Mục lục
Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1284: KẾT THÚC (HAI MƯƠI BỐN)

Bóng đêm thật sâu, gió thu đưa mát mẻ.

Đoàn xe Rolls-Royce lại nhanh chóng xuyên vào trong phố xá sầm uất, chạy qua công viên thực vật và rừng trúc, vòng qua “Tòa nhà thế kỷ” và “Nhà khách nước nóng” cùng khu nhà cao cấp nhất của Tập đoàn tài chính Hàn thị, cuối cùng lái vào một con đường lớn cây phượng yên tĩnh, chỉ thấy một ngôi biệt thự cao cấp kiểu Trung Quốc dựa vào núi, nằm ở hai bên rừng trúc được thiết kế trang trí cổ điển và truyền thống, lộ ra hơi thở kín kẽ và khiêm tốn của chủ nhân, hai chiếc đèn lồng cổ rồng bay bằng đồng cao hai mét, lóe ra ánh sáng giống như mạ vàng, chiếu rọi sợi dây đỏ treo hai bên rừng trúc xanh biếc, theo làn gió ngọt ngào bay múa. . .

Quản gia dẫn rất nhiều người giúp việc, mặc đồng phục màu đen, đã sớm chờ đợi đã lâu ở bên ngoài cánh cửa sợi hoa, nhìn thấy chiếc Rolls-Royce rốt cuộc chậm rãi chạy nhanh tới dừng ở trước cửa biệt thự, rối rít cung kính khom người cúi đầu chào.

Ba người Đường Chí Long chậm rãi xuống xe, nhất là Đường Khả Hinh càng dựa vào bên người cha mẹ, ngẩng đầu lên nhìn sợi chỉ hồng ở trên cành trúc ở trong ngôi nhà lớn yên tĩnh, hơn nữa xuyên qua rào chắn cánh cửa sắt nhìn vào trong, không ngờ nhìn thấy trong vườn hoa đặt một cái chén ngọc trắng như tuyết giống như đài phun nước, một cành trúc thon dài thanh nhã đang theo tiếng chuông chùa cổ kính xa xôi nhỏ vào giọt sương ngọt trong suốt óng ánh, mà bầu không khí vui vẻ mênh mông sắp từ trong ngôi nhà cổ kính tao nhã tràn ra, cảm xúc cô rõ ràng kích động, mở to mắt nhìn khung cảnh này, vui vẻ không thốt nên lời. . .

Lúc này, Tô Linh làm “Người nhà” phái Tịnh Kỳ, Dĩnh Hồng cùng đám người dì Chu tới, khuôn mặt lộ ra nụ cười ngọt ngào, đi qua bên cạnh lớp lớp người giúp việc đi tới trước mặt của người nhà họ Đường, Tịnh Kỳ cúi đầu chào thật sâu, nói: “Chủ tịch Đường, bà Đường, Đường tiểu thư, bữa tiệc vừa xong, Tô tiểu thư lập tức phái tôi dẫn Dĩnh Hồng cùng dì Chu, hai quản gia đắc lực tạm phục vụ cho ông bà chủ tịch trước, đồng thời cũng hỗ trợ Đường tiểu thư đến khi tiệc cưới kết thúc! Bắt đầu hôm nay, trước khi Đường tiểu thư lấy chồng, tất cả nghi lễ kết hôn cũng do Tô tiểu thư tự mình xử lý, Ủy viên Trương cùng ông chủ phái người đưa tới lò xông hương Cửu Đỉnh gỗ mun cũng đã bày biện ở trong lễ đường, bắt đầu từ đêm nay, ly rượu ngọc cũng đã nhỏ giọt sương ngọt lành đầu tiên! Tất cả trúc phú quý “Tiết Tiết Cao” (trúc nhiều tầng) cũng đã đếm thành đôi, “Cối xay đá” ngày cưới, năm phút trước cũng đã mời thợ đá nổi tiếng nhất dốc sức chế tạo! Nếu như có chỗ nào không thích hợp, mời chủ tịch Đường chỉ bảo kịp thời.”

Đường Chí Long học sâu biết rộng, nghe được đã chuẩn bị như thế, tự nhiên biết ơn vui mừng, khuôn mặt nở nụ cười cảm động.

Đường Khả Hinh nghe nói như vậy, hơi sửng sốt, vẻ mặt lại lộ ra kinh ngạc, không hiểu nhìn cha, hỏi: “Cha! Con còn chưa có gả đi, chuẩn bị những thứ này để làm gì? Chén ngọc, cối xay đá, đều có điển tích gì sao?”

Đường Chí Long chậm rãi quay đầu, nhìn dáng vẻ con gái dịu dàng nghi ngờ, liền không nhịn được vươn tay vỗ nhẹ khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, mới chậm rãi giải thích: “Con bé ngốc, phàm là con gái trước khi gả đi cũng sẽ treo dây đỏ ở trước cửa nhà mình, theo tục lệ gọi là “Treo Thuận Lợi”, mà chén ngọc đựng rượu quý đại biểu cho nhà có con gái mới lớn, chờ chén ngọc đựng đầy chính là ngày cô gái theo chồng, ngụ ý tát nước ra ngoài, con cái nhà bình thường cũng chỉ là chén kiểu bình thường, Tô tiểu thư thương con tấm thân ngọc quý giá, tự nhiên sẽ chuẩn bị chén ngọc, mà tiếng chuông thiền viện nơi xa tượng trưng cho con là “Tiểu thư cao quý”, từ trước đến giờ gia đình vua chúa đều có chùa chiền độc lập cầu phúc muôn đời cho con cháu. Đây là yêu quý lớn nhất của Ủy viên Trương cùng ông Tô đối với con.”

Đường Khả Hinh nghe nói như vậy, trong lòng khẽ động, khuôn mặt lại kích động đến đỏ bừng.

“Vậy cối xay đá và cây trúc có ý nghĩa gì?” Lạp Lạp trợn to hai mắt, nhìn Đường Chí Long, không để ý đến thân phận, lễ nghĩa tò mò hỏi.

Tịnh Kỳ lập tức nhìn Lạp Lạp, không nhịn được nở nụ cười trách móc nói: “Đều nói người không biết không tội, chủ tịch Đường có thân phận thế nào mà ngay cả vấn đề như vậy, cô cũng không biết xấu hổ hỏi tới! ? Chuyện cối xay đá và cây trúc cùng lò hương Cửu Long đều là việc nhà của Tổng Giám đốc Trang chúng ta! Tạm thời cô không cần hỏi tới, bắt đầu từ ngày mai, cô có thể phải cẩn thận đấy!”

Lạp Lạp vẫn có chút chưa từ bỏ ý định muốn biết, lại nhìn thấy Tịnh Kỳ trừng mắt, cô chỉ đành phải lầm bầm cúi đầu không lên tiếng.

Tâm trạng Đường Khả Hinh rất hưng phấn kích động ngẩng đầu, nhìn cái sân chính trong tòa nhà cổ kính tao nhã, khắp nơi đèn đồng lung linh, mà từng sợi dây đỏ buộc thành “Nơ con bướm” trông hết sức sống động, giống như bươm bướm bồng bềnh, cô không nhịn được nhớ tới tối nay ở khách sạn Á Châu cùng Trang Hạo Nhiên thâm tình ôm nhau, trong lòng lại tràn lên ngọt ngào như ướp mật. . .

“Lò hương Cửu Long” này đặt ở giữa mặt cỏ trong vườn hoa, biểu hiện rồng bay vọt lên, khí thế mạnh mẽ!

Đường Khả Hinh liếc nhìn nó một cái, liền theo cha mẹ đi vào phòng khách xa hoa trang nhã, đồ cổ vô giá cất ở trong chín tầng kệ, mà bình phong Cửu Long tượng trưng thân phận và khí thế, hôm nay do Tịnh Kỳ tạm thời thỉnh về ba thư từ nhà họ Trang, chờ tổ chức lễ xong mới theo Đường Khả Hinh cùng gả vào nhà họ Trang, chỉ thấy bức tranh “Tam Quốc Chí” to lớn đặt ở trước bình phong Cửu Long, lúc này “Con cáo nhỏ” dịu dàng ở giữa có vẻ rất cao quý. . .

Đường Khả Hinh đang nhìn “Con cáo nhỏ” dịu dàng, lúc này còn nhớ tới ngón tay ngọc thon thon ở trên bình phong trắng như tuyết “Se chỉ luồn kim”.

Nhà họ Tưởng phái quản gia chú Lý tới chỉ huy người giúp việc trong trong ngoài ngoài chuẩn bị bánh ngọt, trà quả, mà vài người giúp việc ôm nệm đỏ thẫm cẩn ngọc ấm đặt ở trên ghế sa lon, Dĩnh Hồng giúp vợ chồng Đường Chí Long ngồi xuống, Tịnh Kỳ mỉm cười đi về phía Đường Khả Hinh nói: “Đường tiểu thư, lẽ ra vào lúc này không nên quấy rầy cô cùng ông bà chủ tịch đoàn tụ, nhưng hiện tại đêm đã khuya rồi, tám giờ sáng ngày mai còn phải cùng ông bà chủ tịch đến chùa Hoằng Pháp dâng hương, nếu cô không có việc khác, mời đi nghỉ ngơi trước, sau này thời gian đoàn tụ còn rất nhiều. . .”

Đường Khả Hinh nghe Tịnh Kỳ nói vậy, cô nhất thời xoay người nhìn cha mẹ.

Đường Chí Long cùng Lý Tú Lan cũng ngồi giữa phòng khách, nhìn con gái khẽ mỉm cười, nói: “Đi nghỉ ngơi đi. . .”

Đường Khả Hinh nở nụ cười xấu hổ, do dự suy nghĩ một chút, lúc này mới chậm rãi đi đến trước mặt của cha mẹ, đưa hai tay ra nắm tay của từng người bọn họ, nhẹ nhàng cúi đầu vuốt ve một lúc, mới dịu dàng nói: “Thật ra cho dù nhà cửa lớn đến cỡ nào, không bằng căn nhà nhỏ của chúng ta đã từng sống, chỉ cần cả nhà ở bên nhau chính là hạnh phúc lớn nhất, trước kia con vẫn nghĩ, cha mẹ không có ở bên cạnh, không thể hạnh phúc đến cùng. Hôm nay rốt cuộc có thể đã được như ý nguyện. Vốn nên trò chuyện cùng cha mẹ thật lâu, nhưng quả thật đêm đã khuya, hai người về phòng nghỉ ngơi trước, sáng sớm ngày mai, con gái kính trà cho hai người.”

Phốc!

Tịnh Kỳ đúng là được hết chân truyền của Tô Linh, nghe Đường Khả Hinh nói vậy, không nhịn được cúi đầu bật cười nói: “Tôi nói Đường tiểu thư, hiện tại trong lòng của cô muốn gả, mọi người chúng tôi đều biết, chỉ là kính trà này không khỏi hơi quá sớm, chú rể vẫn không thể vào cửa !”

Đường Khả Hinh lập tức ngẩng đầu, mặt đỏ bừng nhìn Tịnh Kỳ.

Người giúp việc cả nhà cũng cười, vợ chồng Đường Chí Long nhìn con gái yêu, mỉm cười nói: “Được rồi, biết con ngoan, về phòng nghỉ ngơi trước đi. Ngày mai quả thật sẽ rất bận, lúc cùng hai bà chủ dâng hương, nhất định phải quan tâm lễ nghi, lễ tiết thật tốt. Hai nhà Tưởng Trang dâng hương chính là chuyện lớn!”

“Vâng! Biết rồi!” Đường Khả Hinh nghe nói như vậy, lập tức khéo léo hiểu chuyện nở nụ cười.

“Đi đi. . .” Đường Chí Long mỉm cười giục con gái.

Đường Khả Hinh nghe cha nói vậy, cô lại chăm chú nhìn cha mẹ một cái, lúc này mới kích động nhào tới, lập tức ôm cha mẹ vào trong lòng, ôm thật chặt một lúc lâu, mới nghẹn ngào nói: “Cha, mẹ, con về phòng trước.”

Vợ chồng Đường Chí Long lại mỉm cười gật đầu.

Lúc này Đường Khả Hinh mới lưu luyến không rời xoay người rời khỏi cha mẹ, đi theo Dĩnh Hồng cùng đám người Thơ Ngữ cùng xoay người đi về phía gian phòng của mình.

Đường Chí Long nhìn bóng lưng con gái im lặng khéo léo dần biến mất ở hành lang, lúc này ông mới chậm rãi xoay người nhìn vợ, mang theo rõ ràng van xin nói: “Tú Lan. . . Chúng ta cũng trở về phòng đi. . .”

Lý Tú Lan đứng tại chỗ, vẫn còn có chút do dự.

Đường Chí Long nhìn dáng vẻ vợ do dự, dáng vẻ ông lập tức hơi cứng rắn, kéo nhẹ bả vai của bà nói: “Trở về phòng đi. . . Hơn mười năm vợ chồng, có rất nhiều lời muốn nói với bà. . .”

Lý Tú Lan ngẩng đầu lên nhìn dáng vẻ chồng, lúc này mới im lặng đi theo ông xoay người đi lên lầu.

“Điệp Thúy Hiên”

Đường Khả Hinh đi cùng Tịnh Kỳ và Dĩnh Hồng, trở lại phòng của mình, tắm rửa thay quần áo xong, mặc váy yếm dài lụa trắng, dùng kẹp tóc “Bướm ngọc” quấn búi tóc rời rạc, chân trần bước ra phòng tắm nhìn thấy Thơ Ngữ cùng Dĩnh Hồng đang sửa sang lại ga trải giường, lại len lén mỉm cười. . . Cô kinh ngạc nhìn bọn họ, mình cũng không nhịn được bật cười nói: “Mọi người. . . Cười cái gì?”

Thơ Ngữ nghe Đường Khả Hinh hỏi, lúc này sắc mặt cô mới cố ý thu lại, nhẹ nhàng cầm một cái gối đầu màu xanh dương Lạp Lạp từ trong nhà mang tới, đặt xuống ở giữa cái giường nệm lớn, mới nói: “Cái gối đầu này thật là dọn nhà mấy lần rồi! Một lát ở căn hộ nhỏ, một lát ở trong phòng tổng thống nhà Tổng Giám đốc Trang, một lát lại tới nơi này, không chừng qua một thời gian ngắn, lại phải dọn nhà!”

Phốc!

Lạp Lạp cùng Tiên Nhi nghe nói như vậy, cũng không nhịn được bật cười.

“Tìm đường chết á!” Mặt của Đường Khả Hinh lại mắc cỡ đỏ bừng, nhìn đám người Thơ Ngữ, thật mất hết mặt mũi, không nhịn được kêu nhỏ: “Bởi vì chuyện này của tôi, để cho mọi người nói ba trăm năm không? Tôi đi chết đây!”

Phốc!

Đám người Thơ Ngữ đều nghe xong, cũng không nhịn được bật cười ha ha.

“Chuyện gì buồn cười như vậy? Tôi cũng muốn nghe một chút. . .” Tịnh Kỳ mỉm cười đi vào trong phòng Đường Khả Hinh, hỏi.

“Không có, không có! Mọi người đều đi ra ngoài đi, tôi muốn đi ngủ rồi!” Đường Khả Hinh lại mắc cỡ không nói ra lời, trực tiếp muốn nhào lên giường!

“Chờ một chút. . .!” Tịnh Kỳ bí ẩn giơ một chiếc điện thoại di động màu trắng, nhìn Đường Khả Hinh nheo mắt cười nói: “Đường tiểu thư, có người tìm cô. . . Cô đoán xem là ai ?”

Đường Khả Hinh lập tức xoay người nhìn Tịnh Kỳ!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK