Mục lục
Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 489: HÔN LỄ (MỘT)

Hai ngày sau! !

Ngày vui của Tào Anh Kiệt và Trần Mạn Hồng !

Từ buổi tối Nhã Tuệ đã ở bên trong ‘phòng tổng thống’ với Trần Mạn Hồng, theo phong tục tập quán nhà cô, trước khi chải búi tóc, nếu để cho mười hai dâu phụ theo cô, cầm chín quả táo, đặt ở giường nệm, còn có một chút trái châu bằng vàng, Kim Hồ Lô, tất cả đều bày xong, Lúc này ‘phòng tổng thống’, khắp nơi giăng đèn kết hoa, không khí vui mừng miên man.

Ánh mặt trời chiếu rọi vào bên trong phòng khách xa hoa.

Nhã Tuệ, Tiêu Đồng, Tiểu Nhu, Văn Chi, mười hai dâu phụ, cũng sớm đã mặc váy dài chiffon màu tím nhạt, mỉm cười cuộn bím tóc, đội vòng bạch kim, từ phòng thay quần áo vừa nói vừa cười đi ra, Trần Mạn Hồng cũng mặc vào váy cưới ren màu trắng đuôi cá bó sát người ngày hôm trước mới chuyển bằng đường hàng không từ Paris trở về, đuôi váy dài mười mét, cuộn búi tóc cao nhã, trong sáng, trang điểm hơi nhạt nhưng mộng ảo, nhìn các dâu phụ mặc váy thật đẹp, đột nhiên vui vẻ dịu dàng mỉm cười.

Mặc kệ là cô gái tính tình kiêu ngạo đến cỡ nào, đến ngày hôn lễ cũng không khỏi cảm động dịu dàng.

“Ôi! ! Chiếc váy này thật xinh đẹp! Cho tới bây giờ tôi cũng không mặc qua váy xinh đẹp như vậy!” Tiểu Nhu mặc váy dâu phụ màu tím nhạt, thắt bím tóc nhỏ tinh xảo hai bên, trang điểm rất đơn thuần khả ái, nhìn vô cùng hoạt bát đáng yêu.

Trần Mạn Hồng nhịn cười nhìn Tiểu Nhu thật sự vui vẻ, rất hả hê đứng ở giữa phòng khách, khả ái xoay tròn, ngay lập tức cô không nhịn được tức giận gọi: “Tới đây!”

Tiểu Nhu dừng bước chân, nhìn Trần Mạn Hồng hôm nay là cô dâu, vô cùng xinh đẹp, đang nhìn mình, khuôn mặt vẫn nghiêm nghị, cô lập tức mếu máo nhìn quản lý, ủy khuất nói: “Quản lý, hôm nay chị kết hôn, đừng mắng nha!”

Phốc!

Trong phòng khách, mấy dâu phụ, bao gồm Nhã Tuệ và Tiêu Đồng, tất cả đều không nhịn được bật cười.

Trần Mạn Hồng cũng không tức giận, lườm cô một cái, kại lạnh lùng gọi: “Cô tới đây cho tôi!”

Tiểu Nhu vừa nghe, không thể làm gì khác hơn là cúi đầu, mếu máo đi qua, rất đáng thương.

Trần Mạn Hồng xoay người Tiểu Nhu, cầm đôi trâm ngọc trai trong tay, cẩn thận cắm nhẹ ở tóc của cô, mới nói: “Bởi vì vóc người cô khó coi, thật sự khó coi, tôi mới đưa đôi trâm hoa thích nhất cho cô!”

Tiểu Nhu sững sờ, nhìn trong kính toàn thân, Trần Mạn Hồng ghim trâm hoa vào cho mình, vẻ mặt lộ ra một chút dịu dàng và thân thiết, cô đột nhiên oa một tiếng, xoay người ôm Trần Mạn Hồng khóc nói: “Quản lý! ! Tôi không nở rời xa chị! ! Ô ô ô ô ô!”

Người này có thể bật khóc! !

“Ôi ôi ôi ôi! !” Trần Mạn Hồng ngửa mặt không chịu nổi kêu to: “Mau đẩy cô ấy ra, đừng dụi bẩn áo cưới của tôi!”

Nhã Tuệ và Tiêu Đồng cười liền vội vàng tiến lên, kéo Tiểu Nhu ra.

Tiểu Nhu vừa đứng thẳng người, vừa run run khóc nói: “Quản lý, chị nhất định phải hạnh phúc! Chị là quản lý tốt nhất trên thế giới này!”

Mọi người cùng nhau nhìn dáng vẻ của cô, đột nhiên một tràngphì cười, Trần Mạn Hồng cũng không nhịn được bật cười, nhìn Nhã Tuệ và mọi người, có chút xúc động nói: “Cha mẹ tôi đều ở nước ngoài, tuổi đã lớn, cho nên tôi và Anh Kiệt tổ chức hôn lễ trong nước trước, rồi đến Thụy Sĩ làm tiệc rượu, một mình tôi ở chỗ này, có những người bạn như mọi người luôn luôn chăm sóc. . . . . . Còn có. . . . . .”

Trần Mạn Hồng không khỏi kích động, vội vàng cúi đầu, khẽ chớp mắt lệ.

Bọn Nhã Tuệ, Tiêu Đồng vừa nhìn, liền vội vàng tiến lên kéo nhẹ cô, cười nói: “Ôi chao, hôm nay là ngày vui, đừng khóc nha, đây là chuyện vui. Chúng tôi sẽ ở bên cô.”

Trần Mạn Hồng ngẩng đầu lên, biết ơn nhìn bọn họ mỉm cười, rồi lại nhớ tới Khả Hinh bây giờ không có biện pháp làm dâu phụ cho mình, đã đồng ý sáng sớm tới đây, liền tò mò hỏi: “Khả Hinh đâu?”

Nói đến Khả Hinh, Nhã Tuệ liền một tràngthan thở, đỡ cô ngồi xuống, mới nói: “Đừng nói đến cô ấy, hai ngày nay, trong nhà của chúng tôi, sắp bị quần áo, đồ trang sức, mỹ phẩm, mỹ phẩm dưỡng da chất đầy đống!”

“Có chuyện gì vậy?” Trần Mạn Hồng nhìn Nhã Tuệ, không hiểu hỏi.

“Không biết cô ấy dùng cách nào, chiếm được lòng chị của Tổng Giám đốc Trang, người ta thích cô ấy thì mua một nhà quần áo cho cô ấy, ngày đó tôi mới vừa vào cửa, cả người thiếu chút nữa chôn ở trong đống quần áo, cô ấy cả người mệt mỏi bày ở trên ghế sa lon, trong tay còn cầm túi xách, giá tiền 500 ngàn, lúc đó tôi còn tưởng rằng cô ấy trúng số độc đắc đây? Nhưng trúng số độc đắc cũng mua không được những thứ đó, tôi còn không còn kịp hỏi chuyện gì, cô ấy cũng đã ngủ mê man rồi, ngày thứ hai, ngày thứ ba đều như vậy, từng xe quần áo mang vào phòng. . . . . .” Nhã Tuệ  bất đắc dĩ nói.

“Trời ạ!” Trần Mạn Hồng bật cười nói: “Danh viện khác tôi không dám nói, nhưng chị ấy thật sự là một nhân vật nằm trong bảng phụ nữ người Hoa giàu có, chị ấy đứng thứ bảy . . . . . .”

Nhã Tuệ chỉ phải cười khổ nói: “Tôi không biết rốt cuộc chị ấy có bao nhiêu tiền, nhưng thật bị dọa sợ, tôi xem những bộ quần áo đó, Khả Hinh mặc cả đời cũng không hết, bởi vì ngày hôm qua, lúc cô ấy trở lại quá mệt mỏi, cho nên hôm nay có thể tối mới tới.”

“Vậy thì tối nay thôi. . . . . .” Trần Mạn Hồng cười nói: “Dù sao 11 giờ hôn lễ mới bắt đầu.”

“Mọi người mau nhìn xem! !” Văn Chi úp sấp bên cửa sổ sát đất, vui vẻ kêu to!

Mọi người vừa nghe, tất cả đều tò mò đi tới bên cửa sổ, nhìn cửa chính khách sạn đã có đội danh dự đang trình diễn, tấm thảm đỏ thẫm mở ra kéo dài đến quảng trường, lăn xa hơn, mãi cho đến hiện trường hôn lễ tại bờ biển, cuối cầu hoa thật dài, tấm màn lụa mỏng màu trắng bên bờ biển, tung bay trên không trung như bức rèm che thủy tinh trong suốt, ở bên cạnh hàng ngàn tấm lụa mỏng, lấp lánh ánh pha lê nhiều màu sắc, gió biển thổi đến, rèm che giống như sóng lớn, tuôn trào.

Nhân viên làm việc đang bận rộn dùng cần cẩu, lắp đặt 90 ngàn viên thủy tinh lên nhà kính hoa hồng trao nhẫn cưới, đặt ở Hoa Bách Hợp màu trắng ở cuối cây cầu, ánh sáng lấp lánh, thật sự lãng mạn mê người.

Vô số nhân viên phục vụ khách sạn mang gần ngàn chiếc ghế, đặt ở hai bên cầu hoa, từng bó hoa hồng thơm ngát được đưa đến hiện trường, đặt lên hình trụ màu trắng mỗi năm thước một bó, vô số phóng viên nhộn nhịp đến bờ biển trước, chụp lại cảnh tượng vào thời khắc này!

Bởi vì hôm nay là ngày Hoàn Á và Á Châu, hai tập đoàn lớn cùng nhau tổ chức tiệc cưới, mà Tào Anh Kiệt là cấp dưới đắc ý nhất của Trang Hạo Nhiên, cho nên đông đảo nhân vật chính trị, người nổi tiếng, cũng rối rít vui vẻ đến dự, thậm chí gồm có Tô Linh và Tô Thụy Kỳ, thành viên Hội đồng quản trị Hoàn Cầu, quan chức chính phủ, thương giới nổi tiếng, bao gồm lãnh đạo cấp cao Hoàn Á ở Âu châu đều trở về nước, ăn mừng tiệc cưới của anh, có thể thấy hôn lễ lần này long trọng đến cỡ nào, mà Trang Hạo Nhiên luôn xem anh em như tay chân, càng không cần phải nói đám người Tào Anh Kiệt, trực tiếp buông lời, hôn lễ của anh em xài tiền không giới hạn, cho nên càng lộ ra không khí vui mừng, tinh thần phấn chấn.

Nhân viên làm việc vẫn còn đang dưới lầu nhanh chóng bận rộn, bởi vì Mạn Hồng là người của Khách sạn Á Châu, tại ngày hôn lễ, Tưởng Thiên Lỗi phê duyệt 100 dãy phòng miễn phí dùng để cho khách nghỉ ngơi tham dự tiệc cưới, lại chỉ phê duyệt cho Tử Hiền ở một ‘phòng tổng thống’, để cho động phòng đêm động phòng vượt qua lãng mạn, hai đại Tổng Giám đốc đều bỏ tiền ra sức, có thể thấy được mức độ coi trọng đối với bọn họ, hơn nữa cũng vì tôn trọng phong tục quê hương của Mạn Hồng, trước khi chưa rước dâu, không cho phép chú rễ vào trong gặp mặt.

Cho nên. . . . . .

Nhã Tuệ có chút căng thẳng ngẩng đầu, nhìn đồng hồ trên tường, đã 8 giờ 15 phút, cười hưng phấn nói: “Sắp đến 9 giờ 30 phút, chú rễ nên tới chứ?”

Trần Mạn Hồng vừa nghe vậy, cũng có chút căng thẳng.

“Mau! !” Tiêu Đồng cũng lập tức căn dặn Văn Chi nói: “Bảo chuyên gia trang điểm đi vào, chuẩn bị khăn voan và cùng trâm hoa cài. Hoa cầu đâu?”

“Ở chỗ này! !” Tiểu Nhu lập tức chạy đến trên tủ nhỏ bên cửa sổ, bưng ra một cái hộp màu xanh đen, từ bên trong ôm ra một bó hoa hồng sâm banh kết thành hoa cầu, chạy đến đưa cho Trần Mạn Hồng. . . . . .

“Bây giờ chưa cần! Chúng ta còn sớm! !” Tiêu Đồng cũng có chút căng thẳng, nhìn phía ngoài cửa sổ Câu lạc bộ, nói: “Bọn họ đang bận rộn chứ.”

Phòng VIP Câu lạc bộ! !

Tào Anh Kiệt căng thẳng đến mặt tái nhợt đứng ở trước cửa sổ sát đất, mặc tây trang màu trắng, áo sơ mi màu bạc, cài nơ màu trắng, vạt áo trước cài trâm hoa chú rể, nhìn bọn Lâm Sở Nhai, Tô Lạc Hoành, Lãnh Mặc Hàn mặc tây trang màu đen, trước cổ áo cài nơ hoa phù rể, nhìn mình vẻ mặt cười hi hi.

“Các anh em! !” Tào Anh Kiệt ngẩng đầu lên, nhìn ba người anh em cùng chung hoạn nạn, vẻ mặt hưng phấn, tinh thần thấp thỏm cười nói: “Các anh em, tôi phải đi trước một bước! !”

Phốc! !

Bọn Tô Lạc Hoành không nhịn được cười lớn nói: “Tôi nói với cậu nha! ! Cậu không phải đi chết! !”

“Anh nhìn anh xem! !” Lâm Sở Nhai tức giận nhìn Tô Lạc Hoành, vui vẻ cười nói: “Hôm nay là ngày vui của cậu ấy, anh nói cái gì chết sống chứ?”

“Được, được, được!” Tô Lạc Hoành ngẩng đầu nhìn bộ dáng Tào Anh Kiệt căng thẳng đến nổi mắc tiểu, bật cười nói: “Người anh em ..! Cậu yên tâm! ! Chúng ta cùng chung hoạn nạn đã lâu, không để cho xảy ra chuyện gì, có con gái tới cản con gái, có người tới cản người, rượu tới cản rượu! ! Cho dù hôm nay chúng tôi bị Trang Hạo Nhiên chơi đùa! ! Chỉ vì cậu chết cũng cam lòng! ! Mấy cầm thú chúng tôi phải dựa vào cậu làm rạng rỡ truyền thống rồi !”

Sau lưng, Kỳ Gia Minh và những phù rể đều không nhịn được bật cười.

“Mọi người không nên như vậy!” Tào Anh Kiệt cười ngây ngốc, trên trán đổ mồ hôi lạnh nói: “Tôi vừa nghĩ tới ở trước mặt hàng ngàn tân khách, cùng Mạn Hồng đi về phía cầu hoa, cả người tôi phấn chấn, hoảng sợ đè nén ở trong trong lòng đến hiện tại cũng muốn sinh ra bệnh rồi ! Lần này có chút căng thẳng, lần sau sẽ phải khá hơn chút!”

Phốc! ! !

Tất cả mọi người đều không nhịn được bật cười, Lãnh Mặc Hàn cũng không nhịn được cười , nói: “Tên nhóc thúi! Kết hôn là chuyện cả cuộc đời, cậu còn muốn có lần sau hả!”

“Đúng đúng đúng! !” Tào Anh Kiệt cảm thấy đại não mình đã tê dại nghiêm trọng, thật sự là không chịu nổi, liền nhìn mọi người, hoảng sợ không nhẹ nói: “Làm thế nào? Tôi thật sự rất căng thẳng! Tôi sẽ không ngất đi chứ?”

“Đi đi đi! ! Nam tử hán đại trượng phu, không phải là ở trước mặt mọi người, dắt cô ấy trở về sao! Có chuyện gì, anh em chống đỡ cho cậu ! ! Lên đường! ! Lấy vợ đi! !” Tô Lạc Hoành giơ tay, hăng hái xung phong kêu to: “Thề phải xông phá đám dâu phụ, bắt vợ cậu giao đến tay! !”.

“Tốt! ! !” Lâm Sở Nhai cũng trở nên kích động hét to: “Lên đường! ! Trước tiên tiêu diệt Tiêu Đồng! !”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK