Chương 1268: KẾT THÚC (TÁM)
Người trên trái đất ai cũng biết! !
Đường Khả Hinh nhấc đuôi váy thật dài, lúc Thơ Ngữ thật cẩn thận che dù cho mình đi tới Thúy Trúc Hiên thì cô chỉ nhớ tới Tưởng Thiên Lỗi nói câu người trên trái đất ai cũng biết, cô liền cắn răng nghiến lợi, mắc cỡ lúng túng đến khuôn mặt đỏ bừng cả, trái tim cô lập tức đập mạnh, dừng bước lại, trong tiếng mưa tí tách ướt đẫm, nhìn Thơ Ngữ, Lạp Lạp cùng Tiên Nhi ở bên cạnh, hỏi nhanh: “Mọi người nói! ! Tôi . . . Tôi . . . Tôi ôm cái gối đi khỏi nhà Trang Hạo Nhiên, thật sự. . . Có mất mặt như thế không?”
Thơ Ngữ cùng Lạp Lạp, Tiên Nhi, ba người nhìn khuôn mặt cô lúng túng đỏ bừng, mấy người giống như nhất trí trao đổi xong, nhanh chóng lắc đầu một cái, nói: “Không có! Vì sao cô có thể nghĩ như vậy?”
Đường Khả Hinh hơi híp mắt, nhìn vẻ mặt bọn họ căng thẳng, liếc mắt liền nhìn ra đang an ủi, cô xoay người, đôi tay nhấc đuôi váy nặng nề, vừa không còn hơi sức đi về phía trước, vừa nhìn Thúy Trúc Hiên đang ở trước mắt, cô cắn chặt môi dưới, vẻ mặt lúng túng mắc cở đỏ bừng, vươn tay gõ mạnh lên đầu mình, giống như muốn khóc nói: “Thật sự là rất mất mặt! Tôi muốn đi khỏi nhà họ Trang thì đi khỏi! Làm gì còn muốn nhớ tới cái gối đầu chứ? Bên trong có sổ tiết kiệm sao? Có kim cương sao? Thật sự là vô dụng, ghê tởm chính mình!”
Phốc!
Đám người Thơ Ngữ nghe nói như vậy, cảm thấy vừa căng thẳng vừa buồn cười.
Đường Khả Hinh giống như nghe được tiếng cười kia, mới vừa đi tới lối vào Thúy Trúc Hiên, lại xoay người nhìn vẻ mặt bọn họ, thật muốn đào hố chôn mình, cả người cô nặng nề thở dốc, mặc dù muốn chạy trốn, nhưng cũng biết bữa tiệc tối nay quan trọng, liền không thể làm gì khác đành thẹn thùng nghiêm mặt, ngẩng đầu chậm rãi đi về phía Thúy Trúc Hiên! ! Tối nay Thúy Trúc Hiên tụ tập rất nhiều người hiển hách nổi tiếng, bao gồm nguyên thủ cao nhất đất nước, cùng Thủ tướng tiền nhiệm, mặc dù lúc này mưa gió ướt đẫm, bạn cũng có thể cảm nhận rõ ràng bên trong lộ ra cảm giác căng thẳng và long trọng, rất nhiều đặc cảnh, cùng vệ sĩ bí ẩn, dĩ nhiên còn có đôi song sinh, đám người Khương Vĩ cùng Đỗ Uy cũng ở trong đội ngũ bảo vệ, cho nên khi Đường Khả Hinh dẫn đám người Thơ Ngữ mới vừa muốn đi vào Thúy Trúc Hiên, cảnh sát trưởng lập tức dẫn mấy đặc cảnh muốn ngăn cô lại . . .
“Đường tiểu thư, chúng tôi chờ cô đã tới rồi!” Tịnh Kỳ lập tức cùng Phương Di từ trong mưa đêm đi ra đón, hơi giơ tay ngăn thái độ của cảnh sát trưởng xét hỏi, dẫn mười mấy vệ sĩ thân cận của Ủy viên Trương cùng lão Thủ tướng, khuôn mặt nở nụ cười, hết sức cung kính và vui vẻ cất bước trên đường đá cuội ướt đẫm, đi về phía Đường Khả Hinh, nhìn cô tối nay mặc váy dài kim cương vô giá, dáng vẻ rất xinh đẹp dịu dàng động lòng người, mặc dù mưa bụi trắng xóa vẫn rơi xuống, cũng khó che giấu khí chất như tiên nữ của cô. . . Chỉ là bên cạnh chỉ có ba người Thơ Ngữ đơn giản chăm sóc. . .
Tịnh Kỳ đau lòng lập tức đi tới nhận lấy cây dù trong tay Thơ Ngữ, tự mình đỡ cô đi tới Du Long Trường Đình, mới nói: “Đường tiểu thư! Trời mưa xuống lạnh như thế, cô muốn đi qua, có thể phái xe từ khách sạn trực tiếp đưa cô tới đây. . . Nếu không cẩn thận lạnh người thì sao?”
Đường Khả Hinh vừa vén đuôi váy thật dài, khuôn mặt vừa lộ ra nụ cười dịu dàng, đi về phía trước, mới nói: “Không có việc gì. Lúc tôi từ trong nhà đi ra, có khoác áo khoác, đến khách sạn ngược lại cảm thấy không lạnh, chỉ là không có nghĩ đến trận mưa này lâu như vậy.”
Tịnh Kỳ chống dù che hạt mưa rơi tí tách cho cô, mới bật cười nói: “Cô khoan hãy nói, đúng như lão Thủ tướng mới vừa nói, Thúy Trúc Hiên hấp dẫn nhất không phải là âm thanh vui vẻ đặc trưng, mà là tiếng mưa nhỏ giọt tí tách rất vui tai, Tô Linh tiểu thư nghe nói như vậy, lập tức bật cười nói ông nội lại nhớ đến cây chuối tây trong nhà rồi !”
Đường Khả Hinh nghe nói như vậy, không khỏi bật cười một trận.
Cả hành lang Du Long Trường Đình qua lại không ít thiên kim danh viện cùng khách quý trong và ngoài nước, đều đang rối rít nhìn tranh lưu ly hiếm có ở trên tường cùng với tượng điêu khắc hoa cúc, hoa lê được xưng là hoàng hậu gỗ của Trung Quốc, trong không khí tưng bừng vui vẻ, người giúp việc thân cận của Diệp Mạn Nghi cùng Ân Nguyệt Dung, hai nhà Trang Tưởng nghe nói Đường Khả Hinh tới, nghe theo bà chủ căn dặn, rối rít nhanh chóng đi ra ngoài sảnh tiệc. . .
Lúc này Đường Khả Hinh cũng được Tịnh Kỳ và Phương Di dắt đi lên hành lang Du Long Trường Đình, khi giày cao gót kim cương của cô bước nhẹ lên đường đá xanh rộng lớn, đèn lồng cung đình màu đỏ cả hành lang Du Long Trường Đình giống như đã hẹn sẳn, từng ngọn đèn nhỏ bừng sáng lên giống như đi thông tới tương lai, hai tròng mắt cô lóe lên, cảm thấy khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng của mình trong nháy mắt cũng bị nhuộm thẹn thùng, cô lập tức có chút căng thẳng . . .
“Đi thôi. . .” Tịnh Kỳ cảm nhận được Đường Khả Hinh căng thẳng, liền mỉm cười dắt cô đi về phía trước.
Đường Khả Hinh cũng đành phải khẽ mỉm cười gật đầu, trong tiếng mưa rơi tí tách, còn có từng ngọn đèn lồng màu đỏ tụ ánh sáng màu hồng, giày cao gót di động, mặc cho váy dài bồng bềnh, bóng dáng xinh đẹp hết sức mê người bước đi. . .
Bên ngoài sảnh tiệc, rất nhiều đặc cảnh cùng vệ sĩ cấp cao canh giữ, không khí vốn có chút căng thẳng, mọi người lại bị hấp dẫn bởi con vật nhỏ bên ngoài cánh cửa gỗ đỏ điêu khắc hình vòm. . . Chỉ thấy trên cánh cửa hình vòm, treo một cái lồng mây hết sức tinh xảo, bên trong lồng mây có một con vẹt nhỏ cực kỳ thú vị đáng yêu, lông vũ hết sức tươi đẹp, nó chính là “Tiểu Hinh Hinh” trong nhà Thủ tướng, chỉ thấy con vẹt nhỏ đáng thương này vốn có cái miệng đỏ rất xinh đẹp không biết vì sao lại bị người ta dùng vải quấn thật chặt, ngoại trừ nó có thể lắc đầu, lắc lắc cái đuôi, cái gì cũng không làm được, dáng vẻ rất không cam lòng!
“Tiểu Hinh Hinh?” Đường Khả Hinh nhìn thấy con vẹt nhỏ, lập tức tâm trạng thật tốt kêu lên! !
Con vẹt nhỏ nghe được tiếng gọi của Đường Khả Hinh, lập tức muốn đập cánh bay đến trước mặt của cô, nhưng bất đắc dĩ đôi cánh cùng đôi chân nhỏ cũng bị Tô Thụy Kỳ cột lại, nó lập tức muốn dùng ánh mắt nhìn cô cầu cứu.
“Đường tiểu thư, đi vào thôi! Cậu chủ Tô đã nói tối nay nó phạm lỗi, đừng ai mong cầu cạnh cho nó!” Tịnh Kỳ mỉm cười nói dứt lời, liền dắt Đường Khả Hinh cất bước đi vào trong sảnh tiệc huy hoàng, cao giọng kêu lên: “Đường tiểu thư đến rồi!”
Cả sảnh tiệc cấp cung đình, chói mắt nhất chính là bàn ăn kiểu Trung Quốc gỗ tử đàn cẩn đá cẩm thạch Cửu Long, giá trị ba triệu, mặt đá cẩm thạch này hoa văn thiên nhiên, lại là cây tùng nghênh khách đá vàng, đây chính là cảnh quan thiên nhiên kì bí hiếm có, năm đó Tưởng Thiên Lỗi vì mua được đá cẩm thạch này, không tiếc bỏ ra số tiền lớn phái Hoắc Minh cùng lãnh đạo cấp cao của khách sạn đấu giá đoạt được, sau đó cẩn vào gỗ tử đàn điêu khắc trong hai năm mới xong, mà lúc này, Ủy viên Trương mặc tây trang màu đen, dáng người hiển hách đang ngồi ở vị trí chính, mặc dù quen đeo đồng hồ cũ kỹ, nhưng khí thế ngút trời, như con rồng kiêu ngạo vẫy vùng trong trời đất! !
Ông nghe tiếng của Tịnh Kỳ, khuôn mặt theo thói quen lập tức nghiêm nghị, hai tròng mắt sắc bén nhìn tới trước . . .
Lão Thủ tướng cũng ngồi ở trong bàn tiệc, mặt nở nụ cười cùng mọi người ngẩng đầu lên nhìn tới trước. . . Mà Đường Chí Long đang nói chuyện với Ủy viên Trương, nghe nói con gái tới, vẻ mặt cũng lộ ra nụ cười vui sướng, nhìn tới trước. . .
Tô Linh và Tô Thụy Kỳ, còn có Trang Ngải Lâm, Tuyết Nhi cùng với thiên kim danh viện, các quan chức cấp cao cũng đang ngồi trên bàn tiệc, rối rít mỉm cười ngẩng đầu lên nhìn ra ngoài sảnh tiệc. . .
Rốt cuộc trong cái nhìn mãnh liệt của tất cả mọi người, lúc này khuôn mặt Đường Khả Hinh hơi lộ ra nụ cười ngượng ngùng, nhấc nhẹ đuôi váy, hết sức lễ phép dúng mực đi đến trước mặt của Ủy viên Trương và Thủ tướng, hướng về phía các Chủ tịch cùng các quan chức cấp cao cấp bậc quân trưởng, hết sức cung kính khẽ gật đầu nói: “Ủy viên Trương, Thủ tướng, các vị chủ tịch. . . Rất xin lỗi, tôi tới chậm.”
Mọi người trong bàn tiệc nhìn cô rối rít mỉm cười, Đường Chí Long nhìn con gái dịu dàng sáng rỡ động lòng người như vậy, cũng không nhịn lộ ra nụ cười kiêu ngạo tự hào, mặc dù hôm nay phải là lúc cùng con gái hưởng gia đình sum vầy vui vẻ, nhưng Thiên Lỗi nhiệt tình nhất định muốn đãi tiệc, lại khó được Ủy viên Trương nể mặt, đành tạm thời nén lại giây phút gặp gỡ cùng con gái, nhìn hoàn cảnh con gái làm việc, nhìn Hoàn Cầu hôm nay rất hiển hách huy hoàng, trong lòng ông thật hết sức an ủi. . .
Khuôn mặt Ủy viên Trương vốn quen trầm lạnh, nhìn Đường Khả Hinh dịu dàng rất khéo léo hiểu chuyện đứng ở bên cạnh mình, hai tròng mắt ông cũng không khỏi theo nụ cười nhẹ nhàng của cô, hơi quay mặt sang nhìn Đường Chí Long không quên khen ngợi nói: “Chí Long. . . Đều nói một người cho dù sự nghiệp có lớn hơn nữa, cũng không bù được sự dạy dỗ sơ sót đối với con cái, tối nay tôi thật muốn nói một câu, ông có một cô con gái tốt! Cô ấy quả thật đáng để ông kiêu ngạo và tự hào!”
Đường Chí Long nghe Ủy viên Trương nói vậy, lại không nhịn được hơi nở nụ cười, đau lòng mà tự hào nhìn con gái mình.
Đường Khả Hinh vốn là người hết sức khiêm tốn, nghe Ủy viên Trương khen ngợi như vậy, cô cũng có chút ngượng ngùng, mặt mắc cỡ hơi đỏ bừng, khẩn trương vội vàng lễ độ nói: “Ủy viên Trương, chú quá khách sáo. . . Khó được chú thưởng thức Khả Hinh như vậy, nhưng cuối cùng con vẫn không thể chân chính làm việc gì đó. . . So với các vị chủ tịch và cha đã từng huy hoàng cùng dâng hiến, tương lai con còn có thật nhiều đường phải đi.”
“Đúng vậy, quả thật phải giữ vững thái độ như vậy. . .” Khuôn mặt Đường Chí Long nở nụ cười nhìn con gái nói: “Ủy viên Trương khen ngợi con là bởi vì muốn cho con một chút khích lệ, sau này con nhất định không thể tự kiêu, như vậy sẽ uổng phí lời khen của Ủy viên Trương đối với con.”
“Con biết rồi. . .” Đường Khả Hinh lập tức gật đầu, đáp lời cha!
Lão Thủ tướng đang thưởng thức đậu xanh bảy màu, tâm trạng vui vẻ, liền hơi ngẩng đầu lên, nhìn Đường Khả Hinh mỉm cười nói: “Cháu không cần phải đứng. . . Ngồi xuống nói chuyện. . .”
“Vâng!” Đường Khả Hinh vội vàng mỉm cười gật đầu, trước hết chào hỏi mọi người trong bàn, muốn đi về phía bàn ăn của đám người Tô Linh. . .
“Đi đâu?” Ủy viên Trương trực tiếp ngưng mặt nghiêm túc nhìn Đường Khả Hinh, ra lệnh: “Ngồi ở bên cạnh chú và Thủ tướng!”
“À?” Hai tròng mắt Đường Khả Hinh lóe lên, lập tức căng thẳng, vẻ mặt có chút ngạc nhiên!
Cho tới bây giờ Tô Linh cũng không có hâm mộ bất cứ người nào, nhưng cô nghe Ủy viên Trương nói như vậy, cũng không khỏi hâm mộ bật cười, đừng bảo là mình, cho dù người như Trang Ngải Lâm và em trai, ngay cả tư cách ngồi bàn cũng không có! !
“A. . . Chuyện này. . .” Đường Khả Hinh lập tức trở nên có chút căng thẳng, theo bản năng níu chặt đuôi váy, nhìn mình cha.
Đường Chí Long có lẽ hiểu ý tứ của Ủy viên Trương làm chủ, vội vàng cung kính khách sáo cười nói: “Ủy viên Trương. . . Khả Hinh vẫn là một người trẻ tuổi, làm sao có thể ngồi ở bàn chính? Đây không phải là cho nó kiêu căng sao? Hãy để cho nó ngồi chung với người trẻ tuổi đi. . .”
“Không có nhiều quy củ như vậy. . . Ngồi đi!” Ủy viên Trương tự có lý lẽ, ra lệnh cho Phương Di cùng đám người Hoắc Minh mang ghế cho Đường Khả Hinh, ngồi ở giữa mình và Thủ tướng!
Thủ tướng cũng hiểu ý nghĩa sâu xa này, lập tức khẽ mỉm cười.