không thích những thứ hoa này! ! Mang đi hết cho tôi! ! Một gốc cũng không thể để ở chỗ này! ! Tôi không thích những thứ hoa này! !”
“Này, này, này! !” Mọi người liên tiếp ôm hoa hồng căng thẳng tránh né cô, nhưng Tưởng Tuyết Nhi lại cắn chặt răng, phát điên nhào tới trước, cầm gấu bông của mình, lại giận dữ đánh, vừa đánh vừa kêu to: “Anh trai! ! Anh trai! ! Mau ra đây! Có người khi dễ em, ! Anh trai lớn, mau ra đây! ! Em gái bị thương rồi ! ! A . . . . . . . . . . ”
Đến cuối cùng cô kêu to.
Người bên trong sảnh tiệc ngạc nhiên ồn ào!
Tưởng Thiên Lỗi và Trang Hạo Nhiên, hai người đã vượt lên trước một bước, nhìn ra ngoài sảnh tiệc, lại thấy Tưởng Tuyết Nhi đang phát điên nắm gấu bông đánh hoa hồng, bọn họ lập tức kinh hãi đi tới, ngạc nhiên hỏi: “Có chuyện gì! !”
Tưởng Tuyết Nhi lập tức xoay người, thấy Trang Hạo Nhiên, oa oa khóc, lập tức nhào tới trong ngực của anh, kêu rất to: “Em không thích hoa hồng này! ! Em không muốn! Em muốn bọn họ mang đi hết! ! !”
Tưởng Thiên Lỗi liếc mắt nhìn em gái như vậy, cũng nhìn bọn họ tức giận hỏi: “Có chuyện gì? Tại sao lại để tiểu thư mất hứng?”
Trang Hạo Nhiên ngạc nhiên ôm lấy Tưởng Tuyết Nhi, cũng cau mày nói: “Mới vừa rồi còn thật tốt, tại sao lại vì mấy bó hoa hồng kêu lên?”
“Em không thích! ! Em không thích! !” Tưởng Tuyết Nhi liên tục kêu rất to!
“Lập tức ném hoa này đi!” Tưởng Thiên Lỗi thấy em gái như vậy, lập tức ra lệnh.
“Vậy. . . . . . Còn năm giỏ kia?” Có một nhân viên tò mò hỏi.
“Vứt bỏ! !” Tưởng Tuyết Nhi lại thét chói tai! ! !
“Lập tức vứt bỏ hoa! !” Tưởng Thiên Lỗi theo ý của em gái, ra lệnh cho bọn họ.