Mục lục
Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 536: TRONG CHỚP MẮT

Mưa phùn tí tách.

Hôm nay khách hơi ít, đều ở nhà dùng cơm, Đường Khả Hinh khó được nhàn rỗi, khuôn mặt mỉm cười, đứng ở hành lang, hai tay vịn hàng rào, nhìn về phía cây liễu xanh biếc rũ xuống bên cạnh cây cầu nhỏ, bờ sông dịu dàng uốn lượn, phản chiếu cây nguyệt quế màu đỏ trên bờ, giống như tấm dãy lụa màu đỏ, nơi xa tòa kiến trúc cổ vẫn giống như dũng sĩ sâm nghiêm, tất cả mọi thứ đắm chìm trong mưa bụi trắng xóa. . . . . .

Trong mưa Cambridge rất đẹp rất đẹp, tập trung môi trường sống toàn thế giới, khắp nơi màu sắc rực rỡ, cùng tâm trạng xinh đẹp.

Hai mắt Đường Khả Hinh dịu dàng nhìn mọi thứ trước mặt, kết quả cuộc thi đấu đã có, kích động đã qua, loại tâm trạng muốn chắp cánh trở về nhà, bị đè nén, trong lòng cô nhớ tới Jenny, biết hôm nay mình lẻ loi một mình, tình yêu đã từng xem như sinh mạng, đã tan thành mây khói bất cứ lúc nào, không còn ràng buộc, hôm nay có thể làm bạn với mình, chỉ có một chút mơ ước trong lòng, cho nên. . . . . . Không còn có đường lui, chỉ có thể đi về phía trước. . . . . . Đi về phía trước. . . . . .

Trái tim đau buốt.

Hai mắt Đường Khả Hinh xoay chuyển, cúi xuống, nhìn hạt mưa tí tách, đã hết nhớ nhung và bi thương, cứng rắn để cho mình càng kiên cường.

Sau lưng khẽ ấm áp.

Cô hơi bừng tĩnh nghiêng mặt, cảm nhận được bóng lưng dịu dàng đó, hai mắt lộ ra mấy phần bi thương, im lặng không lên tiếng.

Đôi tay Ellen nhẹ nắm bả vai gầy nhỏ của cô gái trước mặt, mỉm cười nhìn về phía trước, dịu dàng nhẹ nhàng hỏi: “What are you think¬ing of?” (Cô đang suy nghĩ gì?)

Đường Khả Hinh im lặng nhìn về phía bờ sông trước mặt, dừng lại thật lâu, nhếch miệng mỉm cười.

Hai mắt Ellen lóe lên một cái, cảm thấy mấy ngày nay trời mưa, nhiệt độ giảm xuống không nhỏ, đôi tay xoa nhẹ bả vai mảnh mai của cô, chỉ sợ cô lạnh.

Lúc này Đường Khả Hinh cũng ngẩng đầu lên, xúc động mỉm cười nói: “Có lẽ, tôi chỉ lẻ loi một mình, từ nhỏ chỉ vì để bảo vệ một chút rượu đỏ, hay khoảng trời xanh cho vườn nho, một áng mây trắng, một chút gió sương mưa tuyết, cứ như vậy mà đi. . . . . .”

Hai tròng mắt của cô hiện lên giọt lệ.

Trong lòng của Ellen đau nhói, hiểu cô gái này, vào lúc đêm khuya yên tĩnh, nhìn ánh nến phòng ăn, mới cho phép mình nhớ nhung người kia, mà người kia giống như mình không được phép nhớ nhung nữa, lúc tỉnh giấc thường lau đi nước mắt trên mặt, hai mắt kiên định mở ra sách vỡ, nhưng mặc dù như thế, anh vẫn biết cô đang nhớ nhung người kia mãnh liệt, rất mãnh liệt. . . . . .

Đường Khả Hinh yên lặng rơi lệ, đè xuống suy nghĩ nặng nề, nhìn về phía bờ sông xa xôi, từng mảng màu hồng lãng mạn, nghẹn ngào cười nói: “Con người khi còn sống, ít nhất nên có một lần, dốc hết tình yêu trong lòng trao cho người nào đó, không quan tâm mãi mãi có nhau, không quan tâm đã từng phải có. . . . . . Qua thời gian kia, anh mới chính thức hiểu rõ, thì ra năm tháng bi thương nhất, thống khổ nhất là thời gian tốt đẹp nhất trong đời. . . . . .”

Ellen từ phía sau lưng, ôm nhẹ cô, đôi tay vòng chặt thân thể cô lạnh lẽo, mảnh mai, tịch mịch.

Hai mắt Đường Khả Hinh lóe lên giọt lệ, rất mông lung nhìn về phía phong cảnh trước mặt, mấy ngày này, bớt đi nước mắt, bởi vì rất bận rộn, bận rộn đến không nhớ nổi người nào, chuyện gì.

“Khả Hinh! !” Niky lập tức kéo Mick chạy đến, bởi vì Ellen đồng ý dẫn Mick đi hiệu bánh ngọt trước học viện hoàng hậu.

Ellen nhẹ buông Khả Hinh ra, nhìn về phía Niky khẽ mỉm cười.

Đường Khả Hinh quay mặt sang bên, lau nhẹ nước mắt.

Niky có chút kinh ngạc nhìn hai người bọn họ, không biết nên làm sao?

Ellen không nói gì, chỉ mỉm cười đi tới, nhẹ nhàng kéo Mick đi ra ngoài, bởi vì mưa dần dần tạnh, tạm thời không có khách, anh vừa bước lên xe đạp, bảo Mick ngồi ở trước đòn xe, lại nhìn về phía Đường Khả Hinh, nghiêng đầu, đẹp trai mỉm cười hỏi: “Let’s go?”

Đường Khả Hinh nhìn về phía anh, dịu dàng lắc đầu một cái.

Ellen im lặng nhìn về phía cô gái kiên cường, bình thường mình nhiều nhất chỉ có thể ôm cô một cái, nhưng cho tới bây giờ cô đều từ chối mình, thậm chí cũng không chịu ngồi sau xe đạp của mình, chạy một vòng trên thị trấn , không chỉ có mình, tất cả đàn ông muốn theo đuổi cô, cô đều rối rít từ chối, anh mỉm cười đạp nhẹ bàn đạp xe, ôm nhẹ Mick nhỏ bé, nói: “Let’s go!”

“Be care¬ful!” Đường Khả Hinh nhìn Ellen chỡ Mick chạy qua cây cầu nhỏ, liền có chút lo lắng nhìn về phía bọn họ, nhắc nhở.

“Ellen really is the most perfect, the most handsome gentleman! I believe that no one is more handsome than him, more tender!” (Ellen thật sự là thân sĩ hoàn mỹ nhất, đẹp trai nhất trên thế giới! Tôi tin tưởng đã không có người đẹp trai hơn, dịu dàng hơn anh!)” Niky xoa đôi tay, lại lộ vẻ háo sắc nhìn Ellen chỡ Mick đi về phía trước, vừa chỡ trên mặt vừa cười, vô cùng vui vẻ.

Đường Khả Hinh im lặng xoay người đi vào trong phòng ăn, nói một câu: “Hi vọng Bruce nhanh chóng trở lại, ông ấy không có ở nơi này, tâm trạng của tôi đột nhiên có chút không tốt.”

Niky đứng ở bên cửa, nhìn Đường Khả Hinh với vẻ mặt bi thương biến mất, mình cũng thở dài, nhún nhún vai.

Luân Đôn mưa phùn vẫn mông lung.

Trụ sở Tổng Công ty Hoàn Á, thuộc khu kiến trúc lâm viên, nằm ở ven bờ hồ khu lâm viên, đều chìm vào trong sương mù trắng xóa, vô số xe hơi màu đen ra ra vào vào.

Trang Hạo Nhiên mặc T-shirt màu trắng, quần thường màu trắng, bên ngoài khoác áo jacket màu trắng đơn giản, im lặng lái chiếc Lamborghini màu bạc của mình chạy tới Tổng Công ty Hoàn Á, bảo vệ đứng ở hai bên cửa sắt màu đen, lập tức chào anh ! ! Anh im lặng không lên tiếng, xoay tay lái, lái xe thể thao chạy vào đường lớn uốn lượn trong rừng, trong đó một tòa nhà cao nhất với kiến trúc cổ kính kiểu Gothic, hiện ra trước mắt. . . . . .

Mưa rơi càng lúc càng lớn.

Trang Hạo Nhiên lái xe, chạy nhanh đến tòa nhà kiểu Gothic, tức trước trụ sở chính của Tổng Công ty Hoàn Cầu, dừng xe, mặt không lộ vẻ gì, nhấc túi hành lý, đi ra ngoài. . . . . . Trong lòng suy nghĩ, rốt cuộc Đường Khả Hinh đi đâu, mình thiếu điều lật tung hết nước Pháp, nhưng không tìm được người, miệng Tiêu Đồng giống như bị niềng răng, cố nạy cũng không mở, anh thật sự hết sức phiền não đi về phía trước. . . . . .

Ầm! ! !

Trước đại sảnh, hai người chạm vào nhau! !

“Ồ!” Bruce hết sức cảm thán cúi đầu, nhìn tài liệu ướt đẫm trên sàn, đó là tài liệu báo cáo công việc, còn có tài liệu báo cáo phòng ăn và các nhân viên, thậm chí còn kiến nghị tăng thêm nhân viên phục vụ, tất cả đều ướt đẫm rồi ! Phía trên đều do chủ tịch đích thân ký tên! !

“Sor¬ry!” Trang Hạo Nhiên thở mạnh một hơi, cúi người xuống, nhanh chóng giúp người đàn ông người anh mập mạp hơn 50 tuổi, nhặt tài liệu trên sàn, thu dọn từng phần từng phần, thậm chí anh liếc nhìn địa chỉ liên quan đến phòng ăn ở Cambridge, còn có báo cáo công việc liên quan đến doanh thu buôn bán mới nhất của phòng ăn, anh lấy thân phận Tổng Giám đốc, nắm phần tài liệu này, vẻ mặt lộ ra chút ít kinh ngạc, lật xem từng tờ từng tờ tài liệu, thậm chí không thể tin nổi cười nói: “Lily restaurant? Even back in business?” (Phòng ăn Bách Hợp? Có thể buôn bán lần nữa?).

Bởi vì Bruce sống lâu ở Cambridge, rất ít đi tới Tổng Công Ty, càng không cần phải nói nhìn thấy nhân vật như Trang Hạo Nhiên, liền xem anh như đồng nghiệp bình thường, kiêu ngạo và tự hào nhún nhún vai, nói: “Yes, our are restaurant’s turn over” (Việc buôn bán của chúng tôi còn hết sức tốt!).

“Wow. . . . . . ” Trang Hạo Nhiên cười đáp lời, anh cũng biết phòng ăn Bách Hợp, đã hoang phế ở Cambridge gần 3 năm, anh không nhịn được ngẩng đầu lên nhìn Bruce, mặt lộ vẻ tán thưởng  lại nói: “You saved this restau¬rant?” (là anh cứu vớt gian phòng này?).

Bruce lập tức sảng khoái cười ha ha, nói: “No, all of us, in all efforts for it. It’s our home. We will be there, a lifetime of happiness! (Tất cả người của phòng ăn chúng tôi đều cố gắng vì nó! Bây giờ nơi đó là nhà của chúng tôi, tất cả chúng tôi ở nơi đó, hạnh phúc cả đời! )”

Trang Hạo Nhiên nghe ngôn ngữ này giống như có chút quen thuộc, không nhịn được lại ngẩng đầu lên nhìn ông ta một cái, mới đưa tài liệu trong tay cho ông ta, mỉm cười nói: “Congratulations”. (Chúc mừng ông!).

“Thank you”. (Cám ơn! !) Bruce cũng không có khách khí  vươn tay, bắt tay với anh.

Trang Hạo Nhiên vươn tay, bắt tay với ông ta.

Bruce cất tài liệu vào trong túi giấy, chống cây dù, chào hỏi Trang Hạo Nhiên xong, mới xoay người đi ra ngoài.

Trang Hạo Nhiên đứng tại chỗ, nhìn bóng lưng Bruce che dù đi xa, đưa mắt nhìn thật lâu thật lâu, mới khẽ mỉm cười, cảm thán xoay người đi vào trong. . . . . .

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK