Chương 1238: CHỖ THIẾU SÓT
Sau giờ Ngọ!
Chiếc Audi Pikes Peak màu trắng như tên bắn xông thẳng tới trước đài phun nước của bệnh viện, Trang Hạo Nhiên nhanh chóng đi xuống xe, vẻ mặt lộ ra căng thẳng gấp gáp, muốn cất bước đi tới bậc thang phía trước, cũng đang lúc trải qua đài phun nước trắng xóa thì nhìn thấy chiếc xe hơi màu đen bình thường nào đó từ từ chạy ra bên ngoài bệnh viện, trong cửa sổ xe giống như lộ ra một bóng người quen thuộc . . Anh không nhịn được dừng bước lại, nhìn chiếc xe này dần dần biến mất, im lặng nghi ngờ một lúc, nhưng vẫn không quá để ý xoay người cất bước lên phía trước. . .
Khu nội trú vẫn không ít người lui tới, đúng lúc bác sĩ và y tá giao ban, nên có vẻ hơi yên tĩnh hơn so với lúc trước. . .
Vẻ mặt Trang Hạo Nhiên căng cứng, hai tròng mắt run rẩy ánh sáng kích động, từ từ dọc theo hành lang quanh co thật dài cất bước đi về phía trước, xa xa nhìn cánh cửa màu trắng ở cuối lối đi, cánh cửa kia giống như theo bóng dáng di động của mình cũng di động rất không chân thật, giống như chỉ cần mở cánh cửa kia ra là nhìn thấy rừng trúc xanh biếc san sát mười mấy năm trước, cảnh tượng sáng sớm khói xanh lượn lờ, có một người đàn ông trung niên đang đứng ở trước bàn sách, khom người cầm bút lông vẽ chữ to trong tay, khí thế nghiêm nghị, ngòi bút tùy theo sức lực xoay chuyển từ từ rũ ra, bên cạnh đứa bé trai đứng ở một bên, giống như bị hình ảnh này hấp dẫn, tròng mắt to nhìn rất nghiêm túc, thỉnh thoảng ngẩng đầu lên nhìn cha nuôi cúi người vung bút viết chữ, đôi mắt chăm chú mà cơ trí, mang theo lực lượng bí ẩn nhìn rõ cuộc đời. . .
Khi đó đứa bé trai nhìn cha nuôi thật chăm chú, dâng hiến những lời nói kèm theo hình ảnh tuyệt đẹp vẫn vang vọng trong thế giới nhỏ bé của mình, sau khi lớn lên mới hiểu được, khi đó cha nuôi dạy cho mọi thứ, thật ra đã sớm để cho thế giới của mình. . . hoa nở khi xuân về. . .
Trước cửa phòng bệnh truyền đến hơi thở nặng nề. . .
Trang Hạo Nhiên chậm rãi đi tới trước cửa phòng bệnh, cách cánh cửa sổ nhỏ trong suốt nhìn người đàn ông trung niên đã từng hô mây gọi gió, hôm nay đã là ông già tóc bạc trắng đang phủ tấm chăn dày ấm áp ngủ say ở trên giường bệnh, khuôn mặt già nua bò đầy nếp nhăn, lộ ra vô hạn tang thương. . . Anh nhìn thật chăm chú vào người bên trong phòng bệnh ngủ thật say, giống như linh hồn đã bị hút đi theo ánh sáng thiên đường. . .
Tay đặt nhẹ ở trên cửa, chậm rãi mở ra.
Trang Hạo Nhiên đã được sự cho phép đặc biệt của cảnh sát, im lặng đứng ở trước cửa phòng bệnh, hai tròng mắt lộ ra ánh sáng đau đớn, nhìn thật sâu ông già ngủ say, giống như linh hồn mình cũng bị hút đi, chậm rãi cất bước đi về phía bên giường. . . Mỗi bước đi, càng nhìn rõ khuôn mặt ông đầy đường nếp nhăn. . . Thấy rõ mỗi một đường, trái tim đau đớn giống như bị nện mạnh. . .
Bóng dáng dần dần đi tới gần giường bệnh. . .
Hai tròng mắt Trang Hạo Nhiên đã rưng rưng ngồi ở trước giường bệnh, không dám ngẩng đầu nhìn cha nuôi, chỉ cúi mặt tùy ý để cho mình đối mặt với im lặng và đau đớn dần dần lan ra, lan ra. . .
Đường Chí Long giống như ý thức được có người ở ngồi xuống bên cạnh mình, suy nghĩ đau đớn lan ra xung quanh mình thật nhanh, khuôn mặt hốc hác của ông khẽ run rẩy, rốt cuộc hai tròng mắt không còn hơi sức hé ra một chút ánh sáng, thấy Trang Hạo Nhiên đã ngồi ở trước mặt của mình, đang im lặng đau đớn cúi mặt. . . Ông hơi giật mình, chăm chú nhìn người trẻ tuổi trước mặt, cũng không nói được lời nào. . .
Trang Hạo Nhiên ngồi ở trên ghế trước giường bệnh, vẫn không ngẩng đầu, chỉ cúi mặt ẩn nhẫn do dự thật lâu, mới đè nén nghẹn ngào nói: “Con . . . Con . . . Con nhớ trước kia, cha nuôi đã từng nói. . . cuộc đời của người vì sự nghiệp cố gắng hết sức, không cầu dâng hiến, không kể hy sinh, không mong báo đáp, chỉ mong cuộc sống tương lai, lúc bình yên có thể có một bàn đọc sách cùng mấy trụ nhang thơm làm bạn với người để đáp lại cuộc đời. . . Khi đó con còn nhỏ, cho rằng lời người nói chẳng qua chỉ là làn khói trong lò hương . . .”
Hai tròng mắt Đường Chí Long nhanh chóng tràn lệ, khuôn mặt run nhè nhẹ, kích động nhìn người trẻ tuổi trước mặt.
Trang Hạo Nhiên thở dốc một cái, tận lực đè nén suy nghĩ trong lòng mình, vẻ mặt hơi cứng rắn, ép buộc mình đau đớn nói ra một câu: “Hôm nay hãy cho phép Hạo Nhiên nói mấy lời không kính trọng đối với người! ! Nếu như có một ngày cha nuôi thật trăm tuổi già, căn bản vài làn hương khói cũng không đủ đáp lại cuộc sống gọi gió hô mây của người trong quá khứ! Cho dù cây tùng trước miếu Khổng Tử, cây bách trước đền Gia Cát, cũng không thể sánh ngang được cùng người! !
Đường Chí Long run rẩy rơi lệ nhìn Trang Hạo Nhiên. . .
Trang Hạo Nhiên cố đè nén ngồi ở trước mặt Đường Chí Long, hai tròng mắt không nhịn được run rẩy nước mắt đau lòng, nặng nề khổ sở nói: “Chẳng lẽ. . . Ở trong mắt của cha nuôi, Hạo Nhiên chỉ là học trò của người thôi sao? Nhưng Hạo Nhiên vẫn xem người như cha. . . Người có nghĩ tới, nếu người gặp phải bất cứ chuyện gì, Hạo Nhiên cũng sẽ đau đớn giống như con của người hay không, mặc kệ ngồi tù, hay bị oan khuất gì đó ngồi tù! Con rất đau đớn. . . Con thật sự vô cùng đau đớn. . . Cho tới bây giờ con cũng không có nghĩ ra, nên góp nhặt bao nhiêu cây tùng bách để làm bạn cùng người nơi mộ địa lạnh lẽo, con chỉ nghĩ đến làm bạn với người thật tốt trong những lúc thế này. . . Mặc kệ hoàng hôn đi qua bao nhiêu con đường. . . Con cũng chấp nhận giống như khi còn bé, người dắt tay của con, con đỡ người đi qua một chút đường chiều. . .Con không báo đáp được tất cả mọi thứ, cả đời con uổng phí làm người! !”
Người đàn ông run rẩy nghẹn ngào nói xong, người đã nặng nề cúi đầu rơi lệ. . .
Hai mắt Đường Chí Long lại lộ ra đau lòng, nhìn người trẻ tuổi trước mặt. . . .
“Cha nuôi! !” Trang Hạo Nhiên đột nhiên đưa hai tay ra, dừng ở trước giường bệnh, không dám tiếp xúc với thân thể của cha nuôi một lần nữa, mà nghẹn ngào rơi lệ nói: “Tư tưởng của người là chuyện cả đời con muốn giữ lấy! Con tuyệt đối không cho phép bất cứ ai, bất cứ chuyện gì làm hoen ố nó! Bao gồm bản thân con! Con đã sống ba mươi năm rồi. . . Cha nuôi! Cho dù con là người như thế nào cũng vẫn không dám nhận lấy ngọn bút trong tay người. . . Thậm chí không dám lỗ mãng vẽ lên một nét nào ở trên công trạng vĩ đại của người! Không mong lấy lòng mọi người, chỉ mong trả lại cho người một hình ảnh chân thật rõ ràng, làm một chuyện mà người thật sự mong muốn! Hi vọng người có thể thành toàn cho Hạo Nhiên!”
Đường Chí Long nặng nề lặng lẽ rơi lệ, thật an ủi nhìn người trẻ tuổi trước mặt, hai tròng mắt cơ trí mà buồn bã, lóe lên ánh sáng rất vui sướng và an ủi, cuối cùng run rẩy từ dưới chăn vươn bàn tay già nua của mình, chậm rãi cầm tay của anh, giọng khàn khàn, nghẹn ngào gọi. . .”Hạo Nhiên. . .”
Lúc này Trang Hạo Nhiên mới ngẩng đầu, rơi lệ nhìn cha nuôi. . .
Đường Chí Long nghẹn ngào nhìn Trang Hạo Nhiên, im lặng bị đè nén thật lâu, rốt cuộc đau lòng run rẩy nói: “Con phải đối xử tốt với Khả Hinh. . .”
Trang Hạo Nhiên hơi giật mình nhìn Đường Chí Long! !
Đường Chí Long nhìn Trang Hạo Nhiên, một câu hai nghĩa, nhưng vẫn nghẹn ngào rơi lệ, kích động nói: “Cha nuôi có đứa con gái như vậy. . . Con phải nhận lời với cha nuôi đối xử tốt với Khả Hinh. . . Không nên phụ thâm tình của nó đối với con. . . Bất kể có phải là nghiệt duyên hay không, nhưng cuối cùng vẫn là duyên. Con gái của cha đã trải qua gọt xương đau đớn, trải qua rất nhiều thống khổ và kiếp nạn cũng vẫn có thể kiên trì đi tới hôm nay. . . Là người cha này xem nhẹ nó. . . Xem nhẹ thâm tình của các con. . . Có lẽ các con thật có thể vượt qua tất cả. . . Chỉ cần các con nhìn thấy rõ bản chất cuộc sống và sự thật, quả thật mỗi người đều có con đường đi của mình. . . Mà mỗi bước đều kiêu ngạo! Từng sự lựa chọn, tất nhiên đều có ý nghĩa và đạo lý. . . Các con đã trưởng thành rồi, con đường của mình tự mình đi thôi. . . Cha . . . Cha chúc mừng các con. . .”
“Cha nuôi!” Trang Hạo Nhiên quả thật không thể tin nổi nghe được tin tức này, anh lập tức nắm chặt tay Đường Chí Long, kích động nói: “Người. . . Người nói thật sao? Người. . . Người thật sự đồng ý cho chúng con?”
Khuôn mặt Đường Chí Long run rẩy, nước mắt chảy xuống, lại chậm rãi gật đầu một cái. . .
“Cha nuôi!” Lúc này Trang Hạo Nhiên mừng như điên, muốn nói không thốt nên lời, chỉ run rẩy nắm chặt tay cha nuôi, không nói ra lời. . .
” . . .” Đường Chí Long có muôn ngàn lời muốn nói nuốt ở trong cổ họng, hai tròng mắt run rẩy nước mắt, run rẩy nắm tay Trang Hạo Nhiên, mặc dù có rất nhiều chuyện không nỡ, mặc dù có rất nhiều lời vẫn chưa căn dặn, mặc dù không thể nhìn thấy con gái khoác áo cưới bước lên thảm đỏ, thế nhưng ông lại đè chặt đau đớn trong lòng, mặc cho nước mắt từng dòng chảy xuống, mới nghẹn ngào cười nói: “Khả Hinh là một đứa con gái tốt. . . Con là đứa bé hiếu thuận. . . Các con có thành tựu như hôm nay cũng đã thêm vào một nét đẹp nhất trong cuộc đời cha ! Cha rất an ủi. . . Rất kiêu ngạo. . . Rất tự hào. . . Đây mới là hình ảnh cha khát vọng nhất. . .”
“Cha nuôi!” Trang Hạo Nhiên lại rất kích động gọi ông!
Đường Chí Long nhìn Trang Hạo Nhiên, trên mặt cũng nở nụ cười đau lòng, nghẹn ngào nói: “Phải nhớ, cuộc sống không có cái đẹp duy nhất, đây chẳng qua là một loại ý tưởng chạy trốn thực tế, chỗ thiếu sót mặc dù tàn nhẫn nhưng lại chân thật đáng tin cậy. . . Các con chỉ cần hoàn thành hình ảnh khát vọng cuộc sống là đủ rồi. . .”
Ông già này vừa nói, vừa đau lòng run rẩy rơi lệ. . .
“Cha nuôi, người yên tâm! Con nhất định sẽ đối đãi với Khả Hinh thật tốt! ! Nhất định!” Trang Hạo Nhiên nắm chặt tay Đường Chí Long, đau lòng nghẹn ngào nói.
Đường Chí Long lặng lẽ gật đầu, lại run rẩy rơi lệ. . .”Đi đi, đi nói cho Khả Hinh tin tức tốt này. . . Đi nói với nó, cha chúc mừng nó tìm được người đàn ông đầu đội trời chân đạp đất tốt nhất trên đời này!”
” . . .” Trang Hạo Nhiên thật kích động nhìn Đường Chí Long!
“Đi đi. . . Lần sau. . . Các con cùng đi thăm cha . . . Mang theo bó hoa bách hợp đến thăm cha . . .” Đường Chí Long nghẹn ngào nói xong, cũng đã nắm nhẹ tay Trang Hạo Nhiên, để cho anh đi khỏi. . .
Hai tròng mắt Trang Hạo Nhiên nghẹn ngào nước mắt, có lẽ không nghĩ tới chuyện thuận lợi như vậy, anh thở phào một cái, nhìn Đường Chí Long giống như thân thể mệt mỏi, hai mắt đã nhắm lại ngủ thật say, khuôn mặt anh hơi lộ ra một chút nụ cười, để tránh quấy rầy ông nghỉ ngơi, chỉ đành phải chậm rãi đứng lên, thật thắm thiết nhìn khuôn mặt hốc hác của ông, nghĩ tới sự thật đó, anh cắn chặt răng không có nói ra chuyện điều tra, mà chậm rãi xoay người từ từ bước ra phòng bệnh. . .
Cửa, nhẹ nhàng khép lại.
Đường Chí Long mệt mỏi khổ sở nằm ở trên giường, mí mắt già nua chảy xuống nước mắt, nghĩ tới dáng vẻ con gái hiền lành vui vẻ, nghĩ tới dáng vẻ con gái thâm tình rơi lệ, tâm nguyện cuối cùng của ông đã xong, hai mắt nhắm lại, mặc cho một cái tay khác bên trong chăn nệm dầy cộm nặng nề, máu tươi từ cổ tay từng giọt từng giọt nhỏ xuống giường, mỗi một giọt nhìn cũng rất kinh khủng. . .
Trang Hạo Nhiên một mình cất bước nhanh chóng đi ra ngoài, ban đầu trên mặt vẫn nhấp nhô nụ cười sung sướng, nhưng không biết tại sao, trái tim không khỏi giống như bị người đấm mạnh một cái! ! Hai tròng mắt anh nhanh chóng xoay tròn, dần dần bắt đầu cảm thấy có chút không ổn. . .
“Đi đi. . . Lần sau. . . Các con cùng đi thăm cha . . . Mang bó hoa bách hợp đến thăm cha . . .”
Những lời này, rất sâu kín yếu ớt, buồn bã oán thán truyền đến.
Trang Hạo Nhiên từ từ dừng bước lại, sắc mặt căng thẳng, hai tròng mắt nhanh chóng lóe lên, giống như đã nghe được âm thanh máu tươi rơi trên mặt sàn, anh lập tức chạy thật nhanh về phía trước, rơi lệ kêu to: “Cha nuôi . . . “