Chương 474: TRIỆU ĐÓA HOA HỒNG
“Thật. . . . . . Thật xin lỗi. . . . . . Tôi..tôi, tôi mới vừa lỡ tay!” Nhã Tuệ nói, trái tim giống như vỡ vụn, sắc mặt tái nhợt, tinh thần run rẩy, hai mắt rưng rưng ngồi xổm người xuống, nhanh chóng nhặt miểng thủy tinh trên đất.
Mọi người nhất thời sững sờ nhìn cô, cũng không biết nên nói cái gì cho phải, lại có chút lo lắng cho Khả Hinh.
Đúng lúc này Đường Khả Hinh nhanh chóng đi vào phòng bếp, dịu dàng nhìn bộ dáng cô run rẩy, lập tức khom người xuống, nói: “Chị cẩn thận đứt tay, tôi làm cho.”
Nhã Tuệ lập tức ngẩng đầu lên, căng thẳng nhìn Khả Hinh.
Vẻ mặt mọi người cũng căng thẳng nhìn cô nhưng sắc mặt Đường Khả Hinh thật bình tĩnh vươn tay, nhặt lên miểng thủy tinh trên đất, dọn dẹp từng mảnh từng mảnh.
“Khả. . . . . . Khả Hinh. . . . . .” Nhã Tuệ vẫn rất lo lắng nhìn cô.
Đường Khả Hinh im lặng nhặt rất nhiều miểng thủy tinh thật nhỏ, từng mảnh từng mảnh, đặt lên mảnh lớn nhất, giống như không có chuyện gì.
Trang Hạo Nhiên im lặng nhìn cô.
Đường Khả Hinh thu dọn xong miểng thủy tinh, đứng lên, nói một câu chút nữa phải quét dọn, liền xoay người, nhìn mọi người đang lo lắng nhìn mình, khẽ mỉm cười nói: “Lúc chủ cho thuê nhà đi khỏi, để lại tất cả mọi thứ cho chúng ta sử dụng, tất cả đều là đồ tốt, nhất là ly chén đĩa trong phòng bếp, đều là sứ thanh hoa thượng đẳng, lúc cầm thật hơi trơn tay.”
Tất cả mọi người cũng cười miễn cưỡng.
Cô cầm miểng thủy tinh bể tan tành, nén đau ở chân, muốn đi ra phòng khách. . . . . .
“Khả Hinh. . . . . .” Nhã Tuệ đứng lên, nhìn cô, đau lòng nói: “Có một số việc, sớm muộn phải đối mặt. Đúng vậy, anh ấy muốn đính hôn, bốn tháng này, xảy ra quá nhiều chuyện. Nếu như cô muốn khóc thì khóc đi, không nên để đau thương, buồn bực ở trong lòng. . . . . .”
Sắc mặt của Đường Khả Hinh lạnh lẽo, đứng tại chỗ, nghe Nhã Tuệ nói vậy, mỉm cười nói: “Đây là chuyện của anh ấy, chẳng liên quan tới tôi nữa.”
“Khả Hinh. . . . . .” Nhã Tuệ đau lòng gọi cô.
“Trên thế giới này, mỗi ngày đều có người chia tay, mỗi ngày đều có người ở bên nhau, chúng ta . . . . . Quan tâm tốt cuộc sống của mình là đủ rồi. Chuyện của người khác, có liên quan gì đến chúng ta? Lúc còn yêu cũng không ngăn cản được, huống chi. . . . . . Không yêu?” Đường Khả Hinh nói xong, cũng đã im lặng đi ra ngoài, ném tất cả thủy tinh vỡ vào trong thùng rác ở bên cạnh rào chắn, xoay người. . . . . . Cô nhìn thấy Trang Hạo Nhiên đã đi ra, đang lo lắng nhìn mình. . . . . .
Cô cười nhẹ.
“Cô. . . . . . Thật không có chuyện chứ?” Trang Hạo Nhiên có chút lo lắng nhìn cô.
“Tôi làm sao không có chuyện gì?” Đường Khả Hinh nhìn anh, cười khẽ nói: “Đây chỉ là bốn tháng, không phải bốn thế kỷ. . . . . .”
Hai mắt Trang Hạo Nhiên xẹt qua một chút đau lòng.
Trời chiều, giữ lại một chút ánh sáng đỏ cuối cùng.
Đường Khả Hinh cố nén cảm xúc kích động trong lòng, đi về phía đầu kia rào chắn, nhìn trời chiều biến mất, hai mắt xẹt qua một chút lạnh lẽo, nói: “Tôi trốn tránh bốn tháng, cuộc sống xung quanh giống như có rất nhiều ma quỷ, mỗi phút đều muốn ăn thịt tôi, mỗi phút đều muốn xé rách tôi ra! Những thứ quan trọng nhất trong đời tôi, lời cam kết, lòng tin, tôn nghiêm, toàn bộ bị đánh tan, đến nay không cách nào khép lại.”
Trang Hạo Nhiên đi lên mấy bước, nhìn cô.
Đường Khả Hinh thở dài một hơi, tay nắm chặt rào chắn, hai mắt run rẩy nước mắt, nói: “Mỗi lúc đêm khuya yên tĩnh, tôi cũng sẽ nhớ tới tiếng kêu gào tuyệt vọng ngoài phòng phẫu thuật, nhớ tới có người muốn mọi trái tim của tôi ra, đầu óc tôi rơi vào trong băng hàn, tôi khan giọng kêu khóc, tôi muốn chạy trốn, muốn chạy trốn, nhưng mặc kệ tôi giãy giụa thế nào, chạy trốn thế nào, nổi đau kia vẫn quấn lấy xung quanh của tôi! ! Sau đó tôi im lặng, tôi không trốn tránh, tôi dừng tại chỗ, để cho chúng nó tới tổn thương tôi . . . . .”
Trang Hạo Nhiên nhanh chóng tiến lên, từ phía sau nắm chặt bả vai của cô.
Đường Khả Hinh đột nhiên mỉm cười, trong tròng mắt nổi lên nước mắt, giống như ánh sáng viên ngọc bích, nghẹn ngào nói: “Anh biết cái loại cảm giác dừng ở tại chỗ, để cho tất cả khổ sở, toàn bộ đã chạy tới, tổn thương mình, là như thế nào không?”
Trang Hạo Nhiên không lên tiếng.
“Đó là một loại cảm giác tuyệt vọng! Đó là một loại thỏa hiệp! Nằm ở trong trời đông lạnh lẽo, nhận lấy rét lạnh nhất, đau đớn thấu xương nhất, càng không ngừng buộc mình, nhớ tới quá khứ, bị anh ấy tổn thương, bị anh ấy vứt bỏ ! !” Hai mắt Đường Khả Hinh lộ ra ánh sáng lạnh lùng, cắn răng nghiến lợi nói: “Không phải trốn tránh! ! Không muốn quay đầu! ! Càng không ngừng để cho kí ức mỗi ngày quất vào trên thân thể mình một lần! ! Rất đau, đau đến xé lòng! !”
Trang Hạo Nhiên nắm chặt bả vai của cô, nói không ra lời.
Đường Khả Hinh ngửa mặt nhìn trời, cánh môi run rẩy, cắn răng nghiến lợi nói: “Chính là như vậy! ! Càng không ngừng xé rách, càng không ngừng đau đớn thì thế giới của tôi lắng đọng, khổ sở cũng lắng đọng lại, mưa to gió lớn cũng lắng đọng, tôi ngồi ở trên ghế tràn đầy ánh mặt trời, nhìn dãy núi liên miên bất tuyệt, mới phát hiện, nổi đau này đã đi khỏi không biết từ lúc nào. . . . . Bình tĩnh. . . . . . Thật là bình tĩnh. . . . . . Không sợ hãi nữa. . . . . . Tâm như tro tàn rồi. . . . . . Tôi chiến thắng khổ sở trong thân thể tôi, lại thua chính bản thân mình . . . . . Đây chính là tình yêu tôi chết cũng muốn yêu! Tôi phát hiện, cuộc sống đau đớn cũng không đáng sợ, chịu đựng đau khổ cũng không đáng sợ! Đáng sợ nhất chính là, tôi. . . . . . Mất đi cơ hội lựa chọn! Tôi đã từng. . . . . .”
Hai mắt Khả Hinh kích động run rẩy nước mắt, trong lòng đau nhói, tự nói với mình: “Tôi đã từng vì tình yêu này, thiếu chút nữa mất đi cơ hội sống sót duy nhất! ! Đây mới là số mạng lạnh lẽo. . . . . .”
Vào lúc này, không người nào có thể nói lời động viên an ủi gì nữa, vì cô gái này đang hối tiếc, đau lòng, khổ sở, trong những ngày này đã hiểu rõ cái khổ sở nhất của tình yêu.
“Khả Hinh. . . . . .” Tiểu Nhu đột nhiên đi ra, thật hối hận ngẩng đầu, gọi cô.
Đường Khả Hinh chậm rãi xoay người, nhìn Tiểu Nhu, cũng thấy mọi người đi ra.
“Thật xin lỗi, tôi sai rồi. . . . . . mới vừa rồi tôi không nên nói những chuyện này. . . . . .” Tiểu Nhu cúi đầu, xin lỗi.
Đường Khả Hinh mỉm cười nói: “Tôi không sao. Có một số chuyện, sớm muộn phải đối mặt.”
Trần Mạn Hồng có chút khổ sở nhìn cô, nói: “Vậy. . . . . . Cô còn có thể tham gia hôn lễ của tôi và Anh Kiệt không? Tôi thật sự rất muốn ba cô làm dâu phụ cho tôi, nhưng ở đó, cô tất nhiên sẽ đụng phải Tổng Giám đốc Tưởng và Như Mạt tiểu thư. . . . . .”
Đao nhọn, cắm vào trái tim, chảy máu.
Đường Khả Hinh nhìn cô, đột nhiên mỉm cười nói: “Tại sao không đi? Tôi muốn đi.”
Trang Hạo Nhiên nhìn cô.
“Cô khẳng định chứ?” Nhã Tuệ đi ra, nhìn Đường Khả Hinh, có chút căng thẳng nói.
Hai mắt Đường Khả Hinh lóe lên, nắm chặt quả đấm, nhìn bóng tối nơi chân trời, mới hiểu được, trong lòng cần thắp ánh sáng, dũng cảm nói: “Tôi khẳng định! !”
Cha, con hiểu, có nổi đau, nếu như thời gian không kịp bù đắp, vậy đi đối mặt nó thôi.
Một cơn gió lạnh thổi qua, có một cô gái, đứng bên ngoài rào chắn, ngẩng đầu nhìn ánh trời chiều mới vừa chìm xuống, tạo thành một vết cắt thử thách vượt thời gian! !
‘Phòng tổng thống’! !
Một cái ly màu xanh quý giá Minh Triều hơn 100 ngàn đồng, nện xuống đất! !
Mới từ Nhật Bản trở về nước, Tử Hiền mặc áo len cổ lọ màu đen, váy ngắn màu đen bó sát người, buộc tóc thật cao, đeo bạch kim thật lớn, xinh đẹp lạnh lùng quyến rũ quay đầu, sắc mặt khoa trương nói: “Cô…cô, cô mới vừa nói cái gì?”
Trợ lý nhanh chóng nói với Tử Hiền: “Tổng Giám đốc Tưởng cùng Như Mạt tiểu thư chuẩn bị kết hôn rồi, bởi vì Chủ tịch Tưởng bên kia còn chưa tỏ thái độ, đây là chuyện Tổng Giám đốc Tưởng đơn phương tuyên bố.”
“Shit! !” Tử Hiền kêu to: “Lúc ấy bà cô đây đi khỏi Tưởng Thiên Lỗi, không phải vì thành toàn cho Như Mạt! ! Đường Khả Hinh đã chết rồi sao? Cô ta đi đâu? Lúc ấy yêu long trời lở đất! ! Bà cô không nên tin tưởng, trên thế giới này, còn có tình yêu! !”
Trợ lý vội vàng kể lại chuyện của Khả Hinh, bao gồm bị đâm, cùng chuyện trao đổi trái tim! !
Tử Hiền vừa nghe vừa khiếp sợ, vừa tức giận khuôn mặt vặn vẹo, kêu to: “Tưởng Thiên Lỗi bị quỷ ám sao! ! Con đàn bà hèn hạ vô sỉ ! ! Người khác không nhìn ra cô ta diễn trò, chẳng lẽ tôi còn không nhìn ra? Con đê tiện! ! Sớm biết để cho cô ta chiếm tiện nghi, bà cô sớm đâm chết Tưởng Thiên Lỗi rồi ! !”.
Trợ lý không dám lên tiếng.
“Không được! !” Tử Hiền cắn răng nghiến lợi ngửa mặt, nói: “Bà cô tôi nuốt không trôi cơn tức này! ! Lúc ấy tôi không nên mềm lòng, mẹ kiếp, bị anh ấy lừa gạt nói trái tim chia làm hai nửa ! ! Sớm biết anh ấy giao trái tim cho Như Mạt, tôi không chỉnh chết cô ta ! !”
Trợ lý Dung Dung giống như nghe được ẩn ý trong lời nói của Tử Hiền, ngẩng đầu lên nhìn cô, có chút căng thẳng nói: “Tiểu thư, chuyện này không có liên quan đến chúng ta, không bằng. . . . . .”
“Cái gì mà không có liên quan với tôi?” Nhậm Tử Hiền tức giận đứng lên: “Tưởng Thiên Lỗi có thể ở chung một chỗ với bất cứ ai, nhưng không thể ở chung với Như Mạt! !”
Cô nói xong, lập tức nhìn chằm chằm phía trước, vặn chặt vé máy bay trong tay sắp bay đến Hàn Quốc, gằn từng chữ nói: “Nếu như tôi phát hiện ra, là Như Mạt cô làm ra chuyện này! Tôi nhất định phải lột da cô ta! Hiện tại cô ta đang ở chỗ nào?”
“Giống như. . . . . . Vì chuyện đính hôn, ở tiệm áo cưới, thử lễ phục. . . . . .” Dung Dung bất đắc dĩ nói.
Hai mắt Tử Hiền chợt lóe, đột nhiên khẽ nhíu mày lông, mỉm cười, nói: “Tốt! Hiện tại tôi muốn đi gặp người đàn bà đê tiện đó để đổi trái tim thứ ba ! !”
Cô không nói hai lời, lập tức nắm túi xách Chanel, xoay người lao ra ngoài cửa!
“Tiểu thư! ! Cô vẫn không nên chọc chuyện này chứ? Ông chủ và bà chủ còn đặc biệt căn dặn, lần này cô đừng làm cho rối loạn nữa. . . . . .” Dung Dung vội vàng đi theo ra ngoài.
Tử Hiền không nói gì, vọt vào thang máy, đinh một tiếng, ấn phím thang máy, lạnh lùng, cắn răng nghiến lợi nói: “Như Mạt! ! Cô chờ đó cho tôi, nếu tôi phát hiện, là cô giở trò quỷ! ! Tôi thật sự sẽ lột da của cô ! !”
Thang máy nhanh chóng đi xuống, ánh đèn lầu một sáng lên! !
Tử Hiền cắn răng nghiến lợi đi ra thang máy, mới vừa đi ra ngoài đại sảnh, lập tức nhìn thấy một chiếc Rolls-Royce màu trắng phiên bản dài, dừng ở trước cửa đại sảnh, cô sững sờ, cảm thấy bảng số xe này rất quen thuộc?
Nhân viên tiếp tân nhanh chóng đi tới trước chiếc Rolls-Royce, cung kính mở cửa xe, nói nhỏ: “Chào mừng quý khách ghé thăm.”
Một cô gái tuổi chừng 30, mặc váy dài màu xanh dương đậm, bên ngoài khoác khăn choàng lông vũ trắng tinh, đầu tóc xoăn hấp dẫn, đeo vòng tai kim cương 7 Karla, trong ánh đèn đại sảnh chiếu xuống, lấp lánh rực rỡ, mang kính râm màu đen thời trang Paris, lạnh lùng nhìn mọi người, đôi môi đỏ tươi vô cùng nóng bỏng, giống như triệu đóa hoa hồng ép thành chất lỏng, bôi lên, lười biếng mở đôi môi, đầy ngang ngược mà hấp dẫn.
Tử Hiền nhìn thấy cô, sau lưng chợt lạnh, lập tức xoay người, muốn đi trở vào thang máy. . . . . .
“Đứng lại” Giọng nói lạnh lùng từ phía sau truyền đến.
Tử Hiền dừng chân, hai mắt chợt lóe, hoảng sợ đến trên trán lập tức đổ mồ hôi lạnh.