Chương 1015: TẠI SAO
“Cô Hàn. . . . . . Cô. . . . . .” Trang Hạo Nhiên hơi sững sờ nhìn Hạ Tuyết, cô vẫn đứng tại chỗ, hơi che miệng không nhịn được phì cười, thân thể cũng hơi lay động, anh nhất thời nói không ra lời, đầu tiên quay đầu nhìn Tưởng Thiên Lỗi một cái. . . . . . Tưởng Thiên Lỗi cũng vô cùng nghi ngờ nhìn Hạ Tuyết thật sự không đè nén được nụ cười, mình cũng đành hơi nở nụ cười có một chút lúng túng, nhìn cô, khách sáo nói: “Cô Hàn, gặp phải chuyện gì thú vị, có thể chia sẻ với chúng tôi một chút?”
Hàn Văn Kiệt cũng không nhịn được quay đầu, mỉm cười nhìn chị dâu, hỏi: “Chuyện gì vậy? Có chuyện gì đáng cười sao?”
Hạ Tuyết đứng ở một bên, vẫn không nhịn được cười, hơi ngẩng đầu lên nhìn Trang Hạo Nhiên và Tưởng Thiên Lỗi phong độ nhẹ nhàng, vô cùng đẹp trai đứng ở một bên, cô lại phốc một tiếng, không nhịn được cúi đầu cười, vừa hơi che miệng mỉm cười, vừa nói xin lỗi: “Thật xin lỗi, tôi đột nhiên nghĩ tới một chuyện, cho nên cảm thấy có chút buồn cười. Xin lỗi. . . . . .”
Trang Hạo Nhiên và Tưởng Thiên Lỗi, hai người nhìn nhau một cái, cũng đành phải mỉm cười hơi cung kính tránh người ra, mời Hạ Tuyết ngồi.
“Cám ơn. . . . . .” Hạ Tuyết lễ phép nói cám ơn, liền nhét tay vào trong cánh tay Hàn Văn Kiệt, trong ánh mắt ngạc nhiên của anh, nở nụ cười sáng lạn, đi về phía bên kia bàn tiệc.
Lúc này, người dẫn chương trình, tay cầm microphone, nở nụ cười rực rỡ đi tới giữa sân khấu, hết sức nhiệt tình nói: “Tiếp theo, sau chương trình ca múa nhạc, tối nay chúng tôi muốn giới thiệu một chậu Tùng Nghênh Khách trăm năm do Chủ tịch Lưu hiến tặng, chậu bonsai này cao khoảng một mét, do Hoàng Sơn cấy ghép, từng ở trên đỉnh núi hút linh khí của trời đất, trải qua chuyên gia cây cảnh Lý Tu cắt tỉa, bất kể là ý tưởng, thần khí, khắp mọi mặt, cũng đạt tới tiêu chuẩn nghệ thuật siêu phàm! Sau đây, cho mời chậu bonsai trăm năm của chúng ta!”
Một tràng tiếng vỗ tay cuồng nhiệt vang lên.
Tối nay Vitas cũng cảm thấy tâm trạng vui vẻ, bởi vì ông mong đợi chậu bonsai trăm năm này đã lâu, từ lần trước sau khi bị Khả Hinh, cô học trò bướng bỉnh của mình làm đổ chậu tùng tháng 12, liền không có hứng thú chú ý đến bonsai nữa, tối nay trưng bày chậu bonsai trăm năm này, ông lại một lần nữa nổi lên rất hứng thú. . . . . từ trước đến giờ Laurence biết sở thích của ông, cũng lại gần bên người, nhìn ông mỉm cười nói: “Xem ra tối nay chậu bonsai trăm năm này, Vitas tiên sinh ngài nhất định phải được đây!”
Vitas cũng hơi nở nụ cười, ngẩng đầu lên,nhìn chính giữa sân khấu bắt đầu biểu diễn ca múa, hết sức mong đợi một chút nữa trưng bày Tùng Nghênh Khách trăm năm, trong lòng còn nghĩ, sau khi đấu giá được, nhất định không thể để Khả Hinh nhìn thấy! Tuyệt đối không thể!
Cửa lớn sảnh tiệc mở ra! !
Nhã Tuệ tay cầm máy điện đàm, nhanh chóng đi vào sảnh tiệc, vừa đi vào trong, vừa căn dặn bốn nhân viên sau lưng, khiêng một cái thùng gỗ lớn đi tới, cô thỉnh thoảng căng thẳng quay đầu lại, nhìn mấy nhân viên kia nói: “Mọi người cẩn thận một chút! Chậu bonsai trăm năm này, kêu giá năm triệu! ! Riêng cái chậu cổ, giá tiền hơn một triệu rồi !”
“Biết rồi ! !” Mấy nhân viên thật cẩn thận khiêng cái thùng gỗ lớn kia, nóng đến thở hổn hển đi vào trong! !
Lúc này. . . . . .
Chu Lệ Tình nhất thời có chút kinh ngạc, ở trong đám người náo nhiệt nhanh chóng đi tới, nhìn Nhã Tuệ ngạc nhiên hỏi: “Quản lý Lưu, cái này là. . . . . .”
Nhã Tuệ mỉm cười ngẩng đầu lên, nhìn Chu Lệ Tình nói: “Đây là chậu bonsai trăm năm! Chủ tịch Lưu hiến tặng đấy!”
“À?” Chu Lệ chợt nhớ tới lúc nảy Lưu Nhã Tuệ gọi mình đến đại sảnh dưới lầu đi chờ chậu bonsai, cô cho rằng con bé chết tiệt kia ôm chậu kia là được. . . . . .
Nhã Tuệ nhìn dáng vẻ cô như vậy, liền ngạc nhiên hỏi: “Cô có chuyện gì vậy? Có phải phía sau sân khấu xảy ra chuyện gì hay không?”
Chu Lệ Tình chợt gấp gáp đến độ mặt hơi đỏ bừng, lúng túng nhớ tới mới vừa rồi ở đại sảnh, mình đã nghĩ sai chậu cảnh kia rồi, con bé chết tiệt kia cũng không nhắc nhở mình, cứ mang cái chậu đáng chết lên như vậy, cô nhìn một cái có thể nhìn ra, con bé chết tiệt kia mang cái chậu đồ bỏ, làm sao có thể là chậu bonsai trăm năm chứ! Cô nhất thời có chút tức giận, căng thẳng nắm chặt máy điện đàm, cắn chặt môi dưới! !
Nhã Tuệ hơi lộ ra nghi ngờ nhìn Chu Lệ Tình, nhíu chặt mày, có dự cảm không tốt nói: “Lệ Tình! Cô nói cho tôi biết, có phải xảy ra chuyện gì hay không?”
“À. . . . . .” Chu Lệ Tình chợt nở nụ cười, ngẩng đầu lên nhìn Nhã Tuệ căng thẳng nói: “Không có việc gì, không có việc gì! Chỉ đột nhiên cảm thấy. . . . . . chậu bonsai trăm năm này đóng gói rất xinh đẹp !”
Nhã Tuệ nghe lời nói ngây ngô này, cũng không nhịn được bật cười nói: “Đây chính là năm triệu đấy! Gia đình bình thường buôn bán cả đời cũng không được đến tiền đó, đóng gói như vậy xem như đơn giản rồi, một chút nữa chuyên gia cây cảnh đích thân tới đây, giám định xong mới có thể bán đấu giá!”
“Ồ . . . . .” Chu Lệ Tình liếc mắt về phía cái thùng gỗ lớn kia, nhất thời mặt lộ ra nụ cười khổ.
Nhã Tuệ nhìn nhân viên đã mang thùng gỗ lớn đi lên trên bục, cô liền xoay người, dịu dàng mỉm cười nhìn Chu Lệ Tình, nói: “Lệ Tình, làm phiền cô theo tới phía sau sân khấu, trông coi nhân viên mở thùng ra, đừng để xảy ra chuyện gì? Rơi mất một chiếc lá, chúng ta cũng sẽ cực kì nguy hiểm, tôi còn bận việc !”
“À. . . . . . Được!” Chu Lệ Tình liền vội vàng cười đáp! !
Phía sau sân khấu ! !
Người dẫn chương trình đang khẩn cấp trao đổi với đạo diễn, rồi sau đó một đám nhân viên của tổ chức từ thiện đang khẩn trương kiểm tra lại thủ tục vật phẩm đã bán đấu giá, trong từng trận nhao nhao ầm ĩ, đôi tay Đường Khả Hinh kéo chặt chậu bonsai “Trăm năm” cao hơn một thước, từng chút từng chút hướng vật phẩm ra sân khấu theo thứ tự, cô vừa kéo vừa ngạc nhiên nóng đến đầu đầy mồ hôi, ngẩng đầu lên, nhìn dáng vẻ mọi người đang bận rộn, không người nào để ý tới mình, cô mệt mỏi thở hổn hển, liền trực tiếp đứng ở bên cạnh chậu cây, mệt mỏi thở phì phò. . . . . .
Sau lưng! !
Bốn nhân viên nhanh chóng khiêng cái thùng gỗ lớn đặt xuống ở sau lưng Đường Khả Hinh, im lặng không tiếng động mở thùng ra, lại cố gắng chuyển chậu bonsai thật sự hút linh khí của trời đất, cây Tùng Nghênh Khách này thật sự là có thần khí, trí tuệ của một bậc thầy, cành lá mở rộng, cũng lộ ra một cỗ tiên khí mãnh liệt! ! Bốn nhân viên theo chỉ dẫn, sau khi mang Tùng Nghênh Khách, liền khiêng thùng gỗ trống không đi tìm Chu Lệ Tình ký tên!
Đường Khả Hinh thở dốc một hơi, vừa lau mồ hôi vừa xoay người, mắt không nhịn được quét qua chậu bonsai xanh biếc tươi tốt ở sau lưng, bất kể là tư tưởng, thần khí đều hết sức hết sức đặc sắc, nhất là cánh tay của cây Tùng Nghênh Khách này mở rộng ra. . . . . . tác phẩm nghệ thuật thật sự nha! Cô lập tức trừng mắt, trên mặt lộ ra vẻ thật kích động, nhìn thế nào cũng đáng yêu, nhìn thế nào cũng cảm động, xoay người đứng ở trước chậu Tùng Nghênh Khách này, không cách nào đè nén kích động trong lòng, thật cẩn thận vươn tay chạm nhẹ vào lá kim của Tùng Nghênh Khách, thật sự hết sức hết sức lắc đầu, cảm thán nói: “Chậu Tùng Nghênh Khách này thật sự rất đẹp! Tại sao. . . . . .”
Cô nói xong, liền giật mình xoay người nhìn chậu Tùng Nghênh Khách mình vất vả mang lên tới, so với chậu cây mình đang nhìn thấy, thật sự kém quá xa! ! Nhìn thế nào cũng xấu xí! Lại còn mang ra bán đấu giá? Tại sao? Cô quên mất mới vừa rồi mình vất vả ôm chậu Tùng Nghênh Khách này leo lên đến tầng lầu mười hai, ca tụng công đức của nó một phen, hiện tại thật sự là vẻ mặt ghét bỏ, trong đầu của cô còn đang tính toán, nghĩ biện pháp mang gốc cây Tùng Nghênh Khách đi, làm quà cho Thầy giáo! Dù sao nó chỉ có thể trưng bày ! !
“Tùng Nghênh Khách đã mở ra chưa? Lệ Tình, tại sao cô vẫn còn ở nơi này?” Nhã Tuệ nghĩ tới buổi đấu giá hôm nay, rất nhiều vật phẩm, cô vẫn bận rộn ở phía sau sân khấu, cảm thấy Chu Lệ Tình chưa đủ kinh nghiệm, liền có chút không yên lòng muốn đi ra sân khấu, đúng lúc này, thấy Chu Lệ Tình đang đứng ở một bên, mới vừa cung kính trả lời xong câu hỏi của một người khách, cô liền ngạc nhiên cao giọng hỏi.
Đường Khả Hinh trừng mắt, nghe được tiếng của Nhã Tuệ, cô lập tức lộ ra khuôn mặt khổ rồi, nhớ tới buổi trưa hôm nay vẫn bị cô đánh mắng không ít, nếu để cho cô phát hiện mình ở chỗ này, nhất định sẽ lột da mình, nghĩ tới đây, cô không nói hai lời, liền ôm chậu Tùng Nghênh Khách giá trị năm triệu của Chủ tịch Lưu người ta, che người của mình, thở dốc, muốn từ một hướng nào đó phía sau sân khấu thừa dịp chui ra! Dù sao xúc phạm Hạ Tuyết, mình ở lại cũng ngượng ngùng! !
Chu Lệ Tình đứng ở một góc nào đó trước sân khấu, nhìn Nhã Tuệ, mặt của cô hơi hồng nói: “Lập. . . . . . Lập tức đi vào! ! Lúc nảy có một vị khách, đột nhiên có chuyện tìm tôi, Cho nên. . . . . .”
Nhã Tuệ lập tức nhìn Chu Lệ Tình có chút gấp gáp nói: “Cho dù khách có chuyện gì tìm cô, cô có thể để cho những đồng nghiệp khác phụ giúp giải quyết! Hiện tại quan trọng nhất là ký tên Tùng Nghênh Khách! Chuyên gia cây cảnh đã tới, lập tức muốn giám định!”
“Vâng . . . . . Vâng!” Chu Lệ Tình ngẩng đầu lên, quả nhiên nhìn thấy một chuyên gia cây cảnh khoảng bảy mươi tuổi, mặc quần áo kiểu Trung Quốc màu vàng nhạt, được hai nhân viên dẫn đường đang nhanh chóng đi phía này, cô lập tức đi tới, dẫn chuyên gia cây cảnh đi ra phía sau bước lên trên bục, Nhã Tuệ không yên lòng, cũng cầm điện đàm đi theo vào. . . . . .
Đường Khả Hinh liều mạng ôm chậu bonsai, mệt mỏi đầu đầy mồ hôi đi ra ngoài. . . . . .
“Xin mời!” Nhã Tuệ tự mình dẫn bậc thầy cây cảnh, mỉm cười đi tới trước chậu Tùng Nghênh Khách, nhìn bậc thầy cây cảnh nói: “Đây chính là chậu bonsai Chủ tịch Lưu muốn trưng bày tối nay ! Mời ngài giám định!”
Chuyên gia cây cảnh mỉm cười đi tới trước chậu bonsai, dáng vẻ hết sức kích động, đi phía trước vừa nhìn một chậu bonsai tùng bình thường cao hơn một mét, sắc mặt của ông ngưng tụ, lập tức có chút bị sỉ nhục, tức giận nói: “Cái này còn cần giám định? Cây tùng nghênh khách đóng tổ chim nhà chúng tôi, cũng quý trọng hơn so với gốc cây không đáng giá hai ngàn đồng này! !”
“A! ! ?” Nhã Tuệ lập tức giật mình, lập tức quay đầu nhìn Chu Lệ Tình giận dữ hỏi: “Có chuyện gì!”
Lúc này, Chu Lệ Tình mới nhận chậu bonsai này chính là cái chậu Đường Khả Hinh mới vừa mang lên, cô lập tức căng thẳng ngẩng đầu lên, ngay lập tức nhìn thấy con bé chết tiệt kia đang ôm chậu Tùng Nghênh Khách, mệt mỏi thở hổn hển, đung đưa đi tới phía trước, người còn chưa có ôm chậu cây lên cao, đi run rẩy hoảng sợ, nghiêng qua nghiêng lại, cô lập tức cầm lên máy điện đàm, nhắm ngay bóng lưng cô bé chết tiệt kia kêu to: “Con bé chết tiệt, đứng lại cho tôi !”
Lúc này, Nhã Tuệ cũng ngẩng đầu lên nhìn tới trước, nhìn một cái liền nhận ra là bóng lưng Đường Khả Hinh, cô cũng lập tức giật mình gọi: “Khả Hinh?”
Đường Khả Hinh chỉ một nữa là đi qua phía sau sân khấu, ôm chậu bonsai đáng chết này đi khỏi, nghe được Nhã Tuệ gọi cô, không nhịn được vừa đi vừa xoay người, thấy Nhã Tuệ đang lo lắng đi tới, trong lòng cô quýnh lên, chân không cẩn thận loạng choạng một cái, cả người ah một tiếng, ôm chậu bonsai ngã ra sân khấu . . . . . . ầm một tiếng, chậu hoa vỡ vụn, cả người cô còn nhào lên chậu Tùng Nghênh Khách, răn rắc mấy tiếng, cây tùng hình người toàn bộ bị đứt gãy, ngã ở trên mặt thảm đỏ thẫm . . . . . .
Toàn trường nghe tiếng phá hủy, lập tức giật mình, không nhịn được ngẩng đầu lên nhìn tới trước! !
Nhã Tuệ và Chu Lệ Tình cũng chen đến trước sân khấu, nhìn cảnh tượng này, tất cả đều hoảng sợ! !
Tưởng Thiên Lỗi, Trang Hạo Nhiên, Tô Thụy Kỳ, đám người Hạ Tuyết đều khiếp sợ ngẩng đầu lên, nhìn Đường Khả Hinh ở chính giữa sân khấu, cũng lập tức sững sờ không nói nên lời, lúc này, Vitas hơi híp tròng mắt, bởi vì quá sốt ruột, quá già, không nhìn thấy rõ người trước mặt, tay một cầm mắt kính bên cạnh đeo lên, vẻ mặt cứng lại, nhìn tới trước . . . . . . quả nhiên nhìn thấy học trò đang liều mạng đè ở trên cây Tùng Nghênh Khách, tay chân của Tùng Nghênh Khách lại bị đè gãy, người cô đang hoảng sợ trừng lớn con ngươi, nhìn tới trước, trái tim của ông cảm thấy đau đớn, nhất thời tay đè chặt ngực, cắn răng nghiến lợi gọi: “Khả Hinh. . . . .”
Đường Khả Hinh nằm ở trên cây tùng, lập tức nhìn thầy giáo, vẻ mặt đau khổ, hoảng sợ đến cúi đầu nức nở: “Xong rồi. . . . . .”